Quyển 15 - Chương 21: Xuất hiện

Vô Hạn Thự Quang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Chính không thể mang tính mạng của mình ra đùa giỡn, hơn nữa lúc trước Sở Hạo đã nói cho hắn biết, nhiệm vụ của hắn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên khi hắn nghe Vi Vi nói chuyến đi lần này có khả năng gặp phải quái vật biết bay, hơn nữa còn có thể giết chết hắn, hắn căn bản không dám chậm trễ, vội vàng kể lại tình hình này ngay cho Sở Hạo.

Sở Hạo đặc biệt lưu ý đối với tình hình này, hắn bỏ mọi việc trong tay xuống. Trong vòng nửa canh giờ hắn đã đi lên trên thuyền của đám người Phương Chính, sau đó hỏi thăm Vi Vi kỹ càng về tình hình của con quái vật biết bay kia. Mỗi một chi tiết, cùng với những gì Vi Vi mơ tới, hắn đều hỏi cặn kẽ.

Sau khi hỏi xong, Sở Hạo lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ. 

Bắt đầu có dị biến rồi, liên tục xuất hiện hai người Phương Chính và Vi Vi có điềm báo trước. Thực tế, trên toàn thế giới này, khẳng định có chí ít hơn trăm người, thậm chí nhiều hơn nữa mơ đến chuyện này. Những người này đều là nhân vật đặc biệt của vị diện này, hoặc là vị diện Final Destination. Tình huống cụ thể thế nào Sở Hạo cũng không nắm rõ, nhưng dự cảm đặc biệt của những nhân vật này rất hữu dụng, thậm chí hắn còn nghi ngờ những dự cảm này không chỉ có tác dụng trong vị diện, thậm chí khả năng ở trong Luân Hồi thế giới cũng có. Nếu là như vậy, những người này đều có giá trị rất lớn, chỉ sợ là không trở thành thành viên của Luân Hồi tiểu đội được thì cũng có thể trở thành một thành viên của quân Luân Hồi.

Nhưng những điều này đều là kế hoạch sau này. Trước mắt, dị biến có thể tới bất cứ lúc nào. Sau khi con quái vật thứ nhất xuất hiện, rất nhiều con quái vật sẽ theo thời gian từ từ xuất hiện ở các nơi trên toàn thế giới, hơn nữa thực lực của những con quái vật này cũng sẽ càng lúc càng mạnh, đến khi thực lực đạt đến trình độ như trong truyền thuyết mới thôi. Tiếp theo, chính là khi chúng chính thức đại bạo phát khiến toàn thế giới rơi vào trong một cơn ác mộng vặn vẹo, hỗn loạn, không có logic. Nhưng trước trận đại bạo phát cuối cùng, bán vị diện phải hoàn toàn đóng lại, bằng không… rất có khả năng ngay cả bán vị diện cũng sẽ bị cơn ác mộng này xâm nhập.

Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ là tiến độ rút lui lớn hiện tại… Hơn nữa cái tên Trương Hằng kia chạy đi thám thính tổ chức C đã mấy ngày rồi, không ai thấy hắn, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Cái tên ngu ngốc này… 

Trong lòng Sở Hạo có quá nhiều tâm tư nặng nề. Hắn cũng không thể nói cho người khác biết, lúc này hắn lại nói với Phương Chính: “Nhiệm vụ không thay đổi, không, có thay đổi một chút, ngoài ngươi ra, Vi Vi cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ này.”

Phương Chính lập tức vô cùng kinh ngạc, hắn mở miệng nói: “Nàng mới mười tuổi! Hơn nữa nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, cái này…”

“Đây là mệnh lệnh!” Sở Hạo liếc mắt nhìn Phương Chính rồi lại nhìn sang Vi Vi, hắn cố ép xuống sự xót thương trong lòng, tâm tình cứng rắn nói: “Toàn thế giới đều đang có nguy cơ bị hủy diệt, không có bất cứ người nào là vô tội, cũng không có bất cứ người nào có thể không để ý đến, vì nàng mới mười tuổi… Ta sẽ phái thêm một tiểu đội quân Luân Hồi, đồng thời sẽ cho bọn họ mang theo vũ khí Gauss… Trong lúc làm nhiệm vụ, phải cận thận với bất cứ điểm nào dị thường, bảo vệ tốt tính mạng của mình, không được chết.” 

