Chương 192: Bất Động Linh

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đầu mày khóe mắt ý cười, lại không sâu mà lộ ra một chút giá lạnh như sương tuyết, như vài bông tuyết tô điểm trên cánh hoa mai.

Lúc nói câu này, nàng dường như nghiêm túc, lại dường như đùa giỡn người đời.

Ác?

Tạ Bất Thần không phải không nghe ra ngụ ý của nàng: Không dưng tính kế hắn, đó là nàng ác, nhưng kì thực câu này là nàng thầm mắng hắn ác có ác báo.

Hắn nhìn kĩ nàng một lát, dường như chỉ là một ý nghĩ chợt loé lên.

Kiến Sầu xem như bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên sóng gió: Lúc đầu ở ngoài trận đồ mê cung, nàng trực tiếp dựa vào bốn bí phù có trong tay mà vào trong, bỏ lại tên Tạ Bất Thần giết không chết này đối chiến với Tống Lẫm.

Theo lí thuyết, lúc trước hắn đã bị hao tổn rất lớn, dù không chết dưới tay Tống Lẫm cũng không thể xuất hiện trước mặt mình một cách nguyên vẹn như vậy.

Nhưng bây giờ nàng chỉ nhìn thoáng qua liền có thể phát hiện linh lực trong người Tạ Bất Thần mặc dù hư không, nhưng tinh khí thần lại không có vấn đề gì quá lớn.

Cũng là nói, chỉ là bị thương quá nặng mà thôi.

Thương thế như vậy chỉ cần một hai ngày là có thể bình phục.

Bản lãnh giữ mạng quả thật không ít.

Kiến Sầu tay trái cầm Quỷ Phủ, tay phải nắm chặt Cát Lộc đao, cảm thấy hai thanh pháp khí dính liền với lòng bàn tay giống như máu thịt sinh trưởng ở trên người mình.

Nàng nhìn Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần cũng nhìn nàng.

Lúc này thời gian dường như dừng lại, trong đầu hai bên đều có vô vàn suy nghĩ tới tấp xuất hiện.

Không rõ rốt cuộc là ai động sát ý trước, kéo theo khí cơ, cũng không rõ rốt cuộc là ai động thủ trước, khởi đầu trận chiến.

Chỉ thấy một màn sáng như thác nước từ trong lòng bàn tay Kiến Sầu lóe lên, lại ập xuống người Tạ Bất Thần như thác đổ.

Tạ Bất Thần như đã đoán trước được, gần như đồng thời đưa tay ấn tới, tay áo bào rộng rãi đón gió phần phật.

Năm ngón tay như ngọc, trong phút chốc chỉ còn lại tàn ảnh.

Thủ quyết liên tiếp điểm ra, một trận pháp đã được bày trên mặt đất từ trước lập tức được khởi động.

Ầm!

Ánh đao chém vào cả tòa trận pháp.

Mặt đất chấn động, ánh sáng bắn tung tóe, những bức tường xung quanh dường như đều sắp sụp đổ.

Kiến Sầu biết rõ mình ở trong trận chính là ở trong địa bàn của Tạ Bất Thần, một khi nàng động, Tạ Bất Thần liền có thể biết được, cho nên nàng căn bản không định một chiêu đánh chết Tạ Bất Thần.

Một kích đánh ra, tay trái nàng liền vung Quỷ Phủ chém ngang, Quỷ Phủ to lớn đến mức khoa trương kéo theo một vết búa như trăng khuyết lập tức chém về phía Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần ở trong trận, trận pháp chú ý một chữ “ổn”, càng huống chi vị trí hắn đứng chính là mắt trận của cả trận pháp.

Nếu hắn lùi lại, trận pháp vừa rồi tốn tâm tư bố trí liền sẽ sụp đổ.

Đến lúc đó, trong tình huống linh lực trong cơ thể Tạ Bất Thần cạn kiệt như lúc này, không còn trận pháp bảo vệ, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở thành cá trên thớt của Kiến Sầu.

Cho nên Kiến Sầu công tới, hắn căn bản muốn tránh cũng không tránh được, muốn lùi cũng không thể lùi.

Đầu mày khóe mắt lạnh lẽo thấu xương, đuoi mắt hẹp dài có lẽ là nơi duy nhất có thể nhìn ra một chút hiền hòa.

Cát Lộc đao sắc bén, Quỷ Phủ lại rất dữ tợn.

Nàng khống chế hai thanh pháp khí một cách thoải mái tự nhiên, ung dung bình tĩnh lại tràn ngập áp bức, từng bước áp sát đến chỗ hắn.

Khó mà tưởng tượng, đây là bàn tay đảm đang của ngày xưa, khó mà hình dung, đây là giai nhân dịu dàng trong quá vãng.

Tất cả những gì của năm xưa đều đã bị hắn tự tay chôn vùi.

Hết thảy những gì ngày hôm nay cũng nên vĩnh viễn chôn sâu dưới mộ.

Tay nâng lên, bình thản, không có một chút run rẩy nào.

Không có gì khác bất cứ một lần giao thủ nào trước đây.

Điểm bất đồng duy nhất là, lần này hắn chỉ có trận pháp để chống lại nàng.

Ngón tay khẽ điểm giữa hư không, nhẹ nhàng ấn xuống, trên đầu ngón tay hắn lại xuất hiện một ngôi sao trắng như tuyết. Sau khi ngôi sao này xuất hiện, hai vệt sáng ngang dọc nhanh chóng lan ra bốn phía, trong nháy mắt lại có thêm nhiều vệt sáng, nhiều ngôi sao nữa xuất hiện.

Không ngờ lại là một bàn cờ đen trắng.

Kiến Sầu lập tức cau mày.

