Chương 8

Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lý Tiểu Hoa và tôi lên lớp thì cùng đọc sách, hết giờ học thì cùng nhau nói chuyện phiếm, ở trong trường thì cùng đi tản bộ, tan học thì cùng chung đường về nhà. Hai người ở gần nhau, lại thân thiết với nhau như thế, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

“Dạo này bọn họ đều nói mình không dành thời gian chơi chung với họ nữa.” Lý Tiểu Hoa đưa mắt nhìn về phía mấy cô bạn học, sắc mặt hơi lo âu.

Bọn họ ở đây chính là nhóm con gái chơi chung trong lớp.

Ở trường học, việc chơi theo nhóm là điều bình thường, nhưng các nhóm nam sinh và các nhóm nữ sinh cũng không giống nhau. Nói chính xác thì bọn con trai thường tụ tập rất ồn ào, còn con gái thì thích thì thầm to nhỏ. Mà tình cảm bạn bè giữa con gái với con gái thì khăng khít hơn nhiều so với hội con trai, ít ra thì con trai cũng không cùng rủ nhau đi toilet như con gái. Con gái thì ngay cả chuyện nhỏ nhặt nhất như kinh kỳ của bản thân cũng có thể đem ra kể cho nhau nghe.

“Quái Thú cũng nói như thế, nhưng Quái Thú mạnh mẽ hơn. Ha ha.” Tôi cười trả lời.

Về sau, Quái Thú cũng nhận ra tôi thích Lý Tiểu Hoa. Dù tôi không cùng hắn chờ xe về nhà nhưng hắn vẫn cho tôi mượn báo “Thiếu Niên Vui Vẻ” để đọc, đến trưa vẫn cùng ăn bánh bao nhân thịt với tôi. Quái Thú không phải là người phức tạp, hoàn toàn là một tên ngốc nghếch chỉ thích truyện tranh mà thôi.

“Không giống.” Lý Tiểu Hoa cau mày, tay vẫn viết trên tờ giấy nháp: “Họ thật sự rất giận mình, nói mình không coi trọng họ, thậm chí còn khuyên mình không nên đi chung với cậu nữa.”

Tôi nhận ra chuyện này có vẻ gay go rồi.

Tôi và đám con gái trong lớp cũng chơi với nhau. Một mình tôi và mười cô bạn đã từng đại biểu cho lớp mình tham dự buổi biểu diễn ở lễ tốt nghiệp ở hội trường của Huyện. Tôi còn là lớp phó văn thể mỹ ba năm liền, mỗi lần phải trang trí lớp cũng chính là tôi và các cô bạn trong lớp cùng làm, mọi người đều rất vui vẻ. Cũng chính vì thế mà trong chuyến đi dã ngoại cuối khóa, tôi là nam sinh duy nhất được vào phòng các bạn nữ để chơi bài cả tối. (chơi bài cùng Thẩm Giai Nghi vô cùng đen đủi, được 21 điểm thì bị bắt bốc thêm bài, bốc phải quân đỏ liền bị trừ hai điểm, chơi như thế thì đừng hỏi tại sao lại thua.)

Bây giờ, không hiểu tại sao những cô bạn này lại khuyên Lý Tiểu Hoa không nên thân thiết với tôi? Chẳng lẽ họ không ưa tôi ở điểm gì sao?

“Tại sao?”

“Nói chung là sau này tan học cậu đừng đi tìm tớ nữa.”

Tôi cau mày, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý mà thôi, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn đám con gái.

Kỳ thi ngày càng tới gần.

Giữa tôi và Lý Tiểu Hoa dần dần có một khoảng cách vô hình không thể miêu tả bằng lời, làm tôi không sao hiểu được. Ví dụ như, Lý Tiểu Hoa đã đề nghị sẽ không chụp ảnh chung cùng tôi trong lễ tốt nghiệp. Đây chính là nuối tiếc lớn nhất của tôi sau này.

Có hôm tan học, tôi và Quái Thú đọc xong báo Thiếu Niên Vui Vẻ, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy năm rưỡi rồi, vậy mà Lý Tiểu Hoa vẫn còn đang ngồi tám chuyện cùng mấy cô bạn.

“Về thôi.” Tôi đeo cặp lên rồi đi tới gần Lý Tiểu Hoa khiến cho mấy cô nữ sinh đột nhiên yên lặng không nói gì nữa.

“Thôi, hôm nay bố mình sẽ tới đón.” Lý Tiểu Hoa chớp mắt nhìn tôi.

