Chương 129: Thọ yến huyết chiến – Hạ (1)

Thiên Tống

Đăng vào: 2 năm trước

.

” Âu Dương!”

Triệu Ngọc nói:

” Nói một chút với tất cả mọi người xem lần này đi Liêu quốc như thế nào?”

“Dạ!”

Âu Dương nói:

” Hồi bẩm bệ hạ, vẫn thành!”

Triệu Ngọc bất mãn hỏi:

” Cái gì gọi là vẫn thành?”

Vấn đề này trả lời thế nào? Âu Dương sau khi ngẫm lại nói:

” Ít nhất nội Liêu không có ai nghị luận chuyện muốn công kích Tống. Mà nay mũi nhọn đa số ở bên kia Kim quốc. Về phần nội chính của nó, dường như cùng với trước kia không có khác nhau bao nhiêu, một hai câu không thể nói rõ.”

“Ừm, ngày mai ngươi tới gặp trẫm, lúc đó nói tỉ mỉ lại đi.”

Triệu Ngọc cầm ly:

” Hôm nay không hợp nói chuyện công sự, Thái tướng! Ngươi càng vất vả công lao càng lớn, trẫm mời ngươi một chén, chúc Thái tướng phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn.”

” Này sao dám!”

Thái Kinh vội vàng đứng lên hai tay cầm lấy ly, lại khách khí nói mấy câu rồi sau đó một hơi cạn sạch.

Kế tiếp đồ ăn đã được đưa lên, mọi người bắt đầu mời rượu. Dựa theo quy tắc trước kia, sau khi Triệu Ngọc uống mấy chén ý tứ một chút sẽ rời khỏi. Nhưng hôm nay Triệu Ngọc dường như cũng không nóng vội, cùng với đại thần bên cạnh trò chuyện câu có câu không, nhìn qua hết sức hòa ái dễ gần. Âu Dương duỗi đầu nhìn một chút, một bàn đồ ăn kia vậy mà không ai đụng vào, ngay cả đũa cũng còn sạch sẽ.

Hoàn Nhan Lan đứng lên, cầm lấy ly đi đến bên cạnh Âu Dương:

” Chén này ta mời ngươi, chúc ngươi sống lâu trăm tuổi.”

Âu Dương cầm lấy ly đứng lên:

” Cám ơn! Này có rãnh rỗi phải đi Dương Bình nhé, Huệ Lan vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi.”

Cách đó không xa Triệu Ngọc cười với đại thần bên cạnh nói:

” Cổ có Chiêu Quân xuất tái, không biết Âu Dương của Đại Tống ta có thể hay không…”

(Câu chuyện về Chiêu Quân được gọi Chiêu Quân xuất tái (昭君出塞) trở thành một điển tích nổi tiếng trong thi ca Trung Quốc về sau.

Truyền thuyết nói rằng, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạc lớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, liền đàn “Xuất tái khúc”. Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ “Lạc nhạn” trong câu “Trầm ngư lạc nhạn” (沉魚落雁; chim sa cá lặn) do đó mà có.)

Lời của Triệu Ngọc còn chưa nói xong liền thất thần tại chỗ.

Âu Dương rượu mới vừa vào miệng, đột nhiên cảm giác bụng chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy trong tay Hoàn Nhan Lan một thanh đoản kiếm xuất hiện ở trên phần bụng mình. Ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Hoàn Nhan Lan một giây, khá là không thể tin được. Nhưng Âu Dương dù sao cũng là Âu Dương, sẽ không đi truy cứu vì sao, mà là dùng chân trái đá Hoàn Nhan ra xa mấy bước, lúc này mới cảm giác được có chút không thở nổi.

” Giết!”

Hai nam tử sau lưng Hoàn Nhan Lan cùng quát một tiếng ngôn ngữ Nữ Chân, tay cầm một đôi đũa chia ra hai bên nhào tới Âu Dương. lúc này bên trong tình huống điện quang hỏa thạch, bản năng nghề nghiệp của Âu Dương nổi lên tác dụng. Lật bàn ngăn trở một người, tiếp theo lui về phía sau.

” Có thích khách!”

” Bảo vệ Hoàng thượng!”