Phương Chính há hốc miệng, nhưng mãi đến khi Sở Hạo rời đi hắn cũng không nói gì, cuối cùng hắn chỉ có thể cười gượng nhìn về phía Vi Vi. Vi Vi lại mỉm cười quay lại nhìn hắn, vẻ mặt như thế khiến cho Phương Chính có chút ngây người, bởi vì ở trong giấc mơ, bất kể có bao nhiêu khổ cực, bất kể bọn họ rơi vào tuyệt cảnh thế nào, mỗi lần Vi Vi đều nhìn hắn với vẻ mặt như vậy. Mỗi lần, khi hắn nhìn thấy nàng mỉm cười, hắn đều sẽ dần bình tĩnh lại, lúc này cũng vậy…

“Bất luận thế nào, người hộ vệ có nhiều đến đâu, vừa rồi nhắc tới vũ khí Gauss… Hẳn vẫn có người đang nghiên cứu loại vũ khí Gauss này chứ? Nếu vậy, sự an toàn của chúng ta sẽ được bảo đảm hơn rất nhiều, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, chắc sẽ không có vấn đề gì…”

Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Chính vẫn rất nặng nề, thậm chí hắn không còn hứng thú uống rượu cùng Phú Quý nữa. Ngay lập tức, Phương Chính cùng Vi Vi tìm đến chỗ phụ mẫu của nàng, sau đó kể lại tình huống cụ thể cho bọn họ. Phụ mẫu của Vi Vi đã khiếp sợ tới mức ngây người, sau đó cũng không biết phải làm sao. Bọn họ vừa muốn kháng nghị, nhưng lại không biết phải kháng nghị thế nào. Dù sao từ tình thế họ thấy được, ngày thế giới diệt vong đang gần ngay trước mắt, cả nhà bọn họ đều xem như nhờ phúc của Vi Vi. Nghe nói người đưa ra nhiệm vụ này là người chịu trách nhiệm chính của kế hoạch rút lui, nhất định là không có cách nào cự tuyệt, nhưng Vi Vi còn nhỏ như vậy, nhiệm vụ này lại quá nguy hiểm… 

Lúc này Phương Chính chỉ có thể nói: “Hai vị đừng sốt ruột như vậy, nhiệm vụ lần này đúng là nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng không phải là bia đỡ đạn, từ thái độ của người chịu trách nhiệm có thể nhìn ra được là hắn rất coi trọng chúng ta. Ta nghĩ các người chắc hẳn cũng hiểu rõ lúc này danh ngạch chỗ tránh nạn quý giá như thế nào. Nói hơi khó nghe một chút, giả dụ chúng ta chết, hai người đã chắc chắn có tên trong danh sách, khả năng bị tước đoạt là không lớn. Hắn lại phái ra rất nhiều người đi bảo vệ chúng ta như vậy, chỉ để chúng ta đi làm bia đỡ đạn, vậy cái giá phải trả hình như có hơi lớn. Nên ta cho rằng, nguy hiểm thì nhất định là có, nhưng chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn cả.”

Ngay sau đó, phụ mẫu của Vi Vi lại nhỏ giọng thương lượng với Phương Chính, một mặt là Phương Chính căn dặn, ví dụ như bảo phụ mẫu của nàng không được rời khỏi thuyền này, không nên đi tới chỗ không người, không được tùy tiện tiếp xúc với bên ngoài. Ngoài ra, hắn cũng giao cách thức liên lạc của tổ chức Kẻ Phản Nghịch cho bọn họ. Mặt khác, phụ mẫu của Vi Vi lại căn dặn Phương Chính, ví dụ như quan tâm đến Vi Vi, chú ý đến sự an toàn của Vi Vi, thói quen của Vi Vi là gì. Hai bên trao đổi hồi lâu, trời cũng dần sáng, một buổi sáng đã bắt đầu.

Lúc sau, Phương Chính và Phú Quý trở lại. Phú Quý nhìn về phía Phương Chính mỉm cười, nói Phương Chính giống như thật sự cưới Vi Vi, sau đó đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu. Phương Chính lại tức giận nhìn Phú Quý, hắn không giải thích gì chỉ về phòng bắt đầu cẩn thận kiểm tra trang bị do tổ chức Kẻ Phản Nghịch giao cho bọn họ. 

Một áo chống đạn, một khẩu súng lục, Phương Chính không hiểu rõ về súng ống, cho nên cũng không biết khẩu súng lục này có uy lực gì. Nói chung, cứ mang theo để phòng thân, sau đó chính là một cái điện thoại di động, có thể trực tiếp liên lạc với Sở Hạo, những thứ khác cũng không quan trọng lắm, ba món này mới là quan trọng nhất.

