Chương 19: Sơn nhân trở về

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“…”

Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng Kiến Sầu nghe vào tai lại cảm nhận được một sự bao la hùng vĩ chống lại ý trời!

Tim chợt đập như nổi trống, nàng ngước mắt nhìn lên.

Thiếu niên không quay đầu lại.

Kiến Sầu cũng không biết mình yên lặng bao lâu, cảm nhận ánh nắng rực rỡ chiếu vào đáy mắt, nàng khẽ chớp mắt, cười nói: “Như vậy chỉ cần sáng sinh”.

Chỉ cần sáng sinh, không cần chiều chết.

“Chỉ cần sáng sinh?”

Thiếu niên chậm rãi quay đầu lại, cười nhìn Kiến Sầu.

Hắn từ từ ngồi xuống, lại quay sang nhìn vầng mặt trời đỏ trôi nổi trên biển cả mênh mông xanh ngắt, ngón tay đặt trên đầu gối, giọng nói xa xăm: “Vậy cũng hay, ta còn chưa có tên, gọi là Triêu Sinh đi”.

Kiến Sầu hơi kinh ngạc, mở miệng định nói gì đó.

Không ngờ thiếu niên đó đột nhiên quay lại nhìn về phía tây, cau mày.

Kiến Sầu nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy trên không trung phía xa xa có một vệt sáng màu lam đậm đang xẹt tới cùng với một tiếng gọi to: “Kiến Sầu nha đầu! Kiến Sầu nha đầu!”

Kiến Sầu mừng rỡ lập tức đứng dậy quay về phía vệt sáng đó vẫy tay: “Sư phụ, đồ nhi ở đây!”

Vệt sáng trên trời dừng lại, Phù Đạo sơn nhân đứng giữa quầng sáng màu lam đậm cuối cùng cũng nhìn thấy Kiến Sầu, vội vàng chuyển hướng bay về phía nàng.

Vốn còn tưởng Phù Đạo sơn nhân nhất định sẽ gặp nguy hiểm ở Thanh Phong am, tình hình khi đó rất căng thẳng, mặc dù ngoài miệng nàng nói với đám người Trương Toại là không có gì lo lắng nhưng chẳng qua chỉ là an ủi người ngoài, cũng an ủi chính mình mà thôi.

Bây giờ thấy lão xuất hiện, còn oang oang gọi tên mình, trong lòng Kiến Sầu rất vui vẻ.

Nụ cười trên gương mặt lập tức nở ra, Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới thiếu niên đó.

“Đây chính là người thú vị mà ta đã nói…”

Nàng chợt dừng lại.

Bên đầm nước chỉ có mấy con phù du nhẹ nhàng vỗ cánh bay.

Thân thể mới sinh ra không lâu của chúng bị ánh mặt trời nóng rực chiếu vào gần như biến thành trong suốt, cũng phát ra ánh sáng mơ hồ giống như đàn đom đóm đêm qua. Đôi cánh mỏng không lớn bằng hạt gạo càng trong suốt không nhìn thấy bóng.

Trên tảng đá bên đầm vẫn mọc đầy rêu xanh, bao gồm cả tảng đá chỗ Kiến Sầu vừa mới đứng.

Chỉ có điều không còn thấy thiếu niên kia đâu.

Rêu xanh trên tảng dá không hề có dấu vết bị đè rạp, dường như không phải chỗ đó bây giờ không có người mà là chưa bao giờ có người.

Thiếu niên tự xưng là phù du vừa rồi giống như một giấc mơ của Kiến Sầu.

Bây giờ nàng đã tỉnh nên giấc mơ cũng tàn.

Kiến Sầu hơi ngơ ngác.

Nàng đi một vòng quanh đó, đưa mắt nhìn khắp nơi. Đầm nước vẫn là đầm nước đêm qua, không hề có dấu vết từng có người ở đó.

Kiến Sầu đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu vang vọng những lời nói chấn động lòng người của thiếu niên đó.

Có lẽ… đã đi rồi?

Nàng cúi đầu nhìn tảng đá vừa rồi còn có người đứng, vừa định quay lại nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân, đột nhiên ánh mắt dừng phắt lại, như đóng đinh trên tảng đá đó.

