Chương 144: Không thành chiến (tứ)

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tây Hạ quân Giáp (1) hỏi:

“Sao có cửa không đi, mà phải trèo tường thế?”

Tây Hạ quân Ất (2) đáp:

“. . . vấn đề này ta không nghĩ tới. Ta bây giờ đang nghĩ, trên tường sao một chút động tĩnh cũng không có vậy?”

(1) (2) quân Giáp, quân Ất: quân A, quân B…

Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lý Hoan dẫn đầu năm trăm kị binh Kim bắt đầu tiến vào thành. Không thể phủ nhận Lý Hoan vẫn có chút trình độ, hiểu rõ quân đội phải triển khai ra nhiều hướng mới có sức chiến đấu. Hơn nữa lợi dụng thủ đoạn nhiều đường tiến công làm nhiễu loạn kẻ địch. Mặc dù các loại thủ đoạn đều đúng, chỉ có điều. . .

Người đầu tiên trèo lên tường thành của Tây Hạ quân Giáp, chỉ thấy phía nam thành đèn đuốc sáng trưng, mà phía bắc thì tử khí bao trùm, ngay cả một ngọn lửa cũng không thấy. Phía Tây Hạ quân Ất thì lại thấy trên tường thành chung quanh đây, đến một tên lính canh cũng chẳng có. Cho dù hắn có ngốc đến cỡ nào cũng thấy quái dị. Phải biết rằng cho dù là một tiểu huyện bình thường, cũng phải có hương binh đóng ở tường thành, huống chi đây là chốn trọng điểm quân sự. Nếu là mùa đông, còn có thể có khả năng là quân lính đào ngũ vì lạnh. Thế nhưng bây giờ đang sắp mùa hè mà, điểm khả nghi nhất chính là đến một ngọn đuốc cái đèn chiếu sáng cũng không thấy đâu.

Tây Hạ quân Ất hỏi:

“Sao không có lửa nhỉ?”

Tây Hạ quân Giáp đốt một cây đuốc lên, nói:

“Có đây.”

Phía Tây Hạ quân Ất chỉ cảm thấy đột nhiên trước hai mắt ánh sáng bừng lên, có điều đây không phải công lao của Tây Hạ quân Giáp, mà là một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện ở phía bắc. Lửa bùng lên ở vị trí giao nhau của nam bắc nhai đạo, nhưng gần như trong nháy con mắt, lửa đã trực tiếp tràn đến cả phía bắc. Lại liếc mắt nhìn, quân Ất kinh hãi, từ trên tường thành nhìn xuống, phía bắc không ngờ là một mảnh trống không, mặt đất bừa bãi. Mà lúc này, kẻ chuẩn bị châm lửa sau khi vào thành cầm ngọn đuốc ngốc lặng tại chỗ, không có bất cứ một ngôi nhà nào cả, vậy thì biết phóng hỏa vào chỗ nào bây giờ?

Mà phía quân chủ lực của thống soái Lý Hoan tiến vào thành trong đầu chỉ có một chữ: Trúng kế.

Lúc này phía sau phố nam bắc đột nhiên các mũi tên châm lửa bắn ra từ bốn phía, tiếng tên bắn xé gió vụt qua bên tai. Vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy quân Kim cả người lẫn ngựa ngã xuống như rạ.

Cơ hồ là đồng thời, vài đoàn hỏa diễm chiếu rọi xuống phố bắc, sáng rực vô cùng. Lý Hoan sau khi nhìn rõ ràng tình hình thì thổ huyết, quân Tống không ngờ phá hủy gần như tất cả kiến trúc phố bắc. Rồi sau đó đào đường dẫn rót dầu đốt vào. Đây là đấu pháp phá sản cỡ nào chứ, phải biết rằng thời ấy dầu đốt rất quý, sản lượng vô cùng thấp. Nhưng nhờ đấu pháp phá sản này mới giúp hắn nhìn rõ hoàn toàn tình cảnh trước mắt.

Hơn hai trăm xe chứa hỏa tiễn xuất hiện giữa không gian tối đen như mực, ngăn cách thành Nam cùng thành Bắc. Nhìn xe hỏa tiễn toàn bộ chế tạo bằng gang, cao bốn thước, rộng hai thước, phải nặng trên trăm cân trở lên. Không cần phải nói trong đó có bao nhiêu hỏa tiễn giết người, dù chỉ trở thành chướng ngại vật, cả người lẫn ngựa đều không qua được.