Tôi hiểu được, sau đó đưa ánh mắt nhìn tới mấy cô bạn kia.

“Ừ, vậy mình về trước.” Tôi đáp, vẻ mặt không được tự nhiên.

Tôi và Quái Thú đi tới đợi dưới tán cây to ở đường đợi xe số 2 và đọc lại báo. Quái Thú biết tâm trạng tôi không vui nhưng mắt vẫn không ngừng dò hỏi xem tôi và Lý Tiểu Hoa rốt cục là thế nào.

“Không có chuyện gì. Để bạn ấy có thêm thời gian nói chuyện với bạn thôi mà.” Tôi ngẩng đầu nhìn trời, uể oải đáp.

Chuyện tình này tới quá muộn. Lý Tiểu Hoa không muốn vào trường Tinh Thành mà lại muốn vào trường Chương Nữ. Thời gian chúng tôi còn có thể ở bên nhau thực sự rất ngắn ngủi, tại sao bọn họ còn phải ngăn cản chứ?

“Thật vậy sao?” Quái Thú nghiêng đầu nhìn tôi hỏi.

“Thật.” Tôi ngáp một cái, đáp.

“Ôi dào, con gái là như vậy đấy, cậu suy nghĩ nhiều làm gì.” Quái Thú vỗ vỗ vai tôi động viên.

Cậu hiểu họ lắm sao? Tôi nhìn Quái Thú thầm hỏi, nhưng cũng không nói gì nữa.

Nhiều người thường quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt nhất, nhưng dù sao cũng đều xuất phát từ ý tốt. Nhưng tốt kiểu này chẳng khác gì đang chê cười người ta cả.

Sau đó, mọi chuyện cũng chẳng khá hơn.

Mấy tuần liền, cứ tan học là bố của Lý Tiểu Hoa lại tới đón. Quá khứ ngọt ngào từng đi bộ về nhà cùng tôi dường như chưa từng tồn tại vậy.

Tôi vô cùng khó chịu, nhưng lúc đó cũng chỉ là thằng nhóc mười lăm tuổi rưỡi, chẳng biết phải làm gì cả.

Đến một ngày, bố của Lý Tiểu Hoa bận không thể tới đó nên tôi lại có cơ hội đề nghị với nàng cùng đi bộ về nhà. Tôi cứ thế bước đi, trong đầu thì tự hỏi: “sẽ không khiến mọi chuyện tồi tệ hơn bây giờ chứ?”, sau đó trong lòng như có thêm dũng khí, tôi vươn tay ra.

Bàn tay tôi run run hướng về phía tay của Lý Tiểu Hoa.

“Đừng nắm tay mình.”

Lý Tiểu Hoa không dám nhìn tôi, chỉ cúi đầu.

“Tớ chỉ là…”

Tôi định giải thích nhưng lại chẳng nói được gì, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Mình xin cậu đấy, đừng nắm tay mình.”

Lý Tiểu Hoa nói và chạy đi thật nhanh.

Cuối cùng cuốn sổ tốt nghiệp cũng tới tận tay mọi người. Buổi sáng hôm ấy, buổi học ôn tập phần trắc nghiệm của môn số học kết thúc.

Tôi vĩnh viễn không thể quên, tờ giấy kẹp cùng với bài thi trao đổi cho nhau, cùng với một cái dù trúc nhỏ xinh.

Là chữ của Tiểu Hoa.

Trong tờ giấy chỉ viết có hai câu ngắn ngủn, giống như Mike Tyson vừa tung ra một cú đấm thẳng vào mũi, sau đó cộng thêm một cú đấm móc dưới hàm. Linh hồn của tôi không đợi trọng tài phất cờ trắng đã trực tiếp vỡ tan nát thành nhiều mảnh.

Tôi không khóc. Ít nhất là cũng không khóc ngay khi ấy.

Tự tôn của tôi cứng rắn như thép, linh hồn vừa xao động đã lập tức bình ổn trở lại, trong lòng tôi lúc này chỉ còn cảm giác giận dữ.

“Đám con gái rắc rối, tất cả đều đáng ghét.” Tôi nhìn chiếc dù trúc nhỏ kia.

Hôm sau, tôi đến trường với mái tóc húi kiểu đầu đinh, hơn nữa lại đổi cả chỗ ngồi như trên sơ đồ lớp, hoàn toàn cách xa cô gái mà cả đời này tôi cũng không có hy vọng ở bên nữa.

Mở sách tham khảo ra, tôi không nói gì, chỉ chăm chú giải đề. Tôi lúc này giống như đã bị huấn luyện thành một cỗ máy giải đề có hiệu suất cực lớn.