Thập Cửu Châu tu luyện lấy đấu bàn làm cơ sở, đấu bàn lại tương tự như bàn cờ của cô đảo nhân gian, đủ loại sự vật khác nhau trong trời đất cơ bản đều có lí lẽ chung, loại lí lẽ chung này được người đời gọi là…

Quy tắc!

Bàn cờ?

Chẳng thà nói là trận pháp!

Nàng từng chính mắt thấy bàn cờ nho nhỏ này diễn tả dã tâm bừng bừng của Tạ Bất Thần, diễn tả thiên binh vạn mã bôn tẩu dưới ngón tay hắn, diễn tả khả năng bài binh bố trận cao siêu đến cực điểm của hắn.

Vạn vật có lí lẽ chung, mà Tạ Bất Thần lại giỏi nhất là suy luận, từ đó nắm bắt được lí lẽ chung này.

Ngay khi bàn cờ này xuất hiện, Quỷ Phủ trong tay Kiến Sầu đột nhiên lại nhanh hơn ba phần.

Tạ Bất Thần đứng trước bàn cờ đó, một tay đặt trên bàn cờ, ánh sáng rực rỡ từ bàn cờ chiếu rõ gương mặt tái nhợt của hắn.

Linh lực vốn không còn bao nhiêu từ trong kinh mạch gần như khô cạn của hắn trút ra, đổ vào đầu ngón tay, sau đó điểm lên một quân cờ tỏa sáng, di chuyển quân cờ vào trong kì trận.

Xẹt xẹt…

Lấy Tạ Bất Thần làm trung tâm, không ngờ bốn phương tám hướng lại hiện lên một bóng dáng kì lạ.

Đó là một con rồng đất chạy dưới mặt đất, lập tức phá tan vô số bức tường đã rạn nứt xung quanh, cả một khu vực bị sụp xuống, mạnh mẽ như bẻ cành khô.

Trong chốc lát, trước mặt Kiến Sầu chỉ còn mây đen bao phủ, cát bay đá chạy.

Những tảng đá nặng nề và bụi đất màu vàng bị con rồng đất từ dưới đất lao lên cuốn lấy, tạo thành một màn chắn to lớn xung quanh Tạ Bất Thần.

Búa của Kiến Sầu chém tới, chám vào màn chắn đó, cảm thấy vô số đất đá đập vào lưỡi búa, tốc độ đáng sợ của Quỷ Phủ lập tức giảm xuống.

Như trâu đất đi xuống biển, gian nan khó có thể tiến lên.

Thế công của Quỷ Phủ không ngờ lại bị ngăn cản.

Kiến Sầu hít sâu một hơi, ánh sáng chợt lóe trong mắt, tinh thần thả lỏng, ngón tay bắt quyết, chuyển biện pháp tấn công.

Tạ Bất Thần dùng đất đá làm tường chắn, nàng liền biến gió thành rồng, “giúp” hắn một tay.

Để xem một trận cuồng phong rợp trời cuốn đến có thể dùng tường chắn của Tạ Bất Thần để bức tử chính hắn hay không.

Là giáp trụ, cũng có thể là lồng giam.

Hai ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn chạm vào nhau, lập tức liền có cuồng phong nổi lên.

Trên gương mặt Kiến Sầu đã lộ ra một chút tà khí, sắp sửa “tặng” thêm gió cho Tạ Bất Thần, không ngờ lúc này lại có một bóng đen to lớn từ phía xa điên cuồng ập tới.

Như là tòa nhà nghiêng đổ, hoặc như là trụ trời gãy xuống.

Bóng đen đó nhọn nhọn, hẹp hẹp, mang theo uy áp đáng sợ, không có sấm sét bao quanh, không có ánh vàng lấp lánh, chỉ có một màu đen nặng nề đến mức kìm nén.

Dường như giữa trời đất không có một tia sáng nào có thể chiếu vào, không có người nào có thể chạy thoát ra khỏi bóng đen này.

Rõ ràng lúc ngẩng đầu nhìn còn cảm thấy bóng đen đó ở mãi chân trời, nhưng trong chớp mắt định bỏ chạy, bóng đen đó đã ập tới trước mắt.

Lúc này cơn lốc xoáy của Kiến Sầu vừa mới được gọi ra.

Lúc này bóng dáng Tạ Bất Thần còn bị “nhốt” trong bức tường do chính hắn tạo ra.

Lúc này bất cứ người nào trong số họ đều không ngờ mình lại đột nhiên gặp phải tấn công như vậy.

Ầm!

Tất cả những bức tường cao còn chưa sụp xuống đều bị sức mạnh kinh khủng này làm cho hoàn toàn sụp đổ.

Không ngờ đó lại là một chiếc cánh màu đen to lớn từ trên trời cao vỗ xuống, hùng hổ đập tất cả mọi thứ bao gồm cả Kiến Sầu và Tạ Bất Thần xuống mặt đất.

Tất cả mọi công trình xây dựng trong trận đồ mê cung toàn bộ sụp đổ, hóa thành đống hoang tàn. Những bộ xương khô trắng nhởn trong hang động đều vỡ thành bột mịn dưới sức mạnh đáng sợ đó.

Những linh thú còn sống trong hang động phần lớn đều gặp nạn. Con nào xem tình hình nhanh, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi bức tường, con nào xem tình hình chậm lại trở thành vong hồn dưới bức tường đổ ụp, trên đống đổ nát nhất thời nở ra mấy bông hoa máu.

Kiến Sầu cảm thấy như có một tảng đá to lớn đổ ập xuống đầu mình, đập cho nàng đầu óc choáng váng, sao bay vòng vòng, không biết mình đang ở nơi nào, rốt cuộc đang làm gì.

Cơn lốc xoáy mới gọi ra gặp một đòn kinh hoàng này lập tức tán loạn.

