Chương 21: Con đường của ta

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Xoay người đi qua đám người náo nhiệt, Kiến Sầu không muốn nhìn thêm một cái nào nữa.

Phù Đạo sơn nhân phía sau hơi sững sờ: “Kiến Sầu, Kiến Sầu nha đầu!”

Ôi, cái con bé này, đi gì mà vội thế?

Còn muốn cho nó xem tên mình nữa mà!

Đúng là không được nước gì. Lão là sư phụ nhưng cũng hiếm có lúc nào rực rỡ như bây giờ, trên mấy tấm bia Cửu Trùng đều có tên lão mà!

Con bé đồ đệ này không chịu phối hợp với mình gì cả!

Phù Đạo sơn nhân thở hổn hển, ôm con ngỗng trắng đang ủ rũ đuổi theo Kiến Sầu: “Ngươi nói… Ngươi rốt cuộc không thích sư phụ đến mức nào? Làm gì mà đi nhanh như vậy? Ai trêu ngươi chọc ngươi à?”

Lúc đi ra bên ngoài, Kiến Sầu quay lại nhìn thấy quảng trường rộng rãi, biển cả mênh mông bát ngát, thậm chí trên mặt biển còn có mấy chiếc thuyền buồm tạo hình kì lạ, nàng lập tức cảm thấy lòng mình rộng rãi.

Kiến Sầu dừng bước, quay lại bắt gặp ánh mắt tức giận bất bình của Phù Đạo sơn nhân.

Nàng mỉm cười nói: “Sư phụ hiểu lầm rồi. Sư phụ là một đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm, đồ nhi được nghe uy danh đã lâu, cần gì phải nhìn mấy tấm bia Cửu Trùng Thiên tầm thường này mới biết? Cho nên đồ nhi không nhìn”.

Lần đầu tiên nghe thấy nàng nịnh bợ một cách đường hoàng như vậy.

Phù Đạo sơn nhân nhìn Kiến Sầu, như thấy rõ Kiến Sầu đã sa đọa, không nhịn được chuyển con ngỗng sang ôm bằng một tay, đưa tay kia vỗ vỗ vai nàng, lời nói thành khẩn, ý tứ sâu xa: “Đồ nhi à, vi sư thích những người chỉ biết nói thật như con!”

“…”

Độ dày của da mặt Phù Đạo sơn nhân có lẽ còn dày hơn tưởng tượng của nàng một chút.

Kiến Sầu khôn ngoan gật đầu, tỏ ý hết sức đòng tình: “Thế chúng ta có thể đi rồi chứ?”

“Đi thôi!”

Lần này Phù Đạo sơn nhân đã vui vẻ hơn nhiều, bước chân trở nên hết sức nhẹ nhàng.

Con ngỗng trắng trong lòng lão vươn cổ lên trời rồi quay lại phía sau.

Kiến Sầu nhìn thấy, lại cảm thấy như con ngỗng này đang trợn mắt khinh bỉ.

Nàng không nhịn được hỏi: “Sư phụ, lúc trước sư phụ từ Thanh Phong am về không thấy mang theo con ngỗng này. Sư phụ giấu nó ở đâu thế?”

“Ẩn giới Thanh Phong am rất nguy hiểm, ngay cả sơn nhân ta cũng phải vội vã chạy thoát thân, đương nhiên phải buộc nó ở bên ngoài rồi, không nhỡ đâu nó bị thương thì làm thế nào?” Lão vừa nói vừa dùng ngón tay gạt gạt những chiếc lông mượt mà trên đầu con ngỗng, cười lấy lòng: “Có đúng không, ngỗng ngoan”.

“…”

Nỗi nghi hoặc cũ lại một lần nữa hiện lên: Rốt cuộc ai mới là đệ tử ruột của ngài?

Kiến Sầu nghĩ, chắc chắn không phải là mình.

