Chương 167: Chuyện vặt hồi hương – Hạ

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày thứ hai, Âu Dương đến thăm thân mẫu Liễu thị, thực ra thì nơi này Âu Dương đi cũng được mà không đi cũng được, dù sao thì người ta cũng là đi bước nữa, không được ghi chép lại ở trong triều. Lần này Âu Dương dẫn Lương Hồng Ngọc đi theo. Tuy trước đó huyện lị đã có nhắc nhở, nhưng Liễu thị vẫn không ngờ là Âu Dương sẽ đến thăm bà ta thật. Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng tay chân vẫn luống ca luống cuống. May mà có sự giúp đỡ của muội muội cùng mẹ khác cha với Âu Dương, năm nay tròn mười một tuổi mua chút điểm tâm, nấu nước, pha trà. Ngoài người con gái này, Liễu thị còn có một cậu con trai năm nay tròn tám tuổi. Chồng của Liễu thị hiện đang là lang trung của một huyện lị có nhân khẩu không nhiều lắm. Mặc dù cuộc sống của gia đình không thể nói là giàu có và dư giả, nhưng cũng thuộc hàng tiểu khang. Nhưng mấy ngày trước chồng bà ta đã đưa con trai đến Hàng Châu nhập học rồi, nên giờ họ không có ở nhà.

Lương Hồng Ngọc tặng bộ vòng tay cho muội muội của Âu Dương rồi hỏi:

“Muội tên gì?”

“Vương Bảo Phúc.”

Âu Dương đột nhiên thấy lạnh run, cái tên này thật “men” quá đi. Nhưng thân là “khẩu mễ – khẩu mễ” đương đại, tri thức tiêu biểu thời Tống Huy Tông thì con gái có tên “men men” một chút cũng không sao. Nào là Triệu Kim Nô, Triệu Kim La, Triệu Phú Kim. Âu Dương hỏi:

“Đã đi học rồi chứ?”

Liễu thị ở bên cạnh liền mở miệng:

“Thân là con gái mà học hành gì chứ. Việc trong nhà này một mình ta làm không xuể, nó ở nhà còn có thể giúp ta được một chút. Ta cũng không phải là không biết chữ, cũng không phải là không sống tiếp được.”

“Không thể nói như vậy được. Người nhìn Hàng Châu, Dương Châu và Hồng Châu đấy, còn có Dương Bình ở lân cận nữa, không biết chữ sẽ không được gả vào nhà tốt. Người nói tương lai muội muội sẽ phải tìm một người tốt để mà lập gia thất, không biết chữ cũng không dễ gì tìm được người tốt.”

Lương Hồng Ngọc ở bên cạnh tiếp lời:

“Đúng vậy đó bà bà, bây giờ ngoài kia mà có chuyện gì cần phải thông báo thì người ta sẽ viết thẳng lên bảng thông báo của địa phương, con nhớ có một chuyện như thế này. Các chủ chợ thông báo cho mọi người đến nhận tiền đón tết. Nhưng kết quả là những người biết chữ đều đã đi nhận tiền hết rồi, còn những người không biết chữ lại không nhận được bất cứ thứ gì. Bà bà, người thấy đấy, giờ làm gì có người nào làm công trưởng mà không biết chữ chứ? Người ở tuyến trên đều gửi công văn xuống cho công trưởng xem, một chợ có tới hơn một trăm công trưởng, không thể nào đi thông báo cho từng người một đúng không.”

Vương Bảo Phúc rất hiểu chuyện, nói:

“Cha nói học phí đắt đỏ, còn có đệ đệ tương lai cũng cần phải đạt được danh hiệu Trạng Nguyên làm rạng rỡ tổ tông, sớm muộn gì ta cũng phải gả cho người ta để trả tiền hàng.”

Đệ đệ Âu Dương đang học ở Hàng Châu, nên học phí quả thực không phải là chuyện dễ giải quyết. Nhưng thầy giáo mới là chuyện khó giải quyết hơn, bởi vì có thể thoải mái cáo lão hàn lâm.

“Thật hiểu chuyện.”

Âu Dương xoa đầu Vương Bảo Phúc, sau đó lấy một tờ giấy trắng ở trong túi ra, lại cầm ra một hộp mực đóng dấu, cho Vương Bảo Phúc lăn tay rồi ấn lên trên mặt của tờ giấy và nói:

“Bây giờ muội muội cũng là người có tiền rồi.”

Liễu thi nghi hoặc hỏi:

“Tiền gì chứ?”

“Ta dự định chuyển toàn bộ cổ phần của ta trong việc khai thác trà ở Tân Thành về dưới danh nghĩa của muội muội, sau khi trở về ta sẽ cho người làm khế ước gửi đến đại cổ đông của xưởng khai thác trà.”