Linh khí ngưng tụ quanh thân Kiến Sầu cũng tán loạn khắp nơi, may mà nàng có thiên hư chi thể nên lúc này mới không bị tẩu hỏa nhập ma.

Chiếc cánh vỗ xuống rồi thu về mang theo một cơn lốc, trong nháy mắt đã cuốn Kiến Sầu vào trong đó.

Trong lúc hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Bất Thần không tốt hơn nàng bao nhiêu, đã bất đắc dĩ rời khỏi vị trí mắt trận, bị cuốn vào trong cơn lốc.

Trong cơn lốc có Tạ Bất Thần và Kiến Sầu, cũng có đá vụn bay khắp nơi, có vô số xương khô vỡ vụn, và rất nhiều linh thú thoi thóp thở.

Toàn bộ linh thú trong khu vực bị sụp xuống này đều bị cơn lốc cuốn vào, bay về phía Vô Ác tiên sinh ở chỗ trung tâm.

Vù!

Một mảnh đá không lớn bị luồng khí cuốn đi, bay qua sát bên tai Kiến Sầu, để lại một vết máu nóng rát trên tai nàng.

Kiến Sầu né tránh nhanh, vẫn không hề bị thương, nhưng bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng kêu sốt ruột: “Hu hu hu hu!”

Con chồn nhỏ trốn trong lòng Kiến Sầu vội vàng giơ tay ra chỉ.

Kiến Sầu kinh ngạc, nhìn theo hướng chỉ của con chồn nhỏ, lập tức nhìn thấy một con sóc nhỏ lông xù bên cạnh đang bị gió cuốn đập thẳng về phía một tảng đá.

Bộ lông màu nâu mềm mại, một đôi mắt ươn ướt có thần, hai chân trước nho nhỏ còn đang ôm một quả thông nhỏ.

Lúc này nó vô cùng hoang mang lo sợ, thấy mình đã sắp đập vào tảng đá đó, hai chân sau đạp lung tung, nhưng hai chân trước lại nhất định không chịu buông quả thông ra.

Lúc này Kiến Sầu cũng không biết là nên tò mò hay là buồn cười.

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn…

Nàng nhanh tay nhanh mắt, xoay người đưa tay với về phía trước, trong tiếng kêu sợ hãi của con sóc, một bàn tay đã tóm lấy nó.

Ầm!
Tảng đá suýt nữa đụng vào con sóc lại tiếp tục bay về phía trước, đụng vào một tảng đá lớn, đá vụn bắn ra, lại lập tức bị cơn lốc cuốn đi.

Con sóc há hốc mồm, ngơ ngác nằm trong tay Kiến Sầu, không dám cử động một chút.

Kiến Sầu tạm thời không có thời gian để ý đến nó, nàng đưa mắt nhìn quanh, trong lòng hoảng sợ.

“Là hắn…”

Chiếc cánh vừa rồi đánh lén bọn họ đã thu về, hóa thành một cánh tay người. Lông vũ màu đen lại biến thành tay áo rộng rãi, che bên ngoài cánh tay đầy vết nứt nẻ.

Chẳng phải con chim cắt khổng lồ lúc trước tự xưng Vô Ác thì là ai?

Thanh niên tràn ngập tà khí mở ra hai tay, để mặc cơn lốc xoay quanh, hai mắt đỏ đậm cực kì đẫm máu, tàn bạo, thậm chí căm thù.

“Đã bao lâu không giết người rồi…”

Uy áp được phóng thích.

Lấy hắn làm trung tâm, cả trận đồ mê cung đột nhiên bắt đầu điên cuồng sụp đổ.

“Hỏng rồi!”

Kiến Sầu nhớ lúc trước nàng và Tạ Bất Thần đánh nhau ngoài cửa, ẩn giới suýt nữa đã sụp đổ, tu vi của con yêu thú này chắc chắn đã vượt qua kim đan, đạt tới nguyên anh, chỉ phóng thích uy áp đã khiến cả ẩn giới chấn động.

Trận đồ mê cung vạn thú xây dựng ở trung tâm hồ Vân Mộng, trôi nổi trên mặt nước mênh mông, chỉnh thể là một hình tròn. Lúc này cơn lốc đó cũng có hình tròn, cuốn sạch tất cả những gì trên đường đi của nó.

Sụp đổ bắt đầu từ vị trí của Vô Ác, như là một hang động to lớn lan rộng về bốn phía. Lấy Vô Ác làm trung tâm, tất cả xung quanh biến thành một màu đen hư vô, chỉ có vài bức tường đặc biệt bị cơn lốc quét qua lộ ra phần lõi màu đen, vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ.

Ngoài ra, quanh người Vô Ác không còn thứ gì.

Cảm giác này nguy hiểm đến cực điểm.

Từ khi tu hành tới nay, Kiến Sầu ra ngoài rèn luyện khá nhiều, nhiều hơn những tu sĩ bình thường, có điều thời gian tu hành dù sao cũng rất ngắn, rất ít giao thủ với yêu thú.

Nàng tuyệt đối không dám để chính mình, con chồn nhỏ, cốt ngọc, thậm chí con sóc nhỏ này rơi vào hiểm địa.

Phạm vi sụp đổ còn đang không ngừng mở rộng, có điều Kiến Sầu tương đối may mắn, còn ở bên ngoài.

Nàng đưa tay bắt quyết, trong thời khắc tất cả đều hỗn loạn này, cố gắng hồi tưởng cảm giác lúc ở tỏng Hắc Phong Động, làm cho luồng gió cuồng bạo mà không chịu nghe lời xung quanh xuyên qua khiếu huyệt trên người mình.

Chỉ cần một luồng gió như vậy, Kiến Sầu liền dễ dàng thay đổi quỹ tích quay cuồng trong cơn lốc lúc trước.