Đầm nước nhỏ trên đảo Đăng Thiên này bình thường chắc chưa từng có ai để ý. Một tảng đá dài khoảng một trượng nằm nghiêng nghiêng bên đầm nước, xung quanh toàn là rêu xanh, khu vực chính giữa còn có vô số đất cát.

Kiến Sầu chậm rãi đi tới, cúi người xuống.

Nàng chần chừ một lát, cuối cùng đưa tay gạt lớp đất hơi ướt giữa tảng đá ra.

Đất cát từ từ bị gạt đi, lộ ra mặt ngoài tảng đá cứng rắn.

Những nét khắc thật sâu lần lượt xuất hiện.

Kiến Sầu lui lại vài bước, nhìn lại những vết khắc này, đó là một chữ.

Triêu.

Triêu?

Ngoài ra không còn chữa nào khác.

Kiến Sầu ngơ ngác đứng đó.

Tảng đá này thoạt nhìn như một tấm bia đá đổ xuống, có điều phần đế không hoàn chỉnh, dường như là bị gãy.

Xẹt xẹt…

Phía sau đột nhiên có cát bay đá chạy.

“Ôi chao, bà nội nó chứ, suýt nữa bị bọn ngu ngốc kia hại chết rồi. Hu hu hu, cái lưng của sơn nhân ta…”

Thịch một tiếng, Phù Đạo sơn nhân cuối cùng đáp xuống đất, cất thanh Vô kiếm dơ bẩn có thêm một vết rạn rất lớn đi, lập tức bắt đầu than khóc.

Kiến Sầu vội vàng quay lại nhìn.

Vết máu đầy người, quần áo rách nát, trên gương mặt đầy nếp nhăn lô rõ vẻ uể oải, nhìn còn thê thảm khổ cực hơn cả lần đầu gặp mặt. Đương nhiên…

Kiến Sầu cũng nhìn thấy, trong lòng lão vẫn ôm chặt con ngỗng trắng, con ngỗng trắng đang đau buồn phẫn nộ gần chết.

Trước lúc đến Thanh Phong am, Phù Đạo sơn nhân vẫn mang ngỗng theo. Sau đó lúc lão quay về dẫn Kiến Sầu đến cho đủ số người thì nàng không thấy con ngỗng đâu nữa. Khi đó Kiến Sầu còn tưởng con ngỗng trắng mình nuôi một thời gian dài đã toi rồi, không ngờ…

Khóe miệng khẽ giật giật, Kiến Sầu nghe Phù Đạo sơn nhân khoa trương than vãn không thôi, trong lòng có bao nhiêu thông cảm đều bị chó ăn hết.

“Đã đến lúc nào rồi mà sư phụ vẫn còn mang con ngỗng theo?”

“Ơ kìa, đây chính là ngỗng của ta mà!”

Phù Đạo sơn nhân không thấy nhục mà còn cho là vinh. Lão lè lưỡi dường như đã mệt lắm, đặt mông ngồi xuống đất rồi mới thở ra một hơi thật dài.

Lão không ngừng vuốt đầu con ngỗng trắng, những sợi lông vũ óng mượt để lại xúc cảm không tồi trong lòng bàn tay.

“Thoải mái quá, đây mới là cuộc sống dễ chịu…”

Lão vuốt một cái, con ngỗng trắng cũng run lên một cái, đập mạnh hai cánh rất bất mãn.

Đáng tiếc là Phù Đạo sơn nhân không hề cảm thấy hành động của mình có gì quá đáng, có gì là ngược đãi. Lão hả lòng hả dạ nói với Kiến Sầu: “Ngươi thế nào? Tại sao trên người ngươi cũng có máu?”

Cũng có máu?

Kiến Sầu ngẩn người nhìn Phù Đạo sơn nhân, không ngờ lão đột nhiên lại nói chuyện với mình.

Nàng cúi xuống xem, trên người quả nhiên có vết máu nhàn nhạt.

Nàng nhớ ra.

“Không phải máu của đồ nhi, đó là máu của Tiểu Vãn sư muội”.

“Xảy ra chuyện à?”

Phù Đạo sơn nhân không vuốt con ngỗng nữa.

Lão cau mày ngước mắt lên quan sát Kiến Sầu, phát hiện dù đáy mắt nàng tinh thần sáng láng nhưng vẻ mặt lại không hề thoải mái.

