Q.14 - Chương 18: Họ Của Tôi…

Vô Hạn Thự Quang

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lòng Edwin Vancleef tràn đầy căm phẫn và bất đắc dĩ, tuy hắn biết A Tinh nói không hề sai, thế nhưng biết là một chuyện, mà chính mình gặp phải lại là một chuyện khác, có lẽ đây chính là cái được gọi là nhân tính chăng.

Thế nhưng… tiếp theo nên làm thế nào đây?

“A Tinh nói mấy câu đó, Roger không hề biết gì đâu.”

Lúc Edwin Vancleef kể lại những điều A Tinh đã nói cho một người mới khác nghe, tên người mới này đã trả lời như thế đó, hơn nữa hắn lại còn vừa nói vừa chơi máy game PSP nữa chứ.

Đây là một cậu thiếu niên, hơn nữa còn là người châu Á, trong đội Đại Tây Châu này mà lại xuất hiện một thiếu niên người châu Á tuổi chừng mười mấy thế này quả thật là một chuyện rất hiếm thấy và cũng rất kỳ lạ. Mà không giống như Edwin Vancleef đã từng trải qua một thế giới phim kinh dị, cậu ta là người mới tham gia đây thôi.

Edwin Vancleef là sinh viên đại học, hơn nữa còn là nghiên cứu sinh chủ yếu nghiên cứu ở các mặt chẳng hạn như hành vi của con người, mô hình xã hội, tâm lý học… Hắn có chút khác biệt so với đa số các thành viên khác của tiểu đội Luân Hồi, nói một cách đơn giản là hắn sẽ lẳng lặng quan sát bất cứ người nào mà mình tiếp xúc, sau đó xác định tính cách của người đó, cũng tức là nhìn thấu một người hết mức có thể, mà cậu thiếu niên người châu Á này là kẻ mà hắn vẫn chưa thể nhìn thấu được. Có lẽ là do hiếu kỳ, cũng có lẽ là do muốn thăm dò, thế nên hắn đã kể lại cho cậu thiếu niên này nghe những lời mà A Tinh đã nói.

“Ồ? Sao cậu lại cho là thế?” Tuy chính Edwin Vancleef cũng đã tự có được đáp án, thế nhưng hắn vẫn hỏi.

“Không phải rất rõ ràng hay sao?”

Cậu thiếu niên không kiên nhẫn nói: “Sự ngáng đường mà anh ta nói đến được đặt ra dựa trên góc nhìn của chính anh ta chứ không phải là dựa trên góc nhìn của Roger.”

Edwin Vancleef bất chợt cảm thấy hơi không hiểu cho lắm, bởi vì tuy rằng hắn cũng đưa ra kết luận Roger hoàn toàn không biết gì về những lời mà A Tinh đã nói, thế nhưng kết luận này của hắn không phải được rút ra từ mấy câu nói của A Tinh. Trên thực tế, mấy câu nói đó của A Tinh chỉ đủ để hắn rút ra được kết luận đó là Roger cũng có suy nghĩ như vậy mà thôi. Thế nên hắn tức khắc nổi lên lòng tò mò sâu sắc, rốt cuộc từ đâu mà thiếu niên này lại đưa ra kết luận như thế chứ?

Thiếu niên nọ càng thêm mất kiên nhẫn, cậu bứt một cọng tóc của mình xuống rồi vừa nhìn nó vừa nói: “Anh thật sự phiền lắm đấy. Nếu ngay cả lời của tôi mà anh cũng không hiểu được, vậy thì anh vốn không nên đi thăm dò và khiên khích A Tinh, hậu quả của hành động này tôi và anh đều không thể nào gánh nổi đâu!”

