Q.13 - Chương 61: Hứa Hẹn

Vô Hạn Thự Quang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu so với năng lực to lớn có thể dời non lấp biển của Trịnh Xá thì Sở Hạo và Trương Hằng hiện tại vẫn còn chưa thoát khỏi giai đoạn phàm nhân, thậm chí họ còn chẳng thể tưởng tượng nổi thực lực thuộc cảnh giới đó rốt cuộc là thứ gì, cho dù có giải thích cho bọn họ thì có lẽ hai người cũng chẳng thể nào hiểu được. Điều này là do cấp bậc của sinh mệnh quyết định, cũng giống như giữa loài người và loài giun dế vậy.

Lúc này Sở Hạo và Trương Hằng vẫn còn đang ở trên một chiếc thuyền. Nhờ vào ma pháp của Sở Hạo mà tốc độ di chuyển của chiếc thuyền này thậm chí còn nhanh hơn cả thuyền bè hiện đại và ngay cả tốc độ của xe hơi cũng chẳng sánh bằng được nữa. Tốc độ này đã sắp đạt đến tốc độ nhanh nhất của xe lửa hiện đại. Nhờ sự hỗ trợ của tốc độ di chuyển này mà mọi người đã đến được hòn đảo do đám quý tộc chỉ dẫn vào ngay đêm khuya cùng ngày.

Thấy sắc trời đã tối nên đám quý tộc và binh sĩ của thế giới này đều kiến nghị dừng lại nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng lên đảo, bởi vì nghe nói trên hòn đảo này có rất nhiều quái vật khổng lồ đang bảo vệ cho vị Hỏa thần đã bị Zeus cách chức và giáng xuống phàm trần này. Sức mạnh của mấy con quái vật đó không phải là thứ mà con người có thể địch lại được.

Thế nhưng rất đáng tiếc, vì bản thân Sở Hạo và Trương Hằng cũng không phải là người thường. Tuy nói mặt nạ xanh lá của Trương Hằng đã bị Sở Hạo tịch thu mất, thế nhưng thực lực của bản thân Trương Hằng cũng đã đủ để đối đầu với người khổng lồ xuất hiện trong phim rồi. Mà cho dù thực lực của chúng có mạnh hơn trong phim thì Sở Hạo cũng đâu phải loại ngồi không gì. Đừng thấy trước đây Sở Hạo chịu thiệt dưới tay các vị thần trên đỉnh Olympus mà lầm, nếu không phải do Zeus nhúng tay vào thì thần linh bình thường hắn vẫn hoàn toàn có thể đối đầu được, thế nên lần trước hắn thua không phải vì không đủ khả năng.

Đương nhiên, vì nguyên nhân liên quan đến Trịnh Xá nên bây giờ Sở Hạo và Trương Hằng đều đã mất hết sự tự tin. Sau khi trông thấy cái loại thực lực hoàn toàn chẳng nhìn ra được giới hạn đó, nếu đem ra so sánh thì thực lực của bản thân họ thật sự chẳng đáng đồng nào cả. Đứng trước cấp bậc thực lực đó của Trịnh Xá thì dù là người phàm cũng vậy, Trương Hằng và Sở Hạo cũng vậy, mà ngay cả Zeus cũng vậy, tất cả đều dường như chẳng khác biệt gì cả, tất cả đều chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Thế này thì còn so sánh cái gì nữa chứ?

Trải qua thời gian gần một ngày trời này, Sở Hạo và Trương Hằng cũng xem như là đã bình tĩnh lại. Tuy sự chấn động do thực lực của Trịnh Xá mang đến vẫn còn đó, thế nhưng cũng có thể xem như là đã hồi phục được chút tâm trạng của ngày thường. Đặc biệt là Sở Hạo, hắn vẫn xem như hiểu rõ thực lực của bản thân đang ở cấp bậc nào, thế nên hắn hoàn toàn không vì vậy mà xuống tinh thần, ngược lại, giờ hắn lại càng thêm nhận thức rõ ràng hơn về con đường tương lai của mình.

So ra thì Trương Hằng mới thật sự là không xong. Bởi vì hắn không chỉ “nhìn thấy” sức mạnh của Trịnh Xá không thôi, mà là chính bản thân hắn đã tự trải nghiệm nó. Đâu phải ai cũng có cơ hội được người khác đánh bay ra khỏi tầng khí quyển chỉ bằng một cái vung tay đâu chứ, thế mà Trương Hằng lại vinh hạnh có được trải nghiệm này. Không chỉ thế, lúc đó hắn đã đến đối mặt với Trịnh Xá với thân phận là một kẻ địch, khí thế tựa vực sâu biển thẳm đó gần như đã hoàn toàn đạp đổ sự tự tin của hắn. Chính vì thế nên trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn rất uể oải, hoàn toàn chẳng còn chút khí thế gây cười trước đây nữa. Nói một cách đơn giản là lòng can đảm của hắn đã bị cú đánh kia phá nát cả rồi.

