Chương 202: Cách mạng tư bản

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn Triển Minh trước nay bình tĩnh giờ khẩn trương, Âu Dương không khỏi cũng khẩn trương hỏi:

” Là ai?”

Triển Minh tiến tới bên tai Âu Dương nhỏ giọng nói:

” Thống lĩnh đại nội.”

Âu Dương kinh hãi:

” Nội vệ Chỉ Huy Sứ? Kỵ binh tướng quân? Tổng lão đại nội vệ khắp thiên hạ, phụ tá Thần Tông hoàng đế, được Triết Tông hoàng đế ủy thác kia? Không thể nào đâu, hắn trung thành với hoàng thượng…”

“Suỵt!”

Triển Minh cắt ngang nhỏ giọng nói:

” Căn cứ theo ta hiểu, Lưu Tứ Nữ này thật ra là âm thầm dốc sức cho đương kim hoàng thượng. Đại nhân ngẫm lại thử xem, nếu thái thượng hoàng có tâm tư hay động thái gì, liên hệ với bên ngoài chỉ có thể dựa vào ai? Chỉ có một ngoại thích Lưu Tứ Nữ. Còn nữa, thái thượng hoàng với Lưu mỹ nhân vẫn như cũ sủng ái vô hạn. Nào có nữ nhi không hướng về phụ thân. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, Lưu Tứ Nữ làm sao lại không biết tin tức? Cho nên âm thầm mua chuộc Lưu Tứ Nữ, nhất cử nhất động thái thượng hoàng tất cả cũng đều trong tầm giám sát của đại nội, lọt không khỏi lòng bàn tay.”

Âu Dương không tin nói:

” Làm sao có thể được, nếu như hoàng thượng muốn hại hắn, không cần phải làm cảnh tượng lớn như vậy, trong tay nàng nắm rất nhiều nhược điểm của ta.”

Không từ mà biệt, chuyện này căn bản là không cần tự mình thẩm lý, theo như lệ cũ giam lỏng mình, để cho người khác đi tra án. Tám chín phần mười cũng là có thể có một tội danh.

Triển Minh buông tay, nói:

” Ta đối với vấn đề này cũng là phi thường khó hiểu. Nhìn hoàng thượng Dương Bình nhiều ngày, trước sau vẫn là bảo vệ đại nhân, hơn nữa cũng không nhìn ra, hoàng thượng có lý do gì phải xuống tay với đại nhân.”

Âu Dương hỏi:

” Có thể khẳng định hoàng thượng cùng Lưu Tứ Nữ có liên lạc hay không?”

” Có thể khẳng định, thông qua tiền trang bí mật điều tra nghe ngóng, mấy năm qua Lưu Tứ Nữ sử dụng tín vật đổi tiền bốn lần, trong bốn lần, hai lần là phụ thân của Thống Lĩnh gửi tiền, cũng chính là Triết Tông đại nội Thống Lĩnh gửi tiền, còn hai lần là Thống Lĩnh tự mình gửi tiền, số tiền mỗi khoản ít nhất là một vạn quan, nhiều nhất là bảy vạn quan.”

” Nước càng lúc càng đục rồi.”

Âu Dương ở trong phòng đi tới đi lui suy tư một hồi lâu sau rồi nói:

” Ra lệnh cho nha dịch đi Đông Kinh bí mật điều tra rút về hết, nói cho Lý Dật Phong không được điều tra thêm chuyện này nữa. Ngươi một hồi nói cho huynh đệ hình đường, vụ án này đến đây thôi. Bất luận kẻ nào cũng không cho phép nghị luận, đàm luận về vụ án này.

” Vâng.”

” Triển Minh à, nếu thật là hoàng thượng muốn mua chuộc bọn người Trương Tam Lý Tứ giám thị ta, thì sẽ có rất nhiều chuyện có thể xảy ra rồi.”