Edwin Vancleef lại càng thêm không hiểu gì hơn, vốn còn muốn thử thăm dò tên người mới này một chút, thế nhưng bây giờ hắn đã tò mò thật rồi đấy, hắn vội hỏi: “Sao lại nói như thế? Được rồi, tôi biết có thể cậu chẳng thèm nói với tôi đâu, thế nhưng cậu nên biết là nếu tôi cứ tiếp tục không hiểu như thế, vậy thì nếu lỡ lại phạm phải sai lầm gì đó nữa thì đến lúc đó cũng sẽ liên lụy đến cậu đấy nhé. Thế nên cậu vẫn là nói rõ với tôi thì hơn, cậu thấy sao?”

Thiếu niên nọ bất đắc dĩ than thở, lại lắc đầu, một hồi lâu sau cậu mới nói: “Vậy tôi sẽ giải thích cho anh nghe một lần, thế nhưng… Anh phiền thật luôn đấy… Nói một cách đơn giản thì “ngáng đường” trong lời A Tinh, từ khóa không nằm ở “ngáng”, mà là nằm ở “đường”, cũng tức là cách thức hành xử, quan niệm giải quyết… ứng với thế giới Luân Hồi lần này hoặc là với tất cả các thế giới Luân Hồi. Mà do suy nghĩ bất đồng liền phải vứt bỏ đồng đội của mình hoặc là đồng minh tiềm ẩn để quán triệt suy nghĩ của mình, đó không được gọi là ước mơ, mà nó được gọi là cướp đoạt, là phản bội, thậm chí là… tiểu đội chăn nuôi. Xét từ góc độ đường lối mà nói thì thật ra đây là dạng tồn tại mà Roger căm ghét nhất, nếu anh thật sự cho rằng “ngáng đường” trong lời A Tinh là chỉ ngăn cản bước tiến của Roger, vậy thì xét từ bản chất, Roger chính là một tên ngụy quân tử, một kẻ chăn nuôi giấu mình.”

Edwin Vancleef không khỏi thì thào nói: “Nói không chừng hắn đúng là vậy thật, cậu cũng đâu thể nào nhìn thấu lòng người được đâu phải không? Vậy thì ai mà biết được…”

“Không, anh ta chắc chắn không phải!” Thế nhưng thiếu niên nọ lại nói chắc như đinh đóng cột: “Không sai, tôi không thể nhìn thấu lòng người, tri nhân tri diện bất tri tâm. Thế nhưng cái chúng ta hiện đang thảo luận không phải là lòng người, thậm chí cũng không phải là con đường trong lời của A Tinh, thế nên tôi mới khẳng định Roger không phải là người như thế.”

“Cậu nói không phải thì là không phải ư? Hơn nữa chúng ta không phải đang thảo luận lòng người cùng với con đường trong lời A Tinh hay sao?” Edwin Vancleef không nhịn được lại cất tiếng.

“Ngu xuẩn!” Thiếu niên nọ bất chợt lớn tiếng, cậu lại nhổ một cọng tóc của mình xuống, sau đó mới nói: “Chúng ta đang thảo luận chuyện sống chết của chúng ta! Trong thế giới EVA này, chúng ta chẳng qua đều chỉ là người thường, chỉ là mấy con ma mới trong thế giới Luân Hồi cả thôi, chỉ vài tên lính tinh nhuệ cầm vũ khí trong tay đã có thể “xoẹt xoẹt” vài cái là diệt gọn chúng ta rồi. Không có Roger, không có A Tinh, chờ đợi chúng ta chỉ có một chữ chết mà thôi! Từ lúc bắt đầu, cái mà chúng ta thảo luận chẳng phải là thứ gì khác, mà chính là chuyện sống chết của chúng ta đấy!”

“À… à, đúng, sống chết.” Edwin Vancleef lặp lại với cái đầu ngơ ngáo.

