Chương 297 : Ngọc niết

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phù du…

Đại yêu chí tà trời sinh ?

Người khác nghe vậy thì có thể chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng Kiến Sầu lại biết rất rõ___ hay nói cho đúng trên toàn Cực Vực này không có ai biết rõ về hắn hơn nàng.

Phù du đây đúng là Phó Triêu Sinh.

Hắn đã giả dạng thành Lệ Hàn của tộc Quỷ vương để lẻn vào đỉnh tranh, bây giờ vừa khéo lại cùng chung nhóm với nàng. Chỉ có điều sau khi vào được mười tám tầng địa ngục thì cả hai đều mất liên lạc với nhau.

Tuy có để thư lại cho hắn nhưng hiện tại nàng vẫn còn không biết hắn hạ lạc nơi nào.

Kiến Sầu hơi nhíu mày chăm chú nhìn phiến đồ đằng chim Cửu Đầu, trầm ngâm nói : “….Ý của tiền bối là ?”

“Hắn có mang mắt Vũ và mắt Trụ trên người, có thể nhìn được mọi chuyện đã qua, xem thấu từng chân trời góc bể.”

“Tàn hồn của ta sức lực có hạn, không thể ngăn hắn lâu; vả lại Côn Bằng bạn cũ của ta cũng là bạn hắn, chỉ sợ chốc lát nữa họ sẽ tìm tới đây mau thôi.”

“Bản tính yêu tà tàn bạo hiếu chiến.”

“Thân là phù du sáng sinh chiều chết, nhưng nhờ nghịch đạo trời, lợi dụng được kẽ hở trong luân hồi nên mới được vĩnh sinh bất tử mà thôi. Nếu hắn biết chúng ta trọng phục luân hồi thì hậu quả khôn lường.”

“Kiến Sầu tiểu hữu, ngươi là người duy nhất có thể truyền tin cho người ở Nhai Sơn. Hai người các ngươi tuy quen biết nhau nhưng tính tình yêu tà khó lường, hắn đã dám cãi lại đạo trời thì cũng có thể điềm nhiên xuống tay hạ sát ngươi, điều này âu cũng là chuyện bình thường.”

“Cho nên, hãy nhớ____”

“Tuyệt đối đừng để lộ ra sơ hở nếu không hắn sẽ lại nhìn lén quá khứ.”

Giọng chim Cửu Đầu trầm nặng chầm chậm từng tiếng một. Dường như chuyện này rất quan trọng, ngay cả nó cũng không dám xem thường.

Dù sao Phó Triêu Sinh cũng chính là đại yêu trời sinh. Mặc dù tu vi của hắn mạnh yếu khác nhau theo quy luật sáng sinh chiều chết nhưng nếu hắn muốn giết chết nữ tu trước mắt này thì thật dễ như trở lòng bàn tay.

Kiến Sầu nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của chim Cửu Đầu. Tuy nhiên càng nghe nàng lại càng có linh cảm vô cùng vi diệu nên không trả lời lại nó.

Ngẫm kỹ thì số lần nàng gặp Phó Triêu Sinh chỉ đếm được vẻn vẹn trên đầu ngón tay. Hai người coi như cũng có duyên với nhau nhưng lần gặp gỡ nào cũng rất vội vàng chóng vánh. Mặc dù vậy, nàng lại không có ấn tượng quá xấu về vị “đại yêu chí tà trời sinh” này mà thậm chí lúc nào cũng cảm thấy hắn có thiện ý với mình.

Đó là bởi vì nàng không chỉ biết hắn mà còn tận mắt nhìn thấy hắn ngộ đạo từ thân xác phù du rồi sau đó mới hóa thành cái gọi là “đại yêu” như bây giờ.

“Mặt trời mọc, ta ra đời; mặt trời lặn, ta chết.”

“Vì lẽ gì nghe đạo là chết ?”