Quảng trường bên bờ biển rất rộng, Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân đi một hồi mới đi đến rìa quảng trường. Ngước mắt lên nhìn, trước mặt là biển cả bao la, sau lưng là một bình nguyên rộng lớn, dọc theo bờ biển có một dãy núi thấp, dưới chân núi xây dựng không ít nhà cửa lầu các, dường như là một trấn nhỏ ven biển.

Nơi này chính là Thập Cửu Châu.

Mọi người đi qua đi lại, y phục trên người đều có những điểm riêng biệt, màu sắc rất đa dạng, chất liệu cũng lạ lùng hiếm thấy.

Kiến Sầu vừa đi vừa nhìn, cảm thấy tầm mắt dần dần được mở rộng.

Phù Đạo sơn nhân từ bậc thềm bên cạnh quảng trường đi xuống, cười nói: “Nơi này xem như bờ biển tây nam của Thập Cửu Châu, là điểm cuối của tiên lộ mười ba đảo, cho nên hết sức náo nhiệt. Có điều ở đây không hề yên bình, đi trên đường phải lo lắng cho tính mạng của mình”.

“Thế à?”

Nhìn thế nào cũng thấy như là một nơi rất thông thường mà.

Kiến Sầu không hiểu nguy hiểm từ đâu mà đến.

Phù Đạo sơn nhân thần thần bí bí chỉ sang bên trái, đó là phía bắc.

“Tiếp tục đi về phái bắc sẽ đến sông Cửu Đầu, bên bờ sông có một tòa lầu cao tên là Vọng Giang lâu. Tông môn đặc biệt nhất Trung Vực ở Thập Cửu Châu chính là Vọng Giang lâu”.

Lão lại chỉ về phía bên phải bọn họ, đó là hướng nam.

“Tiếp tục đi thẳng về phía nam, gần biển có một tòa lầu cao quay mặt ra biển. Ở đó cũng có một thế lực sức mạnh ngang ngửa Vọng Giang lâu, tên là Vọng Hải lâu”.

Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu.

Kiến Sầu vô thức cảm thấy có gì đó không đúng: “Tên của hai môn phái này hình như giống nhau quá mức”.

“Đúng vậy, cho nên sơn nhân mới nói…”

Phù Đạo sơn nhân vuốt mấy sợi râu lơ thơ dưới cằm, ánh mắt sâu lắng như một thằng ngớ ngẩn, à không phải, như một nhà thông thái.

“Hai môn phái này thường xuyên đánh nhau. Vốn Thập Cửu Châu chỉ có một Vọng Giang lâu, đã tách ra khỏi Trung Vực, không còn nằm trong Tả Tam Thiên, quy mô lớn đến mức kinh người. Ai ngờ sau đó xảy ra nội loạn, người một nhà đánh người một nhà, một nhà tách thành hai nhà, cho nên lại có thêm một Vọng Hải lâu”.

Hiểu rồi.

Kiến Sầu cúi đầu nhìn mặt đất mình đang giẫm dưới chân.

Nơi hai thầy trò đang đứng này chính là chỗ giao giới của Vọng Giang lâu và Vọng Hải lâu, chẳng phải là nơi dễ sinh ra rắc rối nhất hay sao?

Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Vậy chúng ta phải đi đến Nhai Sơn thế nào?”

Một người qua đường đi qua bên cạnh Kiến Sầu đột nhiên quay lại nhìn nàng một cái.

Người đi phía sau là bạn đồng hành của hắn: “Có chuyện gì thế?”

Người đó nhún vai, vội vàng cùng bạn đồng hành tiếp tục đi về phía trước, nói: “Ôi, đám nhà quê ở Thập Cửu Châu của chúng ta đúng là càng ngày càng nhiều. Con bé vừa rồi mà cũng hỏi đi đến Nhai Sơn thế nào. Nhai Sơn, ôi!”

“Ha ha ha, thế à? Lúc nào chả có rất nhiều kẻ thích nằm mơ chứ…”

“Ha ha”.

Kiến Sầu nghe thấy, không biết nói gì nữa.

