Chương 209: Dao mổ

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rèm kéo ra, một lão phụ chừng năm mươi tuổi xinh đẹp xấu hổ. Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy vưu vật như thế, suýt nữa phun ra. Áp chế buồn nôn hỏi:

“Quốc công sao lại biết nàng không phải Triệu Hô Nhi? Chẳng lẽ quốc công từng gặp Triệu Hô Nhi?”

Lý Kiền Thuận hỏi lại:

“Cần từng gặp à?”

Âu Dương hỏi:

“Trong kiệu, tên gì?”

Lão phụ trả lời:

“Thiếp thân Triệu Hô Nhi.”

Âu Dương hỏi:

“Ngươi đúng là Triệu Hô Nhi?”

“Vị đại nhân này xem ngươi hỏi hay chưa kìa. Đông Kinh người nào không biết đấu Điêu Thiền, thắng Tây Thi đều là danh linh của Triệu Hô Nhi ta.”

“Hóa ra là tú bà, thất kính thất kính.”

Âu Dương quát lên:

“Trương Tam ”

“Dạ”

Trương Tam cầm một tập sách từ trong phòng lao ra.

Âu Dương hỏi:

“Người này chính là Triệu Hô Nhi ngươi đưa tới?”

Trương Tam ôm quyền nói:

“Hồi bẩm đại nhân, ty chức sợ nhầm, cố ý cầm danh sách hộ tịch. Chứng thật người này từ lúc vừa ra đời đến bây giờ đều tên Triệu Hô Nhi, không thể giả được.”

Tú bà lấy khăn tay che nửa mặt vứt cái mị nhãn:

“Gì mà người này, nô gia hôm qua vẫn là cô nương.”

Âu Dương phất tay, Trương Tam lập tức đi qua kéo màn kiệu lên. Âu Dương nói với Lý Kiền Thuận:

“Quốc công, Âu mỗ lấy đầu ngườiu đảm bảo, người này đúng là Triệu Hô Nhi quốc công mộ danh đã lâu.”

Lý Kiền Thuận sầm mặt nói:

“Hừ không ngờ ái nữ của thái thượng hoàng Đại Tống lại là là tú bà. . .”

Âu Dương cắt đứt hỏi:

“Ai nói với ngươi người này là ái nữ của thái thượng hoàng?”

“Ngươi. . .”

Lý Kiền Thuận giận dữ.

“Ta?”

Âu Dương chỉ mình cười nói:

“Ngại quá, bản khâm sai chưa bao giờ đáp ứng ngươi sẽ tìm Triệu Hô Nhi kia. Ngay cả hòa ước cũng không viết rõ. Quốc công sở thích đặc thù, thật ra ta cũng cảm giác rất khó khăn, nhưng bản nguyên tắc này giảm người chết, cố ý đi Đông Kinh mời Triệu Hô Nhi tới. Thuận tiện nhắc nhở một câu, hôn sự lần này là khâm sai chủ hôn, chính là một bước quan trọng của hòa ước, nếu quốc công muốn xằng bậy. Đừng trách bản khâm sai không khách khí. Quốc công, đêm dài người tĩnh, * tiêu một khắc đáng ngàn vàng, kính xin quốc công sớm động phòng.”

Tú bà tự vén rèm duỗi đầu rất chờ đợi nói:

“Rất có lý.”

“Nôn. . .”

Hàn Thế Trung suýt nữa phun ra. Thi thể nào cũng đã thấy nhiều, nhưng nghĩ viên phòng với yêu quái già như vậy, Hàn Thế Trung không thể không cảm giác buồn nôn.

Lý Kiền Thuận đã hiểu, người này lại thêm một lần không biết xấu hổ, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, mặc dù là nói dối, nhưng không thể nào phản bác. Âu Dương không chỉ ở hòa hẹn, cho dù là ở trên miệng cũng chưa bao giờ đáp ứng sẽ gả Triệu Hô Nhi kia. Không lấy ái nữ Tống Huy Tông, Tống Huy Tông tất sẽ không tìm phiền toái. Mà các trọng thần triều đình cũng không có bất luận lý do gì thượng biểu buộc tội. Ù ù cạc cạc dùng một tú bà ký kết một phần hòa ước. Đương nhiên, cái này cũng phải cần da mặt Âu Dương dày. Theo Lý Kiền Thuận biết, đừng nói đọc sách thánh hiền, cho dù là tiểu dân phố phường, cũng không đạt tới cảnh giới vô sỉ như thế.

