Chương 127-1: Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ con mắt (1)

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Dật Phong đứng bên cạnh Âu Dương đang tắm báo cáo công việc thuận tiện phụ trách chuyển khăn lông, thật ra thì đây không phải là công việc của hắn, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể kiêm thôi. Này thử nghĩ xem, quan to nhị phẩm tam phẩm trong triều lúc mình đến thăm đều phải sửa sang lại cho đàng hoàng, rồi sau đó rót loại trà tốt nhất để tiếp đãi mình. Lại nhìn đãi ngộ của quan bát phẩm trước mặt này, một ở trên trời một dưới mặt đất, hoặc là nói quan huyện không bằng người cai quản hiện tại, phải biết rằng đây thuộc về tính chất nghĩa vụ, không mang theo phụ cấp.

” Dương Bình bên này cũng còn bình tĩnh, không có xảy ra việc liên quan đến sinh mạng, nhưng có một chuyện ác hổ đả thương người, sau khi tra được người nọ chẳng qua là bị dã thú kẹp lấy chân, chỉ do lời đồn dân gian, đã làm sáng tỏ, ba người gây chuyện cũng đã bị phạt trượng. Trong triều hai tháng gần đây không có ai nghị luận nữa chuyện Dương Bình nữa. Mấy nội các đại thần cùng với Xu Mật Viện gần đây bề bộn nhiều việc, một ngày ba lượt chạy đi chạy lại trong hoàng cung. Đồng Quán bị Hoàng thượng triệu trở về, ngây người ba ngày đã phải đi, muốn đến gặp hắn, nhưng hắn khách khí nói sau này hãy nói.”

Lý Dật Phong nói:

” Thái Tương đại thọ sáu mươi, đoán chừng đến lúc đó tân khách không dưới năm trăm người. Rất nhiều quan địa phương cũng đã mang theo lễ vật tự mình Thượng Kinh. Hoàng thượng còn tự mình viết bốn chữ to tặng cho hắn để chúc thọ.”

Âu Dương hỏi:

” Thẩm Mị đâu?”

” Còn chưa có trở lại, vốn dựa theo hải trình hẳn là mấy ngày trước đã tới, có thể trên biển đi thuyền không dễ. Mặt khác tổng giá trị nhóm súng ống đạn được đầu tiên là bốn ngàn quan đã trên đường đi đến Liêu quốc phỏng chừng năm ngày sau là có thể đến biên quan.”

Lý Dật Phong ngẫm lại nói:

” Còn có một chuyện lớn, Huệ Lan tỷ, nàng có thai rồi.”

“Hừm! Đây là chuyện tốt… Cũng là chuyện xấu, phải tìm người nhận công tác của nàng. Còn gì nữa không?”

Phó tổng biên… Lý Dật Phong chảy nước miếng tiếp tục nói:

” Còn có một việc, Triển đại nhân nghi ngờ phụ thân Lương Hồng Ngọc, hoài nghi hắn đã từng là quan viên triều đình. Cố ý bảo tiểu nhân tra xét tư liệu ở Lại bộ, nhưng chưa có bằng chứng.”

Âu Dương gật đầu hỏi:

” Triển Minh nói với ngươi cái gì?”

” Chưa nói, chỉ bảo ta giúp hắn tra xét, chưa nói nguyên nhân cũng không nói chuyện gì cả.”

” Lý xã trưởng, Dương Bình có người tìm đến ngài.”

Một tên phóng viên ở bên ngoài hô.

Âu Dương nói:

” Ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ đến sau.”

Âu Dương yên lặng nghe xong báo cáo của nha dịch, hỏi:

” Tra Binh bộ? Triển Minh hoài nghi cô gái này là con gái của võ tướng, vì báo thù mà ở bên cạnh ta, nhân lễ chúc thọ để động thủ báo thù?”

“Dạ!”

Nha dịch trả lời.

Âu Dương nói:

” Tiểu Lý, cầm danh thiếp của ta đến Xu Mật Viện, mời Trương Huyền Minh đại nhân giúp điều tra thêm.”

Một ngày trước khi lễ mừng thọ diễn ra, Lương Hồng Ngọc cùng với Bạch Liên dẫn theo hai gã nha dịch mang lễ vật đi tới xã tổng báo hoàng gia Đông Kinh. Sau khi nghỉ ngơi một chút, Âu Dương liền phái người truyền lời mời Lương Hồng Ngọc một mình đến gặp hắn.