Tình hình lúc này hết sức kì diệu. Vốn toàn bộ mọi thứ đều bị cơn lốc cuốn đi, nhưng lại có một luồng gió chuyển hướng, mở ra một con đường hoàn toàn khác trong cơn lốc, đưa Kiến Sầu tới chỗ một gốc cây già chắc chắn bên cạnh.

Chát!

Nàng đưa tay tóm lấy một chiếc rễ cây thô ráp, cuối cùng cũng ổn định được thân hình.

Thứ nhất đã có chỗ bám, thứ hai nàng đã thể ngộ gió, có thể giảm bớt sức đẩy của cơn lốc, vì thế đương nhiên sẽ không bị cơn lốc cuốn đi nữa.

Quay đầu lại nhìn, lúc này trong lòng Kiến Sầu vẫn chưa hết sợ.

Nơi này cách vùng bão táp ở trung tâm quá gần, bóng dáng Tạ Bất Thần đã hoàn toàn rơi vào khu vực trung tâm đó.

Hắn chưa bao giờ là người ngồi chờ chết, giữa cơn lốc vẫn mạnh mẽ gọi ra bàn cờ vừa rồi, ngón tay di động rất nhanh trên bàn cờ, vô số đường nét từ trên bàn cờ bay ra, đan vào nhau xung quanh Tạ Bất Thần, tạo thành một trận pháp đặc biệt và mới lạ.

Trình độ và thiên phú về trận pháp, Tạ Bất Thần nếu nhận thứ hai Côn Ngô, không ai dám xưng mình thứ nhất.

Tuy chỉ có tu vi Kim Đan kì, nhưng thiên phú về mặt trận pháp của hắn đã làm cho rất nhiều đại sư cũng phải lắc đầu cảm thán, khó mà bám theo bóng lưng hắn.

Đương nhiên rất nhiều lúc Tạ Bất Thần cũng có một số ý nghĩ rất mới lạ, hoặc nói là đi ngược lẽ thường, có điều hắn chưa bao giờ nói với người ngoài.

Bàn cờ lúc trước là một loại, trận pháp hoàn toàn mới do đường nét của bàn cờ tạo thành này lại là một loại khác.

Trời đất tự thành một trận, nếu có thể mượn lực của trời đất để bày trận thì cần gì phải vụng về dùng đến linh thạch.

Suy nghĩ này nếu nói ra, chỉ sợ ngay cả tu sĩ đại năng nghe thấy cũng sẽ hoảng sợ vô cùng.

Nhưng Tạ Bất Thần vẫn dám nghĩ như vậy. Thậm chí hắn cũng đã làm như vậy.

Chơi cờ nhiều năm, trong bụng lại có đủ loại thao lược, bài binh bố trận, đủ loại thi thư của cô đảo nhân gian tuy không được đại địa Thập Cửu Châu coi trọng, nhưng bản thân chúng có không ít chỗ hợp với thiên lí.

Sau ba đêm ngồi suy diễn tính toán, một buổi sáng sớm, không ngờ Tạ Bất Thần đột nhiên thật sự ngộ ra một lần, bởi vậy liền có “bàn cờ thiên địa” này.

Trận pháp do đường nét của bàn cờ đan vào tạo thành này chính là tòa “Thiên nhân trận” đầu tiên của hắn.

Trận pháp vừa xuất hiện, sức mạnh của trời đất xung quanh liền từ trong hư không nứt ra.

Ẩn giới chính là tiểu thiên địa nằm trong đại thiên địa, muốn hấp thu sức mạnh của trời đất sẽ khó hơn ở thế giới bên ngoài mấy chục lần, trong thân thể đột nhiên xuất hiện áp lực đáng sợ, như là giữa trời đất này có thứ gì đang điên cuồng đổ vào thân thể hắn.

Đau.

Nhưng ánh sáng trong mắt Tạ Bất Thần lại bùng lên mãnh liệt.

Vù!

Một đường nét cuối cùng đan xong, thiên nhân trận cuối cùng đã hoàn thành.

Lập tức, một luồng khí tức kì diệu mà tươi mát từ những đường nét này truyền ra.

Lấy Tạ Bất Thần làm trung tâm, tất cả xung quanh dường như đều bị ảnh hưởng, xuất hiện một nháy mắt tĩnh lặng.

“Mùi của đại thiên địa…”

Vô Ác đứng ở trung tâm, đắm chìm trong thế giới của mình đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhìn về phía Tạ Bất Thần.

Tu sĩ Trung Vực nhỏ bé như giun dế, trận pháp của hắn lại mang đến khí tức quen thuộc khó tả.

Đại thiên địa…

Lại có người có thể lấy tu vi kim đan tầm thường, xuyên thấu cách trở của ẩn giới, mượn được sức mạnh của trời đất? Còn là trận pháp?

Thú vị…

Hắn bất giác nghĩ đến nữ tu sĩ đã thả hắn ra.

Vô Ác chỉ thoáng nhìn liền có thể nhìn ra Tạ Bất Thần đã đến tình trạng dầu cạn đèn khô, không cần hắn ra tay cũng không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng hắn lại không thể khoan dung cho việc trước mắt xuất hiện một kẻ như vậy.

Hắn cười rất kì lạ, sau đó không ngờ lại há to miệng.

Réc!

Không có tiếng người, chỉ có sóng âm sắc bén, lông vũ như những mũi tên rợp trời ngập đất.

Các yêu thú tu luyện phần lớn lấy một đặc tính nào đó của bản thể để phát triển ra đủ loại đạo ấn và cách thức tấn công phù hợp với mình. Có đạo ấn thậm chí là truyền thừa từ xa xưa của một số tộc yêu thú. Bản thể của Vô Ác chính là chim cắt khổng lồ cao một trượng, trên người có vô số lông vũ, cứng rắn như sắt. Lúc tấn công, chỉ cần nhún vai hoặc vẫy cánh một cái liền có vô số lông vũ từ trên người hắn bay ra, hóa thành tên nhọn phủ kín trời đất.

