Chương 3: Phát điện​

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Vừa rồi tôi nghe bên ngoài hình như có tiếng gì đó.”

Vương Mai Mai vừa chui vào đã có chút sợ hãi nói một câu.

“Tôi cũng nghe được nghe, hình như là tiếng quỷ kêu, thật đáng sợ!”

Nhậm Phi giả bộ sợ hãi, sau đó cố ý quay sang hỏi Khâu Soái:

“Quỷ gọi thế nào á nhở. Là “ngô gào” hay là “hú ú ú ú”?”

“Hú ú ú ú là tiếng sói tru, chắc là a a a a… Mới đúng.”

“Hai người các anh thật sự là đủ rồi đấy, Mai Mai đừng để ý đến bọn họ, vừa rồi cô nghe được có thể chỉ là tiếng gió thổi thôi.”

Hồ Na thấy Nhậm Phi và Khâu Soái không có ý tốt muốn hù dọa Vương Mai Mai, cô trừng mắt nhìn hai người họ một hồi, rồi đi tới bên cạnh Vương Mai Mai.

“Hai tên khốn kiếp này, tôi lười chấp nhặt bọn họ.”

Vương Mai Mai hừ lạnh một tiếng quay đầu cảm ơn Hồ Na:

“Trước đó tôi vẫn luôn không nói, so với tưởng tượng của tôi cô còn trắng hơn nhiều, tôi vẫn cho là da của cậu khá đen.”

“Được rồi, tôi sẽ không nói với cô, tôi bôi mấy lớp BB cream, mặc dù có chút tốn kém.”

Đi vào biệt thự Thu Cảnh, cửa chính nối liền một dãy hành lang khép kín dài chừng hai mươi mét.

Hai bên hành lang treo rất nhiều tranh phụ nữ vẽ bằng màu nước.

Người phụ nữ rất lớn tuổi, tuy ăn mặc lộng lẫy, thế nhưng nếp nhăn trên mặt khiến dáng vẻ bà ta rất tầm thường, thậm chí nói có chút xấu xí.

“Bà già này là ai?”

Trương Linh Minh hiếu kỳ dùng di động chiếu vào một trong những bức tranh đó.

Lần này người phụ nữ trong bức chân dung không trang điểm, trang phục đơn giản, tóc hoa râm, không biết do cất giữ thời gian quá dài, hay từng dính nước, mà các nếp nhăn trên mặt mới có chút không rõ ràng.

Nhưng có chút kỳ quái là con mắt của bà ta, cặp mắt kia như có chút híp lại nhưng nhìn lại có vẻ rất thật.

“Còn phải hỏi sao, chắc chắn là bà chủ của biệt thự này, bằng không bộ dạng xấu như vậy, lại không còn trẻ, làm sao có thể treo nhiều chân dung ở đây như vậy.”

Vương Tường Vũ ngưng cợt nhã, nhìn theo ánh mắt của Trương Linh Minh nhìn về phía bức tranh kia, sau đó lẩm bẩm:

“Tranh này nhìn sao cũng làm cho người ta sợ hãi, giống như có một bà lão ác độc trốn đằng sau chân dung đang ngó chừng chúng ta vậy.”

Sau khi nói xong chút phát hiện của mình, Vương Tường Vũ vỗ vỗ vai Trương Linh Minh đang ngây người nói:

“Thứ dọa người như vậy không có gì đẹp mắt cả, mau theo sát mọi người đi, nghe nói biệt thự này rất lớn, đừng để một hồi lại bị lạc.

Rừng núi hoang vắng, tất cả điện thoại đều không có tín hiệu, một khi bị lạc, dù không có quỷ cũng bị dọa chết đấy.”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên đi, giờ tôi thật sự rất sợ, biệt thự này không có điện sao? Thật sự là dọa chết người mà.”

“Thấy phía trên có đèn điện, chắc là có điện, chỉ là không biết bây giờ còn có hay không.”

Vương Tường Vũ và Trương Linh Minh vừa đi vừa nói, rất nhanh đã theo sau bọn người Ngô Tử Hào.

Bọn người Ngô Tử Hào đương nhiên không hiểu rõ bên trong căn biệt thự này, cộng thêm bên trong rất tối nên cứ đi lòng vòng rất nhiều lần.

Mãi cho đến khi hiểu hết mỗi khu vực căn biệt thự này, bọn họ mới dừng lại.

“Căn biệt thự này không giống mấy tin đồn kia.

Nơi này đã không có rác lại không có quá nhiều bụi, chắc chắn là có người đến quét dọn không thường xuyên.”

Từ Hải Minh đi qua đi lại dọc theo phòng khách rộng lớn, trong lúc đó, hắn sờ lên lên một cái ghế sopha kiểu cũ bày chính giữa phòng khách phát hiện phía trên gần như không có bụi. Đồng thời hắn cũng lấy điện thoại cẩn thận chiếu xuống dưới chân, cũng không có thấy dấu chân hay bụi bẩn nào.

“Không sai, nơi này quả thực có dáng vẻ rất hoang vu.”