Trong lòng Âu Dương nói: Đại ca, ta có thể không cần mặt mũi, nhưng không thể không muốn sống. Cho dù là lưu danh xấu vạn năm, vẫn đỡ hơn tráng niên mất sớm. Hơn nữa dựa theo tinh thần hợp đồng pháp hiện đại, hễ là hợp đồng không phải lừa gạt bất bình đẳng, đều được pháp luật bảo vệ. Bên Giáp Lý Kiền Thuận cũng không ở hòa ước ghi chú rõ muốn kết hôn Triệu Hô Nhi kia. Chỉ cần bên Ất Âu Dương có thể chứng minh sản phẩm chân thật đáng tin, hơn nữa ở dưới tình huống không phải hiệp nghị miệng ký kết hợp đồng, thuộc về hợp đồng chân thật, sau khi hòa ước ký kết, hai bên phải trung thực thực hiện nghĩa vụ đảm đương trong hợp đồng.

Lý Kiền Thuận cũng không phải thương nhân, đương nhiên sẽ không rảnh đi soi lỗ thủng. Nếu đổi thương nhân ký kết hợp đồng, cũng sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế.

Thật ra đến hiện đại, trong điều khoản của một số công ty cũng che dấu khả năng các loại động tay chân mờ ám. Chỉ có điều ngay cả Âu Dương cũng không ngờ, Trương Huyền Minh từ trong hộ tịch tìm ra một quái vật phạm tội ở ngục như vậy. Ít nhất cũng phải tìm người trẻ tuổi xinh đẹp, nhất ít có thể phối hợp được chữ như xinh đẹp. . . Đương nhiên, từ điểm đó cũng đó có thể thấy được, xinh đẹp hay không quan hệ với danh tự quả thật không lớn.

Không phải người chuyên nghiệp chơi hợp đồng khế ước với Âu Dương, ăn quả đắng quả thật là hợp tình lý. Thân là cao thủ phản thiên, không động chút mờ ám, cũng cảm giác có lỗi với nghề nghiệp trước của mình. Kết quả là, chuyện này liền thành như vậy. Lý Cương quan sát Âu Dương, hắn mặt không đỏ tim không nhảy, nói chuyện dùng lời lẽ chính nghĩa, ngay cả nửa phần chột dạ cũng nhìn không ra. Đây gọi là gì, đây gọi là nhân tài chuyên nghiệp, triều Tống chỉ còn thiếu nhân tài chuyên nghiệp như vậy. Hoặc là nói không buôn bán không gian dối. Người phúc hậu như Lý Cương than thở một tiếng, đồng thời bội phục ánh mắt Triệu Ngọc, muốn xử lý việc này, quả thật không thể phái quân tử.

Lý Kiền Thuận bị tuồng vui này làm nghẹn phun một búng máu, sau đó ngã xuống đất hôn mê. Bọn thị tùng vội vàng đỡ lấy. Hàn Thế Trung vội nói:

“Nhanh đưa về an dưỡng.”

Hắn không phải Âu Dương, càng nhìn tú bà kia, lương tâm lại càng bất an. Đây chính là khâm sai thay Hoàng đế tứ hôn, còn ghi vào trong quốc thư hòa ước, không phải Lý Kiền Thuận muốn nghỉ liền có thể xóa.

Lôi Lý Kiền Thuận đi, Âu Dương nói:

“Hàn Tướng quân, bây giờ thật ra đã trở mặt, ngàn vạn lần cẩn thận chớ để người này nhập biển rộng. Nếu lẩn trốn, tương lai Tây Hạ chỉ sợ sẽ có phiền toái.”

Hàn Thế Trung gật đầu:

“Đại nhân yên tâm.”

“Báo”

Một gã hộ vệ vào sân báo cáo:

“Trương Huyền Minh Trương đại nhân của Xu Mật Viện phái người đưa mật tín tới.”

Sau khi Âu Dương nhận thư xem xong đưa thư lên trên ngọn nến đốt nói:

“Hạ đao tới rồi.”

