Chương 190: Người đọc sách, Tạ Bất Thần

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đúng là có người đã tới…”

Con mọt sách chui trong khe sách nhìn hắn, ánh sáng màu xám hồng quanh người co lại, nghe thấy câu hỏi này của hắn, ánh sáng màu xám hồng lại nhạt hơn không ít: Chỉ nghe đối phương hỏi câu này, nó đã biết người này không phải tới đón bọn nó đi đến thượng giới.

Đột nhiên có chút ủ rũ, ngay cả sự sợ hãi và kiêng kị vừa rồi cũng giảm bớt không ít.

Tạ Bất Thần chú ý tới việc này, nhưng không có cảm xúc gì quá rõ.

Sau khi chiến đấu, hắn đã như dầu cạn đèn khô, mạo hiểm tiến vào mê cung vạn thú này, thứ nhất là dựa vào chìa khóa Hoành Hư chân nhân cho, thứ hai cũng là muốn tranh thủ một thời gian nhất định để thở dốc.

Kiến Sầu đã vào mê cung rất lâu, ai biết nàng đã đến nơi nào?

Bây giờ con mọt sách nói mới vừa có người đi qua, người này không phải là Tống Lẫm, hắn và Tống Lẫm tiến vào mê cung sát nhau, Tống Lẫm không nhanh như vậy được.

Cho nên người không lâu trước đi qua chỗ này tất phải là Kiến Sầu.

Kiến Sầu…

Hai chữ, đầu lưỡi khẽ chuyển, lại nuốt vào trong cổ họng, trôi vào tim gan phế phủ, như là tảng băng trôi trên sông trong đêm tối, dần dần chìm xuống, dần dần tan trong nước sông.

Hai mắt Tạ Bất Thần có một thoáng ngơ ngẩn, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh như vòm trời trong xanh.

Và lạnh nhạt.

Hắn lại nhìn về phía con mọt sách, trong ẩn giới từng nhìn thấy không ít linh thú, chắc hẳn con mọt sách này cũng là một trong số đó.

Có điều thu hút ánh mắt hắn lại không phải là con mọt sách nho nhỏ này.

Những quyển sách cổ xếp cao ba mặt trong hang mới là thứ làm hắn thấy hứng thú: Phủ đầy bụi, thậm chí mép sách đã sờn, vô số vụn giấy nằm trong khe sách, rất bừa bộn.

Con mọt sách mặc dù còn ủ rũ nhưng một hồi lâu không thấy người trước mặt này có động tĩnh gì khác cũng không khỏi buồn bực, cố nén cảm giác kiêng kị kì lạ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn.

Nó vừa nhìn liền phát hiện, ánh mắt đối phương rơi vào những quyển sách này.

Trong lòng hồi hộp một chút, con mọt sách vội vàng khua mấy cái chân, dường như muốn giữ lấy những quyển sách đó: “Ngươi đừng nhìn, những quyển sách anyf bản quân không cho mượn!”

Ngọng nghịu, lại lanh lợi vô cùng.

Có điều…

Quá nhỏ!

Một điểm đen bằng hạt gạo đứng trong khe sách lại có thể bảo vệ mấy quyển sách?

Tạ Bất Thần chỉ nhìn qua liền biết những quyển sách này đã nhiều năm không có ai bảo quản, vô cùng tàn tạ.

Cửa hang có một màn sáng trong suốt như lưu li.

Màn sáng này là sự bảo vệ cuối cùng của ẩn giới dành cho đám linh thú, cho nên con mọt sách ở bên trong coi như an toàn.

Lúc trước Kiến Sầu ở đây cũng không thể phá được màn sáng bảo vệ này.

Cho nên con mọt sách vẫn có lòng tin đối với sự an toàn của mình.

Khi Tạ Bất Thần nhìn tới, nó không sợ chút nào, hừ một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bản quân nói những quyển sách anyf… Ngươi… Ngươi làm gì?”

Lời mới nói được một nửa, con mọt sách như bị người bóp cổ, giọng nói non nớt đột nhiên vút cao, quả thực biến thành hét to như rách họng.

