Q.13 - Chương 65: Con Đường Hồi Tưởng

Vô Hạn Thự Quang

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Mới vừa rồi… là Pikachu phải không?”

Trương Hằng vừa chạy vừa hét ầm lên: “Khốn khốn khốn khốn khốn! Tôi tận mắt nhìn thấy con Pikachu đó rút súng máy và chong chóng tre từ trong chiếc túi trước bụng ra đấy! Khốn kiếp, thế là thế quái nào vậy!”

“Câm miệng!”

Sở Hạo tức giận hét lên một tiếng, đang lúc chạy băng băng, hắn liền bất chợt xoay người lại. Trong khoảnh khắc xoay người đó, một ma pháp trận liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, những quả cầu lửa tựa như những hạt mưa liền hiện lên từ giữa trận pháp. Mỗi quả cầu lửa đều nhỏ hơn những quả cầu lửa của hỏa cầu thuật bình thường gấp ba đến bốn lần, thế nhưng ưu thế về số lượng thì lại vô cùng lớn, chỉ trong chốc lát chúng đã chôn vùi con Pikachu kỳ dị nọ vào giữa một vụ nổ dữ dội. Uy lực của vụ nổ này vô cùng lớn, gần như đã che phủ phạm vi bán kính trên trăm mét xung quanh Pikachu. Đợi đến lúc ánh lửa của vụ nổ tắt hết thì con Pikachu đứng ở trung tâm đó cũng đã hóa thành tro bụi.

Nhìn đến đây, Sở Hạo mới quay đầu tức giận nhìn Trương Hằng nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, nơi này rất kỳ dị, rất nguy hiểm, sao cậu lại còn đi cắm cái phích cắm điện đó làm gì thế hả? Rồi sau đó cắm ra một con Pikachu luôn rồi kìa!”

Trương Hằng cười ngây ngốc hì hì mấy tiếng rồi quay đầu đi nói: “Cậu cũng biết mà, với một người bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế mà nói thì trông thấy mấy cái phích cắm điện đều đã cắm cả rồi, chỉ có mỗi một cái là chưa cắm, cái cảm giác không đi cắm nó vào cho ngay hàng thẳng lối thì không được đó… cậu hiểu mà…”

“Tôi hiểu cái cóc khô ấy!”

Sở Hạo lại hét lớn: “Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nơi này rất nguy hiểm, rất kỳ dị, sao cậu lại cứ phải đi làm chuyện kỳ dị vậy hả? Tôi đã nghĩ đến chuyện vứt quách cậu lại chỗ này luôn cho rồi đấy!”

Trương Hằng lại ngây ngốc cười hì hì, hoàn toàn không tiếp lời mà để cho Sở Hạo mặc sức trút hết nỗi lòng. Một hồi lâu sau, Sở Hạo mới thở ra một hơi và nghiêm túc nói: “Trương Hằng, nếu chúng ta có thể thành công vượt qua được cái thông đạo này thì chúng ta sẽ lập tức vào được Minh Giới. Hơn nữa Hỏa Thần cũng đã nói, hắn đã cố hết sức điều chỉnh điểm vào cho chúng ta rồi nên chúng ta sẽ cách Con Đường Hồi Tưởng không xa xôi gì nữa. Nói cách khác, rất có khả năng vừa vào được Minh Giới thì chúng ta sẽ lập tức phải bước vào Con Đường Hồi Tưởng. Đồng thời, tôi không biết Trịnh Xá đã vào Minh Giới rồi hay chưa và cũng không rõ đám thần linh kia giờ này ra sao rồi nữa, nói không chừng chúng ta vừa tới nơi thì sẽ bị các vị thần vây công cũng chưa biết chừng, thế nên hình thức là vô cùng nghiêm trọng đấy!”

“Quả thật, lượng ma pháp dự trữ trong thần cách của tôi đã đủ nhiều rồi, thế nhưng cậu cũng phải biết là trận chiến lúc trước, rồi trận chiến trong cái thông đạo này nữa, không có lúc nào là không tiêu hao ma pháp có trong thần cách cả. Tôi không có cách nào bổ sung số ma pháp đó trong một sớm một chiều được, một khi tiêu hao hết sạch thì tôi sẽ phải tự tạo ma pháp để chiến đấu, thế thì không chỉ có số lượng cực ít, hơn nữa dùng nhiều quá tôi sẽ toi mạng đấy. Thế nên cậu cũng phải nghiêm túc một chút cho tôi, tình hình hiện nay đã không cho phép chúng ta phạm thêm sai lầm nào nữa rồi!”