Nàng quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhướng mày, nhìn thấy vẻ mặt của Kiến Sầu không nhịn được hừ một tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi không cảm thấy mừng thầm trong bụng sao? Ngươi nhìn lại cái mặt của mình đi”.

Kiến Sầu hơi khó hiểu: “Nhai Sơn… Đồ nhi luôn cảm thấy hơi là lạ. Bọn họ nói đến Nhai Sơn…”

“Lòng luôn hướng tới, lại không với được. Chẳng phải chính là như vậy sao?”

Phù Đạo sơn nhân lúc này lại không cợt nhả nưa, lấy một cái đùi gà ra, ung dung nhìn con đường phía trước.

Nhai Sơn…

Đã ba trăm năm không nhìn thấy rồi.

“Còn vì sao thì đến lúc nhìn thấy sẽ biết”.

Sẽ biết vì sao tất cả mọi người nhắc tới Nhai Sơn đều dùng giọng điệu như vậy, đều có vẻ mặt như vậy.

Từ ngày bắt đầu tu hành, Phù Đạo sơn nhân đã luôn tự hào vì Nhai Sơn.

Những như lão, từ khi bước chân lên Thập Cửu Châu này, Kiến Sầu cũng sẽ tự hào vì Nhai Sơn.

Môn hạ Nhai Sơn.

Bốn chữ này ngưng tụ bao nhiêu thứ?

Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến đây, đột nhiên hào khí dâng lên, ném xương gà, vung tay áo, ngón tay chỉ ra.

“Kiếm đến!”

Vù vù vù, cuồng phong nổi lên, chiếc áo bào rách rưới bẩn thỉu tung bay theo gió.

Đi cùng với đó là một tiếng kiếm ngâm lanh lảnh. Vô kiếm!

Bỗng dưng xuất hiện.

Một vệt sáng màu lam đậm bắn ra!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đi qua đi lại trên đường lớn đều quay lại nhìn.

Tuy nhiên Phù Đạo sơn nhân vẫn làm như không thấy.

“Đi, đồ nhi, sư phụ đưa ngươi đi xem thế giới Thập Cửu Châu này. Lên kiếm!”

Đứng trên vị trí gần mũi kiếm, Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu nhìn phương xa, dường như không phát hiện ánh ămts hoặc là khiếp sợ hoặc là kinh ngạc của mọi người xung quanh. Trong mắt lão chỉ có mây trôi lơ lửng, chỉ có đại địa Thập Cửu Châu rộng lớn vô biên, chỉ có…

Nhai Sơn xa xôi!

Trong thân thể gầy gò tích tụ một sức mạnh kinh người.

Tư thế của lão như một cây cổ thụ, cao vút và mạnh mẽ.

Kiến Sầu nhìn cảnh này, đột nhiên có khát khao hướng tới, trong lồng ngực như có hào khí cuồn cuộn.

Nàng cười: “Đồ nhi tuân lệnh!”

Động tác lên kiếm đã cực kì thành thạo, nàng vừa đứng vững, Phù Đạo sơn nhân đã cười một tiếng dài, nhanh chóng đưa tay bắt quyết.

Vô kiếm lao vút đi.

Một vệt hào quang màu lam đậm vút lên cao, xé gió bay đi.

Dưới đất, không ít tu sĩ đều kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn.

Một tòa lầu cao ven đường.

Một ông già lưng còng đang vừa đánh cờ vừa nói chuyện với thanh niên bên cạnh, quân cờ trên tay vừa định đặt xuống, lão lại ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía chân trời.

Một vệt hào quang màu lam đậm đột nhiên bay vút lên.

Đây là…

Ngay lập tức, lão già mở to mắt, đứng thẳng người dậy: “A…”

“Sư tôn, có việc gì vậy?”

Gã thanh niên ngẩn ra một lát, cho rằng đã xảy ra việc lớn gì, vội hỏi.

Ánh mắt lão già bám theo vệt hào quang dần dần đi xa, rất lâu không thu lại, giọng nói đầy chấn động và kinh hãi.

“Là trưởng lão chấp pháp Trung Vực, Nhai Sơn! Tu sĩ Nhai Sơn về rồi…”

Trưởng lão chấp pháp?!