Lúc bị sóng âm đánh trúng, sợi dây kéo căng trong đầu Tạ Bất Thần suýt nữa đứt tung, một chút phân tâm, thiên nhân trận vốn khống chế đã cực kì gian nan gần như lập tức sẽ sụp đổ.

Mũi tên lông vũ bắn tới, hắn hoàn toàn không thể tránh được.

Phập phập!

Tiếng mũi tên xé gió vang lên, sau đó là tiếng mũi tên cắm ngập vào người.

Tạ Bất Thần bị trúng mấy mũi tên, toàn bộ đều xuyên qua người hắn.

Tên bắn quá nhanh, quá mãnh liệt, dù đã xuyên thấu người hắn cũng không giảm tốc độ chút nào, đẩy thân thể Tạ Bất Thần bay trong cơn lốc, bay về phía một cột đá màu đen đứng sừng sững phía sau.

Rầm!

Một tiếng va đập nặng nề vang lên.

Mũi tên xuyên thấu thân thể Tạ Bất Thần cắm sâu vào cột đá, ghim Tạ Bất Thần vào cột đá cao cao này, treo ở giữa không trung.

Tách, tách!

Máu theo rãnh nhỏ trên lông vũ rơi xuống mặt đất đã bắt đầu vỡ vụn bên dưới.

Tạ Bất Thần đau đến nhíu mày, lại không còn có sức để giãy giụa.

Trong tầm mắt toàn là màu đỏ, thứ duy nhất có thể thấy rõ chỉ có bộ mặt dữ tợn của gã Vô Ác áo đen, và cả…

Cách đó không xa, Kiến Sầu lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn kẻ tử thù của mình sau khi trải qua năm lần bảy lượt chiến đấu, cuối cùng bị mấy mũi tên của Vô Ác đóng đinh trên cột đá, chỉ sợ một lúc sau sẽ bị mất mạng, Kiến Sầu cho rằng trong lòng mình vốn nên rất sảng khoái, nhưng trên thực tế lại chỉ có lạnh nhạt thờ ơ.

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng…

Điều này không có quan hệ gì với nàng, cũng không có quan hệ gì với Tạ Bất Thần, chỉ có quan hệ với Vô Ác đang đứng ở trung tâm của cơn bão.

Trong ẩn giới, trời đất biến sắc.

Mặt hồ xung quanh nổi lên ngàn vạn cơn sóng điên cuồng đổ ập vào trong, ngọn sóng đáng sợ đánh đổ vô số tường cao, nhấn chìm vô số hang động, không ít xương khô của linh thú cũng trôi trên mặt nước.

Tuy nhiên cũng chỉ một lát sau đã bị sóng lớn đánh nát.

Giờ khắc này, hồ nước mênh mông như nổi giận, muốn phá tan mê cung vạn thú xây dựng trên mặt hồ.

Gốc cây Kiến Sầu bám vào mặc dù chắc chắn, nhưng giữa những cơn sóng dữ này cũng không hơn một gốc bèo trôi là bao.

Nàng nhìn Vô Ác đang làm mưa làm gió ở trong tâm, trong cơn lốc còn có không ít linh thú bị cuốn đi, có rất nhiều linh thú Kiến Sầu chưa từng gặp, sư tử, hổ, thậm chí lang sói…

Còn những linh thú Kiến Sầu đã gặp như chuột bạch, dế mèn thì không hề nhìn thấy bóng dáng, chắc hẳn hoàn toàn bị che khuất trong cơn lốc.

Giải quyết được Tạ Bất Thần liền không còn có gì đe dọa. Chim cắt thích tha con mồi lên trời cao, ném xuống đất, sau khi ngã chết liền có thể ăn thịt.

Lúc này Tạ Bất Thần chính là con mồi đã bị ném xuống, kì thực Vô Ác cũng không hề thấy hứng thú với hắn nữa.

Trong cơn lốc có rất nhiều linh thú, ngàn năm trước bọn chúng đều biết nhau, thậm chí còn qua lại thăm nhau, khi đó toàn bộ đều tràn trề sức sống, mặt mày rạng rỡ.

“Kẻ thì già rồi, kẻ thì đi rồi”.

Có tiếng lẩm bẩm phát ra từ miệng Vô Ác, hắn khẽ nheo mắt, ánh mắt mang lệ khí lạnh lẽo nhìn về phía một con cáo màu bạc với bộ lông mềm mại, khẽ đưa tay với liền tóm lấy nó trong lòng bàn tay.

Lông con cáo bạc mặc dù mềm mại nhưng đã không còn bóng mượt, như là sức sống đã sắp cạn hết, lộ ra một màu xám cũ kĩ.

Nó nheo mắt, dường như không quá mức kinh hoàng, chỉ thở dài nhìn Vô Ác: “Tội gì phải thế?”

“Ngươi còn tin rằng Bất Ngữ sẽ đến đón mọi người lên thượng giới sao?”

Năm ngón tay thô ráp của Vô Ác tóm chặt cái đầu không lớn của con cáo bạc, lên tiếng hỏi như hỏi một người bạn cũ thân thiết.

Cáo bạc thở dài một tiếng: “Chủ nhân không bao giờ thất tín với ai”.

Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Vô Ác vặn vẹo một trận.

Năm ngón tay dùng sức, không ngờ lại giơ con cáo bạc lên, ném mạnh về phía cột đá.

Rầm!

Một cú ném của con chim cắt khổng lồ có bao nhiêu sức mạnh?