Trong lúc nó lên tiếng, người đàn ông mặc áo bào xanh đứng ngoài “động phủ” của nó không ngờ lại vươn tay về phía nó.

Đó là một bàn tay cầm bút, thon dài, tú nhã.

Tay của người đọc sách.

Con mọt sách năm đó cũng từng lăn lộn ở cô đảo nhân gian, biết những bàn tay viết chữ đẹp được tiên sinh khen ngợi trong trường học đều giống như thế này.

Móng tay nhẵn nhụi gọn gàng.

Xương ngón tay thẳng như trúc ngọc.

Không nhất định phải trắng tinh, nhưng nhất định rất sạch sẽ.

Nếu là trước kia, con mọt sách còn si mê nhìn bàn tay này, nhưng bây giờ lại sợ đến mất hồn mất vía.

Tiếng hét của nó còn chưa dứt, một cảnh tượng làm nó sợ vỡ mật đã xuất hiện.

Màn sáng trong suốt trước cửa hang từng ngăn cản thành công không ít người, về lí thuyết sẽ ngăn cản bàn tay Tạ Bất Thần khi hắn thò tay vào, nhưng lần này màn sáng luôn luôn hoạt động tốt đó lại mất hiệu lực.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Tạ Bất Thần sáng lên một kí hiệu kì lạ, vừa ấn lên màn sáng trong suốt như lưu li đó liền có một vòng ánh sáng màu vàng kim nhạt lan rộng ra, màn chắn trong suốt không ngờ lại bị ánh sáng màu vàng kim đó làm tan biến như tuyết bị dội nước sôi.

Biến mất!

Màn sáng trong suốt ngăn cách con một sách và Tạ Bất Thần không ngờ lại biến mất.

Con mọt sách cực kì sợ chết chỉ biết ngây ngốc lùi vào góc chồng sách cách cửa hang xa nhất, không ngừng run rẩy.

Có điều bàn tay Tạ Bất Thần không hề rơi vào trên người nó.

Hắn lạnh nhạt nhìn nó một cái, sau đó hơi sầm mặt xuống, có một thoáng uể oải che giấu rất kĩ xẹt qua trong đáy mắt hắn, lập tức lại bị che khuất dưới băng tuyết lạnh giá.

Hắn đưa tay cầm lấy quyển sách vừa rồi con một sách bò trên đó.

Dưới chân, cỏ dại mọc thành bụi, lại không có một tiếng côn trùng nào.

Trên tường đá xung quanh có rất nhiều hang, lại điêu linh không có một chút sinh cơ.

Cả mê trận đều lộ ra một loại tử khí lạnh lẽo, không hề có sức sống.

Tạ Bất Thần chân giẫm trên cỏ dại mọc ra từ khe đá, thân thể lắc lư mấy cái, dường như không còn sức lực, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Có điều sau phút chốc hắn lại đứng vững được.

Quyển sách đó đã lộ ra dưới ánh sáng bên ngoài.

Cũ kĩ, giống như vừa rồi hắn nhìn thấy từ bên ngoài, nham nhở, toàn là những vết gặm nhấm.

Khi hắn cầm quyển sách ra, có vô số vụn giấy rơi xuống đất như là một trận mưa tuyết.

Đưa mắt nhìn, cả trang sách gần như không tìm được một câu nào hoàn chỉnh, mỗi một chữ đều bị cắn nát vụn.

Tạ Bất Thần bất giác cau mày. Ngón tay hắn chậm rãi đặtt rên vết cắn nham nhở, đầu ngón tay cảm thấy ram ráp, mùi mực cũ lại không hề bị ảnh hưởng do trang sách bị tổn hại, chậm rãi tản ra trong đình viện không khí trầm lặng này càng tỏ ra rõ ràng.

Ánh sáng in bóng hắn nghiêng nghiêng dưới chân, cũng khiến con mọt sách có chút run sợ.

Nó thấp thỏm đứng dựa vào vách hang trong cùng, sợ đến mức mấy cái chân nhỏ bé cũng không biết nên để ở đâu, ánh sáng màu hồng nhạt quanh người càng run run, như là sau phút chốc sẽ tắt mất vì sợ hãi.