Vị trưởng lão chấp pháp Nhai Sơn bỏ bê nhiệm vụ ba trăm năm đó?!

Gã thanh niên cực kì kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt sư tôn.

Vệt sáng xanh đó đã chui qua tầng mây, hòa làm một với không trung xanh thẳm, khó tìm được tung tích.

Đứng trên thân kiếm, cùng với kiếm dần lên cao, không ngừng bay về phía đông bắc, tầm nhìn của Kiến Sầu cũng trở nên rộng rãi.

Nàng có thể nhìn thấy giới tuyến rõ ràng của biển cả và lục địa, có thể nhìn thấy một con sông lớn từ đông bắc chảy tới tây nam, đổ vào biển rộng, bên bờ sông có một tòa lầu cao đâm thẳng lên trời.

Đồng bằng bao la xanh biếc một màu, những cây cổ thụ chọc trời như một tầng mây manh mướt bao phủ trên mặt đất Thập Cửu Châu.

Trên không, mây trôi lãng đãng, càng lên cao lại càng mỏng manh.

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, mặt trời rực rỡ treo trên đỉnh đầu, dường như chỉ cần đưa tay ra là chạm vào được.

Nàng cúi đầu nhìn, thỉnh thoảng có ánh sáng của pháp bảo bay qua bên dưới, có lẽ là tu sĩ Thập Cửu Châu bay qua trong mây.

“Sư phụ, Nhai Sơn vẫn ở phía đông bắc à?”

Kiến Sầu vừa nhìn vừa hỏi.

“Vẫn ở phía trước. Qua phạm vi Vọng Giang lâu này sẽ đến Tả Tam Thiên của Trung Vực, đi không xa nữa sẽ đến sơn môn Nhai Sơn”. Âm thanh của Phù Đạo sơn nhân trong gió vẫn rất rõ ràng vang vọng.

Kiến Sầu nghĩ một chút, lại líu lưỡi lắp bắp: “Chỗ chúng ta đến là địa giới Vọng Giang lâu, bay rất lâu rồi mà vẫn còn chưa hết Vọng Giang lâu à?”

“Còn sớm lắm”.

Phù Đạo sơn nhân cười một tiếng rất thản nhiên.

“Vọng Giang lâu nguyên ở chỗ giao giới giữa sông và biển, giữa biển và đất liền. Các loại linh bảo, tiên dược trên biển hay trên dất liền đều tụ tập ở chỗ này, cho nên Vọng Giang lâu xem như một địa chủ ở Thập Cửu Châu, bởi vậy phạm vi thế lực cũng mở ra cực lớn. Chỉ riêng khu vực Vọng Giang lâu quản hạt đã lớn bằng cả Tả Tam Thiên ở Trung Vực”.

“Lớn thế cơ à?”

Kiến Sầu hơi khó tưởng tượng.

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu thở dài: “Chỉ tiếc cũng không có ích lợi gì, giới tu hành không bao giờ lấy phạm vi thế lực để luận anh hùng”.

Cái này thì đúng.

Theo những gì mình thấy từ đầu tới giờ, tất cả mọi người đều hết sức kính trọng Nhai Sơn, hoặc là kiêng kị, hoặc là ghen ghét, lại chưa hề nghe người ta nhắc tới Vọng Giang lâu gì cả, có lẽ không phải cùng cấp bậc.

Kiến Sầu cũng không thấy hứng thú với Vọng Giang lâu, nàng chuyển chủ đề: “Thế còn Tiễn Chúc phái và Vô Vọng trai?”

“Ngươi lại nhớ tới con bé Niếp Tiểu Vãn đó à?” Phù Đạo sơn nhân cũng hiểu tâm tư của nàng: “Nhai Sơn ta và các đại môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực đều có liên lạc. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn sau khi Trương Toại xử lí xong sẽ nhờ trưởng bối trong sư môn đưa tin đến Nhai Sơn. Vô Vọng trai có elx cũng vậy, đến lúc đó ngươi sẽ biết, không cần lo lắng”.