Nói chung… sống sót, nhất định phải sống sót!

Sau đó không có lời gì để nói nữa. Sau bữa sáng, lại có người thuộc quân Luân Hồi tới đón ba người. Ba người Phương Chính, Phú Quý và Vi Vi theo bọn họ tiến vào trong hòn đảo, lên máy bay tại sân bay bên trong hòn đảo. Trạm thứ nhất trong nhiệm vụ của bọn họ bắt đầu từ Nhật Bản, sau đó là Hàn Quốc, tiếp theo là Đại Lục, vùng Viễn Đông Liên bang Nga, nước Z, Đông Nam Á, đi qua vùng Trung Đông đến châu Âu, sau đó là bộ phận châu Âu của Liên bang Nga, Bắc Âu, Đông Âu, Tây Âu, châu Phi, cuối cùng là nước Mỹ và quần đảo Ha-oai, gần như đi một vòng quanh địa cầu, thời gian thực hiện nhiệm vụ của bọn họ là mười lăm ngày, cũng chính là trong mười lăm ngày này phải đi được một vòng trái đất, toàn bộ hành trình này cũng không phải chỉ dùng máy bay, mà là trong quá trình bay phải điều tra thế giới, cho nên thời gian là tương đối eo hẹp. 

Trên thực tế, Phương Chính cũng không biết, sau mười lăm ngày này thế giới sẽ tiến vào giai đoạn có nhiều loại quái vật xuất hiện. Nói cách khác, hành trình lần này thực sự cực kỳ nguy hiểm, về phần vì sao Sở Hạo lại thiết kế đường đi này cho bọn họ, nguyên nhân mấu chốt chính là vấn đề khoảng cách với hòn đảo này. Nơi gần nhất chính là Nhật Bản, Hàn Quốc, Đại Lục, những nơi này trong tương lai sẽ tập trung nhiều người nhất, dù sao hòn đảo này cũng nhỏ như vậy, không có khả năng chứa được nhiều người, cho nên cần có một nơi trung chuyển, nhưng nơi trung chuyển này không thể cách quá xa, diện tích không thể quá nhỏ. Như vậy chỉ có vài quốc gia gần đó có đủ điều kiện, đây là nguyên nhân Sở Hạo đưa ra quyết định.

Cùng ngày, Phương Chính và Phú Quý bắt đầu tuần tra nhiệm vụ ở Nhật Bản. Không thể không nói, theo thời gian trôi qua, linh cảm của Phương Chính và Vi Vi quả thật đều rất mạnh. Ở Nhật Bản, sau khi đổi từ máy bay sang trực thăng, dọc đường đi hai người thỉnh thoảng cảm giác được nguy hiểm, hơn nữa Phương Chính thỉnh thoảng lại đờ ra, hoặc như là mộng du. Sau đó, toàn thân hắn đổ mồ hôi rồi tỉnh lại, sau đó hắn bắt đầu thuật lại tất cả những gì hắn nhìn thấy được, tai họa, quái vật thế nào, hình thái ra sao, dùng phương thức công kích gì giết chết bao nhiêu người. Tất cả đều báo lại cho tổ chức Kẻ Phản Nghịch thông qua điện thoại.

Cứ như vậy, sang đến ngày thứ hai, đám người Phương Chính đã đi tới Đại Lục của nước Z. Đồng thời, một người nam nhân trên lưng đeo theo một cây cung dài cũng gia nhập vào trong đội ngũ hộ vệ. 

“Hắc hắc, yên tâm đi, quái vật biết bay có nhằm nhò gì. Ta có thể nói cho các ngươi biết, ngay cả người chim biết bay ta cũng dám bắn, hơn nữa nhất định có thể bắn rơi xuống được, ha ha ha, cho nên các ngươi cứ yên tâm giao sự an toàn của các ngươi cho ta!”

Yên tâm?

Yên tâm được mới lạ! 

Cho dù là ai có bảo tiêu như hắn, chắc cũng không thể nào yên tâm nổi. Tuy nói người này vẫn tuyên bố mình là khách khanh của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, tuy rằng không được tính là thành viên trong tổ chức Kẻ Phản Nghịch, nhưng ngay đến lão đại của tổ chức Kẻ Phản Nghịch cũng rất khách khí với hắn. Lời hắn nói trực tiếp bị mọi người coi như không thấy.

Sau đó, tất cả bọn họ đều phát hiện, bọn họ sai, sai vô cùng…

Sự lợi hại của nam nhân này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, hắn thật sự… 

Bảo vệ bọn họ!