Tạ Bất Thần đứng ngoài cửa hang, đứng ở chỗ nguồn sáng, nó không thể nhìn được vẻ mặt của đối phương rốt cuộc như thế nào.

Con mọt sách chỉ biết, quyển sách nó yêu quý không ngờ lại rơi vào tay người khác.

Hắn vào thế nào được?

Hắn làm thế nào lấy được sách?

Hắn muốn làm gì?

Một loạt câu hỏi trong nháy mắt đã tràn lên trong đầu con mọt sách, nhưng đầu óc của nó vốn đã không được tốt lắm, không biết tại sao lại quát to một tiếng: “Đó là sách của bản quân, kẻ thảo dân nhà ngươi còn không mau mau đặt xuống?”

Đây vốn nên một câu hừng hực khí thế.

Tạ Bất Thần nghe thấy, ánh mắt đang rơi vào trang sách chậm rãi ngước lên, chuyển đến trên người nó, vô tình vô cảm, không giận không vui, chỉ hỏi một câu: “Ngươi cũng đọc sách?”

Con mọt sách đương nhiên không cảm thấy câu vừa rồi của mình rốt cuộc có vấn đề gì, trong lòng tràn ngập giận dữ: “Bản quân đương nhiên đọc sách!”

Đọc sách?

Tạ Bất Thần tiện tay lật một tờ, hai hàng lông mày như nét mực lại nhíu chặt hơn, nhìn thấy ánh sáng xuyên qua trang sách giống như xuyên qua cái sàng, để lại vô số chấm sáng bên dưới.

Không biết làm sao, con mọt sách đột nhiên chột dạ, khí thế cũng trở nên yếu ớt.

“Ta, ta… Bản quân vẫn rất yêu sách, có điều… có điều không khống chế được…”

Ơ ơ ơ ơ, vì sao nó lại phải giải thích cho những người này chứ?

Là mọt sách, chẳng lẽ ăn sách không phải là bản tính rất bình thường sao?

Lời này của con mọt sách thực ra không có đầu đuôi gì, nhưng Tạ Bất Thần lại nghe hiểu được.

Mọt sách yêu đọc sách, cũng thích ăn sách.

Hắn tiện tay lật quyển sách này, nhìn thấy một số câu chữ tiết lộ thiên cơ, nhưng mỗi lần đến chỗ mấu chốt lại bị con mọt sách gặm mất.

Đầu ngón tay lạnh giá vì mất máu quá nhiều chậm rãi lướt trên trang sách.

Sách này có lẽ đến từ cô đảo nhân gian, chính là một bản sách cổ thất truyền hoàn chỉnh, năm đó khi còn ở phủ Tạ hầu, hắn từng xem qua một quyển, có điều quyển đó là bản không đầy đủ.

Bây giờ lại nhìn thấy quyển sách cổ này, hắn có một cảm giác kì quái.

Tu sĩ trên đại địa Thập Cửu Châu xưa nay có hai nguồn gốc, một là sinh ra từ ngay đại địa Thập Cửu Châu, bao gồm lục địa và hải dương, bao gồm yêu tu và tu sĩ bình thường, một nữa từ cô đảo nhân gian đến, cơ bản đều là những người đi tầm tiên vấn đạo.

Hai dạng người này có thể có rất nhiều điểm không giống nhau, nhưng điểm giống nhau duy nhất có lẽ là đều nghiên cứu về “đạo”.

Ở cô đảo nhân gian nhìn thấy đồ của đại địa Thập Cửu Châu có lẽ còn có chút hiếm lạ, còn ở đại địa Thập Cửu Châu nhìn thấy đồ của cô đảo nhân gian thì không phải chuyện gì lạ lắm.

Trong đầu Tạ Bất Thần dường như có vài thứ dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn chớp chớp mắt, suy tư, ngón tay hạ xuống chạm vào trang sách.

Hàng chữ này bị gặm nhấm nghiêm trọng, gần như không đọc được gì nữa, nhưng khi ngón tay Tạ Bất Thần chậm rãi chạm xuống rồi lại từ từ nhấc lên, trên tờ giấy cũ đó không ngờ lại có mấy nét mực tự động ngưng tụ, vết cắn nham nhở cũng lan dần từ xung quanh vào chính giữa lỗ.