Âu Dương nói:

“Mỗi năm thì sẽ được chia khoảng vạn quan tiền hoa hồng. Khế ước là văn tự bán đứt, không thể chuyển hồi. Bảo Phúc ngoanvaf phải nghe lời. Nếu ngươi muốn tốt cho đệ đệ của mình thì số tiền này ngươi không được để cho đệ đệ của ngươi dùng đến. Còn nữa, ngươi phải nhớ là ngươi không được lập gia thất nếu như ngươi chưa đủ mười tám tuổi.”

“Làm vậy có thích hợp không?”

Liễu thị vội hỏi, bà ta biết con số vạn quan tiền nó nhiều đến mức nào.

“Có cái gì mà không được chứ?”.

Âu Dương nói:

“Là con gái thì phải có ít tiền. Nhưng ngươi phải nghe ta, số tiền này không được để cho đệ đệ ngươi dùng. Nếu không tương lai hắn nhất định sẽ trở thành một đứa phá gia chi tử. Một bên là đệ đệ, một bên là muội muội, tuy lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt cả nhưng đệ đệ của ngươi đã có được sự chăm sóc rất tốt rồi, nghe nói nhà ngươi còn thuê người đi theo chăm lo sinh hoạt hằng ngày cho nó khi nó ở Hàng Châu nữa. Còn muội muội của ta lại phải đi chân trần trên đất giữa cái tiết trời nắng như đổ lửa, có mấy bộ y phục thì đều là những y phục cũ được sửa nhỏ lại cho vừa, người làm ca ca như ta đương nhiên phải đứng ra nói lời công bằng rồi. Việc này cứ quyết định như vậy đi.”

Lương Hồng Ngọc nói:

“Quan nhân, người cảm thấy Bảo Phúc có dám không giao tiền cho người nhà không? Tiền này mà giao vào tay người nhà thì chú em còn có thể tốt được sao?”

“……..”

Âu Dương nghĩ lại cũng thấy có lí, bèn nói với Liễu thị:

“Thế này nhé, khế ước này ta sẽ giao cho anh ta bảo quản, người có khó khăn gì cứ đến tìm huynh ấy. Còn Bảo Phúc thì ta sẽ dẫn nó theo. Người thấy thế nào?”

“Được.”

Liễu thị liền đồng ý ngay.

Âu Dương thở dài, chẳng thèm thương lượng gì hết mà đã vội đồng ý, đủ để biết địa vị của Bảo Phúc trong gia đình này rồi. Thật ra chuyện này cũng là lẽ thường tình mà thôi. Không chỉ trong giai đoạn này, mà tình trạnh ấy đã diễn ra ở nông thôn ngay từ cuối thập niên 90. Một đứa con gái năm, sáu giờ sáng liền phải thức dậy để nấu cơm, không thức dậy thì sẽ bị ăn mắng. Còn con trai thì lại được mẫu thân giúp mặc y phục, phụ thân chịu trách nhiệm cõng nó đến trường. Kết quả của một cuộc điều tra diễn ra vào năm 2000 cho thấy, trình độ học vấn của con trai ở nông thôn cao hơn hai lớp so với con gái. Vì sao con gái lại bị phân biệt đối xử như vậy? Nguyên nhân thứ nhất thuộc về sức lao động, nguyên nhân thứ hai nằm ở chữ “gả”. Thể lực của con gái không bằng con trai, lại có đôi chân nhỏ, căn bản không có khả năng lao động. Mà con gái gả chồng rồi thì như bát nước đổ đi, giờ có nuôi dưỡng thế nào thì sau này cũng thành con dâu nhà người ta, còn con trai mới là người phụng dưỡng mình đến tận cuối đời. Chuyện của người khác thì mình không quản được, dù sao thì đó cũng đã trở thành quan niệm chung. Nhưng đây là muội muội của mình, mình không thể để cho nó chịu ủy khuất được. Nếu đã không thể để nó ở lại đây thì chi bằng cứ mang nó theo. Dương Bình khá coi nhẹ phong tục trọng nam khinh nữ này của Đại Tống. Nói đúng hơn là tục trọng nam khinh nữ sẽ có quan hệ trực tiếp với sự thành – bại của nền kinh tế. Ở nơi càng nghèo khó, thì tiền sính lễ khi một đứa con gái xuất giá sẽ càng cao, gọi là lấy tiền mua vợ. Một lần là bán đứt luôn. Mà gia đình giàu có thì lại quan tâm đến chuyện ở nhà thông gia con gái có sống tốt không, có chịu bất kì sự ủy khuất nào không. Đừng nói là sính lễ, có khi cô gia muốn mua già cũng sẵn sàng mở hầu bao giúp đỡ một cách rộng rãi nữa kia.