COn cáo bạc thân thể mềm mại, có chút tu vi, lại vẫn lăn mấy vòng trên đài cao dưới chân cây cột mới dừng lại được.

Mặt đất đã vỡ nát rơi xuống, nước hồ Vân Mộng đã tràn lên.

Vô Ác lại không hề để ý, cuồng phong thổi y bào của hắn, tay áo rộng rãi như hai chiếc cánh chuẩn bị thuận gió bay lên.

“Ngươi già rồi, trí nhớ không tốt rồi”.

Một câu nhẹ nhàng, lại khiến lòng người hoàn toàn lạnh lẽo.

Con sóc nhỏ màu nâu trong tay Kiến Sầu đột nhiên cũng run lên một chút.

Nàng cúi đầu nhìn, thấy con sóc nhỏ mở to đôi mắt đen láy nhìn Vô Ác gần như điên cuồng phái trước, đáy mắt hơi ươn ướt.

Cáo bạc bi thương thở dài một hơi, không nói nữa.

Vô Ác cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay vào trong cơn lốc, lần này là một con rùa già lảo đảo, người đầy nếp nhăn.

“Ngươi vốn đã rất già rồi”.

“Nhưng trí nhớ của ta không tồi”. Rùa già cũng thở dài, gian nan quay đầu nhìn lại đám linh thú trong cơn lốc rồi mới chậm rãi quay đầu lên: “Ta còn nhớ lúc đầu chủ nhân đặt tên cho ngươi là Vô Ác, chính là để khuyên ngươi, để trong lòng ngươi không còn ác niệm…”

“Ác niệm?”

Vô Ác đột nhiên bật cười lạnh lùng.

“Nói vậy, ngươi lại cho rằng lúc này ta chính là ác rồi! Vô Ác ta chưa từng có ác? Kẻ bội bạc chính là hắn Bất Ngữ!”

“Chủ nhân không bao giờ thất tín với ai”.

Rùa già cũng chỉ nói một câu như vậy.

Vô Ác cười to: “Thú vị, các ngươi đều dùng câu này để chặn họng ta. Ta lại phải hỏi một chút, người nói sẽ đón bọn ta lên thượng giới là ai? Người thất tín sau khi phi thăng là ai? Một ngàn năm qua rồi, lũ tham sống sợ chết các ngươi co ro trong hang động, chỉ sợ linh khí cạn hết, tuổi thọ dùng hết, cho tới bây giờ thì sao?”

Hắn khinh miệt ném con rùa già xuống đất, đưa chân giẫm lên, hùng hổ di xuống bùn.

“Kẻ thì chết, kẻ thì già”.

Ngứa mắt nhất chính là những kẻ từng nói hắn là bạn, là động bọn này.

Chờ thêm một lát, lại vẫn không có ai đứng ra. Vô Ác đưa tay lên, nhìn quanh một vòng, trên khuôn mặt tà khí lộ ra một nụ cười hung dữ: “Tốt, tốt, tốt, xem ra các ngươi đều phải đứng về phía Bất Ngữ rồi… Tốt, tốt!”

Hắn lại nói liền hai tiếng tốt, sau đó phá lên cười, nụ cười lạnh đến tận xương tủy.

Kiến Sầu xa xa nhìn thấy nụ cười này, cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát.

Qua vài câu đối thoại ngắn ngủi này, kết hợp với những lời con mọt sách nói lúc trước, nàng đại khái có thể suy đoán được chuyện xảy ra: Bất Ngữ thượng nhân hứa hẹn phi thăng sẽ mang theo tất cả linh thú đến thượng giới, sau khi phi thăng lại không có tung tích, nhưng trước việc này thì Bất Ngữ thượng nhân vẫn chưa bao giờ thất tín với ai.

Đó rốt cuộc là một người như thế nào?

Giết chóc quá nhiều, lại nuôi một tòa mê cung vạn thú, hơn nữa tự tay điêu khắc hình ảnh khi mới gặp bọn chúng để làm kỉ niệm.

Bất Ngữ thượng nhân gần như chống lại cả thiên hạ, lại được rất nhiều linh thú tin cậy, rất thật tình, rất chân thành…

Ông ta thật sự nuốt lời hay sao?

Ngay cả Kiến Sầu cũng không tin lắm.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những bức tượng đá trong Ý Trịch Trục, tượng đá có lẽ là bản thân Bất Ngữ thượng nhân, bên cạnh phần lớn có khắc cảnh giới tu vi và cảnh giới tâm ma khi đó.

Nhưng trong bức tượng đá cuối cùng lại có một bộ hài cốt…

Thấp thoáng có thứ gì vút qua rất nhanh trong lòng Kiến Sầu, chỉ để lại một vệt đuôi nho nhỏ, lại không làm sao bắt giữ được.

Kiến Sầu nhíu mày.

Con sóc nhỏ trong tay nàng lại kích động, gần như điên cuồng vùng vẫy trong tay nàng khiến nàng không thể không chú ý tới nó.

Con sóc còn ôm quả thông, lại kêu chít chít, không ngừng vùng vẫy, đầu ngẩng lên cao, nhìn vòm trời cao cao bằng ánh ămts kinh hoàng.

Kiến Sầu cũng nhìn theo, đột nhiên ngẩn ra.

Vô Ác chính là chim cắt khổng lồ hóa thân, chỉ sợ trước kia cũng là một phụ tá đắc lực dưới trướng Bất Ngữ thượng nhân, có điều cả ngàn năm chờ đợi đã mài mòn hết lòng trung thành và tình hữu nghị, biến thành từng giọt từng giọt oán hận, thế là kích thích bản tính hung ác tồn tại trong người nó.

Khi Bất Ngữ thượng nhân chưa phi thăng còn có thể khống chế được nó, đến lúc ông ta đi rồi, nó liền không kiêng nể gì nữa.