Trương Hằng gãi gãi đầu, ánh mắt hắn như có như không nhìn về phía chiếc mặt nạ xanh lá đang treo ở bên thắt lưng của mình, mà Sở Hạo thì lại lập tức hét lên: “Cậu đừng có mà mơ mộng hão huyền! Mới đó mà đã quên chuyện cậu hứa với tôi rồi hả? Bây giờ tôi bắt đầu hối hận vì đã để chiếc mặt nạ đó ở chỗ cậu rồi đấy… Nếu thật sự không được thì tôi sẽ lấy lại chiếc mặt nạ đó, tôi thề đấy!”

Trương Hằng rốt cuộc cũng biến sắc, hắn ngây ngốc cười ha ha và cẩn thận dời chiếc mặt nạ xanh lá ra sau lưng mình, ngăn tầm mắt của Sở Hạo lại, lúc này mới nói: “Tôi là loại người không biết nhìn toàn cục vậy sao? Yên tâm đi, chuyện tôi đã hứa với cậu thì tôi nhất định sẽ làm được, tóm lại… chỉ khi nào gặp phải tình huống bắt buộc thì mới có thể sử dụng mặt nạ, tôi hiểu mà…”

“Cậu hiểu cái cóc khô ấy!”

Sở Hạo nhìn Trương Hằng đang quay mặt đi chỗ khác, hắn cảm thấy huyết áp của mình đang bắt đầu tăng cao, máu nóng trào dâng như thác nước, thế nhưng hắn còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì bỗng nhiên, hoàn cảnh xung quanh nơi hai người đang đứng lại bắt đầu có sự biến đổi. Mới nãy vẫn còn là một không gian công nghệ cao, bỗng chốc lại như những khối gỗ xếp hình bong ra rồi vỡ nát, một lượng lớn các khối vuông không gian xếp lại với nhau tạo nên một không gian mới. Không gian mới xuất hiện có rất nhiều bức tường đổ nát hình trụ mang phong cách Hy Lạp cổ, thoạt nhìn khá giống với các phế tích thần điện.

Sở Hạo chẳng màng được tới chuyện chấp nhặt với Trương Hằng nữa, hắn và Trương Hằng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hai người đồng thanh nói: “Sắp đến rồi!”

Trước đây quả thật Hỏa Thần có nói là cái thông đạo này rất không ổn định, khi nào thì đến nơi, có thể đến nơi được hay không và trên đường sẽ gặp phải cái gì đều là những thứ không thể xác định được. Thế nhưng trong sự hỗn loạn này vẫn có thể tìm ra được một chút quy luật, đó chính là càng đến gần đích đến là Minh Giới thì kiến trúc và phong cách của cảnh tượng hiện ra trong thông đạo sẽ càng tương tự với thời đại này, mà phong cách của hoàn cảnh nơi đây lại giống đến thế này.

“Vậy thì… sinh vật ở chỗ này sẽ là cái gì đây?”

Trong khoảng thời gian ở đây, Sở Hạo và Trương Hằng đã trải qua được mấy mươi cái hoàn cảnh với những phong cách khác nhau, đa phần các hoàn cảnh trong số đó đều có sinh vật, mà đa số các sinh vật đã xuất hiện đều là loại vô hại cả, hoặc là nói chúng đều vừa nhỏ vừa yếu. Giống như con Pikachu quái dị vừa rồi vậy, ít nhất thì với hai người họ mà nói thì nó không có tính uy hiếp gì đáng kể cả. Thế nhưng bọn họ cũng đã gặp phải hai sinh vật cực kỳ đáng sợ, trong đó có một con là ác ma, chỉ mới nhìn thấy nó thôi là hai người đã nhận ra được sự chênh lệch giữa hai bên ngay. Cũng may là hoàn cảnh nơi này vừa phức tạp vừa hay thay đổi, hai người chạy thục mạng mãi mới thoát được nó. Về phần con còn lại… chính là Angel 5 Ramiel trong bộ phim hoạt hình “Neon Genesis Evangelion”, một vật thể hình thoi không biết tên. Lúc trông thấy thứ đó, Sở Hạo và Trương Hằng đang đứng giữa đống phế tích của một thành phố. Trong cái tích tắc khi nhìn thấy thứ đó, hai người liền hồn lìa khỏi xác, chẳng chần chừ lấy một giây mà cùng điên cuồng chạy vào sâu bên trong những bức tường đổ nát của đống phế tích, sau đó càng chạy càng xa. Cũng may, không biết là do thứ đó không trông thấy hai người hay là do hai người quá nhỏ bé và yếu ớt mà không thấy nó phản ứng gì cả. Nói chung là bọn họ đã may mắn sống sót…