Kiến Sầu nghe, chậm rãi gật đầu.

Sau khi từ biệt ở đảo Đăng Thiên, nàng vẫn rất lo cho Niếp Tiểu Vãn.

Không biết bây giờ bọn họ thế nào.

Phù Đạo sơn nhân lại nghĩ rất thoáng: “Năm tháng tu hành đằng đẵng, trăm năm ngàn năm cũng trôi qua trong nháy mắt, có duyên với nhau sớm muộn đều sẽ gặp được nhau. Nếu ngươi chăm chỉ tu hành, ba năm sau đến tiểu hội Tả Tam Thiên nhất định có thể gặp được. Nếu có chuyện gì khac,s nói không chừng còn không cần chờ lâu như vậy. Hơn nữa khoảng cách giữa Vô Vọng trai và Nhai Sơn cũng không phải quá xa”.

“Không quá xa là xa bao nhiêu?”

Kiến Sầu không nhịn được hỏi.

Phù Đạo sơn nhân chậm rãi bấm đốt ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Ờ, với tu vi của tu sĩ Trúc Cơ kì thì chỉ cần bay khoảng bảy tám ngày”.

“…”

Kiến Sầu không nói được gì.

Bây giờ nàng mới chỉ là một tu sĩ mới nhập môn với tu vi Luyện Khí kì mà thôi.

“Đúng rồi, thế tu vi của sư phụ rốt cuộc là gì? Đồ nhi nghe bọn họ nói sư phụ rất lợi hại”.

“Ta ấy hả?”

Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, giọng điệu rất khiêm tốn.

“Sư phụ ngươi không lợi hại lắm, ba trăm năm trước đã có tu vi nhập thế rồi”.

Kiến Sầu lập tức xòe ngón tay đếm.

Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, nhập thế!

Cảnh giới thứ sáu.

Bây giờ Kiến Sầu cũng đã biết muốn tăng lên một cảnh giới trên con đường tu đạo này khó khăn đến mức nào, không nhịn được thán phục: “Ba trăm năm trước đã có tu vi nhập thế rồi, thế bây giờ sư phụ chắc chắn đã là cảnh giới thứ bảy phản hư hoặc thứ tám hữu giới rồi”.

“…”

Lúc này Phù Đạo sơn nhân thật sự rất muốn dừng lại, giật Vô kiếm lên chém ngang người cái con bé lắm chuyện sau lưng này.

Hít vào, thở ra.

hít vào, thửo ra.

Cuối cùng Phù Đạo sơn nhân vẫn…

Không thể bình tĩnh được.

Lão đứng trên mũi kiếm, giương nanh múa vuốt kêu lên: “Ngươi cho rằng tu luyện là cái gì? Ăn cơm uống nước là có thể lớn lên được à? Ta đã nói rồi, tu vi một khi vượt qua xuất khiếu là phải tu tâm, ba ngàn năm cũng chưa chắc có thể tu được đại viên mãn! Ngươi còn hỏi sư phụ có phải đã đến phản hư hay hữu giới không? Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có gì bất mãn với sơn nhân ta? Ngươi nói đi!”

“Đồ nhi…”

Đồ nhi không biết nói gì nữa.

Kiến Sầu đâu biết nhiều như vậy? Hơn nữa lão đã bao giờ nói qua xuất khiếu là phải tu tâm?!

Có điều nhìn vẻ giận dữ của Phù Đạo sơn nhân lúc này, Kiến Sầu thật sự không dám cãi lại nửa câu, cực kì thức thời xin lỗi: “Tại đồ nhi kiến thức nông cạn, sư phụ chớ trách, chớ trách”.

“Hừ!”

Phù Đạo sơn nhân nghe vậy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Sơn nhân đại nhân có đại lượng, không thèm tính toán với ngươi”.

“Đa tạ sư phụ”. Kiến Sầu ngoan ngoãn rụt cổ lại: “Thế tu vi của sư phụ bây giờ là?”