Bốn người đó bằng mặt mà không bằng lòng, Phù Đạo sơn nhân đã nhìn ra từ lâu.

Nhưng trong tình huống nguy cấp đó, bốn người dù có mâu thuẫn cũng sẽ nhẫn nhịn. Càng huống chi Kiến Sầu và bọn họ không hề có dính dáng về lợi ích, dù bọn họ có lấy được thứ gì trong ẩn giới, từ đó sinh ra ân thù thì cũng sẽ không liên lụy đến Kiến Sầu.

Khi đó lão gọi Kiến Sầu đến tham gia, một là bởi vì gọi nàng là tiện nhất, hai là bởi vì Kiến Sầu sẽ gần như không có nguy hiểm gì.

Nhưng chuyện này là thế nào?

Phù Đạo sơn nhân chờ Kiến Sầu trả lời.

Kiến Sầu sắp xếp lại suy nghĩ một lát rồi kể lại từng việc từ khi rời khỏi truyền tống trận trong lòng núi Thanh Phong am với Phù Đạo sơn nhân.

Phù Đạo sơn nhân lúc đầu còn đỡ, sau đó nhíu chặt lông mày.

“Ngươi nói người đuổi giết Hứa Lam Nhi tên là Đào Chương?”

“Đúng là cái tên này”. Kiến Sầu nhớ lại những gì Hứa Lam Nhi đã nói: “Hứa Lam Nhi nói hắn chính là môn hạ Ngũ Di tông”.

Kiến Sầu hoàn toàn không hiểu gì về các môn phái ở Thập Cửu Châu, Phù Đạo sơn nhân biết vậy, suy nghĩ một lát rồi giải thích cho Kiến Sầu: “Nếu ta nhớ không lầm, Ngũ Di tông xếp trong nhóm năm tông phải lớn nhất Tả Tam Thiên Trung Vực, thuộc nhóm “Thượng Ngũ”. Hứa Lam Nhi xuất thân Tiễn Chúc phái nhỏ bé vậy mà lại dám ra tay với đệ tử Ngũ Di tông, lần này cũng coi như đáng đời”.

“Thượng Ngũ?”

Kiến Sầu lại bắt đầu hỏi.

“Thôi, vốn không định nói với ngươi nhiều như vậy, có điều cũng sắp đến Thập Cửu Châu rồi, những gì nên biết phải cho ngươi biết”.

Một cái đùi gà xuất hiện trong tay, Phù Đạo sơn nhân cắn một miếng, hơn nửa cái đùi đã biến mất.

Kiến Sầu nhìn mà không nói được gì.

Phù Đạo sơn nhân vừa ăn vừa nói: “Thập Cửu Châu chia làm bốn vực Nam, Bắc, Trung, Cực, sư phụ đã nói với ngươi rồi. Nói đơn giản một chút, Trung Vực nằm ở phần giữa của Thập Cửu Châu. Phần phía tây Trung Vực có núi sông và đồng bằng rộng lớn, có vô số tông môn san sát, quy mô hoặc lớn hoặc nhỏ, nhân số hoặc nhiều hoặc ít, do số lượng đông đảo nên từ xưa đến nay khu vực phía tây Trung Vực vẫn được gọi là Tả Tam Thiên. Năm tông môn lợi hại nhất trong đó xưng là Thượng Ngũ, tiếp theo thì phải xem số lượng. Có lúc là “Trung Ngũ Thập Lục”, có lúc là “Trung Nhị Bách Ngũ”. Các môn phái nhỏ còn lại dều được tính vào trong “Tiểu Tam Thiên”.

“Thì ra là vậy, thế tiểu hội Tả Tam Thiên là cái gì?”

Kiến Sầu đột nhiên hỏi.

Phù Đạo sơn nhân ngẩn ra: “Tại sao ngươi biết cái này?”

“Tiểu Vãn sư muội từng nhắc tới”. Vừa nhắc tới Niếp Tiểu Vãn, vẻ mặt Kiến Sầu lại hơi ảm đạm: “Dường như nó rất muốn đi tham gia, còn hỏi đồ nhi có đi không. Đồ nhi không biết nên không trả lời”.

“Đi chứ, đương nhiên phải đi!”

Phù Đạo sơn nhân trợn mắt thật to, ném xương gà xuống đất, lập tức khí thế át người.