Triển Minh chậm rãi gật đầu, không phải không thể, biện pháp tốt nhất giám thị Âu Dương chính là mua chuộc người bên cạnh Âu Dương. Nếu hết thảy là Triệu Ngọc sai khiến, đầy đủ mọi thứ đều chân tướng rõ ràng. Tin tức Triển Minh mang đến cho Âu Dương, giống như là sấm sét kinh thiên động địa. Đề phòng liên lụy người khác, Âu Dương vẫn nên sai người dừng lại án này. Vốn cho là có thể dính líu tới đại thần nào đó, nhưng không ngờ rằng dính líu tới tận nội vệ. Nếu như là hiện đại, Âu Dương chắc chắn Triệu Ngọc ra ngoài dùng cơm, đem mọi chuyện hỏi rõ ràng. Nhưng niên đại nơi này, Âu Dương không có ngu ngốc như vậy. Lễ nghi quân thần, thật là phiền phức.

Nhưng Triệu Ngọc căn bản không biết rõ tình hình, không biết người mình tín nhiệm nhất thật ra đang làm chuyện xấu thì sao? Còn có tin tức Lý Dật Phong nắm được có thể bị người làm giả hay không? Tống Huy Tông rốt cuộc muốn cùng mình nói cái gì, nhất định không lo phía nội vệ nói chứ? Vô số nỗi băn khoăn, Âu Dương cảm giác đầu rất đau.

Còn có vạt áo Hoàn Nhan Lan cho kia, Âu Dương nhìn vạt áo suy nghĩ người bản thân có thể tin được. Nếu như là Triệu Ngọc giở trò, chỉ sợ người mình có thể tin tưởng chẳng qua có hai người Triển Minh cùng Âu Bình mà thôi. Triệu Ngọc kia tại sao phải giở trò chứ? Triệu Ngọc đã nhìn thấy nguy hại của thương nghiệp làm biến đổi chế độ phong kiến rồi sao? Hoặc là hiểu rõ chuyện của mình và Lương Hồng Ngọc, hoặc là gian thần vu oan bản thân? Nếu nói rõ tìm mình phiền phức, bản thân cũng là người có uy vọng, khẳng định sẽ dẫn đến nghi kỵ và bất mãn của giới thương nghiệp, cho dù ở dân gian và triều đình, uy tín Triệu Ngọc cũng phải giảm bớt đi nhiều, chim chưa chết, cũng đã hết… Nếu như là mượn danh nghĩa hình ngục, tất cả mọi người trong thiên hạ không cách nào nói được gì. Nếu thật là như vậy, diễn xuất của Triệu Ngọc có thể đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar. Nhưng ngẫm nghĩ lại, chính trị gia không giỏi diễn xuất có thể làm được chính trị gia sao?

Triển Minh thấy Âu Dương lấy vạt áo nhìn đến xuất thần, nói:

” Đại nhân, vạt áo này là?”

” Triển Minh, ngươi có người nào đáng tin ở trong cấm quân Đông Kinh không?”

” Cấm quân Đông Kinh? Đường đệ ta ở trong đó được phân quản lý vật tư.”

” Vừa khéo, có thể tin được không?”

Triển Minh cười nói:

” Hắn là tiểu đầu mục phòng bếp, mấy năm đã kiếm được ba lão bà, hai ăn nhà, không chỉ có khôn khéo, người tinh khôn. Về phần đáng tin, chỉ cần không bảo hắn giúp chuyện tạo phản, giết người thì không có vấn đề gì.”

Âu Dương gật đầu:

” Bí mật bảo hắn điều tra chủ nhân vạt áo này, có thể làm được chứ?”

” Gấp không?”

” Không vội, thà mất chớ nên làm kinh động, ổn thỏa là chính.”

Triển Minh gật đầu:

” Không có vấn đề. Huệ Lan mấy ngày nữa sẽ đi Đông Kinh một chuyến. Đến lúc đó ta cùng đi với Huệ Lan, thuận tiện tới thăm và nói với hắn một tiếng.”

” Ừm.”

Âu Dương ngả người vào chiếc ghế dựa:

” Nếu như tất cả là thật, vậy thì phiền toái rồi.”

Hắn nghĩ tới Trương Huyền Minh, Trương Huyền Minh đoán được là chuyện Triệu Ngọc làm, chuyện cấp cao như vậy xử trí, dường như mật báo tin tức cho người nào đó, như vậy thì có thể giải thích được rồi. Về phần Trương Huyền Minh tại sao muốn giúp mình, đáp án rất đơn giản cũng rất có thể, nếu có người muốn động Âu Dương, Trương Huyền Minh hi vọng bản thân là thanh đao kia, chứ không phải người khác. Đương nhiên hết thảy đều là phỏng đoán, chân tướng cách sự thật vẫn rất xa xôi.

