Chương 229: Tại sao chết ?

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai tên tiểu quỷ vẫn còn ngẩn người đứng sau cửa một hồi lâu.

Mắt thấy bóng dáng Kiến Sầu càng lúc càng xa, chỉ một thoáng sau thì dáng người đã trở nên thấp thoáng mơ hồ, đến lúc này quỷ đầu nhỏ mới đột nhiên bừng tỉnh. Gã tự tát mình một cái : “Nên theo ! Kệ bà nó, cứ chạy theo cái đã !”

Quỷ đầu to thấy quỷ đầu nhỏ tự nhiên như vậy thì không hiểu ra sao, cứ kinh ngạc mãi không thôi.

Tiểu đầu quỷ tức điên lên, cũng liền tát quỷ đầu to một cái bốp : “Mau lên, không thôi theo không kịp bây giờ !”

Nói đoạn, gã lôi quỷ đầu to chạy về phía trước.

Quỷ đầu to cảm thấy ấm ức trong lòng : Không phải là ta nói theo không kịp à nha.

Hai tên tiểu quỷ rảo chân chạy mau, phút chốc đã thấy Kiến Sầu và Trương Thang ở trước mặt rồi.

Trong đêm khuya khoắt có rất ít người qua lại trên đường. Chỉ có âm hoa phiêu tán trên mặt đất, bồng bềnh tản mác trong rất nhiều những ngôi nhà nhỏ tồi tàn. Đó là do nhiều người tu luyện mà sinh ra như vậy.

Trên đường đi, người nào người nấy cũng đều im lặng.

Ai chẳng biết bọn họ bây giờ đang làm chuyện “gian lận”, sao có thể nói bô bô cho người khác rõ chứ ?

Trương Thang hơi đi trước một chút, bước chân thong thả hướng về phía quỷ môn quan xa xa. Còn Kiến Sầu thì đi bên cạnh, chỉ hơi tụt lại phía sau y gần nửa bước chân, tâm tình vô cùng vui sướng, lúc đi đường nàng cứ ngó nhìn quanh quất mãi không thôi.

Từ lúc được quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ lượm về, Kiến Sầu chưa từng có dịp đi ra khỏi nhà, quan sát được cảnh vật có chăng chỉ là qua song cửa sổ, không thấy hết được hoàn toàn thế giới bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên nàng được đi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh Cực Vực.

Nhà cửa cái nào cái nấy tồi tàn lô nhô nối nhau. Trong đêm đen những bóng nhà hợp thành những hình dáng kỳ dị tựa như những con quái vật đang nhe nanh múa vuốt kêu gào. Đó đây cỏ dại từng bụi, từng bụi lúp xúp xám xịt, ảm đạm. Con đường phía trước khúc khuỷu, ngoằn nghèo uốn lượn giống như một con rắn đang trườn mãi không ngừng vào sâu trong bóng tối bao la vô tận.

Cảnh vật khiến Kiến Sầu nhớ đến sơn thôn nho nhỏ đã từng ở trước kia. Nơi đây cũng có đường làng quanh co, cũng có nhà cửa nằm ven hai bên đường, chỉ có điều không có cây dong cổ thụ cao to, um tùm tươi tốt, người quen biết cũng chẳng có một ai. Vẻ tươi tắn, nhẹ nhõm trên khuôn mặt nàng vì thế cũng từ từ tan dần.

Lúc ra đến cửa thôn để rồi sau đó đi vào bình nguyên Cực Vực mênh mông, Trương Thang dường như cảm thấy được tâm trạng của Kiến Sầu nên quay đầu liếc nhìn nàng.

Kiến Sầu biết y là người rất tinh tế, nhạy cảm. Nàng cố nén lại cảm xúc của mình, nhìn quanh thấy trên đường ngoài hai tên tiểu quỷ đang thậm thà thậm thụt thì cũng chẳng có ai khác nên mới nhân đó mà nở một nụ cười yếu ớt nói : “Không ngờ thôn xóm ở địa phủ thế mà cũng giống như ở dương gian vậy.”

