Q13 - Chương 1: Người quen

Ác Linh Quốc Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Hàn Phong Vũ

Sau khi đưa Lưu Ngôn Mẫn quay lại bệnh viện thành phố Phước Bình, dù hiếm nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng ở lại giúp Mẫn Mẫn trong khoảng hai ngày, vì hắn đã từng trải qua cảm giác đau đớn khó chịu khi nằm trong bệnh viện, nhất là khi bên cạnh mình không có ai giúp đỡ.

Với tính cách của Lãnh Nguyệt thì tất nhiên là sẽ không có chuyện nghe Lưu Ngôn Mẫn nói lảm nhảm, lại càng không có chuyện nói xàm nói nhảm với anh ta, cho nên chỉ có một mình Hạ Thiên Kỳ là có khả năng làm chuyện này.

Tất nhiên, hành động “liều mình vì nghĩa” này của Hạ Thiên Kỳ đã khiến cho Lưu Ngôn Mẫn đặc biệt cảm động, trong hai ngày này, những gì hai người làm chỉ là tán dóc linh tinh, nhưng trái lại cũng không cãi nhau quá nhiều, trong lúc tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, đôi khi Lưu Ngôn Mẫn lại nói về một số chuyện đã qua mà anh ta không muốn nhớ lại.

Ví dụ như lần đầu anh ta nhìn thấy cha mình giấu “đại phiến”, kết quả chân trước vừa mới quay đi, chân sau đã bị mẹ anh ta tóm lấy.

Lại ví dụ như thời gian khi anh ta còn đang đi học, lúc đang ở nhà đánh máy bay, vừa đến thời điểm mấu chút, em hái anh ta lại đẩy cửa đi vào.

Những chuyện tương tự nhiều không đếm xuể, nghe được chuyện như thế này, Hạ Thiên Kỳ tương đối sung sướng, xem như là bắt thóp được một điểm yếu của Lưu Ngôn Mẫn.

Lúc gần đến thời gian hẹn gặp Ngô Địch lần trước, thì ngay giữa trưa ngày hôm ấy, Triệu Tĩnh Thì cũng gửi đến một tin nhắn rằng cô đã an toàn quay về.

Triệu tĩnh thù quay về vừa đúng lúc có thể thay phiên cho Hạ Thiên Kỳ, trước đó Triệu tĩnh thù vốn đang định quay về thành phố Tuyên thăm cha mình một lần, nhưng khi vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói Mẫn Mẫn bị thương rất nặng, phải nằm viện đến khi hoàn toàn bình phục, cô cũng không quay về thành phố Tuyên nữa mà đi thẳng đến bệnh viện.

Khi Hạ Thiên Kỳ vừa nói chuyện này cho Lưu Ngôn Mẫn nghe, thì suýt nữa Lưu Ngôn Mẫn đã khóc ra nước mắt vì cảm động, cứ liên tục cảm thán rằng bản thân mình cũng có lúc có được vận may tốt đến như vậy.

“Tôi đã nói địa chỉ cho Tĩnh Thù biết, và tôi cũng sẽ không chờ cô ấy đến đây, tính tình của đại ca Ngô Địch kia của anh quá mức kỳ quái, cho nên tôi vẫn nên đến trước ngồi chờ đón anh ta là tốt nhất, để tránh xảy ra chuyện gì khó xử.”

Biết Triệu Tĩnh Thù sẽ đến nơi, Hạ Thiên Kỳ dự định đến địa điểm hẹn gặp mà hắn đã ấn định với Ngô Địch lần trước.

“Anh mau đi nhanh cho tôi nhờ, có Tĩnh Tĩnh ở lại đây rồi, anh còn ở lại nữa thì hơi có chút thừa thãi rồi.”

Trái lại, ý tứ của Lưu Ngôn Mẫn đây là hy vọng Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng biến đi chỗ khác, nếu còn ở lại thì rõ ràng đang làm chậm trễ chuyện tốt của mình.

“Lưu Ngôn Mẫn anh vẫn còn là con người hay sao? Mối đó đã quên mất là ai đã ở lại chịu đựng cái tật nói lảm nhảm của anh trong suốt hai ngày nay rồi hay sao? Nói cho anh biết, anh không cần nói bóng nói gió với tôi, có tin tôi vạch trần toàn bộ chút chuyện khi xưa ta bé mà anh không muốn người ta biết không!”

