Chương 249: Tiệc

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vào thời khắc then chốt nhất của trận chiến, triều đình Liêu quốc cử người truyền chỉ cho quân Liêu, yêu cầu Da Luật Đại Thạch tướng quân trao quyền cho anh trai của Nguyên Phi – phi của Thiên Tộ Đế, giám quân Tiêu Phụng Tiên.

Sau đó tự mình trở về phủ Lâm Hoàng báo cáo công tác. Da Luật Đại Thạch không muốn trở về, muốn lấy câu: tướng tại ngoại quân mệnh hữu sở bất thụ* để đáp lại, nhưng Tiêu Phụng Tiên lại khiến hắn yên tâm từ bỏ sự kiên định của mình.

*Tướng tại ngoại quân mệnh hữu sở bất thụ: Tướng ngoài trận có thể làm trái lệnh vua. Ví như ông tướng được vua sai đi, nhưng vì nhu cầu thực tế do nhận định riêng mà có thể đi ngược lại mệnh lệnh của vua.

Giao tình giữa Tiêu Phụng Tiên và Da Luật Đại Thạch khá tốt, Tiêu Phụng Tiên nói với Da Luật Đại Thạch: Không về, Liêu tất bại.

Thứ nhất, cho dù có lấy lại được Lai Châu, Da Luật Đại Thạch cũng không thể kháng chỉ không trở về dẹp yên quân Tống ở phía Nam sông Địch. Thứ hai, nếu không lấy lại được Lai Châu, cuối cùng lui binh, Da Luật Đại Thạch sẽ trở thành tướng thất trận.

Nếu đã như vậy, chi bằng sớm trở về phủ Lâm Hoàng, nếu nhanh thì chỉ cần thời gian hơn nửa tháng là có thể trở lại chiến trường. Lúc đó chi viện của hạm đội Hàng Châu cho quân Tống vẫn còn chưa tới.

Hơn nữa, trong nửa tháng này, Tiêu Phụng Tiên cũng có thể gây áp lực với Lai Châu.

Sâu tận đáy lòng, Da Luật Đại Thạch thấy đây là chuyện dĩ nhiên, theo con mắt chiến lược tinh tường của hắn, nếu tiếp tục trì hoãn, Lai Châu sẽ không còn là điểm chiến lược then chốt nữa, trọng điểm sẽ là phòng thủ sông Địch.

Do vậy mà Da Luật Đại Thạch dặn dò Tiêu Phụng Tiên phải ngăn chặn đường sông, không cho trọng binh phòng ngự được tích trữ tràn vào Cẩm Châu và Lai Châu. Sau đó bố trí chiến lược, ngoài đánh trong bỏ Lai Châu, vạch kế hoạch quyết chiến ở Cẩm Châu.

Dùng quân chủ lực của Liêu quốc quyết chiến với quân chủ lực của Tống quốc ở Cẩm Châu ra đánh cược. Chỉ là, tính tới tính lui, Da Luật Đại Thạch lại để hổng một điểm, đó chính là năng lực dẫn binh và tâm lý ốc sên của Tiêu Phụng Tiên. Dù sao thì với tình hình trước mắt, năng lực phòng ngự Lai Châu đã bị rút sạch rồi.

……….

Âu Dương lại bị lôi đi nữa rồi, thánh chỉ tới, phái Âu Dương đến tiếp đãi thương đoàn. Để chứng minh yêu cầu cao, đặc biệt phong Âu Dương là đại học sĩ Long Các nhị phẩm. Vì sao phải là Âu Dương?

Nguyên nhân rất đơn giản, toàn Đại Tống chỉ có Âu Dương là tinh thông nhiều ngoại ngữ. Cũng vì điểm này mà Âu Dương được khen là kì tài thiên cổ, chỉ ở Ngọc Châu một thời gian ngắn mà có thể học được nhiều quốc ngữ như vậy.

Có thể là Triệu Ngọc còn rất khó chịu với việc Âu Dương dùng kế can thiệp vào chuyện triều chính, có thể là Triệu Ngọc sớm đã cảm thấy áy náy vì cách chức nhị phẩm của Âu Dương.

Âu Dương cũng không cần lên kinh, trực tiếp cùng vệ đội theo đường thủy đến Hải Châu. Còn quan lại ở Đông Kinh thì theo đường bộ đến Hải Châu. Vì Lý Cương không đi được nên Cửu Công Công được cử làm người đại diện, thay Triệu Ngọc đi Hải Châu một chuyến.