“Cực Vực và cô đảo nhân gian có liên quan, tương hỗ với nhau, chỉ duy bị đại lục thập cửu châu ngăn cách mà thôi. Sở dĩ người phàm tin vào luân hồi quỷ thần nên nơi u minh cũng mô phỏng tương tự như ở dương gian vậy. Ở địa phủ có rất nhiều quỷ lại cũng từng là người khi còn sống.”

Vì vậy hết thảy đều giống như ở dương gian, không có gì đáng gọi là ngạc nhiên cho lắm.

Trương Thang thuận dịp giải thích.

Kiến Sầu liền hiểu ra nên khẽ gật đầu. Một lát sau, nàng nói : “Kiến Sầu mới đến Cực Vực nên còn có nhiều điều không biết. Còn đình úy đại nhân là quỷ quan, biết nhiều chuyện ở Cực Vực. Không biết đạo hữu có thể giải thích đôi điều cho Kiến Sầu được không ?”

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang đi sau hai người, mắt đang lấm la lấm lét coi chừng xung quanh, chợt nghe thấy Kiến Sầu nói như vậy thì đều dỏng tai lắng nghe.

Hiện tại, chúng đều thấy rõ rằng mối quan hệ giữa lão Trương và Kiến Sầu rất kỳ dị. Người quen không ra người quen mà ngược lại còn giống kẻ thù hơn. Nếu nói là kẻ thù thì lão Trương đã nới tay một chút rồi. Quả là y đang mắt nhắm mắt mở cho qua đây mà.

Giờ thấy Kiến Sầu muốn hỏi chuyện Trương Thang, cả hai đều cảm thấy rất lý thú.

Trương Thang cũng có phần hiếu kỳ về nàng, trầm ngâm một lát rồi cũng khẽ gật đầu.

Kiến Sầu nhân đó mới hỏi : “Điều thứ nhất là, ta đã từng chết một lần lúc còn ở cô đảo nhân gian, nhưng sau đó lại được cứu sống. Hồn phách tứ tán được hợp lại nhưng có điều ba hồn bảy phách lại bị khuyết thiếu. Không biết ta có thể đi đâu tìm các phần bị mất này ?”

Trương Thang liếc nhìn Kiến Sầu. Y vốn định xem xét ba hồn bảy phách của nàng nhưng lại không thấy mười đốm linh quang đâu, trong khi đó khí tức quanh người thì đã rút gọn hết vào trong cơ thể, vậy rõ ràng là nàng ta đã đạt đến cảnh giới hồn châu rồi !

Trong một thoáng, y bỗng nhiên đâm ra thắc mắc : Kiến Sầu đến Cực Vực được bao lâu rồi ?

Nhưng Trương Thang liền tự trấn tĩnh mình ngay.

Y cau mày đáp : “Cô còn có thể luyện ra được hồn châu thì điều đó chứng tỏ rằng ba hồn bảy phách của cô vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là bị sứt mẻ một chút mà thôi. Chuyện này khá hiếm, và cũng không liên quan gì đến luân hồi địa phủ. Rất có thể là lúc cô gần chết thì có người cố ý gây ra. Nhiều khi do quỷ quái, sơn tinh ăn mất hồn phách cũng chưa biết chừng.”

Tuy không biết tại sao Kiến Sầu lại lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, nhưng Trương Thang vẫn dựa vào hiểu biết của mình mà trả lời nàng. Đối với y đây chẳng qua chỉ là biết đâu nói đó mà thôi.

Kiến Sầu nghe xong thì không khỏi trầm ngâm, suy nghĩ một lúc lâu.

Hiện giờ, nàng đã tu đến cảnh giới hồn châu. Tuy chỉ được một viên châu nho nhỏ nhưng trên con đường tu quỷ, như vậy coi như cũng tạm thời thoát khỏi ảnh hưởng của việc hồn phách bị khiếm khuyết.