“Nghe nói Trì Châu có một võ tướng ngũ phẩm họ Lương, cha của người đó cũng là tướng, có một đứa con trai cũng là tướng. Ba năm trước đây, thái thượng hoàng cầm quyền, nạn hoa thạch cương, bách tính tạo phản một năm đó cũng tăng lên rất nhiều. Nghe nói có một đám bạo phỉ hơn ngàn người đột kích tấn công huyện nào đó của Trì Châu, sau khi tiếp báo Lương tướng dẫn theo hai trăm người trong đêm tối đi thủ vệ. Hai bên giao chiến nhiều ngày, phản loạn càng lớn, Lương tướng không thể ứng phó được. Mà còn viện binh chậm chạp không đến. Bất đắc dĩ Lương tướng chỉ đành phải rút khỏi. Nhưng không nghĩ đến, sau khi trở lại Trì Châu phát hiện, bởi vì hắn rời đi khiến Trì Châu bị bỏ không nên đã bị tặc phỉ công phá, Thông phán tri châu đều bỏ mình. Việc này khiến triều đình tức giận, sai người đến Trì Châu bỏ tù phụ tử Lương tướng, rồi sau đó luận tội bại tướng thất trách mà chém. Vợ và con gái của hắn bị sung làm quan nô. Lương tướng có người con gái tên là Lương Hồng Ngọc, bị sung vào lạc doanh ở cửa khẩu kinh thành. Này có chút quái dị, nghe nói Lương Hồng Ngọc đến nay vẫn không có tiếp khách, nghe nói là trong quân có người bí mật căn dặn, mà còn mẹ của nàng mặc dù đang ở trong cục chế tạo Đông Kinh, nhưng là bởi vì có người căn dặn, không có thể lực làm việc tay chân. Thời gian quá gấp, bổn huyện thật đúng là chưa điều tra ra được người này là ai.”

Âu Dương cười hỏi:

” Ta nói, người đó và ngươi trùng tên trùng họ, ngươi có quen không?”

Lương Hồng Ngọc mở to một đôi mắt mê mang trả lời:

” Không biết.”

” Tối ngày hôm qua bổn huyện đã đi thăm vợ Lương, thân thể không tệ. Bổn huyện đã dùng danh nghĩa quân xưởng, nhờ chút quan hệ đem vợ Lương đưa đến Dương Bình. Vợ Lương cảm kích có nói vài chuyện với bổn huyết, nhi nữ của nàng sau khi vào lạc doanh, mặt mày trắng nõn, lông mày như trăng non, môi son miệng nhỏ… Bổn huyện liền buồn phiền, trong lạc doanh không phải đều lớn lên như vậy sao?”

Âu Dương nói:

” Nhưng bổn huyện thật là có chút bản lãnh, điểm này bổn huyện rất bội phục mình. Ở bên trong lạc doanh của Khai Phong, người của bổn huyện đã tìm được người biết Lương Hồng Ngọc. Người này tháng trước mới phái đến Đông Kinh, theo nàng nói, hơn hai tháng trước, Lương Hồng Ngọc đột nhiên rời khỏi lạc doanh, rồi sau đó không biết tung tích.”

Lương Hồng Ngọc cười nói:

” Đại nhân, ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?”

Âu Dương thở dài lắc đầu nói:

” Ngươi có để ý nếu ta sờ soạng thân thể của ngươi không?”

“…”

Sau khi Lương Hồng Ngọc trầm mặc một hồi, nói:

” Không để ý.”

” Xoay người!”

Âu Dương ở sau lưng nàng rất chuyên nghiệp mò xuống, không có, ngoại trừ phục sức, ngay cả vật cứng cũng không có mang theo.

Ngoài cửa có người gõ cửa, Âu Dương mở cửa, Bạch Liên lắc đầu với Âu Dương. Âu Dương hiểu ý đóng cửa lại, sau khi ngẫm lại lấy ra một tín vật nói:

” Thân khế mua ngươi đã hủy, đây có một ngàn quan tiền, ngươi đi đi.”

” Ngươi cam lòng cho ta đi sao?”

Âu Dương cười nói:

” Cam lòng.”