Đoàn ký giả cũng năng nổ xuất trận, báo Hoàng Gia dự tính sẽ tăng trang báo cho bản tin viết về sự kiện trọng đại này. Nhận được tin tức, hạm đội thứ hai cũng đã đến được Tuyền Châu, nhưng hạm đội của Lý Bảo vẫn chưa có tin tức gì.

Âu Dương xuất hiện với quan phục nhị phẩm, vô cùng khách khí với các quan đại thần và quan sử đến tiếp đón. Kẻ thù chính trị của Âu Dương không nhiều. Hơn nữa, tuy là thân tín của Hoàng Đế, nhưng từ trước tời giờ chưa từng lên mặt với người khác.

Đồng thời, mọi người cũng khá khâm phục năng lực của Âu Dương. Lúc có một người vượt qua ngươi, ngươi sẽ đố kị. Lúc có một người đạt đến vị trí mà ngươi không bao giờ với tới được, ngươi chỉ có thể ngưỡng mộ.

Đến Triệu Ngọc khi nghe nói đến chuyện Âu Dương sẽ từ chức chủ tịch hiệp hội thương nghiệp Nam Bắc năm tới cũng cho rằng, tên Âu Dương này đến một chút dã tâm cũng không có.

Lần này Cửu Công Công thay mặt cho Triệu Ngọc, vai vế rất lớn, đứng trong đại trướng trú đóng của hạm đội chờ Âu Dương yết kiến. Tiểu tử thối, ta còn chưa tính sổ chuyện lần trước ngươi bêu xấu ta đó nhé.

Nhưng không ngờ Âu Dương chẳng rảnh để ngó ngàng tới Cửu Công Công, hắn không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo Hồ Hạnh Nhi, đang cùng các quan đại thần đẩy mạnh việc tiêu thụ bảo hiểm.

Bảo hiểm gì? Một là bảo hiểm bãi quan, giá mua bảo hiểm một năm là hai trăm quan, nếu bị bãi quan thì có thể lấy được ba nghìn quan tiền bảo hiểm, đây là tin vui cho các quan thanh liêm.

Âu Dương ra sức chào hàng: Vì là quan thanh liêm, cho nên khó tránh khỏi việc bị kẻ xấu ám hại. Để bảo đảm cho quan thanh liêm khi bị bãi quan không phải rơi nước mắt, đặc biệt đề xuất hạng mục bảo hiểm này.

Mọi người vừa nghe liền hiểu ra ý tứ trong những lời này của Âu Dương: không mua bảo hiểm thì không phải là quan thanh liêm. Do vậy mà phần lớn các quan đại thần đều tham gia vào bảo hiểm bãi quan.

Loại thứ hai là bảo hiểm tịch thu tài sản, nộp một trăm phí bảo hiểm, nếu bị tịch thu tài sản thì có thể lấy được ba nghìn quan tiền bảo hiểm, mua càng nhiều, số tiền bồi thường càng nhiều.

Khi số tiền bảo hiểm đạt tới một con số nhất định, sẽ tặng cho người lưu đày một tờ khế đất và vô số bất động sản.

Loại thứ ba là bảo hiểm ngoài ý muốn, ví dụ như trong thời gian nhậm chức mà bị tử vong hoặc tàn tật thì có thể nhận được bồi thường.

Loại thứ tư là bảo hiểm giáo dục, vì tương lai con cháu sau này, bảo hiểm này có liên kết với các đại thư viện, đại học Dương Bình nên số lượng có hạn.

Đến ngày thứ hai Âu Dương mới đi gặp Cửu Công Công. Cửu Công Công vốn muốn bày tỏ thái độ, nhưng Âu Dương hỏi:

Công Công định tiếp đón mọi người hồi triều thế nào đây?

Câu hỏi này làm khó Cửu Công Công rồi, lão có một bản hịch văn do Hàn Lâm Viện khởi thảo, nhưng đến bản thân lão cũng cảm thấy, chưa nói đến những người ngoại đạo đọc những thứ này cũng cảm thấy vô nghĩa, cho dù có đưa cho các tướng sĩ của hạm đội Hàng Châu đọc thì cũng chỉ có ít người hiểu được mà thôi. Cửu Công Công có một ưu điểm, đó chính là không ngại học hỏi kẻ dưới:

Âu đại nhân thấy sao?

Đương nhiên là ăn rồi, lăn lộn trên biển lâu như vậy, ngày ngày đều phơi gió phơi cát. Ta tính tổ chức một buổi tiệc búp – phê ở ngoài trời. Lấy rau dưa hoa quả làm chủ.