Rút lui? Rút lui liền đại biểu toàn quân Kim đại bại. Điểm chết người nhất là toán quân đằng sau căn bản không biết rõ tình hình. Mình và bọn họ dù là chạy nước rút, đừng nói đến chuyện quay đầu ngựa, chỉ cần vừa dừng lại, kỵ binh phía sau liền sẽ đâm mình thành thịt nát. Trong lúc lâm nguy, Lý Hoan không đủ thời gian để suy tính nữa, cắn răng đánh ngựa chạy sang bên trái. Đại quân đằng sau dĩ nhiên cũng đi theo chủ tướng mình chuyển hướng sang bãi đất trống bên trái.

Chạy quanh nửa vòng luẩn quẩn, Lý Hoan rốt cuộc hạ lệnh:

“Rút lui!”

Lại quay ngược lại, bản thân có thể trở về đến cửa thành. Nhưng. . . phía Nam thành đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ. Vô số của đạn lửa hướng về phía cửa bắc gào thét bay đến, cơ hồ là trong nháy mắt, cửa bắc biến thành luyện ngục, sức nóng lớn đến mức khiến người ta không dám tới gần.

“Tướng quân, chúng ta trúng kế rồi, phải làm sao?”

Một tên hộ vệ vừa quay đầu ngựa vừa hỏi.

Phải làm sao? Xông qua ư, nhất định là xông qua không được. Binh lực Nam thành hắn đã thấy rõ, cái gì mà sáu trăm người chứ, láo toét, ít nhất phải năm ngàn người. Hai bên trái phải đều là kỵ binh, chính giữa là ba hàng quân linh cầm trường thương, đội ngũ chỉnh tề lẳng lặng quan sát bên địch. Càng đáng sợ hơn nữa là đoàn xe hỏa tiễn, mỗi hàng ba chiếc. Dù là ngựa phi thường dũng mãnh cũng không vượt qua được. Rút lui thì may ra còn có cơ hội, có thể chạy đến tường thành, rồi từ dưới thành rời đi. Nhưng. . . như vậy chẳng khác nào tự đưa mình vào thế bất lợi. Ở bình nguyên lại bị kỵ binh truy kích, thà tự sát còn hơn. Trong đầu Lý Hoan chỉ có một câu quanh quẩn, đó chính là: Toàn quân bị diệt.

Lúc này phía sau lại có tiếng rít vang lên, rất nhiều đuốc được đốt thêm lên. Hai xe hỏa tiễn bên phố Nam được bốn binh sĩ gian nan dời ra, rồi sau đó một thanh âm hô lên:

“Bỏ vũ khí xuống, tay không đi đến đây, miễn chết.”

Rồi sau đó toàn bộ quân Tống cùng đồng loạt hô lớn:

“Bỏ vũ khí xuống, miễn chết.”

“Đồ con rùa.”

Lý Hoan rống giận:

“Tiêu Ngân, là ngươi có phải không?”

Thanh âm lần nữa xuất hiện, Tiêu Ngân ngồi trên lưng ngựa xuất hiện trong con đường nhỏ nói:

“Không hữu dụng đâu, Lý tướng quân, đằng sau người ta còn có hai vạn kỵ binh.”

Một con ngựa chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Ngân:

“Tại hạ là ti tướng Đại Tống Chương Lan, bảo đảm với mọi người, chỉ cần bỏ vũ khí xuống, sẽ được ăn uống đầy đủ. Muốn cơm có cơm, muốn cá có cá, muốn thịt, cũng có. Cần gái đẹp sao, cũng có tất. Chỉ cần bỏ vũ khí xuống, mọi thứ đều có đầy đủ. Thuận tiện nói thêm một câu, bổn tướng kiên nhẫn tốt, nhưng xe hỏa tiễn cùng các huynh đệ pháo binh chưa chắc kiên nhẫn đâu.”

“Người tuổi trẻ, kiên nhẫn tốt hơn.”