“Chuyện gì thế? Sao lại cắt đầu đinh thế này?”

Thẩm Giai Nghi cũng đổi chỗ với bạn, từ phía sau bên phải hỏi với lên.

Cũng lâu lắm rồi chúng tôi không ngồi gần nhau.

“Cậu cũng ngồi ở trong sao?” Tôi quay lại nhìn, nghi hoặc hỏi.

“Có gì sao?” Thẩm Giai Nghi tỏ vẻ không hiểu.

“Ừ, mình không nghĩ cậu lại nhàm chán như thế.” Tôi quay đầu lại, tiếp tục với việc của mình.

Thẩm Giai Nghi thấy tâm trạng tôi không tốt thì cũng không dám nói gì tiếp nữa, càng không dám cười mái tóc húi cua của tôi, càng không dám chau mày nói tôi trẻ con nữa.

Từ hôm sau đó, Thẩm Giai Nghi ngồi ở bên trái tôi, vẫn kiên nhẫn chờ cho tâm tình của tôi tốt lên.

Sau đó, lưng áo tôi lại bắt đầu xuất hiện những vết mực bút bi.

Nói thật ra, nếu đợi tôi tâm tình tốt lên thì có lẽ còn lâu vì tới lúc này tôi vẫn chưa hiểu tại sao mình bị đá. Nhưng vì Thẩm Giai Nghi lại bắt đầu đâm đầu bút lên lưng áo tôi, bắt tôi phải nghe dăm câu ba điều nhảm nhí nên mới có thể kéo tôi từ trong trạng thái cỗ máy giải đề điên cuồng về thực tại.

Sau buổi lễ tốt nghiệp là buổi liên hoan, trong khi mọi người đang thi nhau trát bơ của bánh kem lên mặt của Hứa Bác Thuần thì tôi lại giả bộ hứng chí ném bơ trên bánh ngọt đi, sau đó liếc mắt thấy Lý Tiểu Hoa vẫn ngồi yên lặng ở góc phòng và ăn đồ nướng.

“Cậu có đúng là đã từng thích mình không?” Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.

————————–

Trường thông báo nghỉ học nhưng các lớp đều thống nhất sẽ quay lại trường để ôn tập.

Thầy Lại mở cái tủ sắt chứa chật ních các loại tài liệu, đề thi trắc nghiệm, giống như hội Chữ Thập Đỏ tới vùng thiên tai tặng lương thực, đem từng chồng, từng chồng đề thi trắc nghiệm đặt dưới bục giảng, để cho đám học sinh đã biến mình thành nô lệ của kỳ thi sử dụng tùy ý. Cho nên tất cả mọi người, bình thường thì chẳng thích thú gì các đề thi, nhưng đang trong giai đoạn ôn thi gian khổ cuối cùng nên ai nấy đều ào tới dưới bục giảng, giành giật nhau từng đề thi một, giống như đề thi thật có thể nằm trong số đó vậy.

Với tôi, trông họ thật điên rồ.

Trong thời gian tự ôn tập trước kỳ thi, tôi và Thẩm Giai Nghi ngồi tán gẫu chứ không mở sách ra đọc làm gì. Tôi biết thành tích của bản thân mình hoàn toàn có thể vượt qua mức điểm nguyện vọng một của trường Chương Hóa. Mà Thẩm Giai Nghi thì càng không phải bàn, cho dù là thi vào trường nữ sinh Bắc Nhất ở Đài Bắc cũng không có vấn đề gì.

Mà như thế thì điểm số cao hay thấp cũng chỉ là trèo lên đầu người khác hay bị người khác đạp xuống dưới chân mà thôi.

“Bây giờ thì đã có thể nói cậu và Lý Tiểu Hoa cuối cùng là thế nào hay chưa?” Thẩm Giai Nghi ra vẻ ngây thơ hỏi.

“Mình thích cô ấy.” Tôi nhìn Lý Tiểu Hoa đang ngồi ở một góc xa.

Xung quanh Lý Tiểu Hoa là đám bạn của cô ấy, mấy người đang hùng hục giải đề trắc nghiệm, sau đó trao đổi cho nhau để kiểm tra, sau đó mới lại làm sang bài mới, vô cùng chăm chỉ, dường như không biết mỏi mệt là gì. Tôi cảm thấy rất không vừa mắt, chỉ muốn đá cho mỗi người một cái.

Tôi đem mọi chuyện kể hết cho Thẩm Giai Nghi nghe, cũng đem cả nội dung trên tờ giấy hôm ấy nói ra.