Âu Dương tính toán:

Còn khoảng năm, sáu ngày nữa mới tới thời điểm, chúng ta tóm hết các đầu bếp trứ danh ở vùng lân cận. Ăn một bữa còn hữu hiệu hơn nhiều so với nghìn câu nói. Dù sao khi đến Đông Kinh cũng phải nghe Hoàng Thượng nói.

Tiệc búp – phê là gì?

Cửu Công Công lại không ngại học hỏi.

Có nói ông cũng không hiểu, ta cho người đi sắp xếp rồi.

……

Cửu Công Công không biết nói sao. Có thái độ thế này khi nói chuyện với Hoàng Thượng sao? Nhưng Cửu Công Công cũng không thể so đo, chắp tay hành lễ:

Đi thôi, người tự đi xử lý.

Âu Dương hiểu lòng người, người ta phiêu dạt trên biển hơn cả một năm trời, so với việc vừa lên bờ đã phải nghe thủ lĩnh giảng đạo lý và vừa lên bờ đã được nhìn thấy hoa quả, thức ăn, đâu là thiên đường, và đâu là địa ngục?

Đương nhiên, cho dù không phiêu bạt trên biển cả một năm ròng, thì việc nghe thủ lĩnh giảng dạy cũng giống như làm thính giả cho cơn ác mộng vậy. Thủ lĩnh ta mới nói mấy câu đã bị liệt vào một trong những lời nói dối lớn nhất của thế kỉ trước rồi.

……..

Qua mấy ngày chuẩn bị, thân ảnh của hạm đội ở viễn phương cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Trên núi cao binh sĩ hưng phấn phất cờ hiệu, người cầm cờ bên dưới bước vào báo cáo:

Hạm đội Hàng Châu đến rồi.

Âu Dương nghe được tin này lập tức hò hét:

Bắn pháp nghênh đón, giết gà mổ lợn làm tiệc.

Hạm đội nghe thấy tiếng pháo nổ, cũng hưởng ứng theo. Binh sĩ đều tràn lên boong tàu, vẫy tay hò hét. Tiếp đón họ trên bến tàu là quan binh của doanh địa hạm đội Hàng Châu.

Binh sĩ hạm đội xuống thuyền, lòng không khỏi bùi ngùi, vỗ về đất mẹ, quỳ xuống, rơi lệ. Cũng có huynh đệ tương nhận, ôm nhau khóc nỉ non. Âu Dương tiện tay tóm lấy một tên và hỏi:

Lương tướng quân đâu?

Thuyền của Lương tướng quân là thuyền lên bờ cuối cùng.

Ả?

Âu Dương đưa tay nói:

Này, khảm thỏ Tống

Mấy người ngoại đạo vừa nghe liền kích động, đồng loạt tóm lấy tay Âu Dương và nói:

Tam khắc du.

Phác lật tử.

Âu Dương dặn dò:

Dẫn họ đi ăn cái gì đi.

Vâng!

Một tên vệ binh học theo dáng vẻ của Âu Dương, nói:

Phác lật tử.

Tam khắc du.

Dễ nhận thấy là tên vệ binh này cũng có chút trình độ ngoại ngữ, đáp:

No, tam khắc du.

Âu Dương nói:

Các huynh đệ, sau này còn có thời gian để khóc lóc mà, bây giờ ở đây có rất nhiều món ngon, đầu bếp trứ danh của Đại Tống đều đang đợi các huynh đệ, cứ tự nhiên mà ăn uống no say.

Tạ ơn đại nhân.

Cả đám binh sĩ vui mừng. Họ vốn tưởng rằng lúc lên bờ sẽ phải nghe người ta nói hươu nói vượn, không ngờ lại có thể được ăn ngay. Nhìn lại mới biết, thì ra là Âu Dương, khó trách.

Trên thuyền vô vị, danh nhân Đại Tống đều được người ta lôi ra nói đến mỏi miệng, thuyền trưởng trên thuyền đa số đều là học trò của Âu Dương, các binh sĩ cũng biết người này không thích nhiều lời.

Từng thuyền từng thuyền cập bến, trừ chiếc đi đầu mở đường ra, toàn bộ chiến thuyền đều đã lên bờ. Thương thuyền được ưu tiên, thương thuyền ngoại quốc lại càng được ưu tiên. Đây là đạo đãi khách truyền thống của người Trung Quốc.

Âu Dương nói đến khô cả họng rồi, người cuối cùng tiếp đón là Lương Hồng Ngọc. Lương Hồng Ngọc khoác trên mình một bộ quân phục cũ nát, da dẻ đen sạm. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Âu Dương mới mở lời:

Mỹ phẩm dưỡng da ta tặng cho ngươi đâu?