Mấy con ngựa xuất hiện, khiên chắn tứ phía che chở cho hắn nói chuyện:

“Ta là Âu Dương, tri huyện Dương Bình kiêm một trong những giám quân Tần Phượng Lộ, có điều chỉ lấy một phần bổng lộc. Hân hạnh được hạnh ngộ các vị Tây Hạ anh hùng. Lý huynh, chúng ta dù sao cũng là người quen, sao gặp mặt cũng không chào hỏi một tiếng.”

Lý Hoan mỉa mai nói:

“Ta không thấy mặt ngươi.”

“Cái này. . . thật ngại quá, bổn huyện có xinh đẹp kiều thê xinh đẹp ở nhà, mà đao thương không mắt, ta cũng không muốn chết sớm như vậy. Hơn nữa nếu ta chết rồi, một lượng bạc của mỗi vị huynh đệ binh sĩ biết tính thế nào đây?”

Toàn thể Tống Binh tinh thần đại chấn, cuộc chiến này có tìm trí tướng, mãnh tướng, nho tướng, cũng không bằng tìm được tướng giàu.

Âu Dương giơ tay khiến mọi người im lặng nói:

“Lý huynh, tin rằng ngươi đã thấy vô cùng tinh tường tình hình trước mắt, có điều ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, đây đã là trận chiến không cần đánh. Dù ngươi không sợ chết, nhưng chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bộ hạ ngươi bị giết như giết gà trước mặt ngươi sao? Bên này ta cam đoan với ngươi, tất cả các ngươi không cần làm nô lệ, không cần lao động, có thể ăn uống thỏa thích. Thật ra mục đích của ta cũng rất đơn giản, Lý huynh ngươi cũng biết ta là thương nhân, dù là vật gì ở trong mắt ta cũng đều có giá. Không cần đa tâm, không giết các ngươi là vì tiền chuộc, trong nhà các ngươi rất nhiều tiền, sẽ không để ý thứ tiền vặt này. Mặt khác. . . Ngươi tốt nhất khuyên nhủ huynh đệ trên tường thành, ngựa đã bị dọa chạy. Bọn họ muốn chạy, chỗ ta chỉ có thể đại khai sát giới để giải quyết các ngươi. Đừng hoài nghi lời ta nói, xe hỏa tiễn, lượt đầu bảy bảy bốn mươi chín mũi tên, không chùn bước trước áo giáp thép của ngươi. Pháo tám mươi quả, pháo Súy Thủ vô số kể. Như vậy có nghĩa là, trang bị dự trữ của huyện ta có thể trực tiếp đối đầu với mười vạn quân các ngươi.”

“Chúng ta liều mạng cùng bọn chúng.”

Một tên hộ vệ cắn răng nói.

“Liều mạng thế nào? Dùng cái gì liều mạng?”

Lý Hoan sâu kín thở dài, lời của Âu Dương hắn hoàn toàn tin tưởng, hắn không sợ chết, nhưng không thể hi sinh tính mạng các huynh đệ vô tội của mình được. Cho dù hắn muốn mang mọi người đi tìm chết, cũng phải được mọi người đồng ý, bây giờ thấy mỗi người uể oải không phấn chấn, sĩ khí cực kỳ thấp. Đừng nói là không có chỗ liều mạng, cho dù có chỗ liều mạng cũng không phải là đối thủ của người ta. Lý Hoan nhắm mắt lại nói:

“Xuống ngựa, vứt bỏ vũ khí.”

Tiếng kim loại vang lên, Âu Dương nói với người bên cạnh:

“Các ngươi thu thập, ta đi ngủ. Vương Ngũ Triệu Lục, mỗi người hai mươi hai lạng bạc phân ra.”

“Dạ”

. . .

Sáng ngày thứ hai, Lý Hoan được mời đến ăn sáng cùng Âu Dương. Chỗ cửa thành đang sửa chữa toàn diện. Ngày hôm qua sau khi bị pháo oanh tạc, cửa thành bị đốt trụi. Rồi sau đó cũng phải trùng kiến bắc phố nữa. Nhiều người không sợ nhiều việc, cấm quân không điều động, chỉ điều động sương quân đi làm.

“Mời ngồi.”