Đêm đó cùng nhau ăn cơm với Âu Bình và Vương Bảo Phúc, tâm tình Âu Dương cũng không tốt, khẩu vị cũng không tốt. Vương Bảo Phúc thật biết điều về phòng viết chữ trước. Âu Bình thì cảm giác mặc dù vụ án chứng minh Âu Dương là bị người vu oan, nhưng bản thân Âu Dương cũng không hề chú ý đến vụ án này. Có nghi vấn thì phỉa hỏi, Âu Bình rất trực tiếp hỏi:

” Thiếu gia, rất hiếm khi thấy ngươi có chuyện khó xử như vậy.”

Âu Dương gật đầu:

” Ừm, ta phỏng đoán có người muốn xuống tay với ta.”

” Có người?”

Âu Bình nói:

” Thiếu gia, người này là ai?”

Âu Dương chỉ chỉ nóc nhà không nói lời nào. Âu Bình cả kinh, dĩ nhiên là hoàng đế muốn xuống tay với Âu Dương. Âu Dương thấy Âu Bình muốn nói, bèn mở miệng trước:

” Đừng hỏi, cũng đừng can thiệp vào. Nếu có chuyện không hay xảy ra, vẫn phải nhờ ngươi chiếu cố Bảo Phúc và bá phụ, bá mẫu.”

Âu Bình cẩn thận nói:

” Thiếu gia, ta cảm thấy không thể nào là hoàng thượng. Nếu như là hoàng thượng, sẽ không dùng hình ngục phức tạp như thế để hãm hại thiếu gia.”

” Cũng bởi vì động thủ với ta, cho nên tội danh không thể chỉ là tội danh chính trị. Nếu như nàng phỏng chừng đầy đủ sức ảnh hưởng của ta, sử dụng hình ngục là thủ đoạn tốt nhất.”

Âu Dương nói:

” Mặc dù trước mắt vẫn không thể kết luận, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị cho tốt. Âu Dương ta không có thói quen chờ người khác vung đao thì mới tháo chạy. Chuyện này ngươi đừng để ý, cũng đừng hỏi, coi như cái gì cũng không biết. Đại học hoàng gia Đông Kinh năm nay mở lớp nữ, tiếp nhận một vài nữ học viên. Danh sách có hạn, sau khi tốt nghiệp có thể được cử nhân, hơn nữa có thể tham gia khoa cử, ngươi nghĩ biện pháp đưa Bảo Phúc vào trong đi.”

” Cái này không có vấn đề, dựa vào danh tiếng thiếu gia bây giờ, tất cả mọi người sẽ nể chút mặt mũi.”

Âu Bình nói:

” Thiếu gia, có điều ngươi không phải là vẫn luôn nói, hi vọng Bảo Phúc bình bình an an sống hết một đời sao?”

” Cử nhân giống như một đạo miễn tử kim bài. Nếu như làm nữ quan, chuyện của ta có lẽ sẽ không dính líu đến nó.”

Âu Dương đứng lên nói:

” Ta trở về phòng, ngươi từ từ ăn.”

Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì đây? Đại Tống binh hùng tướng mạnh, trừ phi là chạy lấy mạng đến Địa Trung Hải, nếu không cho dù là quốc gia Ả Rập cũng không dám chứa chấp mình.

Âu Dương dùng tiếng Anh viết tư liệu, hắn muốn sắp xếp một con đường. Trọng điểm tư liệu là về cách mạng tư sản Pháp. Nước Pháp thời kỳ này chính phủ rất giống với chính phủ Tống bây giờ. Thế kỷ 18 tư bản chủ nghĩa phi thường phát triển ở Pháp, công trường thủ công đại quy mô. Giai cấp tư bản là giai cấp giàu có nhất, nhưng ở trên chính trị không hề có địa vị. Nông thôn vẫn giữ nguyên chế độ phong kiến sở hữu đất đai. Vào thời kỳ này, Pháp xuất hiện ba giai cấp, giai cấp thứ nhất là giáo sĩ Thiên Chúa giáo và quý tộc tạo thành, giai cấp thứ hai là các cấp người thống trị của nhân dân, giai cấp thứ ba là giai cấp tư bản, nông dân còn có dân thường thành thị tạo thành.