Thiếu niên nọ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi mới tiếp tục nói: “Dùng phương pháp loại suy để giải thích thử xem, đầu tiên là đám người mới, ma mới chúng ta, chỉ dựa vào chúng ta mà muốn vào được Giáo Điều Cuối Cùng thì hoàn toàn chẳng khả thi chút nào hết. Tôi đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần rồi, cho dù có nhờ cậy đến sức mạnh của một thế lực khác ở thế giới này, cho dù có trở thành tổng thống của thế giới, giả như có làm được thật đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không thể nào vào được Giáo Điều Cuối Cùng. Bởi vì cái mà chúng ta phải đối mặt không phải là sức mạnh công nghệ thuần túy và sức mạnh của một cộng đồng, mà là sức mạnh ANGEL và EVA đã hoặc gần đạt đến cấp bậc của thần. Xét từ một góc độ nào đó mà nói thì trong cấp bậc sức mạnh của thế giới này, chúng ta thuộc vào tầng lớp những con sâu cái kiến bị hoàn thiện. Thế nên chúng ta sẽ loại trừ khả năng này, bởi vì chỉ dựa vào mỗi chúng ta thì kết quả chỉ có chết mà thôi, không có bất kỳ con đường sống sót nào đâu.”

“Sau đó là một khả năng khác, chúng ta đã biết những điều A Tinh nói, đã biết ý của A Tinh, rồi chúng ta rút ra được một kết luận đó là… ừ… lời A Tinh nói là sự thật, hơn nữa đây quả thật là ý nghĩ của Roger, Roger là một kẻ ngụy quân tử, anh ta là một người chăn nuôi giấu mình, thế nên chúng ta chết chắc rồi. Bất kể là chết trong thế giới Luân Hồi, hay bị Roger vứt bỏ rồi chết, hay là thân phận kẻ chăn nuôi của hắn bị lộ ra ngoài ánh sáng thì nói tóm lại vẫn là: chúng ta chết chắc rồi. Trừ khi trong một khoảng thời gian ngắn, thậm chí là chỉ trong thế giới Luân Hồi lần này mà thôi, chúng ta có thể mạnh lên đến trình độ như Roger, nếu không thì chúng ta chết là cái chắc. Thế nên khả năng này cũng sẽ bị loại bỏ…”

“Ngoài hai cái trên, chúng ta chỉ còn một con đường khả thi duy nhất để sống sót, chỉ còn sót lại một khả năng đó là Roger hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những điều A Tinh đã nói, và anh ta là một người trong sao ngoài vậy, nghĩ sao làm vậy. Chỉ có như thế thì chúng ta mới có thể có được cơ may sống sót mà thôi.”

Edwin Vancleef chẳng phải kẻ ngu đần gì, thật ra hắn rất thông minh, thế nhưng trong khoảnh khắc này đây, hắn vẫn là nghe đến mức đầu óc đều ngay đơ, chỉ có thể ngu ngơ hỏi: “Vậy nhỡ như anh ta chính là một kẻ ngụy quân tử, một kẻ chăn nuôi giấu mình thì sao? Chúng ta gửi gắm hết hy vọng cho anh ta, vậy không phải là…”

“Anh…” Thiếu niên nọ chỉ còn biết đưa hai tay lên kéo căng tóc tai trên đầu để diễn tả sự buồn bực của mình lúc này, một hồi lâu sau cậu mới hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Rốt cuộc anh hiểu lời tôi nói như thế nào vậy hả? Bất kể Roger có phải là trong sao ngoài vậy hay không và có phải là một kẻ chăn nuôi giấu mình hay không, bất kể anh ta có là người như thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng đều phải xem anh ta là một người trong ngoài như một và anh ta hoàn toàn không hay biết gì về những lời A Tinh đã nói cả thôi, nguyên nhân tôi vừa mới phân tích xong đó. Cho dù chúng ta hành động riêng lẻ hay là chúng ta cho rằng anh ta là một kẻ chăn nuôi, hoặc là bất kỳ một khả năng nào khác đi nữa thì xác suất chúng ta có thể sống sót qua được lần luân hồi này cũng gần như bằng không. Vậy thì hy vọng sống sót lớn nhất của chúng ta chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó chính là Roger là người tốt, là người tốt, là người tốt. Nếu chỉ còn mỗi một khả năng duy nhất này thôi, vậy thì chúng ta đã chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Bất kể Roger có là người có tính cách ra sao đi nữa thì ít nhất là trong kế hoạch và bố cục sắp tới đây của chúng ta, chúng ta chỉ có thể nhận định anh ta là người tốt và anh ta hoàn toàn không biết gì về những lời A Tinh đã nói cả, đã hiểu hay chưa?”