Âu Dương thở dốc bi ai phát hiện, hầu hết quân lính đều qua bên bàn Triệu Ngọc rồi, còn tạo bức tường người để Triệu Ngọc và các đại thần rời khỏi. Mà mình thì cách cứu binh hơn mười thước. Tình thế nghiêm trọng, không có cho hắn cơ hội để suy nghĩ nhiều, Âu Dương thuận tay nắm lấy cái ghế bên cạnh nện vào trên đầu thích khách Giáp đang xông đến công kích, thích khách Ất cũng đi theo công kích, hoàn toàn là đấu pháp đồng quy vu tận.

Hoàn Nhan Lan thì tay cầm thanh kiếm đầy máu ngây người tại chỗ. Khóe mắt nhìn thấy có người cầm đao xông tới đây, không nói hai lời, cầm kiếm hướng đến Triệu Ngọc còn chưa ra khỏi sảnh. Nội vệ muốn cứu Âu Dương kinh hãi, vội vàng thay đổi lộ tuyến đi tới chặn lại.

Cứ như vậy một hồi, chính sảnh loạn thành một đoàn, tuy rằng bên trong không gian lớn, người tương đối ít. Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện này làm cho mọi người chân tay luống cuống.

“Hây ya!”

Âu Dương cắn răng nín thở, chộp lấy eo, thích khách Giáp, thân mình hướng về sau đem đầu của thích khách Giáp nện trên bàn đá xanh. Mà còn máu ở bụng thì như tên bắn phun èo èo ra ngoài. Lúc này vừa khẽ động đã xuất huyết một lượng lớn, trong nháy mắt khiến Âu Dương khí lực suy kiệt. Thích khách Ất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cầm trong tay một đôi đũa xuyên thẳng vào hai mắt Âu Dương.

Xem xét xung quanh, gã sai vặt gần hắn nhất cũng cách bốn thước, hết rồi…

” Nhanh đi hỗ trợ!”

Triệu Ngọc quay đầu lại cũng trông thấy một màn này, vội vàng nói một tiếng. Hai gã nội vệ lập tức chạy tới Âu Dương bên này. Đáng tiếc bọn họ cũng không biết thuấn di (dịch chuyển tức thời). Một nhánh nỏ tiễn đột nhiên xuất hiện ở trên ót thích khách Ất, thích khách Ất đứng nửa giây rồi té xuống.

Âu Dương quay đầu lại nhìn, hóa ra chính là gã sai vặt kia, trong tay còn cầm lấy nỏ tiễn, rất thân thiết nhìn mình. Âu Dương hữu khí vô lực nói:

” Trốn!”

Cầm nỏ xuất hiện ở đây cho dù là ai cũng chỉ có nước chết. Ngay cả Tam Soái cũng không mang theo gì binh khí gì, chỉ có hai gã nội vệ mang theo đao.

Gã sai vặt chính là Lương Hồng Ngọc, nàng quay đầu lại nhìn thấy Thái Kinh đã ra khỏi sảnh, khẽ lắc đầu. Một tên nội vệ đã xông về Lương Hồng Ngọc, Âu Dương vội hô lớn:

“Đao hạ lưu nhân!”

Nội vệ ngẩn người, nhưng vẫn thu vài phần khí lực, đao gác ở trên cổ Lương Hồng Ngọc quát lên:

” Quỳ xuống!”

” Thích khách chạy!”

Thấy Hoàn Nhan Lan thừa dịp trong sảnh chỉ có duy nhất hai gã nội vệ đeo đao không đếm xỉa tới mình, cầm kiếm liên tục đâm bị thương mấy người xông ra bên ngoài phòng.

Trong ngoài sảnh đều loạn thành một đoàn, mọi người đều rối rít chạy thục mạng, người rơi trong hồ nhiều vô số kể. Lý Cương quát lên:

” Gia đinh Thái phủ thủ hộ cửa ra vào, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi. Võ quan mới nhậm chức thừa lệnh người xung quanh ngồi xuống ngay tại chỗ, lộn xộn thì giết.”

Âu Dương bò mấy bước, nửa người trên tựa vào vách tường, nhìn Lương Hồng Ngọc nở nụ cười nói:

” Ta là người đã chết qua một lần, không sợ chết, ngươi không có làm khó Bạch Liên chứ?”

Lương Hồng Ngọc lắc đầu nói:

” Nàng rất tốt.”