Lý Cương thở dài:

“Nếu Lý Kiền Thuận là nhân vật bất tài, cũng vẫn có thể chết già. Đáng tiếc Lý Kiền Thuận lại là một vị vua đầy hứa hẹn. Danh vọng ở trong đám người Đảng Hạng khá cao, cũng nhiều có ân huệ với dân, hắn không chết, chung quy là cái họa trong bụng. Không biết dùng danh nghĩa gì đây?”

“Quân lính tản mạn tụ tập thành phỉ, tập kích quốc công, một nhà quốc công không ai may mắn thoát khỏi. Hoàng thượng thổn thức không thôi, truyền lệnh quốc táng.”

Âu Dương nói:

“Mà trùng hợp có mấy bộ tộc mặt phục tâm không phục, lén có mờ ám, mượn cơ hội này giết gà dọa khỉ.”

Lý Cương trầm mặc một hồi nói:

“Đại nhân, việc này nên có chuyên gia đi làm mới tốt. Đại nhân cũng đừng nhúng tay vào việc này.”

“Đương nhiên, ác quan một người liền đủ. Hơn nhiều sớm muộn sẽ cầm lấy đi mổ gà.”

Âu Dương cười nói:

“Trương đại nhân cũng sẽ không cho ta cơ hội như vậy.”

. . .

Trương Huyền Minh dùng thủ lệnh khâm sai của Âu Dương, điều động một ngàn cấm quân Đông Kinh đi vào trong thành Tây Lương chờ lệnh. Lúc soán vị, ánh mắt Trương Huyền Minh nháy cũng không nháy giết hơn mười trọng thần triều đình xong, hắn cũng biết mình và ác quan không thoát được quan hệ. Một quốc gia tồn tại một ác quan, giống như là một công ty tồn tại một tên đao phủ. Chức trách người này ở công ty chính là giảm biên chế, tiến hành phản đối với điều án hợp chuyện không hợp ích, có thể bảo đảm lợi ích bọn cổ đông tối đa. Người như vậy rất bị bọn công nhân viên ghét, rất nhiều công nhân không thể hiểu được sao cần tồn tại người như vậy. Nhưng trên thực tế có một người như vậy ở công ty, ông chủ rất vui vẻ, cao tầng cũng sẽ rất vui vẻ, bởi vì ông chủ và cao tầng đều là nhân vật chính diện, nhận được kính yêu của các công nhân viên. Mà Âu Dương cùng người như Triệu Ngọc cũng sẽ cho bọn họ cửa thuận tiện, đương nhiên, thông minh như Trương Huyền Minh, sẽ không thừa nhận sự thật bị người sai khiến hoặc có người cho thuận tiện.

Một ngàn cấm quân trú đóng ở binh doanh ngoài thành, cũng chẳng xuất thủ lệnh Âu Dương, chủ quan đóng quân liền triệt tẩu người mình, nhượng xuất quân doanh.

. . .

Ở Hưng Khánh phủ, dựa theo hòa ước, sau khi kết hôn ba ngày, ngày Lý Kiền Thuận đi Khai Châu đã đến. Nhưng trước khi đi bên hoàng cung lại truyền đến tin tức, nói Lý Kiền Thuận thân nhiễm bệnh nặng, không cách nào khởi hành. Thái y Âu Dương phái cũng chứng thật Lý Kiền Thuận bị cảm, bệnh khá nghiêm trọng.

Người dọa người sẽ hù chết người. Nhưng Âu Dương không tin Lý Kiền Thuận sẽ viên phòng với tú bà thật. Cho nên mức chấn kinh cũng vô cùng có hạn. Lại trải qua điều tra bí mật, phát hiện Lý Kiền Thuận giả bộ. Lý Kiền Thuận trước đó tắm tắm nước rất nóng, sau đó đột nhiên nhảy vào trong nước lạnh. Lặp lại hai lần, cho nên liền cảm mạo.

Cảm mạo liền có lý do không lên đường, mà lúc này nếu Lý Kiền Thuận bảo người liên lạc với đại thần nào đó của Tống, Lý Kiền Thuận sống hay chết sẽ rất khó nói. Chậm thì sinh biến. . .