Thật ra Sở Hạo rất thấu hiểu điều mà Trương Hằng đã nói, bởi vì hắn đã từng thấy một vụ việc cũng giống thế này trong hiện thực. Đó chính là khi đối mặt trước một nguy hiểm cực lớn hoặc là một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, trái tim và thần trí của người đó đều bị bóp nát hoàn toàn, từ đó về sau người này sẽ chẳng khác gì một kẻ vô dụng cả, đặc biệt là trong khía cạnh mà người này giỏi nhất. Trong một số tiểu thuyết võ hiệp và tiên hiệp, cái này được gọi là tâm ma, không vượt qua được nó thì cả đời đều không thể mạnh lên được nữa, thậm chí có thể còn nghiêm trọng hơn, có thể ngay cả việc chiến đấu cũng khiến cho người này sợ hãi.

Trương Hằng vẫn chưa đến nỗi nào, ít nhất thì hắn cũng không sợ chiến đấu. Thế nhưng vách tường tâm ma này mà còn tồn tại thì có lẽ thực lực của hắn sẽ không thể tiến bộ thêm được nữa. Thế nhưng chuyện này cũng có hai mặt lợi và hại, nếu hắn có thể phá vỡ được bức tường tâm ma này và vượt qua được uy thế của cú đánh đó thì thực lực của hắn sẽ tiến bộ vượt bậc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Lần tiến bộ này thậm chí có thể là tiến bộ vượt cảnh giới. Thế nên chuyện này với Trương Hằng mà nói vừa nguy hiểm mà cũng vừa là một kỳ ngộ lớn.

Lúc xuống thuyền, Sở Hạo lại lo lắng nhìn về phía Trương Hằng thêm lần nữa, thế nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện Trương Hằng đang nhìn về phía hắn với một ánh mắt rất kỳ dị. Ánh mắt đó cứ như là mèo trông thấy cá, chó trông thấy xương, Ultraman trông thấy quái thú vậy. Bị ánh mắt này quét tới, Sở Hạo chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, khiến hắn trong lúc nhất thời hoàn toàn chẳng thể thốt được lời nào.

Một lúc sau, Sở Hạo mới sờ đầu, bất đắc dĩ nói: “Cậu muốn nói gì thì nói đi, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả rồi.”

“À thì… thì là…” Không ngờ Trương Hằng lại trưng ra điệu bộ nhăn nhó, hồi lâu sau mới nói: “Chiếc mặt nạ xanh lá đó… không phải do tôi muốn đeo lên đâu, chỉ là… chỉ là nếu có chiếc mặt nạ xanh lá đó thì hoàn toàn chẳng cần phải sợ bỏ mạng dưới một cú đánh của cái tên quái vật hình người Trịnh Xá đó nữa, ít nhất… chắc là sẽ không bị đánh chết.” “Tôi từ chối.” Sở Hạo chẳng hề suy nghĩ mà đáp ngay: “Mặt nạ xanh lá cứ để ở chỗ tôi. Đó chính là một con dao hai lưỡi, mặc dù dùng mặt nạ xanh lá có thể giúp cậu thoát chết khỏi tay Trịnh Xá, thế nhưng đó không phải là sức mạnh của chính cậu. Đừng tranh cãi với tôi, đương nhiên tôi biết cái gì gọi là vận may và trang bị thật ra cũng là một phần của thực lực, thế nhưng cậu dám vỗ ngực nói với tôi rằng cậu đang sử dụng mặt nạ chứ không phải là mặt nạ đang sử dụng cậu không? Thảo luận vấn đề thiện ác của trang bị chẳng có ý nghĩa gì cả, thảo luận vấn đề trang bị có phải là một phần của thực lực hay không cũng chỉ là việc vô nghĩa mà thôi, vậy chẳng lẽ bảo người hiện đại tay không tấc sắt đi đánh với sư tử hổ báo thì mới được coi là thực lực ư? Không phải, đó gọi là ngu ngốc, cũng giống như các bộ lạc nguyên thủy trong thâm sơn cùng cốc vậy, sức mạnh của loài người nằm ở văn minh, mà pháo súng đạn đạo cũng là một phần của văn minh, thế nhưng… nếu ngay cả bản thân vũ khí và trang bị cũng không thể kiểm soát được thì cũng chẳng khác nào con người phát minh ra người máy rồi sau đó lại bị người máy càn quét và đàn áp, biến thành một sinh vật được nuôi nhốt trong chuồng. Thế thì cậu còn dám nói những người máy này là sức mạnh của chính con người nữa không? Tỉnh lại đi, Trương Hằng! Đây không phải là sức mạnh mà cậu của hiện tại có thể mơ tới!”

Trương Hằng há to miệng hoàn toàn chẳng biết nên nói gì hay nên phản bác ra sao nữa, mặt hắn căng lên đỏ bừng, vẻ mặt dần trở nên chán nản. Thấy thế, Sở Hạo cũng thở dài một hơi, thì thào nói: “Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của cậu, thế nhưng xin hãy tin tôi, cậu nhất định có thể khắc phục được. Tôi còn có lòng tin hơn chính bản thân cậu nhiều, hãy tin tôi, cậu nhất định có thể khắc phục được cửa ải này… Còn về chiếc mặt nạ xanh lá, tôi cũng không phải loại không hiểu chuyện, thế nên có hai trường hợp cậu có thể sử dụng chiếc mặt nạ xanh lá này. Một chính là lúc xuất hiện mối nguy hiểm lớn nhất, cũng chính là lúc mà chúng ta đều phải chết hết, cậu có thể sử dụng chiếc mặt nạ đó. Hai chính là lúc xảy ra một tình huống đặc biệt nào đó, tôi cho phép cậu sử dụng nó.”