Thực ra, sau khi xuất khiếu thành công, nàng vẫn muốn đương đầu với đạo kiếp vấn tâm chứ hồn châu bất quá chỉ là một giai đoạn tạm thời. Sau xuất khiếu thì việc tu luyện chính là tu “tâm” và tu “hồn”. Hồn phách bị sứt mẻ mà không được tu bổ cho tốt thì cuối cùng cũng vô dụng thôi.

Lời nói của Trương Thang đã cho nàng biết rõ rằng : Nàng không thể tìm phần hồn phách bị thiếu ở địa phủ vì địa phủ không liên quan gì đến việc này.

Tuy trong lòng Kiến Sầu cũng đã đoán trước được điều này nhưng nghe y khẳng định rõ ràng, rành mạch như vậy thì nàng cũng hơi có chút thất vọng. Xem ra phải tìm cho được cách sửa chữa hồn phách. Đường còn dài, còn lắm gian nan rồi.

“Chỉ có thể trông vào ý trời mà thôi…” Nàng thở dài một tiếng rồi lại hỏi tiếp : “Địa phủ không quản lý chuyện này, vậy thì trên sổ sinh tử có ghi chép gì không ?”

Sổ sinh tử là một vấn đề khó trả lời.

Trương Thang không đáp.

Kiến Sầu cũng kệ mà nói tiếp : “Lúc còn ở cô đảo nhân gian, ta có một người thân , nhưng người đó chẳng may chết yểu. Bây giờ tự nhiên lạc đến Cực Vực, ta không khỏi tò mò muốn biết y ra sao, không biết có thể tra ra được là y đi đâu không ?”

“Bản gốc sổ sinh tử được lưu giữ trong điện của diêm quân Tần Nghiễm, nó thuộc quyền quản lý của đại phán quan Thôi Giác. Còn các bản mà các ty đang giữ đều là bản sao thôi.” Trương Thang liếc nhìn nàng nói thêm : “Thôi Giác ở sâu trong địa phủ, sổ sinh tử được bảo quản trong thiên cung Tông linh thất phi*, người thường nửa bước cũng khó vào xem được.”

“…”

Hỏi liên tiếp hai câu mà chẳng được tin tức gì tốt.

*Thiên cung Tông Linh Thất Phi : trong số sáu cung trời thì đây là cung điện thứ năm chuyên tiếp nạp những loại hồn ma nào không được ghi rõ, có lẽ là do danh sách gốc bị thất lạc, không tra tìm được nữa ___ Theo “Tắt đèn kể chuyện ma”.

Kiến Sầu nhíu mày. Uổng Tử thành ở sát biên giới địa phủ. Càng vào sâu trong địa phủ, tu vi của quỷ tu cũng càng cao.

Điện của diêm quân Tần Nghiễm ở ngay tại trung tâm bát phương thành, phủ đệ của các vị đại phán quan thì ở ngoài thành một chút. Muốn đi vào sâu bên trong thì quả thực khó chẳng khác gì lên trời.

Rì rào, rì rào…

Gió đêm mơn man, khe khẽ xào xạc trên đầu những ngọn cỏ thiên thời.

Bước chân của Kiến Sầu nhịp cùng một điệu với bước chân Trương Thang. Cả hai người cùng đi trên lề đường, lướt qua vô số bụi cỏ dại mọc ven đường. Thật lâu vẫn không có ai nói với nhau câu nào.

Quỷ môn quan đáng sợ đã ở chênh chếch phía trước không xa, nhưng cả bọn lại đang hướng về phía thành trì nằm ở biên giới địa phủ.

Thành trì cao nguy nga sừng sững. Từ xa trông lại vẫn còn là một điểm nho nhỏ.

Trương Thang từ lâu đã không nói gì, nhưng thấy đã gần tới thành, y mới đột nhiên hỏi : “Cô không muốn biết xuất xứ của Cực Vực hay sao ?”