Mấy người Ngô Tử Hào nghe xong đều vô cùng đồng ý với quan điểm của Từ Hải Minh.

“Nhưng nơi này không có điện.”

Mễ Tiếu Tiếu vừa đi vừa nhấn công tắc điện nhưng không thấy đèn sáng lên.

“Loại biệt thự xây trên núi này bình thường đều có máy phát điện, cần phải tới chỗ máy phát điện khởi động.

Trong kia có căn phòng nhỏ, có thể có máy phát điện, chỉ cần mở máy phát điện lên để nó làm việc, biệt thự này sẽ có điện để dùng.”

Trương Khắc Khắc chỉ chỉ phía dưới, nói vô cùng tự tin.

“Ừm, một hồi nữa có thể xuống đó xem một chút, tối đen như mực như vậy, chúng ta ở đây cũng chơi không nổi.”

Ngô Tử Hào nói xong, Vương Tường Vũ lại có chút lo lắng hỏi:

“Nhưng nếu như biệt thự này có người ở, chúng ta cứ bước vào như vậy, sợ là không tốt lắm đâu.”

“Nơi này mặc dù sạch sẽ nhưng cũng không giống có người ở, chắc chỉ là tới quét dọn định kỳ thôi.

Không cần lo lắng quá nhiều, cứ coi như có người ở đây, cùng lắm thì chúng ta cho tiền hắn, chúng ta nhiều người như vậy, tôi không tin ai dám đuổi chúng ta đi.

Thêm nữa, cửa bên ngoài cũng không khóa, cũng không có dán lời cảnh cáo nào.”

Khâu Soái không muốn để ý những điều này, dù sao bọn họ cũng dầm mưa đi lâu như vậy, nếu vì nơi này có người ở, bọn hắn đành rời đi thì không phải quá nhàm rồi sao.

“Chúng ta nhập gia tùy tục, vốn cho rằng nơi này cần chúng ta quét dọn một lần nhưng giờ xem ra bớt được phiền phức rồi.

Tuy nhiên chúng ta cũng nên chuẩn bị túi rác, một hồi nữa đừng ném bậy, lúc đến ra sao, lúc về cũng phải y như vậy, đừng để sau này gặp phiền toái gì.”

“Yên tâm đi trưởng nhóm, tất cả không phải là con nít, ai cũng có ý thức bảo vệ môi trường mà.

Tranh thủ thời gian cử một nhóm xuống lầu xem, để biệt thự này sáng lên mới là vương đạo.”

Trương Khắc Khắc xem thường nói rồi sau đó thúc giục Ngô Tử Hào.

“Các cô gái thì ở lại đây, để lại thêm hai nam, những người khác đi theo tôi xuống dưới.”

“Báo cáo trưởng nhóm, tôi tự nguyện ở lại làm kỵ sĩ.”

“Tôi cũng rất muốn.”

Trương Khắc Khắc và Vương Tường Vũ bỉ ổi giơ tay lên, muốn ở lại với các cô gái.

Nhưng các cô gái đều không đồng ý, cuối cùng vẫn là để Lưu Phong và Từ Hải Minh ở lại, những người khác thì đi xuống dưới.

“Ông nhắm trúng ai?”

Đi dọc theo hành lang ra ngoài, Khâu Soái đột nhiên đập vai Nhậm Phi một cái, nhỏ giọng hỏi.

“Không nhắm ai cả, ông nên biết bây giờ là sói nhiều nhưng thịt lại ít, hơn nữa chất lượng còn không tốt. Tôi tạm thời không có bất kỳ ý muốn gì, càng không tìm được mục tiêu.

Bình thường chẳng phải anh trò chuyện rất tốt với Hồ Na sao, khuôn mặt của cô ta cũng không tệ. Tuy nhiên trên tay có hình xăm, đoán chừng cũng chẳng phải là người tốt lành gì.”

“Đừng có nghĩ xấu về con gái có hình xăm như vậy, người ta chỉ đơn giản thấy đẹp mắt thôi, ông cho trên người có hình xăm thì đều là loại gái buông thả hay sao!”

Tự cô ta có một tiệm làm móng ở trung tâm thương mại, trên lầu còn có một cửa hàng áo lông, là người có tiền, ông nghĩ sao?”

“Có tiền như vậy sao, nhưng nhìn cô ta tuổi cũng không lớn lắm, chắc là làm xong rồi rửa tay gác kiếm chứ gì.”

Khâu Soái vẫn không buông tha, theo bản năng cho Hồ Na không phải người tốt lành gì.

“Ông chính là không ăn được bồ đào nên nói bồ đào chua chứ gì, nếu như cậu nghĩ thì thế giới này không có người tốt rồi.

Tôi không có ý định chơi cái gì mà tình một đêm với cô ta, mà sự thật là muốn thông qua lần gặp mặt này thử phát triển lâu dài xem sao.

Gần đây mẹ tôi như phát điên, ngày nào cũng bắt tôi đi xem mắt để tìm người kết hôn, chi bằng thử một chút với Hồ Na cũng được.”