Cách mạng tư sản Pháp bùng nổ vốn là do tài chính Pháp eo hẹp, quốc vương ở trong hội nghị tam cấp gia tăng thuế mới. Giai cấp thứ ba yêu cầu cải tổ hội nghị tam cực thành hội nghị quốc dân. Lúc quốc vương chuẩn bị dùng vũ lực trấn áp, nhân dân Paris cử hành khởi nghĩa. Thành lập quốc gia quân chủ lập hiến, nhưng sau đó không lâu lại khởi nghĩa, thành lập quốc gia cộng hòa.

Cách mạng bùng nổ đương nhiên là mâu thuẫn giai cấp, nhưng chất xúc tác thì lại là phong trào Khải Mông. Nói cho cùng chính là bản kế hoạch và triển vọng đối với xã hội tư bản chủ nghĩa. Mà ở trong nhà nước này trọng yếu nhất là quốc hội.

Âu Dương suy nghĩ so sánh, tương đồng giữa Tống Triều và hội nghị tam cực của Pháp sẽ có hiệu quả như nhau. Hội nghị Pháp cũng là do tầng lớp thứ nhất và thứ hai tạo thành, mà quốc vương có được có một phiếu quyền phủ quyết và một phiếu quyền thông qua. Giả thiết, nếu như có thể khống chế hội nghị, có thể không cần phải đổ máu, khống chế hoàng đế. Tạm thời trước tiên do quan viên phong kiến tổ chức hội nghị, tuyên bố hiến pháp. Nhưng trong đó quan trọng nhất là quan viên triều đình phải đa số ủng hộ tư bản chủ nghĩa. Theo như kết cấu quan viên triều đình trước mắt, tuy rằng thương nhân đối với đại thần đại thần tiến hành thâm nhập, nhưng phần lớn vẫn là tư tưởng phong kiến. Cho dù là phần nhỏ thâm nhập vào sâu bên trong, cũng là từ tiền và lợi ích mà ra, đối với xã hội tư bản không có hiểu biết. Tiếc nuối nhất là các thương nhân dường như chỉ đối với ích lợi nhất thời có hứng thú, mà từ bỏ suy nghĩ can thiệp chính trị, nhiều nhất chính là để đại thần hữu hảo đối với thái độ chính sách nào đó thông qua hoặc là không thông qua thôi.

Muốn tiến hành chuyện này ở Tống, có vài điểm cần thiết. Thứ nhất, khai sáng xã hội tư bản, thứ hai, phải có đa số đại thần ủng hộ.

Mà nay trên tay Âu Dương có khống chế một vũ khí kinh khủng chính là báo chí, còn có sự đoàn kết của thương nhân. Nếu muốn tiến vão chuổi này, có một việc phải có, đó chính là tài chính.

Một tháng sau, chính là hội nghị hiệp hội thương nghiệp cấp bậc cao nhất của hiệp hội buôn bán nam bắc mỗi năm một lần. Tô lão gia đã đem phần lớn cổ phần của hiệp hội buôn bán Dương Bình chuyển cho Tô Thiên, Tô Thiên không chỉ có là CEO của hiệp hội buôn bán Dương Bình, mà còn là thành viên hội đồng quản trị lớn nhất của hiệp hội buôn bán Dương Bình. Mà Châu An vốn là người sáng lập hiệp hội buôn bán Đông Nam, có được bốn phần cổ quyền, trước mắt cũng là thành viên hội đồng quản trị lớn nhất kiêm CEO. Hai bên đều là nhân vật số một, nắm giữ lấy bốn phần tài chính của Đại Tống, khống chế sự lưu thông tiền tệ của chín thành Đại Tống.

Lần đầu tiên hội nghị chỉ có ba người, thư ký, người phụ trách ngành hoặc là dự án tạm thời đều không tham gia.

Âu Dương nói:

” Tất cả mọi người là người một nhà, chúng ta người ngay thẳng không nói mập mờ. Theo ta được biết, triều đình dường như chuẩn bị xuống tay với thương nhân. Ta nghĩ hai vị cũng sẽ không hỏi triều đình tại sao phải xuống tay với thương nhân, mà là hỏi vì sao triều đình lại nhanh chóng chuẩn bị ra tay như vậy.”