Thứ bùn đó lên thuyền không lâu thì đã khô cong rồi.

Bảo ngươi để nó ở trong nước.

Nước ở trên thuyền quý đến chừng nào, đâu có thể lãng phí như thế được.

Âu Dương cười:

Đi thôi.

Vâng!

Lương Hồng Ngọc sờ mặt hỏi:

Có phải là đen lắm không?

Uhm… Trắng hơn Ngô Gia Lượng một chút.

Ngô Gia Lượng là ai? Cái tên này nghe rất quen.

…….Câu hỏi này chúng ta đợi đến tối xem cả người ngươi có đen không rồi nói tiếp.

Muốn chết sao, bên cạnh có người đấy.

Lương Hồng Ngọc rời khỏi bến tàu, chỉ nhìn thấy chỗ vật tư vốn chất đống trên mặt đất đã được xếp thành bàn. Bàn được xếp thành hình tròn lớn, trên có trải một tấm vải trắng.

Trên tấm vải trắng dọn ra hơn trăm đĩa thức ăn. Mà bên ngoài hình tròn lớn này còn có rất nhiều bàn ghế. Âu Dương chắc phải bỏ ra không ít công sức mới có thể làm ra những thứ này. Lương Hồng Ngọc hỏi:

Ngươi làm sao?

Ngươi nói xem?

Đương nhiên là phu quân nhà ta có bản lĩnh này rồi.

Âu Dương nhỏ giọng hỏi:

Làm việc trước hay là ăn trước?

Tất nhiên là ăn trước rồi, ta thấy các món ăn đầy đủ màu sắc này còn thuận mắt hơn người nhiều.

Vì sao?

Vì chúng không xấu xa như người.

Lương Hồng Ngọc cười khẽ, hỏi:

Ăn thế nào đây?

Bên đó có đĩa, có đũa, trong món ăn có cái kẹp hoặc là cái muỗng, múc lên ăn là được rồi.

Hai người vẫn còn đang dính lấy nhau như sam, thì lão quỷ đáng ghét Cửu Công Công xuất hiện:

Lương tướng quân, cùng ta nâng chén rượu nào.

Tiếp theo thì Âu Dương cũng đoán ra được lão ta muốn làm cái gì, chính là muốn thay mặt Triệu Ngọc kính rượu. Và Âu Dương cũng phải chúc rượu, mời rượu với những người nước ngoài.

Trừ hạm đội, thành viên của thương thuyền không được phép ăn uống. Đây đã là quy định từ trước. Ngoại trừ phải chén chú chén anh với các quan đại thần, người không uống rượu phải khiêng người uống rượu trở về.

Màn đêm buông xuống, Lương Hồng Ngọc uống hơi nhiều nên mò tới bên cạnh Âu Dương:

Đưa người ta đi.

Do vậy mà Lương Hồng Ngọc liền bị dẫn đi rồi, dẫn đến phòng của Âu Dương. Cửu Công Công đều nhìn thấy hết, lão khẽ thở dài, nâng chén phân phó:

Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây.

Đánh ngã toàn bộ người ngoại quốc có mặt ở đây.

Mọi người cùng nhau vây đánh.

Nam nữ đói khát bị nhốt trong một phòng liền không nhịn được nữa, hôn nhau như nắng hạn gặp mưa rào, lột y phục dưới ánh sáng của đá lửa. Ở đó có biết bao sự trông đợi và đói khát. Trương Tam, Lý Tứ thủ ở bên ngoài, nghe thấy âm thánh ám muội ở bên trong thì nhìn nhau ngơ ngác. Trương Tam nhỏ giọng nói:

Nghe động tĩnh này, ta nghĩ rằng ba năm sáu tháng qua đại nhân chưa từng qua lại chốn kỹ viện.

Tiểu quỷ ngươi thì hiểu cái gì.

Lý Tứ nói một câu khinh thường, bước về trước ngăn cản một tên quan lại đã ngà ngà say và nói:

Đại nhân đã nghỉ ngơi rồi.

Nghỉ ngơi rồi?

Viên quan nhìn cảnh tượng mờ ảo trước mặt với đôi mắt lờ đờ, hỏi:

Bên trong có chuyện gì thế? Đánh nhau sao? Sao lại kêu rên thảm thương đến thế?

Lý Tứ bình tĩnh đáp:

Chuột nó làm loạn.

Hả?

Viên quan lảo đảo bước đi:

Chuột ở Hải Châu thật lớn.