Trước mặt Âu Dương bày đặt một ít điểm tâm đơn giản, có bánh quẩy, bánh bao cùng sữa đậu nành. Thức ăn trước mặt Lý Hoan cách đó mười thước cũng không khác biệt lắm, nhưng nhiều hơn một đĩa thịt. Âu Dương nói:

“Dùng những điểm tâm này sẽ không lo bị sỏi mật, vì lo ngươi không hợp khẩu vị, cố ý bày thêm món thịt.”

Lý Hoan bộ dáng thật tiều tụy, hiển nhiên một đêm không chợp mắt, không khách khí đặt mông ngồi xuống hỏi:

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi hỏi ta muốn thế nào? Vợ ngươi bị ta bắt, ta cũng chẳng đối với nàng thế nào. Cho nên không phải ta muốn thế nào.”

Âu Dương bỗng nhiên dừng lại nói:

“Mà là chúng ta muốn thế nào.”

“Chúng ta?”

“Chúng ta đã điều tra qua, ngươi là thân phận hoàng tộc. Nếu ngươi nguyện ý, Đại Tống có thể phong ngươi làm Tây Hạ vương.”

Âu Dương ngăn lại Lý Hoan đang định ngắt lời nói:

“Ngươi trước hãy nghe ta nói, từ trận chiến này, ngươi cảm thấy Tây Hạ lần này có thể chịu được sao? Ta nghe nói quân đội thành bên kia bị vây khốn đã có đào binh vì hoảng sợ. Ngẫm lại cũng phải, đói bụng còn gặp thêm hỏa khí, ai cũng không thể duy trì nổi. . . Ta và ngươi nói về mục đích cá nhân của ta đi, chính là đem Tây Hạ kiến thiết. . . Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi biết tiền lương một công nhân bình thường ở huyện Dương Bình ta là bao nhiêu không?”

“. . .”

Lý Hoan không nói lời nào.

“Hai quan, nếu kẻ đó biết chữ thì được trả ít nhất bốn quan. Ta chỉ tốn ba năm thời gian, năm nay thuế lợi huyện Dương Bình là bốn trăm vạn quan, mà đó cũng chỉ là một huyện Dương Bình, ngươi biết Đại Tống có bao nhiêu huyện không? Tây Hạ làm sao có thể có thể gây thiệt hại cho Đại Tống, tất cả thuốc nổ sử dụng ngày hôm qua, thuộc hạ một nhà máy của ta không cần đến hai canh giờ là có thể làm lại toàn bộ. Ngươi nếu muốn vì người Tây Hạ Đảng Hạng giữ lại chút hương hỏa, ta tin tưởng ngươi sẽ biết chọn lựa như thế nào. Hoàng thượng chúng ta là nói, thu hồi Linh, Vĩnh Lạc. Nhưng ta nói cho ngươi biết, chỉ lấy hai vùng đất này, ta cũng không có hứng thú lăn qua lăn lại, ta một ngày nhập sổ mấy vạn quan, làm gì chạy tới cái địa phương chim không đẻ nổi trứng này chứ. Hoành Sơn phía bắc thuộc về ngươi, Tây Lương đến Qua Châu thuộc về ta. Đến lúc đó ta sẽ đầu tư một trăm ngàn quan giúp ngươi khôi phục dân sinh, thế nào?”

Lý Hoan cười khẩy nói:

“Ngươi làm chúa?”

“Ta đã tâu lên triều đình, được hay không khó mà nói. Nếu triều đình không đáp ứng, mà ngươi đáp ứng, vậy ta thả ngươi. Nếu ngươi đáp ứng, triều đình cũng đáp ứng mà ngươi lại đổi ý, đừng trách ta tay độc ác.”

Âu Dương lại nói:

“Ngươi đừng nên ảo tưởng nữa, có lẽ ngươi còn không biết, ta đã treo thưởng một số tiền lớn, một người Đảng Hạng là một quan tiền. Qua nửa tháng nữa còn có tin tức ở Hưng Khánh phủ tản, nhưng phàm là Tây Hạ người nguyện ý di chuyển đến Đại Tống an cư, mỗi người được thưởng năm quan tiền. Binh lính đầu hàng giao ra ngựa cùng vũ khí cho quân Tống sẽ được thưởng năm mươi xâu, lại cho thêm một mẫu ruộng. Giết chết một tên phó tướng, được một trăm quan. Giết chết chủ tướng, năm trăm quan. Ngươi ngẫm lại đi, mấy năm này Tây Hạ quá mức nghèo khó, có bao nhiêu người có thể chống cự lại sự cám dỗ này được đây. Bây giờ ta hi vọng ngươi có thể ra mặt thu nạp quân khởi nghĩa, nhưng nếu đợi ba tháng nữa, chỉ sợ ngươi sẽ không có giá trị này nữa đâu.”