Tóm lại, trong thời khắc cuối cùng trước khi rời khỏi thông đạo này, hai người quả thật đã vận hết toàn bộ lực chú ý và tập trung tất cả tinh thần. Hai người đồng loạt quét mắt xem xét bốn phía, cố gắng phát hiện ra một nguy hiểm nào đó, thế nhưng kết quả lại là chẳng hề có một sinh vật nào trong lần biến đổi này, có chăng chính là cảnh tượng xung quanh cứ không ngừng biến ảo như những khối gỗ đang xếp hình vậy.

Lúc hai người còn đang tập trung tinh thần chờ đợi nguy hiểm thì bỗng nhiên, cả không gian chợt co rồi lại dãn, cứ như là không gian trong tầm mắt đã biến thành chế độ ngắm xa và ngắm gần trong kính viễn vọng vậy. Nó cứ không ngừng chuyển đổi giữa hai góc nhìn này, dần dà, hai người đều cảm thấy hoa mắt. Đây chính là cực hạn của phản ứng thần kinh và thị giác của con người, nếu không phải thể chất của hai người đều cao hơn người bình thường rất nhiều thì có lẽ đã hôn mê cả rồi.

Thay đổi thị giác kiểu này… đây vẫn chưa phải là chuyển đổi giữa các vị diện thật sự, nhưng cũng đã đáng sợ thế này rồi, chẳng trách sao lúc Chủ Thần đưa mọi người vào một bộ phim kinh dị nào đó thì đều luôn ở trạng thái mất ý thức, có lẽ… đó cũng là một cách bảo vệ mà thôi.

Ngay lúc Sở Hạo đã hơi mất tập trung, trong đầu bất chợt liên tưởng đến chuyện của Chủ Thần thì trạng thái kéo dài rút ngắn thị giác nọ bỗng nhiên dừng lại, vách tường đổ nát mang phong cách Hy Lạp cổ xung quanh cũng ổn định lại. Đập vào mắt hai người chính là một vùng đất chết, không có bất kỳ một thực vật nào, chỉ có một màu xám xịt, một đống hoang tàn và bầu trời u ám dường như nhuộm chút màu máu, nơi đây… chính là Minh Giới!

Sau một hai giây ngưng trệ, hai người đều không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó hai người lại đồng loạt ho khan dữ dội, bởi vì trong không khí vừa hít vào có một mùi lưu huỳnh cực nồng. Vẫn là câu nói cũ, cũng may tố chất cơ thể của hai người đều đã hơn hẳn người bình thường không biết bao nhiêu lần, nếu không thì chỉ với một hớp không khí này thôi cũng đã đủ để hai người bị ngạt thở rồi.

“Minh Giới có thay đổi. Trước đây chúng ta đã từng hít thở không khí ở Minh Giới, hoàn toàn không phải như thế này, vậy thì… Tổ thần Titan sắp giải trừ phong ấn rồi sao?” Sau khi đã thuận khí lại, Sở Hạo chỉ dám hít thở từng hớp nhỏ, chỉ thế thôi cũng đã khiến cho lồng ngực hắn bị ách tắc và ân ẩn đau rồi.

Mà lúc Sở Hạo đang ngẩn người nhìn sắc đỏ xuyên qua tầng trời ở tít ngoài xa thì Trương Hằng bỗng nhiên lại hưng phấn lớn tiếng hét lên: “Sở Hạo! Nhìn chỗ đó kìa! Chỗ đó có phải chính là…”

Sở Hạo vội vã quay đầu nhìn về hướng Trương Hằng chỉ, đập vào mắt chính là một cái cổng to lớn bằng đá được xây chỏng chơ giữa một mảnh đất trống, không có cánh cửa, không có bất kỳ một hoa văn trang trí nào cả, chỉ có mỗi một tảng đá hình trụ tròn màu đen có dáng dấp mơ hồ của một cánh cửa, mà trên tảng đá màu đen hình trụ tròn này lại có khắc một số ký hiệu, văn tự, hình vẽ, còn có một số văn tự cổ mà Sở Hạo có thể nhận ra…

