Chương 4: Tin tức xấu

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tất Thành Như cười mà không nói, còn Hứa Hướng Phong ra hiệu cho Quý Vạn Đệ không nên hỏi tiếp, hiển nhiên là cảm thấy lão đại Tất Thành Như của bọn họ, không cần biết bọn họ có thể nghe hiểu hay không, cũng không nên đi hỏi quá nhiều.

Quý Vạn Đệ khoảng đầu ba mươi tuổi, là một người phụ nữ tính tình vô cùng nóng nảy, lúc mọi người nhìn lại, tình thương của con người cô ta gần như là số không, nói chuyện làm việc sẽ không nhìn ở nơi nào, hay đang đối mặt với ai.

“Không được, nếu tổ chức hội nghị, nhất định phải hỏi rõ.”

“Dù sao tùy các người làm gì, tôi cũng không có hứng thú tham gia.”

Đang ngay lúc Quý Vạn Đệ còn muốn tiếp tục hỏi nữa, Lưu Duệ trên nửa khuôn mặt có một vết bỏng lớn, lại đột nhiên tỏ thái độ với Phương Thủ Tín nói.

Sau đó, Ngô Chí Trường cũng nói với ngữ âm có chút âm trầm:

“Tôi cũng vậy, không tham dự.”

Thấy Lưu Duệ và Ngô Chí Trường hoàn toàn không có hứng thú, trong lòng mấy người Giang Chấn có suy nghĩ đều khó chịu liếc hai người một cái, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, vì thực lực của hai người kia được công nhận là mạnh trong Minh Phủ.

Không bao lâu, bọn họ cũng sẽ rời khỏi hiện thực đi tới đệ nhị vực.

Phương Thủ Tín cũng không thèm để ý thái độ của hai người, cười ha hả giảng hòa nói:

“Lưu lão đệ và Ngô lão đệ hạng nhất không tranh với đời, không giống những tục nhân này như chúng ta.”

Phương Thủ Tín nói một câu tượng trưng xong, lại đột nhiên đổi lời nói một cái, nói thẳng:

“Thế này đi, chúng ta tới bỏ phiếu dân chủ một chút, có ai đồng ý phát động, đồng thời sẽ đi tham gia chiến tranh đệ tam Minh Phủ?

Trước đó đã nói rõ, tôi không ủng hộ cũng không phản đối, cũng sẽ không tham dự vào.”

Ý tứ của Phương Thủ Tín rất rõ ràng, đó chính là nếu các người muốn nuốt trọn đệ tam Minh Phủ, vậy thì mặc dù có ăn xong, dù sao cũng không có chuyện gì với tôi, anh muốn thật sự nuốt hết, thì tôi lập tức theo hưởng chút phong quang.

Chỉ thế thôi.

“Tôi cũng không ủng hộ, không phản đối, có điều tôi bên này sẽ có đại diện tôi tham chiến.”

Tất Thành Như nói xong, quay đầu nhìn về phía Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong, hỏi:

“Là như vậy đi?”

“Đương nhiên, người phía dưới tôi thực lực quá yếu, rất cần tiến hành đào tạo.”

Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong đều gật đầu biểu thị sẽ tham dự vào, tiếp theo, Giang Chấn, Phong Thần Vũ cũng bày tỏ thái độ sẽ tham gia.

Còn những người còn lại đều ôm ý định chờ bọn họ đánh xuống sau đó phân chia một chén canh, cũng không có ý tứ tham gia.

Thấy mọi người bày tỏ thái độ, Phương Thù Tín cười híp mắt vuốt ria méo nhỏ của hắ, sau đó buông ra nói:

“Khả năng các người ra tay gần như là con số không, vì người tiếp nhận đệ tam Minh Phủ này không phải là Ngô Địch, cũng không phải tên lập dị kia, mà là một mặt hàng nhỏ mới thăng lên không tới mấy ngày.”

“Lẽ nào người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ không phải Ngô Địch sao?”

Tin tức Phương Thủ Tín nói ra này khiến rất nhiều người đuề trở nên kinh ngạc, vì tình hình đệ tam Minh Phủ bọn họ đều rõ ràng, mặc dù trên dnah nghĩa có ba quản lý cấp cao, nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai người Lương Nhược Vân và Ngô Địch quản sự.

Đồng thời Ngô Địch để tâm đến chuyện của đệ tam Minh Phủ, cũng hoàn toàn là vì Lương Nhược Vân còn ở đó.

Bọn họ vốn tưởng là phải đối phó Ngô Địch, kết quả lại là một người mới vừa mới tấn chức.

“Rốt cuộc Lương Nhược Vân nghĩ thế nào, cực khổ giữ lại chút hơi sức cho đệ tam Minh Phủ, cưới cùng giao cho một người mới?

Cô ta quả thực ngu xuẩn tới không thể cứu vãn.”

Phong Thần Vũ từng bị thua thiệt trong tay Lương Nhược Vân, lúc đó hắn vừa mới tấn chức lên quản lý cấp cao không lâu, vừa vặn đụng phải Lương Nhược Vân, lại mở miệng đùa giỡn vài câu, kết quả bị Lương Nhược Vân đánh cho thành bị thương nặng, đau khổ cầu xin mới đổi về một lần tha cho hắn của Lương Nhược Vân.