“Nếu “đạo” bắt ta sống không quá một ngày, ta nhất định sẽ khiến mặt trời mọc rồi sẽ mãi mãi không lặn, mặt trời lặn rồi sẽ vĩnh viễn không mọc lại; khiến cho thiên hạ này sẽ không còn ban ngày và cũng chẳng còn ban đêm; thời gian vĩnh viễn ngừng trôi, muôn ngày như một ngày…”

Lời nói mới kinh tâm động phách làm sao.

Nó đã khắc sâu trong tâm khảm nàng từ lúc vừa mới chập chững bước những bước đầu tiên trên con đường tu đạo.

Cho đến tận bây giờ Kiến Sầu cũng không rõ là trong lúc vô tình nàng đã khiến Phó Triêu Sinh “nghe đạo” hay là chính hắn mới là người khiến nàng “nghe đạo”.

Sau cuộc gặp gỡ vội vã bên bãi đá san hô ở bờ Tây Hải, hắn có gửi lôi tín đến giếng Quy Hạc, trong thư gọi nàng là “bạn cũ”, hơn nữa còn hỏi thăm xem nàng có khỏe không.

Lúc đó nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại gọi mình là “bạn cũ”.

Mãi đến sau tiểu hội Tả Tam Thiên, có dịp cùng dạo thuyền trên sông, thấy hắn câu cá nấu canh, nàng mới nói đến điều này. Hắn bảo phù du sáng sinh chiều chết, một ngày chính là cả đời. Đối với nàng mà nói, cuộc gặp gỡ này chỉ thoáng qua, chuyện trò dăm ba câu, chẳng khác gì khách qua đường tình cờ gặp nhau mà thôi, nhưng đối với hắn thì lại là quen biết đã non nửa cuộc đời.

Vì thế hắn mới gọi nàng là “bạn cũ”.

Mối duyên gặp gỡ này vô cùng kỳ diệu khiến cho hắn mãi đến bây giờ cũng không giải thích rõ ràng được.

Nhưng nàng lại có thể cảm thấy thiện ý của hắn.

Đại yêu chí tà là do trời sinh, do nghịch thiên sao ?

Nàng thật không biết điều này.

Nhưng nếu nói Phó Triêu Sinh sau khi biết được chim Cửu Đầu nhờ nàng truyền tin về Nhai Sơn sẽ giết nàng để cản trở việc thông tin giữa nó và Thập Cửu Châu, chặn đứng không cho khôi phục luân hồi thì điều này nàng hoàn toàn không tin.

Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ là người mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi. Mà trái lại, tuy cư xử hòa nhã, nhìn bề ngoài trông rất thân thiện dễ gần nhưng không phải cứ ai nói sao là nàng thay đổi chủ kiến của mình, dễ ngả theo quan điểm của người khác.

Huống hồ…

Tôn chỉ của nàng là có thù phải báo, trừ phi bất đắc dĩ chứ nếu không thì sẽ không bỏ qua. Nhưng chim Cửu Đầu lại muốn sư phụ nàng tấn công Cực Vực trước, dẹp mọi “ân oán trong nội bộ Thập Cửu Châu” sang một bên.

Mặc dù không biết là “ân oán” gì nhưng nàng nghe vậy thì cũng không thấy thoải mái cho lắm.

Cho nên sau khi trầm ngâm một hồi lâu, Kiến Sầu quyết định không nói chính mình đã cho Phó Triêu Sinh mượn mắt Vũ và mắt Trụ. Nàng cũng không cãi lại lời chim Cửu Đầu mà chỉ khẽ cười đáp : “Tiền bối nói rất có lý. Ta và người này tuy không thù không oán nhưng cẩn tắc vô áy náy, tin tức này ta nhất định sẽ không nói cho hắn biết. Kính xin tiền bối yên tâm.”

Câu trả lời này thật ra rất kín kẽ cẩn trọng. Trước nhất là nhận lời để người nghe vui lòng; chỉ có biểu lộ thái độ khó xử, cẩn thận suy nghĩ thì người ta càng tin tưởng hơn.

Chim Cửu Đầu quả nhiên không nghi ngờ gì.