Chỉ sau chốc lát, từng hàng chữ vốn không hoàn chỉnh lại xuất hiện trên tờ giấy.

Con mọt sách nhìn cảnh này, triệt để há hốc mồm.

Tạ Bất Thần lạnh nhạt lật qua một tờ, khóe miệng lại có một nét cười dần dần hiện lên.

Đáy mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nét cười này lại có một chút thật lòng.

Một tờ, một tờ…

Gần như làm mọi người cho rằng hắn đang ngồi bên cửa sổ râm mát cạnh cây nhãn trong Tạ hầu phủ vào một buổi chiều, mở ra một quyển sách thơm mùi mực, ngửi hương trà đầy phòng, chờ một người mang tách trà thơm tới cho hắn, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với hắn.

Ngón tay dần dần di xuống.

Một tờ cuối cùng, hàng chữ cuối cùng hắn biết cũng hiện lên.

Lại là vài câu thơ.

“Ta vốn ngư tiều nơi thôn dã, một đời tất sẽ được an nhàn…” Môi mấp máy, tiếng ngâm nga gần như không thể nghe thấy: “Chợt nghe tiếng ca đâu vọng tới, sao đành cam chịu dưới phong trần?”

Sao đành cam chịu dưới phong trần?

Như là chạm vào ngọn lửa nóng bỏng, ngón tay thon dài đặt trên trang sách của Tạ Bất Thần run lên một chút.

Bảy chữ không đầu không đuôi nằm trên trang sách ố vàng.

Hắn yên lặng thật lâu không nói.

“Ngươi làm sao thế?”

Phá vỡ yên lặng là một tiếng kêu sợ hãi của con mọt sách.

Tạ Bất Thần cau mày, cuối cùng lấy lại tinh thần.

Chỉ trong thời gian mọt chớp mắt đó, trong đầu hắn lại như hêện lên rất nhiều thứ, có thư hương, hồng tụ, núi thây, biển lửa, sông dài, tịch dương, núi xa…

Và bóng kiếm.

Ánh mắt ngước lên lại dần dần hạ xuống.

Trong lòng hắn đột nhiên lại trở nên phẳng lặng như mặt nước dưới giếng cổ, chỉ chậm rãi khép lại quyển sách trong tay, nhìn thấy ngoài bìa viết bốn chữ mạnh mẽ: Nhân gian kí văn.

Cô đảo nhân gian, ghi lại chuyện nghe thấy?

Chỉ có một suy nghĩ như vậy lướt qua.

Tạ Bất Thần lau hất vụn giấy dính ngoài bìa, đưa quyển sách vào trong hang đá đã không còn màn sáng che chắn, chậm rãi đặt quyển sách về chỗ cũ trong ánh mắt kinh hãi và khó hiểu của con mọt sách.

“Đã yêu chi, đừng ăn chi”.

Giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra chìm nổi, như mặt hồ phẳng lặng.

Con mọt sách ngơ ngác, vẫn còn chưa phản ứng lại được.

Lấy đi một quyển sách rách nát, trả lại mọt quyển sách gần như hoàn chỉnh?

Nó không hiểu những câu chữ chi hồ giả dã phức tạp, nhưng câu này của Tạ Bất Thần nó lại có thể nghe hiểu được.

Có điều, hiểu được ý của câu đó…

“Nhưng ta vốn thích ăn sách. Lúc trước có một đại tỷ tỷ nói với ta, muốn ăn cứ ăn, ăn no lại đọc sách, vừa khéo”.

Muốn ăn cứ ăn, ăn no lại đọc sách, vừa khéo?

Câu này đúng là thú vị.

Tạ Bất Thần nhếch môi vô cớ: “Nàng nói thế à?”

“Đúng vậy!” Con mọt sách vô thức trả lời, sau phút chốc mới sợ nổi da gà, đầu óc trống rỗng, một chân lập tức giơ lên chỉ Tạ Bất Thần, run run kêu lên: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi biết!”