Có lẽ cũng không hẳn là tác giận vì những linh thú còn lại quá mức nhu nhược, nhưng Vô Ác quả thật không quen nhìn đám linh thú bất đồng chính kiến với mình, hơn nữa cũng không hề thích ẩn giới đã làm nó phải đợi cả ngàn năm, lãng phí cả ngàn năm này.

Hủy diệt…

Bản tính hung ác giấu trong xương tủy từ từ thấm ra bên ngoài.

Hai mắt Vô Ác đỏ như sắp chảy máu.

Hắn ngẩng đầu lên, hư ảnh một con chim cắt khổng lồ lập tức ngưng tụ sau lưng hắn.

Ngẩng mặt, hú dài một tiếng…

Một màn máu đỏ đậm từ trong miệng hắn điên cuồng phun ra, như một cột sáng bắn ra, bắn thẳng đến một nơi nào đó trong hư không.

Mây trên trời đỏ rực như bị lửa đốt, bị máu nhuộm.

Nhưng khi cột sáng bắn tới một chỗ trên vòm trời lại như bắn vào một tấm gương.

Có tiếng ong ong vang lên. Một gợn sóng lăn tăn màu đỏ đậm lan ra trên khung trời, cả bầu trời dường như đã biến thành một mặt hồ trong suốt đẹp đẽ.

Cùng lúc đó, mặt đất cũng nổi lên sóng gợn kì lạ giống như gợn sóng trên trời.

Gợn sóng lan qua, bất kể là tường cao hay là cây cối toàn bộ đều biến mất.

Kiến Sầu hoảng sợ mở to mắt, nhìn sóng gợn lan rộng, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu nàng.

Sau khi gợn sóng lướt qua, một tòa thiên cung lưu li rộng lớn cổ kính dần dần hiện ra trong hư không, từ trong suốt dần biến thành nửa trong suốt, lúc ẩn lúc hiện phái bên kia tấm gương.

Từ phía dưới nhìn lên, không trung như hồ nước, phẳng lì như gương.

Thiên cung thì ở dưới hồ nước, phía sau gương.

Gợn sóng vẫn lan ra, sau khi thiên cung xuất hiện, đến lượt một con cá chép đỏ to lớn cũng xuất hiện.

Vẩy cá màu đỏ rất đều và sáng, cực kì tinh tế, toát ra một vẻ lộng lẫy, như là một bức tranh khắc dưới đáy thiên cung.

Lúc cột sáng của Vô Ác bắn đến, nó mới đột nhiên quấy đuôi.

Ào!

Giữa trời đất dường như đều vang lên tiếng nước.

Một ngọn sóng bạc từ trên trời lướt qua, cú quẫy đuôi của con cá chép màu đỏ to lớn cực kì mạnh mẽ, gần như lập tức chặn ngang cột sáng đó, đập cột sáng bay trở về.

“Ha ha ha… Lí Quân, nhiều năm không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Vô Ác ở phía dưới một kích không thành, không ngờ lại không có vẻ gì là thất vọng, ánh mắt hắn ẩn giấu điên cuồng trong bình tĩnh, lại vượt qua con cá chép, rơi vào thiên cung sau lưng nó.

“Thiên cung thật đẹp, một mặt hồ gương thật đẹp… Bao nhiêu năm nay, bọn ta đều ở trong hình chiếu của hồ gương này.

Chưa bao giờ có hồ Vân Mộng, cũng chưa bao giờ có mê cung vạn thú gì.

Hết thảy chỉ là một phép thuật nhỏ của tu sĩ đại năng, tất cả chỉ là một ước định mà bọn chúng sẽ không tuân thủ.

Hư ảo qua đi, chân thực sẽ vỡ vụn ra sao?

Giọng nói của Vô Ác lộ vẻ chế giễu rõ ràng.

Con cá chép màu đỏ chuyển phương hướng, đối mặt với Vô Ác, giọng nói trong trẻo từ tren trời cao vọng xuống càng có cảm giác kì ảo lạ lùng.

Có điều không giấu được mệt mỏi.

“Vạn thú trong ẩn giới đều cùng ngươi không thù không oán. Ngươi tội gì phải làm khó mọi người, cũng làm khó chính ngươi?”

Âm thanh này…

Kiến Sầu vừa nghe lập tức nhớ tới giọng nói cắt ngang trận quyết đấu giữa nàng và Tạ Bất Thần trên hành lang bích họa ngoài cửa lớn ẩn giới.

Lí Quân?

Vô Ác cười lạnh: “Phá vỡ hồ gương này, tất cả trong ẩn giới liền không còn tồn tại, nhất lao vĩnh dật, có cái gì là làm khó?”

Sau khi hủy diệt, sinh linh trong ẩn giới không còn chỗ cư trú. Sau khi hủy diệt, tất cả mọi công trình xây dựng đều không còn tồn tại. Sau khi hủy diệt, hết thảy mọi thứ liên quan đến Bất Ngữ thượng nhân cũng đã kết thúc.

Không ngoài một chữ “hủy”.

Vô Ác đột nhiên cười to một tiếng, cực kì càn rỡ. Hai tay hẵn vẫy về phía sau, hư ảnh sau lưng hắn lập tức vỗ cánh bay lên.

Bóng đen to lớn lại che khuất non nửa bầu trời.

Cơn lốc lập tức càng thêm mãnh liệt.

Kiến Sầu cảm thấy gió thổi qua má cũng bỏng rát, như là phải để lại dấu vết vĩnh viễn trên da.

Còn uy áp từ đôi cánh truyền đến không ngờ lại làm mọi người muốn ngự không cũng khó.

Đây là một loại uy áp đến từ trời cao, làm cho tất cả các loài học được cách bay đều phải run rẩy.