“Ngươi thật vô sỉ, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn này.”

Lý Hoan kiềm chế lửa giận, đây là xích lõa trắng trợn dùng tiền tài khiêu chiến đạo đức, khiêu chiến nhân tính. Nội bộ có đoàn kết đến đâu cũng sẽ có con sâu làm rầu nồi canh, chỉ cần có người cần tiền, tỷ như người nhà sinh bệnh, tỷ như lấy vợ sinh con, tỷ như hiếu kính cha mẹ… thì nhất định sẽ có kẻ bán rẻ người mình. Huống hồ trước mắt hấp dẫn đến vậy, liệu có bao nhiêu người sẽ không cúi đầu?

“Binh bất yếm trá (3). Ta còn chuẩn bị với một trăm vạn quan mua hai vạn quân Thiết Diêu Tử, thêm một trăm vạn quan mua hai vạn năm nghìn quân cảnh vệ.”

(3) Binh bất yếm trá: Việc binh tha hồ dối trá. Xuất xứ từ Hàn Phi Tử- Nan nhất: Trong chiến trận, tha hồ dối trá. Thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng. Còn có thể dị bản là Binh bất yếm quyền trong đó Quyền là quyền nghi, quyền biến, tuỳ lúc, tuỳ nơi hay tuỳ việc mà áp dụng linh hoạt các phương pháp biến thông mà thủ thắng.

Âu Dương uống một ngụm sữa đậu nành nói:

“Người một khi có nhiều tiền, tiền sẽ không còn ý nghĩa, không tiêu sẽ thấy khó chịu.”

“. . .”

Lý Hoan toát mồ hôi lạnh, đừng nói đến người khác, bản thân hắn là người trong hoàng tộc cũng lần đầu tiên nghe nói đến kẻ làm ăn lên đến hàng trăm vạn quan tiền.

“Ta đã phái người đi đàm phán với bên Thiết Diêu Tử. Ngươi đoán được không?”

Âu Dương nhe răng cười:

“Thật ngại quá, các ngươi nuôi quân vất vả, ta lại thoải mái lấy dùng, nói thật trong nội tâm của ta quả thật có chút áy náy.”

. . .

Thiết Diêu Tử, chính là rèn giáp cho ngựa chiến, khiến nhân mã hoàn thành một thể, bộ giáp nặng nhất có thể nặng đến 400 kg. Uu điểm lớn nhất của nó chính là trùng kích bộ binh. Cho dù kỵ binh chết, nhưng ngựa vẫn như cũ mang theo sức nặng xông vào trận địa địch, chà đạp quân địch. Thiết Diêu Tử của Tây Hạ, Thiết Lâm quân của Liêu quốc, Thiết Phù Đồ của Kim quốc ngày đó là ba đội kị binh mạnh nhất.

“Ta chính là sứ giả quân Tống đóng ở Long huyện- tướng quân Chương Lan, muốn gặp tướng quân của các ngươi.”

Một binh sĩ tiến lên ngăn cản, Chương Lan đối mặt với hơn trăm thiết thương, không chút sợ hãi ngồi trên ngựa ôm quyền báo tên. Âu Dương vốn định phái người khác đi, nhưng Chương Lan một lòng xin đi giết giặc, hơn nữa hắn nói, người khác đi phỏng chừng trông thấy quân địch liền tè dầm ra, hơn nữa không có có một chức vị quan trọng, người ta chưa hẳn sẽ để ý đến ngươi. Âu Dương lo lắng hồi lâu cuối cùng vẫn ân chuẩn. Hơn nữa cho hắn một túi gấm bảo vệ tánh mạng.