Có cái gì mà biết với không biết?

Tạ Bất Thần nhìn háng đá này, lại nhìn những hang đá xung quanh, xoay người đi.

“Đã yêu rất sâu, không bằng đọc sách, minh tâm kiến tính, giữ lại thiên lí, diệt hết lục dục”.

Áo bào xanh nhuộm máu, máu đã dần khô.

Góc áo bào lướt qua trên cỏ dại, đè lên nhánh cỏ đã gãy.

Bước chân Tạ Bất Thần rất nhẹ nhàng, không tiếng động.

Con mọt sách vẫn giữ nguyên tư thế giơ mọt chân lên chỉ hắn.

Thấy Tạ Bất Thần xoay người bước đi, vậy mà lại không hỏi gì, nó hơi buồn bực thu chân lại, đưa lên gãi gãi đầu.

“Thế… thế nên nghe ai?”

Nó ngơ ngác, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.

Một người nói thích ăn cứ ăn, ăn no lại đọc sách, còn nói sách tại thiên hạ, lại nói sách trong thiên hạ không chỉ trong sách mới có. Một nói yêu sách thì không được ăn sách, phải đi đọc sách, giữ lấy thiên lí, diệt hết dục vọng, là muốn mình diệt đi dục vọng ăn sách hay sao?

Nó giơ một chân bên trái lên: Ăn sách?

Nó giơ một chân bên phải lên: Không ăn sách?

Rốt cuộc bên nào?

“Ôi chao, ta giơ cả tám cái chân lên xem nào!”

Đau đầu quá!

Con mọt sách lật ngửa ra trên quyển sách.

“Ha ha…”

Một tiếng cười khẽ chợt truyền đến.

Con mọt sách cứng đờ người, rùng mình một cái, bật tôm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy vị “khách không mời” thứ ba xuất hiện ngoài cửa hang.

Vừa nhìn thấy, nó liền sửng sốt, sau đó không ngờ lại cười to: “Ha ha ha ha…”

Người này mang theo một giỏ cá, nhất thời không thấy rõ trong giỏ cá có cái gì.

Hắn mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt cũ đến mức sắp mọc rêu, tóc tai bù xù, đứng ở phía trước con mọt sách, thấy con mọt sách cười to cũng không giận.

“Buồn cười lắm à?”

“Ha ha ha, ta tưởng là cái gì, không ngờ là mọt con phù du hóa thành người làm ta sợ, đúng là… Ha ha ha, so với ta còn nhỏ, đúng là lần đầu thấy… Ha ha ha…”

Ở chỗ này của Bất Ngữ thượng nhân, con mọt sách đúng là kẻ nhỏ nhất.

Nó sống đến bây giờ, tu đạo nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy phù du…

“Ha ha…”

Ơ?

Hình như có gì đó sai sai?

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.

Sợi râu rung rung của con mọt sách cũng dừng lại, mồ hôi lạnh đột nhiên tứa ra, nó cảm thấy tám cái chân của mình cũng giật giật.

“Phù… phù du…”

Bất kể là ở cô đảo nhân gian hay là trong ẩn giới của Bất Ngữ thượng nhân, nó đều chưa bao giờ nghe nói phù du sáng sinh chiều chết lại cũng có thể tu hành!

Trời đất rộng lớn, thời gian một sớm một chiều làm sao có thể nhìn thấu sự huyền bí của thiên cơ?

Tất cả phù du đều không trốn được phán quyết của trời.

Nhưng…

Nhưng con phù du trước mắt này không phải phù du thì là cái gì?

Con mọt sách quả thực nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, nhưng nụ cười hiện lên trên gương mặt con phù du lại hết sức chân thực.

Phó Triêu Sinh không hề để ý đến sự chế nhạo của đối phương, ánh mắt nhìn nó lại rất thân thiết.

Thậm chí có cảm giác như đang nhìn vãn bối, nhìn một đứa trẻ con không hiểu chuyện.

Hắn vươn tay ra, tiện tay tóm lấy, liền bắt được con mọt sách thân thể cứng đờ.