Mà việc trừng phạt tội thông dâm thời xưa càng chứng minh cho tục trọng nam khinh nữ. Nữ thì sẽ bị dìm cho chết, còn nam thì chỉ được coi là phiền phức nhỏ. Toàn bộ trách nhiệm của sự lầm lạc ấy đều đổ lên đầu người con gái, vốn dĩ đã là không công bằng. Cho dù Triệu Ngọc làm Hoàng Đế, thì địa vị của nữ giới vẫn không được nâng cao bao nhiêu. Nhưng lúc này việc là nữ giới cũng có thể coi là một sự may mắn, chứ sau khi Chu Hi xuất hiện, một chút địa vị còn sót lại của nữ giới cũng bị hắn tước sạch. Âu Dương vừa nghĩ tới người này, liền có ý định diệt hết chín tộc của hắn, chỉ cần mình có thể làm xong trước khi hắn dám xuất đầu lộ diện.

Liễu thị vốn muốn giữ mọi người ở lại dùng bữa, nhưng Âu Dương nhìn thấy Bảo Phúc ở trong nhà này bị đối xử như vậy, tâm tình có chút không vui, cũng không thèm nể mặt Liễu thị nữa, liền nói một tiếng, rằng đợi một thời gian nữa, khi hắn trở về Dương Bình thì sẽ quay lại dẫn Vương Bảo Phúc theo, sau đó rời khỏi nhà Liễu thị.

Việc khiến Âu Dương thực sự tức giận không phải là địa vị của Vương Bảo Phúc ở trong nhà mà là đến một người mang thân phận nữ nhi như Liễu thị mà cũng đặt nặng chuyện trọng nam khinh nữ, đây mới là điều khiến hắn không sao hiểu được. Cái gì mà nữ nhân thì sẽ thông cảm với nữ nhân nhất, căn bản chỉ là lời nói sáo rỗng mà thôi.

Huyện lị lại trì hoãn thêm mấy ngày nữa, Âu Dương xem vài chỗ khai thác trà. Trà mà Âu Dương sản xuất không giống với ở đây, diện tích lớn, quản lí có khuôn khổ. Giữa các mẫu đều có vách ngăn, tránh để sâu bệnh truyền nhiễm. Còn có khu tinh phẩm, chuyên gia quản lí, bán được với giá hời. Theo thỏa thuận, lá trà thô ở đây sau khi gia công có thể đưa đến Dương Châu để gia công lại, cũng có thể bán lá trà xanh chưa được sao cho thương hội Đông Nam để họ tiến hành xử lý. Âu Dương thấy rằng, bất kì thị trường buôn bán vật phẩm gì hiện nay cũng không có dây chuyền cụ thể đi từ sản xuất, gia công đến tiêu thụ, kỹ năng quản lý cũng không theo kịp, nên cũng tán thành cách chuyên doanh như vậy. Nhưng yêu cầu phải có sự cạnh tranh, tránh vì lũng đoạn mà dẫn đến việc bị ép giá.

Trở về Âu gia trang là chuyện hết sức trịnh trọng. Bá phụ thỉnh bàn thờ tổ tiên ra cho Âu Dương quỳ lạy rồi mới tiến vào trong thôn. Cửa thôn chính là đình đại công, không có một chút cắt xén, mấy nghìn quan tiền đổ vào việc xây dựng một cái đình vô cùng xa hoa. Đá, gỗ, điêu khắc, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng.

Bước vào trong thôn, việc đầu tiên là đến từ đường dâng hương, sau khi bá phụ ca tụng tổ tiên linh thiêng này nọ, còn có bản trang chính là danh tướng Đại Tống, lại nói Âu Dương không có mất mặt. Nói đến chỗ cảm động, cứ sụt sùi không ngớt.

Sau khi phiền Âu Dương cả một ngày trời như vậy, mới bắt đầu đi vào chuyện chính. Âu Dương vào thăm bá mẫu, thấy bệnh tình của bá mẫu không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, cho người dìu đỡ thì vẫn có thể đi lại được, nghe nói là do Triệu Ngọc gửi thuốc của thái y đến cho bá mẫu, sau khi uống xong mới có chút thần sắc.

Âu Dương nhanh chóng dặn dò mọi người, sau khi trở về sẽ tìm vài vị thái y đã nghỉ hưu đến thăm bệnh.

