Q.13 - Chương 88: Cắt Đứt Sự Giao Tiếp Giữa Trời Và Đất, Mệnh Lệnh Nhật Nguyệt

Vô Hạn Thự Quang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngoài mặt, trong lòng, và trong oán niệm chết chóc của những quý tộc kia, Sở Hạo “bất đắc dĩ” trở thành thủ lĩnh của hơn mười vạn người bên trong thung lũng này, mà hắn đã phát ra mệnh lệnh thứ nhất, lệnh cho tất cả những người cường tráng trong dân chúng lập tức tập trung lại, cũng tập hợp gia súc trong dân chúng lại với nhau, chia nhau ra chạy đến những thành bang đã bị biến thành phế tích gần nhất, thu gom lại các loại vật tư và vật liệu dự trữ ở những nơi đó.

Dĩ nhiên, bên ngoài vùng hoang dã vẫn còn sót lại một số ít quái vật còn sống, vì vậy Sở Hạo lại ban bố mệnh lệnh thứ hai của hắn, phân ra mấy đội để tiến hành tiêu diệt, loại trừ sạch sẽ lũ quái vật trong vùng hoang dã này, theo thứ tự là Trương Hằng dẫn đầu binh sĩ và các sĩ quan còn thừa ra của đội quân Luân Hồi, tiếp đến hai người Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc hợp thành một đội, dựa vào những sinh vật bay do Lưu Úc triệu hoán, tốc độ hành động của đội này tương đối nhanh.

Tiếp nữa sẽ là Perseus và Io lãnh đạo đội ngũ những người dân bản xứ có đấu khí, sức chiến đấu của đội này cũng không yếu, việc tiêu diệt những con quái vật lạc đàn hoặc là nhóm quái vật nhỏ thì tuyệt đối không thành vấn đề với bọn họ.

Còn một đội cuối cùng, chỉ có duy nhất một mình Trịnh Xá, hắn phụ trách việc giải quyết những quái vật có kích thước khổng lồ và những bầy đàn quái vật với số lượng lớn trong phạm vi nhiều khu vực rộng lớn, trên thực tế, tuy là hắn chỉ có một mình, nhưng sức chiến đấu lại vượt qua sức chiến đấu hợp lại của ba đội còn lại, mà tốc độ lại nhanh hơn nhiều, có thể nói, chỉ cần hắn nguyện ý, một mình hắn hoàn toàn có thể dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bọn quái vật… hoặc là sinh linh của cả thế giới này, nguyên nhân Sở Hạo việc phân chia quái vật cho mỗi đội khác nhau, tự có tính toán và lo nghĩ của hắn.

Cái được gọi là quyền uy và sức mạnh, trong nhận thức của Sở Hạo, có hai điều căn bản, một là chế độ, hai là địa vị trong chế độ này, dĩ nhiên, ý ở đây nói về vô ma vị diện, điểm căn bản chính là mỗi người đều không hơn kém nhau nhiều, ngay cả khi có sự chênh lệch về thân thể, bầu trời bị đập vỡ, trong tình huống cũng không có vũ khí, một người có thể đánh lại mười người cùng tuổi tác, cùng giới tính, và cùng thể trạng với mình, muốn xảy ra tình huống kiểu như một người chiến đấu lại cả một đội quân là không có khả năng.

Trong tình huống như vậy, cái được gọi là quyền uy lập tức đến từ chính chế độ và địa vị trong chế độ, ví dụ như cổ đại đã có cách kiến giải tri phủ bị tịch biên gia sản, tri huyện bị diệt môn, chẳng lẽ nói thế gia huyện lý, có một tri phủ không có bất kỳ tiền của nào của bọn họ sao? Có một huyện lệnh không có bất kỳ một tôi tớ thủ hạ nào sao? Vậy tại sao còn có thể bị diệt môn? Đây chính là sự tồn tại của chế độ.