Lần này thì Edwin Vancleef đã thật sự hiểu ra rồi. Trên thực tế, hắn mới vừa thật sự tỉnh hồn ra, thật sự là bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì ngay từ đầu hắn đã nghĩ lệch mất rồi, hắn không nên xoắn xuýt những lời A Tinh đã nói cũng như chuyện Roger có biết mấy lời đó của A Tinh hay không, hay là chuyện cái được gọi là “ngáng đường” đó có thật sự là ngáng đường của Roger hay không. Cái mà hắn nên nghĩ là làm sao để sống sót, cũng tức là làm sao để nắm được điểm sinh tồn duy nhất, đó chính là khiến cho Roger bảo vệ bọn họ, đây là cách duy nhất. Thế nên cũng giống như những gì mà thiếu niên trước mặt vừa nói đó, Roger chính là một người tốt, Roger hoàn toàn không biết gì về những lời A Tinh đã nói, bởi vì dù sao thì những con đường khác đều chỉ dẫn đến cái chết, vậy thì tại sao lại không chọn ngay lấy con đường duy nhất đó mà đâm đầu vào đi chứ? Cho dù có thất bại thì cũng là thất bại trong lúc đang mưu cầu sự sống, dù sao cũng tốt hơn là chọn lấy bất kỳ cách “chết chắc” nào khác mà phải không?

“Tôi hiểu rồi, quả nhiên tôi không nên đi xoắn xuýt với A Tinh mà làm gì, anh ta có cách nghĩ và cách làm của anh ta, mà chúng ta cũng có cách nghĩ và cách làm của chúng ta. Đi xoắn xuýt với anh ta thì cũng tức là đang xem thường chính chúng ta, tôi hiểu rồi…”

Edwin Vancleef thì thào tự nói tự đáp, sau đó hắn liền nhìn thiếu niên nọ với đôi mắt phát sáng, bởi vì hắn bỗng cảm thấy thiếu niên trước mắt mình đây có lẽ còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình nữa, thậm chí là… lợi hại hơn nhiều lắm!

“Đúng rồi, đến giờ vẫn chưa biết tên cậu nhỉ, cậu là người châu Á phải không? Nhật Bản? Hay là Trung Quốc? Hay là quốc gia nào khác?” Edwin Vancleef âm thầm tính toán, dù sao cũng không vội bỏ đi nữa nên hắn liền ngồi xuống bên cạnh thiếu niên nọ và bắt đầu hỏi thăm.

Thiếu niên nọ bực dọc nhìn Edwin Vancleef, cậu cũng không trả lời mà chỉ tự chơi PSP của mình, thỉnh thoảng lại bứt một cọng tóc trên đầu xuống. Mà Edwin Vancleef cũng không hề mất kiên nhẫn, hắn cứ đặt đủ câu hỏi với thiếu niên nọ, phần nhiều trong đó đều là hỏi tên của cậu ta.

Thiếu niên thật sự là bị hỏi đến bực hết cả mình, lúc này mới nhịn hết nổi mà hét lên: “Anh câm miệng đi! Trước đó trung… trung cái gì đó?”

Thiếu niên hơi nghi hoặc lẩm bẩm một câu, sau đó lại tức giận nói với Edwin Vancleef: “Tóm lại là anh câm miệng giùm cái được không! Họ của tôi là Tiêu… tên thì tôi quên mất rồi, tôi không nhớ ra. Đừng có làm phiền tôi nữa, tóm lại anh cứ gọi tôi là Tiêu là được rồi!”

Tiêu…

Đội Đại Tây Châu, người mới lần đầu tiên bước chân vào thế giới Luân Hồi, Tiêu…