Kiến Sầu khẽ giật mình nhưng vẫn mỉm cười đáp : “Ta hỏi liền hai câu đều không được tin tốt nên nhất thời không dám hỏi nhiều nữa.”

Nhưng thật ra điều mà nàng muốn biết nhất chính là làm thế nào rời khỏi Cực Vực.

“Cách đây mười giáp có xảy ra chiến tranh giữa hai giới âm dương. Thập cửu châu lấy Côn Ngô, Nhai Sơn, Âm Dương tông và Phật môn dẫn đầu. Họ đã từng vì quyền luân hồi mà cùng giao chiến với địa phủ.”

Nói đến đây thì Trương Thang ngừng lại.

Kiến Sầu vẫn chờ y nói tiếp, nhưng không ngờ qua mãi một lúc lâu sau mà y vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, tuyệt không nói thêm câu nào nữa.

Dường như câu trả lời đã nằm hết ở trong cuộc chiến âm dương giới rồi.

Cuộc chiến giữa hai giới âm dương…

Về chuyện này thì Kiến Sầu dĩ nhiên vô cùng quan tâm vì sự việc liên quan đến thập cửu châu và Cực Vực. Hơn nữa, lại từng có tu sĩ đại năng của Nhai Sơn tử trận trong cuộc chiến này. Quỷ phủ cũng góp một phần vào đó.

Trong lúc tình cờ, nàng đã từng được thấy nước sông hoàng tuyền cuồn cuộn chảy xiết, thấy miền đất Cực Vực khắc nghiệt bao la vô biên, so với lúc này được tận mắt chứng kiến cảnh thật thì quả không khác chút nào.

Vị tu sĩ Nhai Sơn ấy lúc đó dường như là… đang chiến đấu với người ta ở Cực Vực hay sao ?

Trong tâm trí Kiến Sầu bỗng lóe lên một tia sáng. Đôi mắt nàng cũng bừng lên ngời ngời, tựa như rốt cục đã có một tia sáng chiếu tới, xua đi sương mù, hé ra cho nàng thấy được một niềm hy vọng : Nếu vị tu sĩ tiền bối đó đã có cách đi vào Cực Vực, vậy thì nàng có lẽ cũng có thể tìm được cái cách ấy, lấy đó mà suy ra biện pháp rời khỏi Cực Vực.

Hơn nữa, Trương Thang sẽ không vô duyên vô cớ mà tự nói ra điều này, vậy ắt hẳn là ngầm để cho nàng tự hiểu.

Sau khi Kiến Sầu suy nghĩ thông suốt, ánh mắt nàng nhìn Trương Thang lại hơi ánh thêm một vẻ gì đó kỳ dị, lạ lùng.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, thong thả; thanh âm phiêu lãng, nhạt nhòa trong bóng đêm : “Đa tạ đình úy đại nhân.”

Trương Thang vẫn không nói gì. Dường như hôm nay y nói chuyện không ít nên lời cảm ơn của Kiến Sầu cũng không khiến y ngạc nhiên.

Tuy vậy, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ ở sau lưng hai người lại xì xào bàn tán : “Cuộc chiến Âm Dương giới và việc rời khỏi Cực Vực có quan hệ gì với nhau hả ?”

“Ngươi hỏi ta như vậy, ta làm sao biết được ?”

“Ái chà, hai cái người này đánh đố người ta, thật là…”

“Được rồi, được rồi, lo đi mau lên đi…”

——–

Cứ đi thẳng về phía trước thì khoảng một canh giờ sau…

Quỷ đầu nhỏ bỗng nhiên phấn chấn nhảy dựng lên, chỉ về phía trước : “Mau coi kìa, coi kìa, phía trước không phải là Uổng Tử thành rồi sao ? Úi chà, đẹp quá đi !”

Quỷ đầu to liền vội ngước mắt nhìn theo, rồi cũng hăng hái kêu lên : “Đúng là Uổng Tử thành rồi !”

Hai tên tiểu quỷ trước giờ chưa từng đến Uổng Tử thành, thậm chí đến gần coi xem cũng còn không dám.