Cũng như vậy, đến thời hiện đại, tại sao những nhà quyền thế hay tổ chức có tiền của, có thể thao túng sự hưng suy chính trị của một quốc gia? Có thể thao túng một đợt bầu cử thủ lĩnh quốc gia không? Rốt cuộc, về căn bản cũng chính là thời đại ngày nay, chế độ xã hội đã chuyển thành lấy tiền của để làm nền tảng cho quyền lực và sức mạnh, người có tiền tự nhiên có quyền, mà người có quyền tự nhiên càng có nhiều tiền hơn, tiếp đó dưới chế độ này, địa vị của bọn họ cao hơn người thường rất nhiều, vì thế, bọn họ mới có quyền lực và sức mạnh vốn có của mình.

Tuy Sở Hạo dưới sự ủng hộ của dân chúng bản xứ, đã trở thành thủ lĩnh của bọn họ, nhưng Sở Hạo biết chuyện này kỳ thực giống như là cây không có rễ, lý do là vì ở thời điểm này người chân chính nắm giữ quyền lực kỳ thực là các quý tộc, những quốc vương chẳng qua cũng là một người có thế lực mạnh trong giới quý tộc, nhưng những việc mà hắn muốn làm, sẽ trực tiếp đối đầu với tất cả những người thuộc tầng lớp quý tộc cao quý, hắn tuyệt đối cũng không có khả năng gia nhập vào trong hàng ngũ của giới quý tộc, lý do hắn trở thành Nhân Hoàng chính là để cứu thế giới này, chứ không phải chạy theo quyền lực để làm mưa làm gió, trên căn bản đó là cuộc xung đột.

Cho nên ngay từ lúc đầu hắn nhất định phải chứng tỏ địa vị của hắn, làm cho tất cả mọi người một cách vô tri vô giác nhận ra hắn mới là người có địa vị cao nhất, hắn mới là thủ lĩnh, đồng thời, hắn cũng muốn lập nên một chế độ, một chế độ mà Nhân Hoàng là người có địa vị cao nhất…

Thời gian trôi qua cực nhanh, theo mệnh lệnh các nhánh quân đội xuất kích và tiêu diệt toàn bộ lũ quái vật của Sở Hạo, bởi vì hình chiếu của La đã bị tiêu diệt, những quái vật vốn đã nhỏ yếu bắt đầu suy nhược và chết đi, hơn nữa còn có thêm sự giúp sức của tồn tại Trịnh Xá, lần này hành động quét sạch lũ quái vật diễn ra rất thuận lợi, mấy ngày tiếp theo, hầu như đã quét sạch lũ quái vật ở những vùng phụ cận của khe núi, đồng thời, giống như sự dự tính trước của Sở Hạo, tuy những quái vật này công phá các thành bang, tàn sát giết chết nhân loại, thế nhưng bọn chúng không có bất kỳ hứng thú gì với thức ăn và vật tư của loài người, cũng không có ý muốn phóng hỏa thiêu rụi gì, trong đống phế tích nơi các thành bang bị công phá này, đúng là vẫn còn một số lượng lớn vật tư dự trữ, được nhóm thanh niên trẻ trung, khỏe mạnh đào bới và vận chuyển mang về, về cơ bản thì vật tư xem như đã đầy đủ.

Trong tình huống như vậy, hiệu dụng của chỗ tránh nạn và chiến đấu trong khe núi đã tự giảm xuống đáng kể, dù sao khe núi này quá nhỏ, vấn đề nguồn nước, rác rưởi, nơi cư trú, và vấn đề trồng trọt trong tương lai, vân vân… đều cần được giải quyết, chuyển nơi định cư tất nhiên cũng là điều thiết yếu, mà những nơi phù hợp có thể được lựa chọn thực sự cũng rất nhiều, chỗ các đống phế tích của thành bang cổ, hay một vùng đất mới đều có thể được, dù sao trong lần đại nạn này, đã có quá nhiều người chết đi nên để trống một diện tích đất đai phì nhiêu lớn.

Ngoài ra, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cùng với một số lượng lớn nhân loại đã chết đi, thần linh đã chết đi, và bọn quái vật xuất hiện cùng với La đã chết, trong mắt Sở Hạo nhìn thấy hoàng hôn trong thế giới này không lộ ra bầu không khí trầm lặng như trước nữa, cũng giống như ngọn đèn gần cháy hết lại được đổ thêm dầu mới vào, dường như thế giới này đang khôi phục lại và có chút sức sống.