“Gì? Tu vi hả?” Phù Đạo sơn nhân vuốt lông con ngỗng trắng trong lòng, nói hời hợt như mây mờ gió nhẹ: “Xuất khiếu”.

“Thế cũng lợi hại lắm…”

Lợi hại lắm rồi?

Lợi hại cái quái gì?

Kiến Sầu suýt nữa cắn phải lưỡi, phản ứng cũng chậm mất nửa nhịp: “Xuất khiếu?!”

Không đúng, ba trăm năm trước đã là nhập thế, cảnh giới thứ sáu, làm sao sau ba trăm năm lại quay về xuất khiếu, cảnh giới thứ năm?

Kiến Sầu không nghĩ ra, tu luyện thụt lùi, rốt cuộc Phù Đạo sơn nhân làm thế nào mà được?

Phù Đạo sơn nhân chột dạ sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói: “Sơn nhân ta đã nói rồi, qua xuất khiếu chính là tu tâm, tu tâm đâu phải chuyện dễ dàng? Xuất Khiếu kì hay là Nhập Thế kỳ quan trọng lắm sao? Hừ, ngươi mang một đống tu sĩ Nhập Thế kỳ đến đây cho sơn nhân, sơn nhân vẫn đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất! Được rồi, tu vi của sơn nhân thế nào liên quan gì đến con nhóc nhà ngươi? Không được nói thêm nữa”.

Cuối cùng Kiến Sầu cũng biết vị sư phụ này của mình không đáng tin đến mức nào.

Nàng nói khẽ sau lưng Phù Đạo sơn nhân: “Đồ nhi có lẽ đã biết vì sao sư phụ đã cứu nhiều người như vậy mà bọn chúng đều vong ân phụ nghĩa…”

Bởi vị bọn chúng bị ép chứ sao!

Phù Đạo sơn nhân không buồn để ý, làm bộ không nghe thấy: “Gió to quá, phong cảnh đẹp quá, như ta đây tay trái một con gà, tay phải một con vịt, hôm nay ăn no, ngày mai ăn gì…”

Đang nói lại còn chuyển sang hát ư ử.

Kiến Sầu nói thầm trong lòng: Chẳng phải ngài còn đang ôm một con ngỗng đấy sao?

Cũng không biết có phải con ngỗng trắng trong lòng Phù Đạo sơn nhân phía trước cảm thấy nguy hiểm hay không mà đập cánh liên tục.

Phù Đạo sơn nhân chỉ cho rằng nó cũng hưng phấn, bật cười ha hả: “Ngỗng ngoan ngỗng ngoan thật thông minh, dưới kia chính là Nhai Sơn rồi!”

Kiến Sầu ngẩn ra.

Phù Đạo sơn nhân chỉ xuống một phương hướng phía dưới, nói: “Đồ nhi đứng vững, chúng ta đáp xuống đây”.

Ơ?

Kiến Sầu còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy Vô kiếm lập tức hạ xuống một chút, sau đó không ngờ lại cắm đầu lao thẳng xuống dưới.

Khi đó Kiến Sầu cảm thấy mình giống như một ngôi sao băng rơi xuống đất.

Vệt hào quang màu lam đậm vẽ nên một đường cong đẹp đẽ trên hoang nguyên rậm rạp, đáp xuống bên một dãy núi xanh thăm thẳm.

Kiến Sầu đáp xuống một bục cao bên bờ sông được tạc thành từ một tảng đá nguyên khối.

Ngoài bãi nước cạn bên bờ là một xon sông dài chảy xiết, vắt ngang qua sông có một chiếc cầu treo rất dài lát ván gỗ xỉn màu như bị gió thổi nắng phơi, khá là cũ kĩ.

Bờ bên kia sông thì có một ngọn núi cao xanh ngắt.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn lên, lại không nhìn thấy đỉnh núi ở nơi nào. Mây trắng vắt ngang sườn núi che khuất ánh mắt của người ngoài.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh Kiến Sầu, nhìn rất lâu, rất lâu.