Nó chăm chú nhìn Kiến Sầu và dĩ nhiên đồng thời cũng nhìn thấy được viên hồn châu có màu tím đế vương trong mi tâm nàng đang gần như đạt đến độ hoàn mỹ.

Hoa văn tím trên thân châu chớp nháy lấp lánh.

Nhưng trong khe nứt, hồn lực tinh thuần và lực bài xích nổ lốp bốp không ngừng !

Đạt tới mức viên mãn vốn là điều đáng mừng, nhưng vì hồn phách khuyết thiếu nên viên châu của Kiến Sầu lúc nào cũng còn lại một khe nứt. Thành thử hồn lực tinh thuần chỉ còn cách đập vào khe hở, khiến cho nó rục rịch muốn bể nát đến nơi !

Không thể chờ thêm được nữa !

“Tiểu hữu đã cân nhắc kỹ càng, vậy ta cũng yên tâm.”

“Đỉnh tranh trong mười tám tầng địa ngục khó khăn trùng trùng. Bát phương diêm điện đã bắt đầu để ý đến ngươi, vậy nên con đường phía trước sẽ trắc trở hơn nhiều.”

“Nhờ vào sức tàn hồn còn lại, hôm nay ta sẽ yểm trợ ngươi một phen !”

Giọng nói trầm hùng thương tang nhất thời vang dội trong không gian u ám.

Kiến Sầu đang ngồi xếp bằng trong dòng nước ngầm thì đột nhiên cảm thấy hồn châu đang thay đổi, trong lòng liền mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhưng chim Cửu Đầu vừa dứt lời thì phiến đồ đằng trắng như tuyết kia liền lục bục phồng lên như bong bóng nước sôi. Kế đó, một đạo hào quang u u tím rịm đến gần như thâm đen phóng ra, nhắm thẳng mi tâm Kiến Sầu mà đâm vào !

“Ô…ô…n…g !”

Trong nháy mắt đó, Kiến Sầu nghe thấy như có tiếng chuông lớn rung lên vang vang trong đầu !

Đạo hào quang u u kia tựa như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào hồn châu một cái tách, giống như va phải một viên ngọc lưu ly vậy !

Cả viên hồn châu tím màu đế vương liền ầm ầm vỡ vụn !

Kiến Sầu đại kinh, hoa dung thất sắc.

Những tưởng sẽ rất đau đớn nhưng điều đó lại không xảy ra.

Đạo hào quang tím đậm kia chui vào mi tâm nàng, sau khi phá vỡ hồn châu thì cũng không biến mất mà thu lại thành một viên tròn, hóa thành một nguồn suối phun nước trong vắt đọng thành một vũng nước sâu.

Mọi mảnh hồn châu vỡ vụn đều chìm vào trong.

Biến chuyển trong nháy mắt thật kỳ diệu.

Từng mảnh hồn châu liền tan đi tựa như vụn sắt rơi vào nước thép !

Đạo ánh sáng tím rịm đến gần như đen thẫm cũng dần dần nhạt đi rồi trở thành màu tím đế vương của hồn châu !

Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu nghe thấy hình như có một tiếng “Tách” vang lên.

Khối cầu tan thành ánh sáng đang tụ lại trong mi tâm nàng liền không ngừng tỏa ra lớp lớp vòng sóng tím màu đế vương !

Hết vòng này đến vòng kia lan ra.

Đầu tiên những vòng này còn ở trong phạm vi tổ khiếu nhưng dần dần chúng tỏa rộng, bao phủ đỉnh đầu, lan xuống đến mặt, đến cổ, rồi phủ hết cả người…

Lúc này Kiến Sầu liền đột nhiên hiểu ra___

Đây là ngọc niết !

Cảnh giới thứ tư trong hệ thống tu hành của Cực Vực !

Sau khi hồn châu đạt đến độ viên mãn thì phải đánh nát hồn châu rồi dùng hồn lực tế luyện, khiến cho các mảnh vụn tan thành một chất ngọc lỏng. Chất lỏng này sẽ bao phủ toàn thân, thấm vào trong hồn thể, chuẩn bị cho cảnh giới kim thân sau này.