Trong tình huống như vậy, cỏ xanh hoang dại đã bắt đầu sinh trưởng, cây cối bắt đầu sinh sôi nảy nở, trái cây trong rừng cũng bắt đầu xuất hiện, đã lâu rồi dân chúng không nhìn thấy toàn bộ những chuyện này, trong bầu không khí này, danh hiệu của Sở Hạo đã được thay bằng chủ quốc vương cứu thế, nhanh chóng thay thế danh hiệu hiền giả Sở Hạo.

Nhưng vùng đất cuối cùng được chọn lựa để sinh sống, là một nơi giao nhau giữa ba thành bang cổ, có một con sông đi ngang qua vùng đất này, hơn nữa rất gần bờ biển, đất đai phì nhiêu, cũng có nhiều cánh rừng và bình nguyên ở những vùng phụ cận, rất nhiều các loại ưu điểm đều có sẵn ở vùng đất này, sở dĩ trước đây chưa được phát triển, nguyên nhân chính là do cả ba thành bang đều tuyên bố quyền sở hữu vùng đất này, tranh giành lẫn nhau, nên vùng đất này không phát triển, nhưng lúc này đã không còn những vấn đề như vậy, dù sao thì tất cả đều là sự bắt đầu lại một lần nữa từ đống đổ nát, nên vùng đất này lại có tiềm lực to lớn hơn.

Sau đó, Sở Hạo phân đất phong hầu cho quý tộc, đồng thời không thừa nhận quyền sở hữu đất đai và con người của quý tộc nguyên thủy, có hai quy tắc phân đất phong hầu, quy tắc đầu tiên là dựa vào công lao trong trận đại nạn kia, bao gồm đã giết chết được bao nhiêu quái vật ác ma, hay đã cứu được bao nhiêu dân chúng, nguyên tắc thứ hai chỉ là dựa vào đấu khí nhiều hay ít để làm cứ điểm quan trọng, sau khi đánh giá sẽ tiến hành phân đất phong hầu.

Ngược lại Sở Hạo không thích tập quyền gì gì đó của quý tộc, mà quy tắc của nền văn minh thế giới này là như vậy, nếu như hắn không muốn làm một cuộc cách mạng lớn màu hồng, vậy thì sau khi giảm bớt quyền của lực của quý tộc và giảm thiểu số lượng những quý tộc, cũng không hay bằng việc tiến hành phân đất phong hầu cho quý tộc trước.

Như vậy cho tới lúc này, tuy một số ít người vốn dĩ là quý tộc nhưng lại không được phân đất phong hầu, bởi vì trong cuộc đại nạn lúc trước, cũng có một vài quý tộc được triều đình cưng chiều chỉ lo bảo vệ tính mệnh của mình mà không chiến đấu cho dân chúng chút nào, chẳng những không có công trạng gì, ngược lại bởi vì giết chết những người dân cản đường mà bị mất phần, dĩ nhiên, khá nhiều quý tộc gốc thật sự một lần nữa vẫn được phân đất phong hầu làm quý tộc, bởi vì bọn họ đã có đấu khí và sức mạnh cường bạo, lại có tri thức gia truyền, còn có nền tảng của dân chúng, hơn nữa trong đợt đại nạn lúc trước, do bọn họ đã bảo hộ và dẫn dắt dân chúng cũng xem như đã tận tâm hăng hái chiến đấu.