“Đừng, em sai rồi anh Kỳ, mới nãy em chỉ muốn đùa giỡn chút thôi, không phải là anh có chuyện quan trọng phải làm hay sao, có muốn thì em cũng không giữ anh lại được. Hơn nữa, em đây cũng bình phục được không ít rồi, có thể ngày mai là xuất viện được rồi.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ muốn tuồn hết toàn bộ chuyện đáng xấu hổ trước kia của mình ra ngoài, mặt mày Lưu Ngôn Mẫn lập tức tái xanh, ngoài miệng thì vội vàng giải thích, nhưng trong lòng thì mắng cái miệng tùy tiện của mình, đáng lẽ không nên tin lời nói dối của Hạ Thiên Kỳ, nói hết chuyện “bí mật thầm kín” của mình cho hắn biết.

“Vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo, được rồi, tôi đi trước, anh cứ ngoan ngoãn nằm đó chờ đi.”

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt liếc Lưu Ngôn Mẫn một cái, rồi không ở lại nói linh tinh với anh ta thêm nữa, lúc này cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng bệnh.

Mới lái xe từ bãi đỗ bệnh viện ra khỏi cổng, vừa vặn Hạ Thiên Kỳ cũng gặp sự trùng hợp bất ngờ bước từ trên xe taxi xuống, là Triệu Tĩnh Thù muốn vào bệnh viện. 

Hạ Thiên Kỳ ấn nút hạ của kính xe xuống, cười tủm tỉm nhìn Triệu Tĩnh Thù đằng xa gọi lớn:

“Tĩnh Thù!”

Vừa nghe Hạ Thiên Kỳ gọi mình, trên nét mặt Triệu Tĩnh Thù thoáng trở nên vui vẻ nhìn qua, sau đó vừa bước vừa chạy đến nơi.

“Tốt quá rồi, còn có thể gặp được anh.”

Vừa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù lại cảm thán một câu vô cùng xúc động. Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ có chút ngẩn người ra không biết nói gì, tiện đà cũng gật đầu phụ họa theo nói:

“Đúng vậy, trong lòng tôi luôn cầu nguyện cho cô, dù có làm gì ở đâu cũng đừng xảy ra chuyện gì bất trắc, xem ra lời cậu nguyện của tôi vẫn còn có chút tác dụng, nhìn cô đứng đây xem chừng còn khỏe mạnh hơn nhiều so với que củi Mẫn Mẫn vô dụng kia.” 

Trái lại, Triệu Tĩnh Thù có thể xem là không tồi chút nào, có điều trên nét mặt vẫn hơi có chút tiều tụy, cả người vẫn lành lặn, không bị thương chút nào.

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vẫn luôn cầu nguyện bình yên cho mình, Triệu Tĩnh Thù lại nhịn không được mà bật cười:

“Anh nên đi đi, tôi đây còn không biết con người anh thế nào hay sao, làm gì có chuyện muốn cầu nguyện cho tôi vậy chứ, chỉ có điều co thể là do tôi vô cùng may mắn, tuy gặp chuyện đáng sợ nhưng không có nguy hiểm.” 

Cười nói đến tận bây giờ, Triệu Tĩnh Thù mới giật mình nhận ra Hạ Thiên Kỳ đang muốn lái xe ra ngoài, cô tò mò hỏi:

“Có phải anh đang muốn đi ra ngoài không? Anh định đi đâu vậy?”

“Tôi đi gặp một người, là đại ca Ngô Địch cùa Mẫn Mẫn, hẳn là cô đã từng gặp qua rồi.”

“À, vậy thì anh mau đi đi, đừng chậm trễ việc quan trọng nữa, tôi cũng đi xem xem Mẫn Mẫn thế nào rồi.”

Sau khi biết Hạ Thiên Kỳ có chuyện quan trọng cần làm, Triệu Tĩnh Thù cũng không lắm chuyện làm mất thời gian của hắn nữa, sau khi nói thêm vài câu, Hạ Thiên Kỳ lập tức lái xe rời khỏi bệnh viện.