Nhưng chỉ cần có một chỗ nhỏ trên hồn thể không được phủ kín thì ngọc niết coi như thất bại.

Nói chung, hồn châu càng lớn, hồn lực càng tinh thuần thì xác suất thành công càng cao.

Nhưng ba hồn bảy vía của Kiến Sầu không được đầy đủ nên mới có một vết nứt trên thân hồn châu.

Hồn châu càng lớn thì khe hở càng lớn.

Đến khi trùng kích ngọc niết thì điểm khiếm khuyết này nguy hiểm chí mạng, đó là còn chưa nói đến ngàn vạn rủi ro khác đang chực chờ, chỉ cần sơ sẩy một ly vào lúc dung luyện thì rất dễ bị hồn phi phách tán !

Bây giờ chim Cửu Đầu lấy đạo hào quang tím đen này yểm trợ, đánh nát hồn châu chính là giúp nàng bức lên cảnh giới ngọc niết, bổ sung phần hồn châu bị khuyết và tăng cường thêm hồn lực tinh thuần cho nàng !

Kiến Sầu nhất thời rùng mình chấn động trong lòng.

Nhưng đang vào lúc này nàng hoàn toàn không thể nghĩ ngợi gì nhiều !

Những vòng sóng ánh sáng tím đang sắp phủ kín hết người.

Kiến Sầu nín thở ngưng thần, hai tay liền kết ấn nhanh chóng bấm pháp quyết dẫn dắt hồn lực toàn thân phóng về phía tổ khiếu nơi mi tâm để tế luyện khối cầu sáng tím do hồn châu hóa thành.

Nếu nói hồn châu tựa như một hòn sắt thì luồng hồn lực tinh thuần này của nàng có thể ví như ngọn lửa có độ nóng cực kỳ cao, có khả năng dung luyện tạp chất bên trong viên châu. Trong nháy mắt, khối cầu tím liền biến đổi.

Màu tím lúc trước vốn trong suốt nhưng rồi dường như được một giọt sữa nhỏ vào nên dần dần trông có vẻ óng ánh như ngọc.

Những quầng sáng tím đang tỏa ra không ngừng cũng có biến chuyển.

Từng gợn từng gợn lan rộng, hào quang lúc trước vốn trong suốt thì bây giờ lại trở nên bóng mượt; tuy vẻ sắc sảo hơi giảm nhưng vẻ uy nghiêm hàm chứa bên trong thì lại tăng thêm vài phần.

Từng chút từng chút tăng lên…

Ánh ngọc tím rịm càng lúc càng phủ dầy.

Kiến Sầu tuy ngồi bất động như tượng giữa dòng nước ngầm nhưng cả người lại tỏa ra hào quang chói mắt !

Lớp ngọc tím đã phủ kín khắp người nàng nhưng mặc dù vậy nó vẫn còn cách thân khoảng một tấc chứ chưa hòa nhập vào bên trong cơ thể.

Đã đến bước cuối cùng trong việc trùng kích lên ngọc niết, phải làm sao cho lớp ngọc này thấm vào người, nếu sau một lúc lâu mà không thành công thì hồn lực sẽ tán đi, lớp ngọc tan rã, tu vi dĩ nhiên cũng sẽ mất theo.

Có thể nói càng gần đến giai đoạn cuối chừng nào thì nguy hiểm càng cao !

Nhưng chỉ trong một thoáng suy tư đó, Kiến Sầu chợt cảm thấy lớp ngọc bao phủ quanh người đang rục rịch muốn tản ra xa khỏi cơ thể. Ngay lập tức nàng bèn không dám ngần ngừ nữa mà cắn răng mím môi bấm quyết ngay, hai tay đồng thời cùng kết ấn !

Thủ ấn trên mỗi tay mỗi khác nhau : một bên thành hình phật thủ liên hoa, bên kia thì tựa như ba ngọn núi lật úp !