Kể từ đó, đã có sự chia rẽ trong giới quý tộc, sau hai tháng chọn được vùng đất để định cư, vào ngày thứ bảy phân đất phong hầu cho quý tộc, một vụ bạo loạn và mưu sát trong cung đình đầu tiên đã xảy ra, các quý tộc gốc không được phân đất phong hầu này có mưu đồ hạ độc để giết chết Sở Hạo, đồng thời cũng câu kết với vài bộ hạ trước kia để tiến hành cuộc bạo loạn, nhưng lúc này đang có sự hiện diện của Trung Châu đội, và đại bộ phận của đội quân Luân Hồi đã nghỉ ngơi và hồi phục thể trạng hoàn toàn, thực hiện mưu đồ vào lúc này, bọn họ lập tức giống như đang diễn một màn trò đùa khôi hài, nên bọn họ đang bị Sở Hạo tuyên bố là đồng đảng của bọn ác ma, ý đồ giết chết cứu thế chủ, sau khi mang tội danh hủy diệt thế giới này, tất cả mọi người bọn họ đều bị dân chúng tức giận xé cho tan xác, mặc dù những quý tộc còn lại tuy vẫn được phân đất phong hầu, nhưng đất đai và quản hạt dân chúng xa xa ít hơn so với các quý tộc cao cấp trước kia, bọn họ chỉ có thể chứng kiến tất cả trong sự sợ hãi, nhìn Trịnh Xá ra oai, ném một ngọn núi mà giống như vứt một quả bóng xuống biển, rất xa… nhìn không hề thấy vết tích rơi xuống của nó…

Đây là một cái hữu ma thế giới, ngoại trừ quyền uy đến từ chính địa vị của chế độ ra, còn đến từ sức mạnh to lớn thuộc về bản thân, mà Trịnh Xá với sức mạnh khủng khiếp nhất cũng chấp nhận Sở Hạo như là người cấp trên của hắn, vậy thì toàn bộ lực lượng khác cũng chỉ là con kiến hôi, chẳng có chút nghĩa lý gì, mặc dù không cam lòng, nhưng các quý tộc cấp cao cũng không ngu ngốc mà cũng không bị điên nên tất cả bọn họ chỉ có thể chấp thuận, hơn nữa còn thành tâm thành ý mà chấp nhận tất cả những chuyện này… Nếu bọn họ không muốn chết…

Cứ như vậy, đến tháng thứ ba sau khi chọn ra nơi định cư, mọi người đã bắt đầu thu hoạch mùa vụ đầu tiên của những cây trồng ngắn hạn, hơn nữa sau khi thế giới này tự hồi phục một chút nguyên khí, giống như muốn bồi thường cho sự tiêu điều từ trước đến nay, lần thu hoạch này quả thật đã được bội thu, vấn đề mà dân chúng vẫn luôn thấp thỏm bận tâm rốt cuộc đã được giải quyết, mà danh hiệu của Sở Hạo lại một lần nữa đã được đổi thành Thiên Yết giả (*), cứu thế chủ, quốc vương, hiền giả có đức hạnh và tài năng nhất, vân vân…

Mà thành phố mới cũng gần như được xây dựng hoàn chỉnh, suy cho cùng thế giới này có đấu khí, hơn nữa còn có ma pháp của Sở Hạo, cộng thêm sự giúp sức của Trịnh Xá… Vì vậy chỉ trong ba tháng thôi, một tòa thành mới tuyệt đẹp đã được xây dựng nên trên trung tâm của mảnh đất này, xung quanh vùng nông thôn đã trở nên đông đúc, hơn mười vạn người đông đúc đang nghỉ ngơi và phục hồi sức lực trên mảnh đất này.

Mãi cho đến lúc này, Sở Hạo mới tuyên bố việc hắn đăng cơ… hơn nữa không phải lên ngôi làm quốc vương, mà là dưới “nguyện vọng mãnh liệt” của bốn sinh linh (có cả Vulcan) cố gắng để đăng cơ làm Nhân Hoàng…

Vào ngày đó, tất cả quý tộc, cùng với đám thân sĩ, và hầu như tất cả dân chúng may mắn còn sống sót cũng đều tụ tập lại bên trong thành phố mới này, thành phố đã được Sở Hạo gọi là thành phố của nhân loại, dự buổi lễ được ghi vào lịch sử, duy nhất do Zeus, vua của các vị thần, đích thân chủ trì buổi lễ đăng cơ lên ngôi hoàng đế, Nhân Hoàng!

“Hãy nhớ, các ngươi có thể phản kháng, ta không ngại đợi những sinh linh mới ra đời, nhưng nếu muốn tiếp tục trở thành thần linh của bầu trời, tiếp tục được hưởng tín ngưỡng, vậy thì lập tức phải tuân thủ theo lời thề Minh Hà do các ngươi và ta lập nên, vậy thì thần linh tuyệt đối sẽ không có cách nào vi phạm lời thề.”