Chủ tướng của Thiết Diêu Tử tên là Ngôi Danh Thủ Toàn, là một lão tướng quân từng tham gia đại chiến giữa Tống và Tây Hạ năm Chính Hòa. Nhưng lão ngược lại không già, chỉ tầm trên dưới bốn mươi. Sau khi nghe nói có quân Tống cầu kiến, khua tay nói:

“Dẫn hắn tới gặp.”

. . .

Chương Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền nói:

“Bái kiến Ngôi Danh tướng quân.”

Ngôi Danh Thủ Toàn vung tay nói:

“Đừng vờ vịt nữa, có rắm mau thả. Lão tử còn phải ra ngoài.”

Chương Lan cười nói:

“Tướng quân có phải là đi tập hợp quân Chất Tử đi chiếm Long huyện?”

“Ngươi có ý gì?”

” Hồi tướng quân, quân Chất Tử do Lý Hoan dẫn đầu ngoại trừ hơn một trăm người tủ trận ra, toàn bộ đám người còn lại đã quy hàng Đại Tống.”

Ngôi Danh Thủ Toàn vỗ án mà dậy:

“Ngươi dám xàm ngôn lung lạc nhân tâm, người đâu, lôi hắn xuống chém.”

“Khoan đã!”

Chương Lan lấy ra một bao gì đó:

“Đây là binh phù, quân kỳ, còn có một mấy vật tùy thân của tướng lĩnh. Tướng quân không ngại xem qua một chút chứ?”

Ngôi Danh Thủ Toàn một phát liền đoạt lấy, mở ra xem xét, không sai, toàn bộ đều là đồ thật. Ngôi Danh Thủ Toàn một thân đổ mồ hôi lạnh:

“Không. . . Không thể nào, quân Chất Tử sao có thể làm phản?”

Hắn thà rằng tin toàn quân bị diệt, cũng không tin quân Chất Tử sẽ làm phản.

“Không chỉ có quân Chất Tử, toàn bộ bộ lạc Nhật Lợi, bộ lạc Nguyệt Lợi cũng quy thuận Đại Tống. Nhưng chuyện này tạm thời ta không chứng cớ.”

“. . .”

Trong trướng các tướng quân bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán với nhau.

Ngôi Danh Thủ Toàn quét mắt liếc qua bọn họ, trong trướng liền yên tĩnh trở lại. Ngôi Danh Thủ Toàn nói:

“Nói đi, có ý gì?”

“Thánh chỉ: Sắc phong tướng quân Ngôi Danh Thủ Toàn làm Đại Tống Uy Bắc tướng quân, những người khác làm Đại Tống Giáo úy Kiêu Dũng. Tất cả quân tướng thăng quan một bậc.”

Chương Lan đem thánh chỉ đặt ở trên mặt bàn nói:

“Mặt khác, chỉ cần các vị tướng quân nguyện ý về Tống, cho dù chỉ đi một chuyến, Đại Tống ta nguyện dâng tiền tài, tổng cộng một trăm vạn quan tiền để các vị tướng quân phân phối. Đây là tín vật nhận tiền của ngân hàng tư nhân Dương Bình, trên mặt có ghi một trăm vạn quan để đổi tiền.”

“Làm càn, xem nhẹ bổn tướng như thế sao, người đâu, lôi hắn ra.”

“Chậm đã.”

Chương Lan nói:

“Câu nói sau cùng, đại nhân bảo ta chuyển cho mọi người một câu cuối cùng, chỉ cần Thiết kỹ viện thương vong ba phần, hiệp nghị vẫn hữu hiệu như cũ. Nếu quá ba thành, đại nhân sẽ đuổi tận giết tuyệt.”

“Ha ha. . . Nghe hắn nói chưa, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”

Ngôi Danh Thủ Toàn cười lạnh nói:

“Chỉ bằng kỵ binh quân Tống các ngươi, cả đám bộ binh chỉ biết cưỡi ngựa ấy hả?”

“. . . Ha ha”

Các tướng quân tùy tiện gượng cười hai tiếng. Chương Lan này khẩu khí lớn như vậy, cho dù là nói quá, cũng có vài phần là thật. Hai ngàn quân Chất Tử trang bị hùng mạnh không biết bao nhiêu, nói phản liền phản, trong đó khẳng định có quỷ.