Tô Thiên gật đầu:

” Chuyện này lúc mới thành lập hiệp hội buôn bán, chúng ta đều đã lo lắng rồi. Chính là lo lắng lực ảnh hưởng của hiệp hội buôn bán quá lớn, lọt vào sự kiêng kị của triều đình. Mà nay hai hiệp hội buôn bán nam bắc từ tiền tệ cho đến dân sinh, mặt khống chế so với triều đình còn lớn mạnh hơn nhiều. Mượn huyện Thượng Cốc mà nói, trong thành có hai mươi vạn cư dân, thanh niên trai tráng sáu vạn người, trong đó có tám phần là làm công dưới các tràng của hiệp hội buôn bán. Lời nói khó nghe, chỉ cần toàn bộ các sân bãi ngừng, Thượng Cốc sẽ loạn thành một đoàn.”

Châu An gật đầu:

” Chỉ cần chúng ta hạ lệnh tất cả các sân bãi đóng cửa một tháng, công nhân không có tiền, cư dân không có vật tư, cho dù là quân đội hậu cần cũng không dễ cung ứng. Ta tin tưởng triều đình phải có người thấy được điểm này. Chỉ có điều ta cùng với Tô đại chưởng quỹ đều thấy hình như triều đình không nên động thủ nhanh như vậy.”

Âu Dương gật đầu:

” Hai hiệp hội buôn bán hàng năm doanh thu có một phần rưỡi là lấy ra để lôi kéo quan hệ với các đại thần triều đình, cho nên trước mắt trong triều các chính trị và quyết sách đều nghiêng về phía thương nhân. Quan thương cấu kết không phải là chủ đề gì mới lạ, Hoàng đế chưa chắc đã không biết. Trước mặt cũng có vài lĩnh vực thương nhân rất hữu dụng. Đánh trận đốt tiền không cần phải nói, nhìn xem bổng lộc một tri huyện như ta cũng biết, triều đình nhiều quan viên như vậy cần bao nhiêu tiền. Vốn ta cũng cho rằng triều đình sẽ không động thủ, nhưng dường như nhìn lầm rồi.”

Tô Thiên vội hỏi:

“Nói vậy là sao?”

“Vụ án các xác chết chìm của Dương Bình các ngươi hẳn là cũng biết nhỉ?”

Châu An gật đầu:

” Có thể nói là nhà nhà người người đều biết. Thư đại nhân đưa tới, nếu không phải thấy đại nhân không có chuyện gì, chuẩn bị chỉ lệnh cấm mua bán với Kim rồi đi ra ngoài. Khi đó suy nghĩ vạn nhất đại nhân có chuyện gì, nam bắc chúng ta không dễ trao đổi không nói, sợ rằng triều đình sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp bóc lột chúng ta.”

” Ừ, ta đây muốn nói cho hai vị chính là, tuy rằng còn chưa kết luận nhưng chuyện này rất có thể do Hoàng đế làm chủ, hai vị thấy thế nào?”

” Hoàng thượng?”

Hai người kinh hãi, Hoàng đế tại sao phải xuống tay với Âu Dương? Chẳng lẽ là khúc nhạc dạo cho việc áp chế thương nhân?

” Nếu ta ở án này gặp hạn, chắc hẳn các ngươi cũng sẽ không nghĩ tới ý tứ từ triều đình. Rồi sau đó các hạng chính sách chậm rãi thực thi, nông nghiệp chú trọng, xem nhẹ thương nghiệp, tăng thuế, thu quyền chế tạo tiền, tiếp quản tiễn trang… Đem sản nghiệp có thể ảnh hưởng đến dân sinh đều khống chế ở trong tay triều đình. Khi đó thương nhân chính là Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không) nhảy không ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai.

” Hừ”

Tô Thiên bất mãn nói:

” Bọn họ một câu nói sống thì sống, nói chết là có thể chết. Như vụ tiêu chuẩn luật thương nghiệp mà đại nhân đã ký kết rất nghiêm minh rồi. Nhưng tháng trước triều đình đưa đến một tờ công văn nói các mục tăng trưởng trong hiệp hội buôn bán nửa năm phải tới Hộ bộ báo cáo một lần. Cực kỳ trái với luật thương nghiệp, còn nữa, trong luật thương nghiệp cũng nói rõ, bất kỳ điều lệ gì có thay đổi phải sau khi triều nghị đồng ý định luận mới công bố ra ngoài. Nhưng theo ta được biết công văn này là một câu nói của Hoàng thượng đưa ra đến Hộ bộ liền thực hiện.”