Đây là lần đầu tiên chúng thấy Uổng Tử thành.

Cảnh đêm đã thâm trầm, nặng nề đến cực điểm. Cả bầu trời Cực Vực đều không có lấy một chút ánh sáng.

Có lẽ vì đã ngưng kết ra được hồn châu nên Kiến Sầu có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh. Vì thế, lúc nghe thấy tiếng kêu vui mừng của quỷ đầu nhỏ, nàng cũng ngước trông theo.

Lúc trước, Uổng Tử thành từ xa nhìn lại chỉ là một cái bóng nhỏ mờ mờ, vậy mà bây giờ thoắt cái đã trở nên sừng sững, bề thế nơi chân trời. Bờ thành lởm chởm như răng cưa, bên trên treo mắc lớp lớp sọ người xương cốt trắng ởn, trông âm lãnh đáng sợ. Hình như loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Dưới chân thành là đường hào bảo vệ bao quanh, nhưng ở bên trong hào lại là dung nham nóng hổi cuồn cuộn sôi trào. Có một chiếc cầu treo cao cao ở trước thành. Dường như vì đã đến nửa đêm nên cây cầu đang từ từ hạ xuống, sắp sửa nằm vắt ngang trên đường hào nằm dưới chân thành.

Kiến Sầu nghểnh đầu đến mỏi cả cổ mới thấy được trên cánh cửa thành cao ngất kia có viết ba chữ bằng một loại phù văn huyền ảo khó đọc.

Ắt hẳn là ba chữ “Uổng Tử thành” thì phải ?

Đây là nơi ở của tất cả những người “chết trái ý trời”, cũng là nơi duy nhất mà thế lực của bát phương thành không thể tùy ý can thiệp vào.

Nơi đây cũng còn chính là “Minh nhật tinh hải” của Cực Vực.

Uổng Tử thành vào giờ này trông như một con thú hoang khổng lồ đang nằm phủ phục, say ngủ trong bóng tối.

Cây cầu treo đang từ từ hạ xuống. Cửa thành tựa như một cái miệng khổng lồ cũng dần dần mở ra.

Kiến Sầu cứ như bị hớp hồn mà ngẩn ra nhìn.

Trương Thang cũng đã dừng bước. Y đối với Uổng Tử thành vô cùng quen thuộc nên dù thấy cảnh tượng như vậy cũng không kinh ngạc chút nào, thậm chí y nhìn mãi nên cũng quen mắt. Dáng vẻ y vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng như thường lệ, hai tay chắp lại sau lưng, mắt nhìn về phía trước.

Kiến Sầu bỗng nhiên nhíu mày. Nàng nhớ lúc trước quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cứ gọi y là “lão Trương”. Ngay chính bản thân Trương Thang cũng là từ Uổng Tử thành mà ra đó…

Thế nhưng y lại là vị hung quan có quyền hành được hoàng đế Đại Hạ tín nhiệm nhất mà…

Vậy thì tại sao tuổi còn trẻ mà đã chết rồi, đã vậy lại còn đến địa phủ nữa chứ ?

Kiến Sầu bỗng chợt nhận ra được một điều quan trọng mà trước nay nàng đã không để ý đến.

Nàng chăm chú nhìn cây cầu treo đang từ từ hạ xuống, mắt thấy nó sắp sửa tiếp đất thì đột nhiên hỏi : “Đình úy đại nhân, ta đến Cực Vực là chuyện ngoài ý muốn… Nhưng còn ngài ?”

___Cái chết của ngài cũng là chuyện ngoài ý muốn sao ?

Kiến Sầu không nói hết câu nhưng Trương Thang sao lại không hiểu chứ ?

Y quay đầu lại nhìn sững Kiến Sầu, đáy mắt bình thản, không chút xúc động. Nhưng trong khoảnh khắc đó, y nhớ đến nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình. Ngoài ra…

Còn có một vị “Phó quốc sư” đột nhiên xuất hiện tại Đại Hạ.