Chuyện này là sỉ nhục của hắn, hắn chưa bao giờ nói cho những người khác biết, cho nên phàm là cơ hội có thể nhục nhã Lương Nhược Vân, hắn đều sẽ không bõ qua. Hắn nghĩ trước cứ nuốt trọn đệ tam Minh Phủ mà Lương Nhược Vân cực khổ bảo toàn, sai đó lại hung hăng dày vò vận mệnh mấy thuộc hạ dưới quyền của cô, sau đó đợi đến lúc thời cơ chín mười, hắn sẽ tới đệ nhị vực khiến Lương Nhược Vân kêu rên thê thảm trong quần của mình.

“Nếu người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ không phải Ngô Địch, như vậy thì dễ đối phó hơn. Có lẽ lấy tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, với tính tình của Ngô Địch tuyệt đối sẽ không quản chuyện không liên quan tới mình này.”

Hứa Hướng Phong tương đối tự tin nói.

Mọi người mồm năm miệng bảy thèo luận một hồi, mãi đến khi Quý Vạn Đệ nhìn qua Phương Thủ Tín hỏi:

“Rốt cuộc người mới kia là ai?”

“Tên là Hạ Thiên Kỳ.”

“Hạ Thiên Kỳ? Là hắn?”

Giang Chấn nghe xong tức khắc không khống chế nâng cao âm điệu, có chút khó có thể tin nói:

“Hắn vậy mà cũng trở thành quản lý cấp cao, thật đúng là xme thường hắn!”

Nghĩ tới một lần kia, khi Hạ Thiên Kỳ bọn họ giết chết đám người Hầu Tử, lão Mập ngay dưới mí mắt của hắn, hắn đã cảm giác mặt của mình bị tát một cú rất mạnh, nếu lúc đó thực lực bọn họ tương đương thì không nói gì, trọng điểm là thực lực của hắn so với bọn hắn ước chừng cao hơn một cấp.

“Nhìn phản ứng của ông lớn như vậy, có phải ăn thiệt trong tay người mới này hay không?

Tôi cũng nghe nói, có mấy quản lý chính là bị mấy người do gã tên Hạ Thiên Kỳ này dẫn đầu giết chết. A đúng rồi, có vẻ như còn có chuyện của Sở Mộng Kỳ.”

Lúc này Trình Tử Thần chế nhạo Giang Chấn một câu, nhưng quan trọng hơn là vì châm chọc quý Vạn Đệ.

Giang Chấn không dám chọc ghẹo Trình Tử Thần, vì so với hắn thì Trình Tử Thần trở thành quản lý cấp cao sớm hơn nhiều, cho nên hắn cũng chỉ có thể giả vờ tùy ý nói:

“Một con kiến mà thôi, lần trước nếu không phải hắn vận may tốt, thì sớm đã bị tôi chặt thành tám mảnh.”

Gần như đồng thời với Giang Chấn, Quỷ Vạn Đệ lạnh lùng nhìn Trình Tử Thần nói:

“Nói cho ông biết, ít ở đó khích bác đi, Sở Mộng Kỳ chỉ là bị ép, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi sẽ đào tạo cô ấy thật tốt, không cần anh đứng đó bàn ra tán vào.”

“Đừng nóng vội mà Quý đại tỷ, tôi cũng không nói gì hết, chỉ là tương đối hiếu kỳ Sớ Mộng Kỳ làm sao lại nhấc lên quan hệ với người của đệ tam Minh Phủ chứ?”

“Có lẽ là lúc tham gia sự kiện ngẫu nhiên mà biết.” Hứa Hướng Phong không muốn để hai người ầm ĩ thêm nữa, cho nên lúc này đi ra nói một câu.

“Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, nếu tất cả mọi người đã qyết định muốn đụng tới đệ tam Minh Phủ, vậy tôi đây sẽ ủng hộ các người. Có điều lấy tình huống hiện tại của đệ tam Minh Phủ, hoàn toàn không cần vũ lực giải quyết, bọn chúng sẽ biết khó mà lui.

Cho nên tôi định cho một người đi qua, truyền đạt ý của chúng ta cho đệ tam Minh Phủ.

Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là bị diệt. Dĩ nhiên, với bọn họ mà nói, kết quả thực sự đều như nhau, chỉ là có thể để cho chúng ta tiết kiệm chút phiền toái mà thôi.”

“Để cho Quý Vạn Đệ đi đi, nếu Sở Mộng Kỳ và gã tên cái gì Kỳ kia quen nhau, có thể bắt đầu nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Lúc này Tất Thành Như đẩy Quý Vạn Đệ ra ngoài, với chuyện này quý Vạn Đệ cũng không ý kiến, gật đầu một cái nói:

“Tôi đi cũng được.”

“Vậy cứ quyết định như vậy.”

“…”

—-

Ba ngày thoáng cái trôi qua rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ cũng sắp xếp thỏa đáng một số chuyện vụn vặt, dựa theo ước hẹn với Lãnh Nguyệt trước đó đi tới lối vào tiếp cận đệ nhị vực – thành phố Đồng Lưu.

Trên đường đi, hắn đột nhiên nhận được điện thoại Sở Mộng Kỳ gọi tới:

“Cô nói gì? Người của đệ nhất Minh Phủ muốn gặp tôi?”

“Ừm, người kia tên Quý Vạn Đệ, là người mà trước kia hứa hẹn muốn cho tôi tham gia vào đoàn đội của cô ta.” Sở Mộng Kỳ nói trong điện thoại.

“Bây giờ tôi không có thời gian, đợi tôi quay về từ đệ nhị vực rồi lại nói đi.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại trầm mặt cúp điện thoại.