“Kẻ bước và cánh cổng này, sẽ từ bỏ hết tất cả hy vọng…”

“Đúng rồi.” Sở Hạo thì thào nói: “Chính là chỗ này, quả nhiên là đã được đưa thẳng tới vùng phụ cận của nơi này… Con Đường Hồi Tưởng, cũng chính là cánh cổng địa ngục của thế giới này…”

Trong lúc nói, hai người đều đã vội vàng chạy về phía cánh cổng to lớn nọ. Lúc hai người chạy đến trước cánh cổng thì mới phát hiện cánh cổng này vô cùng to lớn và hùng vĩ, độ cao đến những gần trăm mét. Hai người đứng trước cánh cổng này liền không khỏi có cảm giác tựa như một con trùng đang đứng trước loài người.

Sở Hạo nhìn cánh cổng to lớn này ngẩn ngơ một hồi, sau đó hắn đưa mắt nhìn trái nhìn phải mấy lần rồi liền nói với Trương Hằng: “Việc này không nên chậm trễ, tình hình ở Minh Giới đang hết sức căng thẳng, bất kể là Tổ thần Titan đã giải trừ phong ấn hay là Trịnh Xá đã đến đây thì cấp bậc của bọn họ đều cao hơn chúng ta rất nhiều, tôi sợ là cái Minh Giới này cũng sẽ bị bọn họ đánh sập mất thôi. Đến lúc đó, không có gì bảo đảm Con Đường Hồi Tưởng này có tồn tại nổi hay không cả, chúng ta không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa. Cậu cũng đã nghe thấy Hỏa Thần nói rồi đó, một lần chỉ vào được một người mà thôi, tôi sẽ vào trong đó, cậu hãy ở ngoài trông chừng cho tôi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được tất cả mọi người về trước khi cánh cổng này đóng lại, nhất định!”

Dứt lời, Sở Hạo liền nhìn Trương Hằng một cái thật sâu, sau đó cũng không đợi Trương Hằng đáp lời xác nhận thì đã lủi người xông thẳng vào trong cánh cổng nọ. Nói ra cũng thật là lạ, cánh cổng này trống không chẳng có gì cả, có thể nhìn xuyên qua nó và thấy được tất cả mọi thứ ở phía sau, thế nhưng khi Sở Hạo vừa bước vào trong thì cánh cổng này lại bỗng dưng lăn tăn gợn sóng tựa như một mặt nước vậy, và Sở Hạo thì đã xông vào giữa những gợn sóng lăn tăn này. Mà lúc nhìn lại cánh cổng nọ lần nữa thì chợt thấy khoảng không trống rỗng chẳng có thứ gì trước đó giờ đây đã biến thành một vùng tối đen như mực, thấp thoáng dường như còn thấy có đốm sáng và những bóng người mờ ảo hình thành trong đó. Cùng lúc đó, trên tảng đá nằm ở ven cánh cổng cũng bắt đầu xuất hiện một thứ gì đó tựa như cánh cửa đang dần khép vào giữa trung tâm cánh cổng với một tốc độ cực chậm. Đây chính là hạn chế thời gian mà Hỏa Thần đã nói đến, một khi cánh cửa này hoàn toàn khép lại thì Sở Hạo và những người hắn muốn cứu, tất cả đều sẽ bị nhốt lại ở bên trong, không sống cũng chẳng chết, vĩnh viễn bị đày đọa…

Trương Hằng vốn còn định nói gì đó, thế nhưng ai mà biết vừa chớp mắt thì Sở Hạo đã xông vào trong mất rồi. Hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó liền đứng thẳng người trước cổng lớn không hề nhúc nhích, thật sự nghiêm túc đứng thủ ở nơi đó.

Thế nhưng hắn còn chưa đứng thủ được bao lâu, chỉ cách lúc Sở Hạo xông vào trong nhiều nhất là mười mấy giây mà thôi, bất chợt có một âm thanh xé gió vang lên. Đợi đến lúc Trương Hằng tập trung nhìn lại thì liền trông thấy một vị thần của đỉnh Olympus mặc một bộ áo giáp lộng lẫy, tay cầm một thanh bảo kiếm đang từ trên trời giáng xuống. Mà vị thần này, là người Trương Hằng đã từng gặp qua, trước đây còn tập kích bọn họ một lần nữa…

Thần chiến tranh, Ares!