“Mình nghĩ dù mọi chuyện đã thế này, nhưng chỉ cần thi xong là lại đâu vào đấy thôi.” Thẩm Giai Nghi lên tiếng khích lệ tôi.

“Thật sao?” Ánh mắt tôi sáng ngời hỏi lại.

“Ý của bạn ấy chắc là vậy đấy. Cậu không nên làm phiền bạn ấy nữa, cũng không nên nghĩ quá nhiều.” Thẩm Giai Nghi cười.

“Nói thế cũng đúng, nhưng… Cô ấy lại muốn thi vào Chương Nữ, còn có thể cứu vãn thế nào đây?” Tôi chợt nhớ ra, cau mày hỏi.

“Chuyện đời khó nói trước lắm, dù sao cũng chỉ là không học cùng trường thôi mà, có gì to tát đâu. Việc chính của cậu bây giờ là tập trung vào ôn tập đi, tốt nhất không nên để cô ấy thất vọng.” Thẩm Giai Nghi bắt đầu cằn nhằn như một bà vợ nội trợ ở nhà.

“Trời ạ, Thẩm Giai Nghi, cậu lại quan trọng hóa vấn đề rồi.” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.

“Nếu cô ấy thấy tên ngốc như cậu ngay cả chuyện này cũng không vượt qua được thì mới là khó giải quyết đó. Làm gì có nữ sinh nào thích loại con trai yếu đuối đâu.” Thẩm Giai Nghi vẫn nhìn tôi chằm chằm. “Cái đó sẽ làm cho con gái có cảm giác mình giống một bà mẹ trẻ hơn.”

“Nhưng mình đúng là kiểu người không chịu nổi đả kích mà. Mình rất yếu đuối.” Tôi thẳng thắn thừa nhận.

“Cậu… cậu đúng là ngây thơ quá!” Thẩm Giai Nghi cảm thấy không còn lời gì để nói với tôi.

————————

Kỳ thi cuối cấp kết thúc.

Không ngoài dự đoán, tôi vượt qua điểm chuẩn của trường Chương Hóa tới hơn bốn mươi điểm, cùng với Liêu Anh Hùng, Hứa Bác Thuần, Hứa Chí Chương, Lý Phong Danh, Tạ Mạnh Hòa, Dương Trạch Vu, Tào Quốc Thắng, Thẩm Giai Nghi… vào thẳng trường Tinh Thành. Quái Thú thi trượt, vào học tại Vân Lâm. Sau này cái tên Quái Thú chỉ còn xuất hiện trong kí ức của tôi, một tên ngốc nghiện truyện tranh.

“Cậu thông mình như vậy, học ban Tự nhiên là thích hợp nhất.” Cô ấy từng nói như thế.

“Là thế này phải không?” Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời tự hỏi.

Thế nên, vì một câu nói ấy, tôi đã chọn ban Tự nhiên mà vốn tôi không thích chút nào.

Còn chủ nhân của câu nói ấy đã thực sự không học ở Tinh Thành mà vào ngôi trường có bộ đồng phục đen trắng- trường nữ trung Chương Hóa.

Về sau, tôi không còn một lần nào nói chuyện với người con gái đã từng cùng tôi đi bộ về nhà nữa.

—————-

Hiện tại là ngày 11 tháng 7 năm 2005, thời tiết mát mẻ.

1 giờ 54 phút chiều, tôi đang ngồi xe đi Đài Bắc. 3 tiếng nữa, tôi phải có mặt ở nhà xuất bản để ký hợp đồng xuất bản 1000 cuốn “Thập bát đồng nhân Thiếu Lâm tự” cho công ty bán sách trên mạng Kim Thạch Đường. Nghe bài “First of may” của BeeGees, tôi nghĩ không khí của bài hát cũ này rất thích hợp với thời gian đã qua của mỗi đời người.

Tôi đã nghĩ rất nhiều tới việc viết cái gì đó về Tiểu Hoa, nhất là hơn nửa năm nay, vì mẹ tôi đổ bệnh nên tôi thường xuyên có mặt ở Chương Hóa, hầu như ngày nào cũng đi qua cổng nhà Tiểu Hoa.

Đúng vậy, là liên tục đi qua cổng nhà cô ấy, lần nào cũng đứng lại một chút, rồi lần nào cũng bước qua.

Chỉ có như thế thôi.

Có lẽ trong cuộc đời của Lý Tiểu Hoa, tôi chỉ là một nét vẽ bút chì mờ nhạt được tô đi tô lại nhiều lần mà thôi.