Tất cả trước mắt dường như đều không thay đổi.

Lão chậm rãi đi về phía trước, đưa bà tay đầy nếp nhăn ra đặt lên đỉnh chiếc cọc gỗ mọc đầy rêu xanh bên cạnh cầu treo, thở dài một tiếng: “Đi qua cầu treo là tới Nhai Sơn rồi. Con đường này gọi là Nhai Sơn đạo”.

Nhai Sơn đạo.

Kiến Sầu nhìn dọc theo cầu treo, bờ bên kia chính là Nhai Sơn.

Ngọn núi này quá cao, quá dốc, mặt đối diện với bờ sông giống như một vách đứng, phía trên hình như thấp thoáng có một số công trình xây dựng, có điều cách quá xa nên Kiến Sầu nhìn không rõ lắm.

Phù Đạo sơn nhân không giải thích thêm, lão chỉ cất bước đi về phía trước.

Cầu treo rất dài, vượt qua cả đỉnh núi thấp bên kia bờ sông chứ không phải qua sông là hết.

Kiến Sầu phát hiện chiếc cầu treo này không ngờ lại kéo thẳng lên bên trên.

Bước lên cầu đi tới, sông lớn dưới chân chảy cuồn cuộn, sóng nước gào thét, có hơi nước mịt mù bay lên tạt vào mặt Kiến Sầu ướt hết một mảng.

Hai người đi trên cầu treo, cầu treo khó tránh khỏi lắc lư. Kiến Sầu chỉ sợ mình sẽ ngã từ trên cầu xuống.

Thật nguy hiểm.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, cầu treo chạy chéo lên trên cao, không ngờ lên đến tận sườn một ngọn núi bên kia bờ sông rồi chạy thẳng vào trong mây khiến nàng cho rằng chiếc cầu treo này chính là thang lên trời, chạy thẳng lên đến chín tầng trời.

Nhai Sơn đạo còn rất dài.

Trên đường đi, Phù Đạo sơn nhân không nói thêm một câu.

Đến tận lúc hai người đi đến bên kia sông, Kiến Sầu bất giác dừng bước, ngơ ngác nhìn xuống bãi sông: “Sư phụ, đây…”

Đây là cái gì?

Dòng sông lớn vẫn chảy xiết, trên bãi sông bên bờ phía đông cỏ dại mọc um tùm tạo thành một vùng xanh mướt.

Tuy nhiên trong bãi cỏ dại này còn có rất nhiều ngôi mộ, hoặc lớn hoặc nhỏ, xếp kín hết cả tầm nhìn của Kiến Sầu.

Hàng trăm hàng ngàn ngôi mộ.

Hàng trăm hàng ngàn tấm bia.

Chúng đều nằm phía dưới cây cầu treo này, tất cả mọi người đi qua cầu treo đều phải đi qua trên đầu hàng ngàn ngôi mộ này.

Lúc này Kiến Sầu cảm thấy trời dường như cũng không còn sáng sủa nữa, trước mắt đột nhiên có vô vạn ảo giác hiện lên.

Mộ phần ngàn ngôi, mộ phần ngàn dặm.

Gió lạnh rít gào thổi qua hàng ngàn ngôi mộ này làm cỏ dại kêu lên xào xạc.

“Những ngôi mộ này được gọi là Thiên Tu Mộ của Nhai Sơn, nằm dưới những ngôi mộ này đều mười hài cốt các môn hạ Nhai Sơn hi sinh trong cuộc chiến Cực Vực mười giáp trước”. (ND: Cực vực là một trong bốn cực ở Thập Cửu Châu, gồm Đông Vực, Tây Vực, Trung Vực và Cực Vực. Mười giáp là 600 năm).

Âm thanh của Phù Đạo sơn nhân vang lên phía trước Kiến Sầu.

Đủ loại ảo giác trước mắt đều tan biến, tất cả lại trở nên sáng sủa.

Dưới chân, những ngôi mộ vẫn nằm đó, cỏ xanh vẫn lay động.