“Ăn sách có gì đặc biệt hơn người? Nếu có thể ăn hết đại đạo lí trong thiên hạ mới tính là ngươi có bản lãnh”.

Phó Triêu Sinh thở dài một tiếng, quay đầu ra xem “không trung” bên ngoài.

Hai con mắt lóe lên ánh sáng màu xám nhạt.

Không trung của ẩn giới chính là không trung trong tiểu thiên địa, khác đại thế giới mênh mông bên ngoài, không trung ở đây là có biên giới.

Xuyên qua biên giới này, hắn có thể nhìn thấy hết thảy những gì hắn muốn nhìn.

Hai mắt trái phải, vũ trụ càn khôn.

Hắn cười cười vô cớ, dường như là nhìn thấy gì đó.

Giữa hai ngón tay hắn, con mọt sách đã bắt đầu giả chết theo thói quen vì quá hoảng sợ, Phó Triêu Sinh chỉ tùy ý ném nó vào trong giỏ cá.

Sau phút chốc liền nghe thấy tiếng kêu thảm rung trời chuyển đất: “A a a a a a a!”

Đúng rồi, trong giỏ cá có “bạn cũ” của hắn.

Con vật nhỏ lúc trước mới cười nhạo hắn sợ là đã vỡ mật rồi.

Phó Triêu Sinh buông giỏ cá ra, coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đáng sợ đó, chậm rãi bước đi.

Xoay người một cái, bóng dáng hắn biến mất.

Giờ khắc này, Kiến Sầu đã đi tới phía trước một hang đá khác đột nhiên có cảm giác gì đó, thoáng nhìn về một phương hướng phía sau.

Nhưng phía sau chỉ có tường cao san sát.

Loại cảm giác này lại từ phái sau những bức tường cao truyền đến.

Con chồn nhỏ kêu to mấy tiếng, đuôi cứng đờ quấn vào cổ Kiến Sầu, lại không hề để ý phía sau, chỉ trợn hai mắt nhìn vào tỏng hang.

Cảm giác này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Kiến Sầu cau mày, cuối cùng vẫn đè xuống cảm giác kì lạ trong lòng, cúi đầu nhìn, không ngờ Bất Động Linh lại bắt đầu nhấp nháy.

Có người đang tới gần chỗ nàng?

Hơi nheo mắt, nàng nắm chặt đao và búa.

Theo lời con mọt sách nói, sau khi bỏ rơi Tống Lẫm, nàng liền đi về phía đông, đi tới chỗ hang đá này.

Không giống những hang đá hơi nhỏ trước đó, hang đá ở đây cao đến ba trượng, như là khoét rỗng cả mọt bức tường, điêu khắc bên ngoài cũng lớn hơn trước.

Một con chim cắt uy nghiêm đậu trên cánh tay một người, mắt nhìn phương xa như sắp bay đến đó.

Vẻ lẫm liệt như cần chinh phục hết thảy được thể hiện rất sâu sắc trong hình ảnh đơn giản này.

Kiến Sầu vốn cho rằng có thể nhìn thấy chuyện của con chim cắt này như những linh thú trước, không ngờ trừ bức điêu khắc này, xung quanh cửa hang chỉ còn lại vết vỡ vụn, như là những bức điêu khắc ở đó đều bị một sức mạnh nào đó phá nát.

Con mọt sách dù ngốc nghếch, có cảm giác như một em bé không đáng tin, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy thiện ý của nó.

Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nhẹ nhàng đưa tay tới, ấn lân cửa hang tối đen như mực.

Vù!

Ánh sáng hừng hực màu đỏ đậm lập tức lan rộng ra xung quanh như sóng gợn.

Ánh sáng trong suốt tạo thành một, như là một cánh cửa ngăn cách trong ngoài.

Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ sau màn chắn đều trở nên rõ ràng.

Kiến Sầu không nhịn được run lên.

Hai điểm sáng màu đỏ đậm dần dần xuất hiện sau màn sáng trong suốt cũng màu đỏ đậm.

Như là phía sau màn chắn này có một con ác thú dữ tợn bị đánh thức, chậm rãi mở hai mắt sắc bén mà uy nghiêm ra!