Mặt Zeus sầm lại, trong lòng còn vang vọng lời nói này của Sở Hạo, cái được gọi là lời thề Minh Hà là thần cách, thần hỏa, thần tính của chính thần linh, tức là khi đã phát thệ thề lời Minh Hà vĩ đại, một khi vi phạm, thì địa vị của cả ba người sẽ lập tức bị tước bỏ, sau đó bị đông đảo tín ngưỡng trước kia lôi vào Minh Giới, kết cuộc của chuyện này so với việc trực tiếp bị chết đi còn tàn nhẫn hơn gấp vạn lần, nhưng đang bị yếu thế, dưới áp lực của Trịnh Xá và Sở Hạo đang đứng sau lưng, siết quả đấm như không có chuyện gì xảy ra đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngoại trừ vẻ mặt đang cười trộm của Vulcan ra, sắc mặt của ba vị thần linh còn lại đều tái xanh, chỉ có thể thiết lập tất cả theo mệnh lệnh của Nhân Hoàng, ngoại trừ những mệnh lệnh hay lời thề gây nguy hiểm cho tính mạng của bọn họ.

Khi Zeus lấy chiếc vương miện bằng kim cương lóe ra thần tính hào quang vĩ đại, một viên kim cương tích tụ đại lượng sức mạnh thần tính của ba vị thần linh, sau khi đội lên đầu Sở Hạo, hầu như mỗi người ở đây đều đang hoan hô, bởi vì bọn họ tin tưởng, cuộc chiến của nhân loại chống lại các thần linh, thì nhân loại đã giành được thắng lợi.

“Ta ra lệnh, Zeus ngươi từ nay về sau quản lý sấm sét trên bầu trời, nắm giữ sức mạnh công kích cường đại nhất của thế giới này, ngươi nhất định phải chiến đấu vì an nguy của thế giới này, ngươi nhất định phải chống đỡ ác ý xâm lấn của bọn ngoại lai, ngươi là người bảo hộ cho thế giới này.”

“Ta ra lệnh, Hades ngươi cai trị Minh Giới tử vong và luân hồi, đó thuần túy chỉ là sự tàn khốc tĩnh mịch quá mức, bất kì ai cũng có thể luân hồi chuyển thế, nhưng trước tiên, kẻ ác nhất định phải đền lại toàn bộ tội nghiệt của bọn họ lúc còn sống, mà người lương thiện trước khi được chuyển thế, được ngươi chiêu đãi trong vương quốc của ngươi, nơi đó hoa tươi mọc đầy mặt đất, nơi đó được hưởng thụ thoải mái rượu và thức ăn ngon, đây là phần thưởng mà người lương thiện xứng đáng đổi được.”

“Ta mệnh lệnh, Athena, ngươi là thần chiến tranh và người trọng tài mới, bất luận là nam hay nữ, trước trận chiến mà cầu khẩn ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ bọn họ, ngươi chống lại sự bất công, ngươi sẽ là người trọng tài của những người lương thiện, những người nhỏ yếu, những người gặp bất công, sau khi thẩm lí và phán quyết những người tạo ra sự bất công này, cho bọn họ nhận lấy những báo ứng.”

“Ta mệnh lệnh, thiên địa này vẫn mãi được duy trì, thế giới này sẽ thoát khỏi bờ vực diệt vong, ta lấy danh nghĩa của Nhân Hoàng cam đoan, ta sẽ cứu thế giới này!”

“Vẫn sẽ còn những vị thần linh mới được sinh ra, trước khi sinh ra, thần chức tạm thời do thiên đạo tự mình thay mặt, hành vân bố vũ, trau chuốt sơn hà, sinh tử báo ứng, bảo vệ thế giới trong giai đoạn đầu này, đồng thời, phân luồng nhân đạo và thiên đạo, từ nay về sau, các thần linh không được phép dùng chân thân để hạ phàm nữa, nhân đạo tin tưởng vào thần linh, nhưng không cho phép thần linh quấy rầy nhân đạo, mỗi người chờ đợi để thực thi trách nhiệm của mình, vì lí do đó, cắt đứt sự giao tiếp giữa trời và đất!”