” Mới có lợi mới nhắc đến luật thương nghiệp, không có lợi liền sửa đổi luật.”

Châu An thở dài nói:

” Chúng ta còn có thể biết làm sao đây?”

” Hoàng đế là lão tử, nàng chỉ nghe theo ý của mình. Cho nên chúng ta phải lợi dụng triều hội của triều đình mà lên tiếng.”

Âu Dương nói:

” Chúng ta không thể đến một chút quyền nói chuyệ cũng không có, ngay cả tiếng phản đối cũng không thể truyền đạt đến được.”

Tô Thiên gật đầu:

” Bản thân ta cũng nộp cho nhiều đại thần nhị phẩm. Nếu như là triều nghị về luật thương nghiệp, những người này bản thân ta phải lên tiếng nói mới đúng.”

” Như vậy quá bị động, chúng ta không chỉ có giao hảo triều thần, quan trọng hơn là phải giúp đỡ người mình.”

Âu Dương nói:

” Ta biết rõ các ngươi có mờ ám, nhưng các ngươi có thể nắm giữ được đều là quan viên thất phẩm, bát phẩm, ngay cả triều hội cũng không vào được. Chúng ta phải đem những người có thể khống chế này nâng lên, ngũ phẩm, thậm chí là cho tới nhất phẩm. Đồng thời giao hảo với các đại thần không thể bị động, còn phải dùng thủ đoạn. Nếu không một khi có xung đột lợi ích chúng ta rất có thể sẽ là những kẻ yếu bị bọn họ bỏ qua.”

Tô Thiên hỏi:

” Đại nhân có ý kiến gì không?”

” Thành lập Ô quan trướng (sổ sách ghi chép về các quan tham ô).”

Âu Dương nói:

“Suy nghĩ của ta là phái ra một người chúng ta đều không thừa nhận, đóng ở thương hành Đông Kinh. Đem mặt tối của các quan viên ghi chép lại, có việc gì cần thì dùng nó để ép buộc bọn họ. Nhưng tuyệt đối không thể bị phát hiện người này là người của chúng ta.”

Tô Thiên với Châu An nhìn thoáng qua nhau, Tô Thiên nhỏ giọng hỏi:

” Đại nhân, ngài không phải là muốn tạo phản đó chứ?”

” Chúng ta không làm chuyện tạo phản.”

Âu Dương uống ngụm trà lạnh nói:

” Nhưng nếu đã có người muốn cướp đoạt đi tâm huyết của chúng ta, chúng ta cũng không thể không có sự chuẩn bị. Hai vị đều là trang tuấn kiệt, hẳn là hiểu rõ ý của ta. Ta nói xong rồi, hôm nay nếu có một vị không đồng ý, thì chuyện ngày hôm nay mọi người liền quên hết đi, bảo mọi người đi vào họp. Nếu hai vị cũng không muốn mãi bị người chế trụ, hi vọng tương lai thương nhân cũng có thể ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình, chúng ta liền tiếp tục nghiên cứu.”

Tô Thiên cùng với Châu An chưa nói đồng ý, nhưng cũng không có phản đối. Đều tự bắt đầu trầm tư. Ý tứ của Âu Dương rất rõ ràng, không nhất định phải tạo phản, nhưng nếu tương lai Hoàng đế bức bách, cũng không thể không có chuẩn bị.

Hai người trầm tư, Âu Dương tiếp tục nói:

” Triều đình không thể đều là sĩ tộc, cũng không có thể nào kìm hãm được Hoàng đế. Mọi người xem Đường Huyền Tông, vừa mới bắt đầu là vô cùng anh minh, mở ra thời đại thịnh thế sáng suốt. Nhưng trong lúc tuổi già, bởi vì sai lầm của hắn mà làm cho sinh linh đồ thán, quốc gia phân tách, bách tính khó khăn. Vận mệnh của một cái quốc gia, vận mệnh của thương nhân và vận mệnh của bách tính không thể do một người quyết định, mà là nên để người có thể đại biểu cho bọn họ quyết định.”