Một tên tướng quân hỏi:

“Đại nhân các ngươi là ai?”

“Âu Dương “

“Âu Dương?”

Một đám tướng lĩnh đều ngẩn người, nói Đại Tống Hoàng đế là ai bọn họ chưa hẳn biết, nhưng nói Âu Dương là ai thì họ đều biết cả. Đại lão bản của cuộc thi đua ngựa quốc tế, tri huyện Dương Bình, người thành lập hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, tổng biên tập của báo hoàng gia. Chuyện người này vì một người con gái mà tiêu tốn trăm vạn quan tiền đã sớm truyền khắp Đại Giang nam bắc. Nếu nói đến ai khác tiêu một trăm vạn quan bọn họ chưa chắc sẽ tin, nhưng người này nói một trăm vạn, tuyệt đối không hề nói qua lấy một xu. Phú ông, mỹ nữ luôn là đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người. Huống chi là người trẻ tuổi như vậy, càng chứa sắc thái truyền kỳ. Dân gian đã có không ít người viết nên Bình thư vì Âu Dương. Âu Dương chuộc Lương Hồng Ngọc chính là điển cố dùng ngàn vàng mua xương ngựa (4) năm xưa.

(1) Thiên kim thị cốt: một điển cố của Trung Quốc:

Năm 318 trước Công nguyên, nước Yến ở Trung Quốc có nổi loạn. Lợi dụng thời cơ đó, nước Tề tiến đánh nước Yến, giết chết Yến Vương Khoái. Ít lâu sau, Yến Chiêu Vương lên ngôi. Để thu hồi những đất đai bị mất, Yến Chiêu Vương thân chinh đến nhà riêng Quách Hoè, hiền giả nước Yến hồi đó để tìm hỏi kế sách thực hiện ý muốn của mình.

Quách Hoè thưa:

– Nhà vua nào xây dựng được nghiệp đế là do đã coi người hiền là thầy giáo của mình, nhà vua nào xây dựng được nghiệp vương là do đã coi người hiền là bạn của mình, nhà vua nào hoàn thành được nghiệp bá là đã coi người hiền là đại thần , còn vị nào không giữ được đất nước mình là do đã coi người hiền như kẻ nô dịch của mình. Nếu bệ hạ thực sự muốn nghe lời chỉ bảo của người hiền, cung kính lễ phép coi họ là thầy thì mọi người hiền trong thiên hạ sẽ quy tụ về nước Yến cả.

Yến Chiêu Vương nói:

– Trẫm thực lòng muốn học tập tất cả mọi người hiền, chỉ có điều là không biết trước hết nên gặp gỡ ai là thích hợp nhất?

Quách Hoè không trực tiếp trả lời câu hỏi của nhà vua mà ông kể cho nhà vua nghe câu chuyện sau đây:

Đời xưa, có một vị quốc vương đã bỏ ra một ngàn lạng vàng để tìm mua một con thiên lý mã. Nhưng đã 3 năm trôi qua mà vẫn không mua được. Có một vị đại thần tâu xin chịu vất vả vì bệ hạ một chuyến.

Sau 3 tháng vị đại thần kia đã tìm được một con thiên lý mã nhưng nó đã chết. Ông liền bỏ ra năm trăm lạng vàng để mua về bộ xương con ngựa đó.

Vị quốc vương kia giận dữ quát mắng:

– Ai cho phép nhà ngươi dùng số vàng lớn như vậy của trẫm để mua về một bộ xương ngựa?

Vị đại thần nọ tâu:

– Một con thiên lý mã đã chết mà đã mua tới 500 lạng vàng, huống hồ một con thiên lý mã đang sống thì sẽ mua nhiều tới bao nhiêu? Người trong thiên hạ tất nhiên ai nấy đều cho rằng bệ hạ thực sự muốn mua thiên lý mã và nhất định họ sẽ đem thiên lý mã tới cửa triều đình. Quả nhiên chưa đầy 1 năm, nhà vua đã mua được 3 con thiên lý mã vừa ý.