Trương Hằng nghe thế liền lập tức phấn chấn trở lại, hắn vội hỏi: “Ờ ờ ờ? Tình huống gì mới được xem là đặc biệt vậy?”

Sở Hạo chợt tức giận nói: “Chuyện này do tôi quyết định. Thế nào là tình huống đặc biệt, tôi đương nhiên biết. Cậu đừng mơ đến chuyện tôi sẽ để mặt nạ xanh lá ở chỗ cậu nữa, ít nhất thì bây giờ còn chưa được.”

Trên thực tế thì lúc trước khi Trịnh Xá vẫn chưa đi khỏi, Sở Hạo đã kiểm tra thử chiếc mặt nạ xanh lá này. Ngoài chính hắn đã thử đeo nó lên, hắn cũng từng đưa nó cho các binh sĩ khác của đội quân Luân Hồi ngoài Trịnh Xá và Trương Hằng cùng với những người bản địa của vị diện này đeo thử, thế nhưng kết quả nhận được lại khiến mọi người rất chán nản. Ngoài Trương Hằng ra, những người khác đeo chiếc mặt nạ này lên đều chẳng có phản ứng gì cả, chỉ giống như một món đồ trang sức bình thường mà thôi. Thậm chí cả Trịnh Xá cũng đã cầm lấy chiếc mặt nạ này cẩn thận kiểm tra, nhưng lại vẫn chẳng phát hiện được gì cả, chỉ e là trong mắt Trịnh Xá thì chiếc mặt nạ này chỉ là một thứ đồ gỗ điêu khắc mà thôi. Điều này cũng đồng nghĩa với việc đây là một vật phẩm cá nhân chỉ phát huy tác dụng với một mình Trương Hằng mà thôi.

Nếu không phải vì thế thì Sở Hạo đã có thể nghĩ ra càng nhiều cách dùng chiến lược hơn cho chiếc mặt nạ xanh lá này rồi, chứ không phải chỉ có thể nghĩ cách dùng cho một mình Trương Hằng thế này. Mà tính cách của Trương Hằng thì lại ngớ ngẩn đến khốn kiếp thế này, Sở Hạo quả thật là chỉ nghĩ tới thôi thì đầu óc đã ê ẩm cả rồi.

Nói đến đây, Sở Hạo liền trông thấy biểu cảm của Trương Hằng chợt trở nên u ám. Hắn cũng không đành lòng, chỉ có thể nói: “Thôi thì cho thêm một điều vào nữa đi… Khi gặp phải tình huống mà cậu cảm thấy vô cùng cần thiết, khiến cậu có thể bỏ cả mạng sống của mình, lúc đó tôi cho phép cậu được sử dụng chiếc mặt nạ này. Nhớ kỹ đấy, nhất định phải là lúc cậu cảm thấy vô cùng cần thiết mới có thể sử dụng nó.”

Trương Hằng lập tức biến đổi sắc mặt, điệu bộ vui vẻ cười hi hi, mà Sở Hạo thì lại lập tức trịnh trọng nói: “Hứa với tôi, nhất định phải là lúc cậu thật sự cảm thấy không dùng không được mới có thể sử dụng chiếc mặt nạ này… Hứa với tôi, Trương Hằng.”

Lúc này Trương Hằng mới trịnh trọng gật đầu, thế nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức lộ vẻ mừng như điên, cũng không còn ủ ê như lúc trước nữa, như thể đang bắt đầu hồi phục lại tính cách ngốc nghếch của hắn trước đây vậy. Mà Sở Hạo còn chưa kịp biểu đạt tâm lý ê răng của mình thì ngay lúc này, một tiếng gầm cực lớn bất chợt truyền tới từ trong màn đêm tăm tối của hòn đảo đen kịt trước mặt, đồng thời còn có cả tiếng ầm ầm như là cây cối đổ ngã vang lên, khắp mặt đất dường như đều đang rung động dữ đội. Điều này lập tức khiến cho đám quý tộc và binh sĩ vừa đặt chân lên đất liền chợt cảm thấy khiếp sợ, tất cả họ đều quay đầu nhìn về phía Sở Hạo.

“Tiến về phía trước! Kẻ địch sẽ do tôi đứng ra đối đầu, các người chỉ cần dẫn đường là được. Tiến lên!” Sở Hạo lại nói chẳng chút nể tình gì cả, đồng thời hắn cũng dẫn trước bước lên đầu hàng ngũ.

Và thế là, Sở Hạo dẫn đầu, Trương Hằng theo sau, kế đó nữa chính là đám quý tộc và binh sĩ. Cả đoàn người cứ thế mà bước vào trong hòn đảo hoang tối tăm này.