Địa điểm hẹn gặp Ngô Địch cách bệnh viện Lưu Ngôn Mẫn nằm không xa, nơi đó là một quán cà phê gia đình mà Hạ Thiên Kỳ từng đến trong thời gian còn đi học. Hắn chỉ đến quán cà phê gia đình này đúng một lần duy nhất, sau đó thì không đến nữa, nhưng không thể nói rằng là do không gian trong quán không được thoải mái, mà là giá cả ở nơi đó quá cao, với hắn lúc đó mà nói, có thể gọi là cà phê giá trên trời.

Chỉ có điều đến hiện tại, cái gọi là cà phê giá trên trời cũng chỉ là chuyện cũ trôi qua như vậy thôi, tuy rằng nói thế này có chút thổi phồng lên so với ý muốn nói, nhưng lúc này trong đầu hắn không còn bất cứ khái niệm gì về thứ đồ vật gọi là tiền nữa rồi.

Có bao nhiêu đi nữa thì chỉ là con số đếm, mặc dù thu nhập hiện tại của hắn vẫn chưa đạt đến mức không cần liếc mắt đến tình trạng tài chính.

Cuộc hẹn với Ngô Địch là khoảng ba giờ chiều, hắn đi vào quán caffee gia đình ấy rồi chọn một bàn kê sát cửa sổ, đưa cổ tay lên xem giờ, hiện tại còn khoảng hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Khi nhân viên phục vụ đến chào, Hạ Thiên Kỳ chỉ gọi một ly nước lọc, nhưng chỉ một ly nước lọc thôi, hắn lại phải mất đến 20 đồng.

Hạ Thiên Kỳ chỉ nhấp một ngụm, nước vẫn chỉ là nước, không có gì khác với nước sôi để nguội uống trong nhà trước kia.

Hắn lướt mắt một vòng xung quanh, không gian trong quán cà phê không qua đông người, phần lớn khách chỉ đi một mình, trên bàn đặt ly caffee, sau đó hoặc nghịch điện thoại di động, hoặc đang ngây người ra suy nghĩ chuyện gì đó.

Lúc Hạ Thiên Kỳ đang định lấy điện thoại di động ra chơi trong lúc chờ đợi, lại nhìn thấy bóng một người có vẻ cà lơ phất phơ ngả ngớn đi ngang qua trước cửa sổ, sau đó đẩy cửa quán cà phê ra đi vào.

Hạ Thiên Kỳ ngoảnh đầu nhìn, không ai khác mà chính là Ngô Địch – người hắn đang đợi, không hề nghĩ đến rằng anh ta cũng đến nơi sớm hơn giờ hẹn.

Nhưng ngay khi hắn đang muốn đứng lên chào hỏi Ngô Địch, lại nghe anh ta lớn giọng hét lên:

“Nhân viên phục vụ, mang cho tôi hai ly kem vị đu đủ!”

Chỉ trong một chớp mắt sau đó, Hạ Thiên Kỳ chỉ hận không thể tìm một cái khe để chui vào, trong lòng hắn rất muốn nói với Ngô Địch một câu, ông anh à, đây lả quán cà phê, không phải quán bán đồ ngọt nên không có kem ly.

Quả nhiên, một nhân viên phục vụ mặt mũi tương đối vui vẻ dễ nhìn đi về phía Ngô Địch, áy náy nói với anh ta:

“Thật xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi không có kem ly, chỉ có cà phê anh có muốn gọi không ạ.”

“Cũng được, cứ tùy tiện cho tôi một ly cà phê trước đi, ít cà phê, nhiều đường một chút.”

Ngô Địch nói rất lớn tiếng, chuyện này cũng khiến cho cả đám người ngồi trong quán cà phê cười đến mức phun cả cà phê.

Còn Ngô Địch thì hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của những người khác, chỉ tìm một vị trí gần đó ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ hít thở sâu vài hơi liên tục, có điều không đợi đến khi hắn đứng lên, một dáng người quen thuộc lại lướt qua cửa sổ ngang tầm mắt hắn, sau đó cũng đẩy cửa quán cà phê ra bước vào.