Lúc còn ở trong căn trạch viện cũ của người chủ trước, nàng đã từng đọc qua bộ pháp môn trùng kích ngọc niết nên có ấn tượng rất sâu đậm đối với hai loại thủ ấn này.

Vì vậy việc thực hành lúc này mới thuần thục như nước chảy mây trôi.

“Bốp !”

Nàng hướng đối hai lòng bàn tay, thủ ấn hai bên liền lập tức va vào nhau, tạo thành một vùng gió xoáy ở khoảng không nơi chính giữa !

Ngay sau đó, lớp ngọc quanh người nàng liền giống như bị vụ xoáy cuốn lấy !

Mấy tiếng “Rắc rắc” vang lên, nó ép sát vào hồn thể nàng hai phần !

Kiến Sầu vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa hai tay, cứ ép được đến đâu thì lớp ngọc lại tiến sát vào thân chừng đó. Không biết có phải vì có chim Cửu Đầu yểm trợ hay không mà mọi sự đều thuận lợi chưa từng có.

Từ đầu đến cuối đều gần như không gặp bất cứ trở ngại nào.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện cho đến nay nàng hầu như chưa từng trải qua tình cảnh suôn sẻ như thế này.

Một tiếng “Ô…ô…ô…n…g” nhỏ vang lên.

Ngay khi ép sát đến thân người nàng, lớp ngọc bao quanh liền biến thành một màn sương mù thấm ngay vào trong cơ thể !

Cảm giác tựa như trăm sông cùng đổ về một biển !

Hồn lực vốn dùng để tế luyện lớp ngọc tím lại quay về lại trong cơ thể, hòa lẫn trong quầng hào quang uy nghi rực rỡ !

Bây giờ không còn hồn châu nữa mà chỉ có hồn lực đang chảy tràn khắp nơi trong người nàng, so với trước khi tế luyện thì còn thập phần tinh thuần hơn !

Thậm chí trên cơ thể còn thấp thoáng lớp lớp ấn phù lấp lánh sáng, trông giống như một bộ chiến bào được khoác lên người !

Trăm hoa tựa như đang đua nở trên linh đài.

Kỳ diệu không lời nào tả xiết.

Kiến Sầu mở mắt ra. Trong đôi con ngươi vậy mà cũng có một vòng tím rịm như sắc ngọc, làm toát ra một thần thái vừa uy nghiêm ổn trọng vừa quý phái cao cao tại thượng, khác biệt hẳn với mọi thứ xung quanh ! Song song đó, khí thế quanh người cũng thay đổi, mặc dù nàng vẫn còn xếp bằng tĩnh tọa nhưng người khác nhìn thấy vẫn phải có cảm giác e dè kiêng sợ…

Hào quang trên phiến đồ đằng trắng như tuyết trước Hắc Phong động đã hơi nhạt đi.

Vừa lúc bắt gặp ánh mắt chim Cửu Đầu, nàng lên tiếng định hỏi : “Tiền bối____”

Nào ngờ phiến đồ đằng lại dần dần tối đi, chỉ còn lại dư âm giọng nói đượm nỗi thăng trầm bể dâu văng vẳng vọng lại từ xa…

“Ngọc niết đã thành, phù du sắp tới.”

“Kiến Sầu tiểu hữu, chớ quên lời ta dặn. Hôm nay từ biệt, hẹn ngày sau gặp lại tại trận chiến âm dương giới…”

Nàng còn chưa kịp hỏi những hình ảnh mà nàng đã thấy trên Thập Cửu Châu là thật hay giả thì trong nháy mắt phiến đồ đằng trắng như tuyết kia đã hóa thành hư vô, biến mất vô ảnh vô tung trước cửa động, thậm chí cả tàn ảnh cũng không còn lưu lại !

Tựa như con chim Cửu Đầu huyền thoại kia chưa hề xuất hiện bao giờ.

Kiến Sầu liền nhíu chặt mày nhưng ngay sau đó trái tim trong lồng ngực chợt giật thót___

Phù du sắp tới sao ?