“Sơn nhân ta đã lâu lắm không đi xem tiểu hội Tả Tam Thiên. Ta nói với ngươi, đây chính là chuyện trọng đại của Trung Vực chúng ta. Vô số tông môn Tả Tam Thiên đều phải tuyển chọn đệ tử đi tham gia, mỗi một lần đều sẽ xuất hiện một số nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Năm xưa sư phụ ngươi chính là từ tiểu hội Tả Tam Thiên đi ra!”

Kiến Sầu đã hiểu, đại để như là khoa cử các cấp ở thế gian phàm tục.

Có điều Thập Cửu Châu nhất định tự do hơn một chút.

Nàng lại bắt đầu tò mò: “Thế sư phụ có phải đệ nhất ở tiểu hội Tả Tam Thiên không?”

“…”

Mẹ nó chứ, thời buổi bây giờ sao khó sống thế hả trời?

Phù Đạo sơn nhân lặng lẽ nhìn Kiến Sầu, kích động muốn vo tròn con bé đồ đệ này ném xuống biển cho cá ăn.

Lão điều chỉnh tâm tình một hồi lâu rồi mới bình tĩnh thành khẩn nói với Kiến Sầu: “Đồ nhi này, danh lợi đều là vật ngoài thân, sao ngươi có thể coi trọng chuyện xếp hạng như vậy được? Ta nói với ngươi…”

A…

Kiến Sầu ngước mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái.

Giọng điệu này nàng đã quá quen rồi.

Kiến Sầu làm bộ không nghe ra chuyện gì, nói: “Đồ nhi nhất định nghe lời dạy bảo của sư phụ, xem ra sư phụ năm đó nhất định rất lợi hại, áp đảo quần hùng rồi”.

“Thế đã là cái gì?”

Được Kiến Sầu khen ngợi, Phù Đạo sơn nhân lập tức phổng mũi lên.

Lão vuốt mấy sợi râu lơ thơ dưới cằm, tự cho là phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ giống như cao nhân: “Giang sơn đời nào cũng có tài tử, ba năm nữa, sư phụ sẽ trông chờ ngươi làm cho mát mặt!”

“…”

Đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.

Có điều ngay sau đó lại là một sự chờ mong kì lạ.

Niếp Tiểu Vãn mong ngóng như vậy, không biết rốt cuộc là thế nào.

Nàng chớp chớp mắt, nói: “Thế Hứa Lam Nhi có đi không? Còn nữa, nếu Đào Chương có thể đi tìm Hứa Lam Nhi báo thù, đòi khoét hai mắt của nó thì đồ nhi cũng có thể chứ?”

“Khụ khụ khụ!”

Phù Đạo sơn nhân vừa lấy đùi gà ra suýt nữa bị hóc xương mà chết.

Lão ngạc nhiên mở to mắt nhìn Kiến Sầu: “Ngươi điên rồi à? Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù cho con bé Niếp Tiểu Vãn đó?”

“Cũng không phải thế… Chỉ là trong lòng có một cục tức không nuốt được thôi”.

Kiến Sầu chỉ hỏi thế thôi mà, có vấn đề gì đâu?

“Tặc tặc”.

Ngón tay Phù Đạo sơn nhân xoay xoay đùi gà, bước tới từng bước một, đi vài vòng quanh Kiến Sầu. Nhớ lại câu hỏi của nàng vừa rồi, lão càng nghĩ càng cảm thấy đứa đồ đệ này rất tốt, lão thích!

“Sư phụ?”

Kiến Sầu không biết rốt cuộc là lão đang nhìn cái gì, trong lòng hơi sợ hãi.

Phù Đạo sơn nhân cười hê hê hai tiếng, nói: “Ngươi, đợi đến lúc về Nhai Sơn phải tu luyện cho tốt. Thập Cửu Châu là một nơi tốt, chỉ cần ngươi mạnh hơn người ta, đừng nói là báo thù, dù ngươi có tàn sát cả Thập Cửu Châu cũng không có ai làm gì được ngươi”.

Đúng thế.

Kiến Sầu nhớ lại, lúc Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại bàn xem có đưa nàng đi theo hay không, nàng đã hiểu được một quy tắc.

Thì ra quy tắc này là thông dụng.