Phù Đạo sơn nhân không dừng bước, bắt tay sau lưng mà đi.

“Con sông lớn này thì là một nhánh của sông Cửu Đầu. Nghe đồn thời thượng cổ có con chim, thân tròn như cái sọt, mười cái cổ sát nhau, có chín cái đầu, thiếu mất một cái. Nó sống ở cuối sông, cứ đến nửa đêm lại ngược sông lên bắc, chở hồn ma quay về. Bọn họ đều được an táng ở bên sông Cửu Đầu, có lẽ trên đời thật sự có chim chín đầu có thể đưa hồn phách của họ về luân hồi ở Cực Vực”.

Giọng nói tang thương mà chậm rãi, như bị đè dưới một tảng đá lớn.

Trước đó Kiến Sầu còn không hiểu vì sao con sông đó lại có một cái tên kì lạ như vậy, thì ra có xuất xứ từ đây.

Có điều…

Cúi đầu nhìn vô số nấm mộ dưới chân, Kiến Sầu chợt thấy buồn bã vô cớ.

Nghe nói tu sĩ một khi chết đi là hồn phách cũng tan biến, làm gì còn có để về Cực Vực?

An táng bên một nhánh của sông Cửu Đầu có lẽ chỉ là một ảo tưởng tốt đẹp của Nhai Sơn?

Cầu treo nhanh chóng kéo dài lên cao hơn, hai thầy trò chậm rãi rời khỏi bãi sông đầy những ngôi mộ này.

Từng bước một, như đang đi lên trời.

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu nhìn về phía cuối cầu treo, đưa tay chỉ cho Kiến Sầu.

Trên vách núi Nhai Sơn dựng đứng cao vạn thước, tại điểm cuối cùng của chiếc cầu treo không ngờ lại có một con đường hẹp khoét vào vách núi, giống như một chiếc dây lưng thắt ngang sườn núi.

Sạn đạo chạy ngang như chiếc thang lên trời, bên trên như sáu con rồng bay về phía mặt trời, hiểm trở vô cùng.

Mà phái trên con đường vắt ngang sườn núi này có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một tòa đại điện khí thế nguy nga.

Một tiếng kêu lanh lảnh vang vọng khắp cả núi sông.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn lên, thấy bên vách đá cao hơn có một con diều hâu giương cánh bay ra khỏi núi, bóng dáng vốn to lớn thoáng chốc đã biến thành một điểm đen nho nhỏ.

Nàng nhất thời có cảm giác đứng trên cầu treo giống như đứng trên phù vân, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Phù Đạo sơn nhân giơ tay chỉ con đường men theo vách núi đó, trong lồng ngực có hào khí dâng trào.

“Đó cũng là Nhai Sơn đạo! Chiếc cầu treo dưới chân ngươi chính là do vô số tiền bối Nhai Sơn dùng hài cốt dựng nên, làm cho môn hạ đệ tử Nhai Sơn có thể đi lại thông suốt. Nhưng chuyện tu luyện lại cực kì gian khổ, hết sức hung hiểm, như sạn đạo Nhai Sơn trước mắt, sơ ý một chút là ngã xuống vách núi vạn trượng. Nhai Sơn là con đường bằng phẳng lớn nhất, chói lọi nhất của tu sĩ Thập Cửu Châu, cũng là con đường hiểm trở nguy hiểm nhất, gian nan nhất. Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”

Là đường bằng, cũng là tuyệt đạo.

Tinh thần Kiến Sầu đã bị Nhai Sơn đạo dài dằng dặc này làm khiếp sợ, nghe Phù Đạo sơn nhân nói xong, nàng nhìn cả ngọn Nhai Sơn xa xa, dường như chỉ cách trời có vài trăm thước.

Chậm rãi đi về phía trước ba bước, sau đó dừng lại, ánh mắt Kiến Sầu mơ màng.

Đường bằng?

Tuyệt đạo?

Không, đều không phải.

“Nghĩ kĩ rồi”.

Đây chỉ là…

Con đường của nàng!