Tô Thiên nói:

” Chuyện này cũng không phải không thể làm. Từ hiệp hội buôn bán Dương Bình mà nói, không có đại nhân cũng không có hiệp hội buôn bán. Nhiều năm như vậy, quyết sách của đại nhân cho tới bây giờ chưa bao giờ sai. Tạo phản… Nói thật chúng ta không ai dám, nhưng có câu xá đắc nhất thân quả, cảm bả hoàng đế lạp hạ mã (buông bỏ thân xác này, dám kéo hoàng đế xuống ngựa). Nếu triều đình thật có ý nghĩ không đúng đắn gì, chúng ta tựa hồ cũng có thể chuẩn bị một chút. Đương nhiên chuẩn bị này phải vô cùng ổn thỏa mới được.”

” Kỳ thật gần trăm năm nay, nhà Tống thương nhân nhiều như vậy. Nhưng người chết già lại ít ỏi không có mấy. Quan lại cũng chỉ là một lúc giàu có, mỗi khi thay đổi triều đại, trong cung đấu tranh, quan lại tất cả các địa phương đều bị liên lụy nhiều người. Lại bị người tham muốn giàu có ghen ghét… Ta cảm thấy, chuẩn bị một chút vẫn là cần thiết.”

Châu An nói:

” Kính xin đại nhân nói rõ để chúng ta cùng thương nghị.”

” Tốt”

Âu Dương nói:

” Ta đây trước hết sẽ nói một chút về ý tưởng này.”

Hội nghị ba người kéo dài một ngày, đám người. Vốn muốn tham gia hội nghị phải chờ đợi ba ngày sau, sau khi tiến hành một ngày hội nghị qua loa rồi xong việc. Hội nghị ba người đã xác định được vài kế hoạch, ô quan trướng do hiệp hội buôn bán Dương Bình phụ trách, lôi kéo các đại thần triều đình do hiệp hội buôn bán Đông Nam phụ trách. Âu Dương viết đại cương, cho ra tiểu thuyết – Mộng du ký. Dùng thủ pháp giả tưởng, thông qua phương pháp tả thực viết về cuộc sống xã hội buôn bán hiện đại. Tự do, bình đẳng làm đường lối chủ đạo. Đương nhiên, Âu Dương là bảo người khác chấp bút viết nên.

Không phản kháng không phải là tác phong của Âu Dương, lại là một năm trôi qua, buổi sáng ngày tết, Triển Minh lén hội kiến Âu Dương.

” Người này họ Kim, bởi vì đứng hàng lão tam, cho nên gọi là Kim Tam. Là năm kia được chiêu mộ đến cấm quân, bởi vì hắn khỏe mạnh có sức lực, võ công bất phàm, trước mắt đảm nhiệm chức Giáo úy. Người này ít nói, không có quân sĩ giao hảo hay lui tới với hắn. Đường đệ ta chú ý người này, một là bởi vì sức ăn của người này nổi danh trong cấm quân Đông Kinh, thứ hai là am hiểu thủ pháp dùng đao. Ta nói với đường đệ người nào mạnh mẽ lại biết sử dụng đao, đường đệ ta lập tức nghĩ ngay đến hắn.”

Triển Minh nói:

“Vào lúc xảy ra vụ án, người này còn đến chỗ đường đệ nhận một bộ quần áo cấm quân.”

” Sức ăn lớn, không hợp với mọi người, khỏe mạnh có sức lực, người như vậy rất dễ làm người khác chú ý.”

Âu Dương cười lạnh:

” Nhưng lại vào lúc xảy ra án lại đi nhận quần áo mới, chín phần mười là một cái bẫy rập chờ ta đi thăm dò. Người ở nơi nào?”

” Người Tề Châu, Đông Lộ Đông Kinh, địa chỉ quê quán của hắn đều đã lấy được.”

Âu Dương gật đầu:

” Ừ, năm sau vất vả ngươi đi Tề châu một chuyến, nói là đi ra ngoài làm việc công. Ta tin tưởng không ai có thể theo dõi ngươi được.”

” Đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Lòng hiếu kỳ người nào cũng có, Âu Dương tất nhiên không phải chỉ là bởi vì tò mò mà đi làm bừa làm loạn, nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng của mình, vậy thì phải lưu ý. Đương nhiên Âu Dương cũng tò mò, Kim Tam này là một bẫy rập như thế nào đây?