Âu Dương đi thăm hỏi, sau khi hàn huyên vài câu với Lý Kiền Thuận, Lý Kiền Thuận nói rõ còn có một mục đích. Nếu Âu Dương có thể buông tha mấy người con của hắn, hắn có thể chết ở chỗ này. Âu Dương lại giả bộ hồ đồ cáo từ. Trước khi đi thấy Lý Kiền Thuận rơi lệ, Âu Dương cũng nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng việc này đã không phải Âu Dương có thể tính. Vệ binh mật báo Trương Huyền Minh Lý Kiền Thuận sinh bệnh đã ra, giải quyết việc này như thế nào đã là chuyện của Trương Huyền Minh. Triệu Ngọc mặc dù không nói rõ, thậm chí cũng không nói. Nhưng Trương Huyền Minh minh bạch tầm quan trọng giết chết một nhà người này với việc Tống thống trị nơi đây.

Mười ngày sau khi Âu Dương thăm hỏi, cũng không biết Trương Huyền Minh dùng thủ đoạn gì, Lý Kiền Thuận ngồi xe ngựa mang bệnh ra. Lý Tứ tiếp mật báo nội thị chuyển cáo Âu Dương:

“Đại nhân, thiếu một người.”

“Hửm?”

Âu Dương nghi hoặc hỏi:

“Lý đại nhân báo lại, đều đủ rồi mà”

Lý Tứ nói:

“Tai mắt của đại nhân thu mua nói, nguyên phối hoàng hậu của Lý Kiền Thuận là người Lương thái hậu tuyển, trời sinh ghen ghét. Lý Kiền Thuận cùng một cung nữ kỳ thực đã sinh một nữ hài. Hiện giờ mười bảy tuổi, đều không tạo danh sách ở hoàng tịch, chuyển nuôi ở nhà giân. Lý Kiền Thuận hàng năm sẽ đi thăm mấy lần.”

Âu Dương hỏi:

“Cô bé kia biết thân phận mình chứ?”

“Nghe nội thị nói, mẹ nữ hài cũng không nói cho nàng biết, sợ rước lấy tai bay vạ gió. Khó khăn lắm hoàng hậu mới chết, nhưng Tây Hạ đã đánh nhau với Tống, chiến sự hậu quả khó liệu, Lý Kiền Thuận tạm thời cũng không dám nhận.”

“Ừm, như vậy đi, ngươi dặn dò mẹ cô bé kia một tiếng, nếu muốn nữ hài mình trăm năm phú quý, liền câm miệng một trăm năm.”

Lý Tứ gật đầu:

“Ta liền đi làm ngay.”

“Đợi một chút”

Âu Dương lấy ra mấy tấm ngân phiếu nói:

“Măm trăm xâu này đưa cho các nàng”

Mặc dù địa phương tạm thời không cách nào lưu thông, nhưng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Dạ”

. . .

Sau khi Lý Kiền Thuận rời đi, liền không phải chuyện của mọi người nữa. Nhưng công vụ của Âu Dương còn chưa chấm dứt. Bây giờ địa bàn cả Tây Hạ khắp nơi là quân đội quản lý, chỉ có quá độ đến quan văn quản lý, Âu Dương mới có thể rời khỏi. Triều đình hẳn sẽ không để Hàn Thế Trung nắm hết quân chính. Bởi vậy, khâm sai như Âu Dương có một chức năng rất trọng yếu chính là ủy nhiệm quan viên, trung ương phái một đám người tới để Âu Dương điều phối. Âu Dương đem binh sĩ tạm nhậm đại lý tri huyện dịp chiến tranh chuyển thành văn lại chính cửu phẩm triều đình. Sau khi phân phối nhân thủ nếu có ghế trống tri huyện liền nhậm lệnh báo cáo bổ sung.

Mà Âu Dương cũng không có hứng thú quan hệ giao hảo với bọn quan viên. Bởi vì Âu Dương biết quan hệ không giao hảo thật ra chính là quan hệ giao hảo. Ngươi nhìn một quan viên đợi ủy nhiệm, phải tiếp kiến những người khác, nếu không quan viên không tiếp kiến sẽ sinh lòng oán hận đối với mình, cho rằng gặp đãi ngộ không công bình. Trái lại, nếu một quan viên đợi nhậm cũng không tiếp đãi, mọi người ngược lại cảm giác rất công bình. Cho dù không có chuyện tốt đưa đến, chỉ có thể trách mình vận khí không tốt, không trách người khác được.