Nàng cũng cong môi, mỉm cười nói: “Vâng, còn phải nhờ sư phụ dạy dỗ”.

“Yên tâm, đồ đệ của sơn nhân ta làm sao kém được? Chẳng phải là một Tiễn Chúc phái nho nhỏ hay sao? Về đến nơi sư phụ sẽ dẫn ngươi đến san bằng luôn!” Phù Đạo sơn nhân kiêu ngạo gặm đùi gà: “Ta còn nhớ ngươi có một gã phu quân phụ tình đúng không? Chỉ cần hắn bước lên đường tu hành, sớm muộn đều sẽ đến Thập Cửu Châu, đến lúc đó cũng giải quyết luôn thể”.

Kẻ phụ tình?

Kiến Sầu nghe vậy ngẩn ra, sau đó bật cười.

Hai mắt nàng cong cong, nhớ tới tên đồ đệ mười ngày trúc cơ của lão quái Hoành Hư ở núi Côn Ngô, trong lòng như có sóng biển cuồn cuộn.

Gió biển lướt qua mặt, không khí đã hơi nóng rát.

Kiến Sầu nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra đã không còn sớm nữa.

“Sư phụ, truyền tống trận trên đảo này đã bị Hứa Lam Nhi phá vỡ, chúng ta phải đi kiểu gì?”

“Cái này đơn giản”. Phù Đạo sơn nhân không hề quan tâm, đi thẳng tới bên cạnh Kiến Sầu, đưa tay về phía nàng: “Đưa cái gậy trúc nát cho ta”.

Kiến Sầu nhìn lão, không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân không hiểu: “Bảo ngươi đưa cái gậy trúc…”

Lão đột nhiên im bặt.

Kiến Sầu mỉm cười, cực kì nhã nhặn: “Sư phụ, đây chẳng phải cửu tiết trúc sư phụ cực nhọc chặt từ Nam Hải về hay sao?”

Nàng còn nhớ trong lòng núi Thanh Phong am, nàng nói “gậy trúc nát”, bị Phù Đạo sơn nhân giáo huấn một trận, thế mà bây giờ…

Ha ha, thật thú vị!

Phù Đạo sơn nhân tự biết lỡ lời, con ngươi nhanh chóng đảo khắp nơi, giả bộ như không thèm để ý.

“A, gió to quá, đúng là không nghe rõ gì cả. Ta phải đi sửa truyền tống trận đây”.

Kì thực trong lòng lão đã bắt đầu khóc thầm.

Dùng cây gậy trúc nát vẽ trận pháp thì đơn giản, nhưng dùng thứ khác thì cũng phải hộc một ngụm máu. Có điều bây giờ lão còn lâu mới thèm đến gặp Kiến Sầu đòi cây gậy trúc nát, à không, cửu tiết trúc đó.

Phù Đạo sơn nhân quyết tâm làm đến cùng, đi tới bên cạnh truyền tống trận như khảng khái đi chịu chết.

Kiến Sầu cầm cửu tiết trúc, cúi đầu nhìn, đúng là còn không buồn trợn mắt nữa.

Nàng đi theo vị sư phụ không đáng tin này tới bên truyền tống trận nhìn lão sửa lại, trong đầu lại đột nhiên hiện lên mấy chữ.

Kiến Sầu đột nhiên hỏi: “Sư phụ, đồ nhi còn có một câu hỏi. Đạo lữ nghĩa là gì?”

Răng rắc!

Phù Đạo sơn nhân vừa nhặt một hòn đá ở dưới đất lên, đang giơ len xem xét xem có dùng được hay không, nào ngờ lại nghe thấy câu hỏi này của Kiến Sầu. Lão kinh hãi, hòn đá trong tay sơ ý bị lão bóp vỡ tan.

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu lên như vừa thấy ma, dường như muốn tìm một đóa hoa trên mặt Kiến Sầu.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi đừng có nói với sư phụ là có người muốn kết làm đạo lữ với ngươi đấy nhé!”

Kiến Sầu phản ứng không kịp.

Phù Đạo sơn nhân lập tức bắt đầu than khóc: “Trời ơi, đất ơi, đúng là không có thiên lí! Sơn nhân ta còn phải cô đơn bao nhiêu năm trời! Không công bằng, đúng là không công bằng!”