Kể xong câu chuyện, Quách Hoè thưa:

– Ngày nay nếu quả thật bệ hạ muốn cầu tìm người hiền tài làm thầy dạy, thì hãy xin bắt đầu từ thảo dân. Ngay đến cả Quách Hoè tôi, sức hèn tài mọn mà còn được nhà vua trọng dụng thì những người có tài hơn thảo dân sẽ nghĩ sao? Nhất định sẽ từ nơi xa ngàn dặm vội vàng tìm đến đây thôi.

Yên Chiêu Vương thấy có lý, liền xây cho Quách Hoè một ngôi nhà và thật sự coi ông là thầy dạy.

Câu chuyện này lan truyền ra các nơi, và rất nhiều người hiền tài từ khắp các nước chung quanh kéo tới gặp Yến Chiêu Vương.

Yến Chiêu Vương thực sự dựa vào họ, cuối cùng đánh bại được nước Tề, thu hồi được những đất đai bị mất.

Chương Lan nói:

“Âu đại nhân nói, hắn biết các vị tướng quân trung nghĩa. Nhưng hắn bảo mạt tướng nói cho mọi người, hắn đã mua được chức cao quan của triều đình Tây Hạ. Nhất cử nhất động của Tây Hạ quân, tên tướng lĩnh, hắn đều rõ như lòng bàn tay.”

Ngôi Danh Thủ Toàn cả giận nói:

“Nói bậy.”

“Nếu nói bậy, sao lại toàn quân Chất Tử lại đều qui hàng?”

“Chuyện này. . .”

Ngôi Danh Thủ Toàn thân thể bước lui một bước.

“Lời cần nói đã nói. Tướng quân muốn giết cứ giết.”

“Người đâu. . .”

Một tên quan tướng vội nói:

“Tướng quân, hai quân giao chiến, không giết sứ giả.”

Ngôi Danh Thủ Toàn cảm thấy ý chí của các tướng quân mơ hồ suy giảm, những người này đều không phải đệ tử quyền quý gì cả, phần lớn đều là kiêu dũng thiện chiến. Một tiểu tướng lĩnh có thể có được bao nhiêu tiền, một trăm vạn quan… quả là số tiền bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Vừa rồi Chương Lan nói chuyện kia, có người bàn tán, bảo có năm đứa con phải nuôi, còn có cha mẹ tuổi già ở nhà. Bình thường chính là lừa gạt trướng mục lấy tiền. Còn có kẻ nhận hối lộ bên ngoài, còn có kẻ lúc trước bị giáng quan. . . Khiến Ngôi Danh Thủ Toàn còn cảm thấy hơi vui là có nửa số tướng lĩnh bất vi sở động, trong ánh mắt mang đầy vẻ quả cảm. Nhưng những người này phần lớn là thanh niên mới gia nhập hàng ngũ quan tướng, cho nên bọn họ ngay cả một câu cũng không nói.

“Cầm đồ đạc của ngươi lên, cút đi!”

Ngôi Danh Thủ Toàn quát to một tiếng, hai gã thân binh tiến đến.

Chương Lan ôm quyền gật đầu nói:

“Tạ ơn tướng quân không giết.”

Không giết mình nghĩa là Ngôi Danh Thủ Toàn đã dao động, nếu quả thật là kẻ ngu trung (5), vậy nên tự chém bản thân , cắt tuyệt con đường khởi nghĩa. Âu Dương nói, hắn không yêu cầu Chương Lan thuyết phục bọn họ, hắn chỉ cần Chương Lan đi gieo hạt mầm này. Cần đánh thì nhất định phải đánh, kẻ thông minh phải biết làm cho người khác tâm phục khẩu phục.

(5) ngu trung: Có tài năng nhưng quan niệm bảo thủ nên vẫn trung thành với kẻ bất tài vô đức

Sau khi rời đi Chương Lan mở túi gấm, thấy ở trên ghi:

Khiến cho Lý Hoan cảm động. Cho dù Lý Hoan làm phản hay bị giáng chức hay chết, giá trị của Lý Hoan vẫn lớn hơn của Chương Lan. Mà nếu Âu Dương giao Lý Hoan cho triều đình, vậy đã lập được công lớn, mà lén thả Lý Hoan, không chỉ không có công chiến thắng quân Chất tử mà còn có thể bị hỏi tội. Có thể có khí phách làm việc này, ngoại trừ Âu Dương còn có ai?