Tiếp theo đó là chuyện của Lương Hồng Ngọc, bá phụ sớm đã được nghe con trai nói qua, lòng có nhiều bất mãn. Ông ấy cảm thấy tiền đồ của Âu Dương như gấm thêu hoa, lại còn là Trạng Nguyên, lập đại công với triều đình, tướng mạo lại tuấn tú lịch sự, nhìn sao cũng thấy phải liên hôn với các quan lớn mới đúng. Mà Lương Hồng Ngọc lại quá ngây ngô trong chuyện kinh doanh, lại còn mang danh phận tiểu thiếp, muốn chuyển chính ư? Không đời nào ông đồng ý. Tuy hồi Âu Dương còn nhỏ, ông đối xử với hắn khá nghiêm khắc, nhưng sủng ái cũng có thừa, vả lại Âu Dương cũng lớn như vậy rồi, biết nhìn xa trông rộng. Bá phụ cũng biết mình không có khả năng thay Âu Dương làm chủ chuyện này, nói đúng hơn là ngươi ta đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần mình quản nữa. Thấy biểu hiện của Lương Hồng Ngọc trong mấy ngày qua cũng không tệ, cuối cùng ông cũng miễn cưỡng đồng ý, sau này có tốt xấu gì cũng sẽ là tướng lĩnh, hơn nữa cũng đã từng cứu Quyết Dương.

Vốn dĩ phải hạ mai thư, hơn nữa còn phải mời mẫu thân của Lương Hồng Ngọc đến đây. Nhưng… Giống như kì thi cao trung chính quy với việc lên lớp thông thường, giữa hai bên vẫn có sự khác biệt nhất định. Chỉ có điều vẫn cần phải có mai thư, có một danh phận được lấy từ một bà mối nổi tiếng, sau đó lại bái kiến tổ tông ở từ đường, Lương Hồng Ngọc sẽ được đưa tên vào gia phả, danh chính ngôn thuận trở thành Âu phu nhân, Âu Dương còn phải báo với Sử Bộ, bên trong còn phải viết rõ quê hương xx của Lương Thị.

Sau khi mọi thứ đã được ổn định, bá phụ liền đến tìm Âu Dương và nói với hắn đôi lời, đề tài chủ yếu cũng là lo Âu Dương quá tài giỏi, ví dụ mà ông ấy đưa ra chính là việc dùng rượu tước binh quyền của Tống Thái Tổ. Bá phụ nói:

“Tổ tiên đã dạy, người Âu gia không được cầm binh. Mặc dù lần này ngươi chỉ là văn chức giám quân, nhưng lại phải đảm trách rất nhiều việc. Nhà Tống đối đãi với quan viên rất tốt, chỉ cần không cầm binh, thì thông thường sẽ không bao giờ dính vào họa sát thân. Một đời vua, một đời thần, trung quân không đơn giản chỉ là ái quân mà quan trọng hơn là phải yêu thương chính bản thân mình. Chỉ cần ngươi trung quân, thì cho dù ngươi có mắc phải sai lầm kinh thiên động địa, ngươi cũng có thể toàn mạng trở về. Ngươi hiểu chưa?”

“Điệt nhi hiểu.”

“Hiểu được thì tốt. Trước lúc lâm chung, tổ tiên chúng ta đã nói: Triều Tống chính là thiên hạ của Triệu Gia, không phải của Lý gia, cũng không phải của Vương gia. Người Triệu Gia đã làm vua suốt gần trăm năm qua. Vì sao trước khi Đương Kim Hoàng Thượng lên trị vì vài năm, người lại không gặp bất kì một sự cản trở nào? Không phải vì Hoa Thạch Cương, cũng không phải vì Thái Thượng Hoàng vô đạo, mà là vì người ta họ Triệu.”

Bá phụ nói:

“Chuyện ngươi làm ta đều nắm rõ, nhưng ngươi đã sai rồi. Trung với triệu đồng nghĩa trung với quốc. trung với quốc chưa chắc đã là trung với Triệu.”

“Lời bá phụ dạy chí phải.”

Âu Dương cười khổ, sao mình lại bước lên vũ đài chính trị kia chứ.

“Ngươi đừng có mà xem thường, theo ta thấy, người xui xẻo nhất trong triều đình này không phải ngươi, cũng không phải Thái Kinh, cũng không phải là các tướng quân lao khổ công cao, mà là Đồng Quán. Khác họ phong vương, lại là vương của tiền quân, trong tay nắm binh quyền, giữ quân nhu, lại không xuất thân từ khoa cử, nên thù địch ở trong triều của ông ấy rất là nhiều. Trước đây có thể không dám đụng đến, nhưng khi thành tựu mới của Đương Kim Hoàng Thượng về quân sự thành công, chính là lúc ý chí của người hăng hái, người đương nhiên sẽ tự mình nắm lấy binh quyền. Lại có tướng lĩnh của nhánh Tần Phượng lộ hung hãn như lang sói, nếu Đồng Quán thông minh thì nên nhanh chóng xin từ chức.”