Điều làm cho tất cả mọi người, tất cả thần linh, kể cả Sở Hạo và Trịnh Xá đều không ngờ đến chính là, mệnh lệnh vừa mới ban bố ra của Sở Hạo, toàn bộ thiên địa đã bị chấn động mạnh, đó không phải là rung động địa chấn bình thường, mà giống như là cả thế giới đang hồi đáp vậy, trong ánh mắt kinh hãi, vô cùng kinh ngạc của ba vị thần linh, bọn họ bỗng nhiên đồng loạt bay lên không trung, sau đó biến mất trước mắt tất cả nhân loại, chỉ còn lại ba ngôi sao lớn khoảng bằng cái đấu đang lấp lánh trên bầu trời, tất cả những chuyện này tuyệt nhiên không phải do chính bọn họ làm, mà giống như thế giới này đã hành động tuân theo mệnh lệnh của Sở Hạo.

Sau tất cả chuyện này, Trương Hằng, Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên, còn có một căn nhà bằng đá rõ ràng là đang nằm trên quảng trường trong thành phố, cũng không có bất kì ai đang chú ý đến, những thứ này đều biến mất, chỉ còn Sở Hạo vẫn đang ngồi trên ngai vị Nhân Hoàng, và năng lượng ngưng tụ toàn thân của Trịnh Xá đang ở bên cạnh hắn.

“Xem ra, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Trịnh Xá gãi đầu một cái tỏ vẻ tiếc nuối, hắn quay sang cười khổ với Sở Hạo và nói rằng: “Cũng đến lúc phải chia tay rồi, ta ở chỗ này, trịnh trọng đề nghị với ngươi… khi nào đội chúng ta lấy được cái khế ước hợp đội đó rồi, lập tức nhập hai đội của chúng ta lại, ngươi thấy thế nào?”

Sở Hạo cảm thấy hơi kinh ngạc về tất cả mọi chuyện, mà mới vừa rồi, hắn cảm nhận được vui sướng từ trong trời đất của vị diện này, cảm nhận được sinh cơ, và cảm nhận được một vài tin tức, hắn biết nhiệm vụ thật sự đã được hoàn thành, mà thế giới này cố chấp để cho hắn lưu lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó hắn cũng sắp phải trở về không gian chủ thần, mà Trịnh Xá… cũng dựa vào sức mạnh của chính mình để được ở lại đây để làm những việc này.

“Được, ta đồng ý.” Sở Hạo nhìn Trịnh Xá, trong lòng vừa cảm kích, lại không thể nói một cách mạnh mẽ được, hắn nói tiếp: “Vậy thì… phấn đấu để hai đội chúng ta hợp lại đi, ta… sẽ đợi tất cả những điều này.”

Trịnh Xá nhất thời nở nụ cười sang sảng, hắn vỗ vỗ bả vai của Sở Hạo, sau đó, biến mất ngay trước mặt Sở Hạo…

Duyên tụ duyên tan, mà ngày gặp lại đó, tin chắc sẽ không còn bao lâu nữa…

Sở Hạo thu lại sự mềm yếu của mình, nhìn dân chúng trước mắt đang hoan hô, ngửi thấy mùi vị của thế giới này càng mát mẻ hơn, nhìn về nơi chân trời xa tít màu đỏ như máu của thế giới này đã dần dần mờ nhạt.

Hắn cũng mỉm cười.

***

(*)Thiên Yết: Theo thần thoại Hy Lạp, Scorpio (bọ cạp) là sản phẩm của nữ thần săn bắn Artemis. Nó là một sinh vật khổng lồ đầy sức mạnh nhưng nhân từ, là sứ giả báo trước của mùa xuân, nó không phải người nhưng cũng chưa đạt đến mức thần thánh. Scorpio là con của thần biển cả Poseidon nhưng cũng bị xem là con của Gaia như đa số những người khổng lồ khác. Thiên Yết là tên của chòm sao đại diện cho Scorpio.