Vô Ác và hư ảnh bỗng nhiên hợp nhất, không thể thấy rõ thứ đang bay lên trời là bản thể của hắn hay là hóa thân hình người của hắn.

Ầm!

Lại là một cột sáng bắn lên trời cao trong lúc Vô Ác bay thẳng lên trời.

Lần này sóng gợn giữa không trung trở nên dày hơn, thậm chí còn xuất hiện ngọn sóng.

Lực tấn công đáng sợ làm cả vòm trời lắc lư chao đảo, trong thời khắc mấu chốt này, dưới đáy thiên cung, một ấn phù màu vàng to lớn phức tạp đột nhiên sáng lên, giữ ổn định cho vòm trời lay động, đè những ngọn sóng cuồn cuộn xuống.

Ấn phù này vừa xuất hiện liền liền làm mọi người cảm thấy mênh mông rộng lớn.

Cổ xưa, khó hiểu.

Chỉ nhìn ấn phù nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giác bất an như đang nhìn trộm thiên cơ.

Kiến Sầu nhìn thấy ấn phù liền hết sức sợ hãi. Nàng nhận ra ấn phù này, lại không phải bất cứ đạo ấn nào nàng nhận được trong ẩn giới Thanh Phong am, mà là hình vẽ điêu khắc ở trung tâm bản đồ mê cung bên ngoài cánh cửa đầu tiên của mê cung vạn thú.

Có điều hình vẽ đó không ngừng thay đổi, khi đó Kiến Sầu chưa hề cảm thấy đó là một thứ gì quan trọng.

Cho tới hôm nay ngẩng đầu nhìn lên ấn phù này, nàng mới kinh hãi nhận ra, trận đồ mê cung ngoài cửa tầng thứ nhất có lẽ đã báo trước tất cả!

Trong tay nàng có bốn bí phù, chính là chìa khóa mở bốn cánh cửa mê cung, như vậy ấn phù ở trung tâm này rốt cuộc là dùng làm gì?

Trấn áp?

Bảo vệ?

Kiến Sầu nhất thời nghĩ không rõ, chỉ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm lên trời cao.

Vô Ác thấy ấn phù đó chẳng những không sợ mà ngược lại càng hưng phấn hơn, màu máu trong mắt tràn ra làm cho hắn có vẻ cực kì dữ tợn.

Hắn càng ra sức đánh vào ấn phù, vô số đòn tấn công điên cuồng đánh thẳng vào đó.

Không ngờ lại muốn đánh tan ấn phù này.

Mỗi một lần tấn công của hắn lại làm mặt hồ trên trời rung động một lần, cả mặt đất cũng chấn động theo, một lần, hai lần, ba lần…

Số lần ít còn có thể nói là trùng hợp, số lần nhiều như vậy, Kiến Sầu chẳng lẽ vẫn còn không rõ?

Mặt hồ như tấm gương trên trời không ngờ cùng mặt đất dưới chân bọn họ đều là một khối.

Vô Ác chỉ cần hủy được hồ gương là có thể hủy được cả ẩn giới.

Còn ấn phù hắn đang điên cuồng tấn công đó chỉ sợ chính là lá bùa hộ thân cuối cùng của hồ gương.

Nghĩ đến đây, Kiến Sầu hít sâu một hơi vì sợ hãi.
Trên trời, con cá chép dưới đáy thiên cung quẫy đuôi, như là từ tranh vẽ bơi ra, nhanh chóng bơi xuống giao phong với Vô Ác.

Đó là một con cá chép bơi giữa không trung, màu sắc lại đỏ hơn, sáng hơn màu đỏ đầy trời.

Nó quẫy đuôi, phe phẩy vây, dùng lớp vẩy xem như mềm mại ngăn chặn những đòn tấn công liên tiếp của Vô Ác.

Trên trời, ánh sáng đan vào nhau hỗn loạn. Cả mặt đất lại như bị hồ Vân Mộng nhấn chìm.

Mặt đất chấn động như mảnh sành vỡ vụn, bị nước lũ chia cắt thành vô số mảnh vỡ, trên trời cũng xuất hiện những vết rạn trong suốt như lưu li.

Linh quang bắn loạn xạ từ trận đấu của cá chép và Vô Ác thỉnh thoảng lại bắn xuống, cả mặt đất nổ như nở hoa, gần như không có một mảnh nào nguyên vẹn.

Sau khi cơn lốc biến mất, vô số linh thú nếu không rơi xuống dưới nước thì cũng bị ném bay giữa không trung, hoàn toàn không khống chế được thân thể.

Lúc đầu Vô Ác vẫn dùng hình người giao chiến, nhưng sau đó dường như khó mà chống lại được cá chép nên cũng hóa thành bản thể chim cắt.

Nó bay lên cao, từ trên cao lao xuống chỗ cá chép, móng vuốt chộp vào phần bụng mềm mại của cá chép.

Răng rắc!

Vài mảnh vẩy cá đẹp đẽ lập tức từ trên người cá chép rơi xuống, đầm đìa máu tươi.

Cá chép cần bảo vệ ấn phù dưới thiên cung, Vô Ác lại phải phá hoại nó.

Phá hoại là việc đơn giản thế nào?

Vô Ác tấn công từ các phương hướng, cá chép lại chỉ có thể phòng thủ ở một nơi, dù tu vi dường như cao hơn một chút nhưng bị hạn chế ở một góc, đỡ bên này hở bên kia.

Nhìn từ bản tính, cá chép bản thân đã không phải sinh ra để chiến đấu, Vô Ác lại không giống.

Tính hung ác trong lòng một khi bị kích thích ra, đó là hủy thiên diệt địa.

Hắn tấn công điên cuồng và cố chấp, cá chép dần dần bị chọc giận.

Cả mặt đất đều đã vỡ vụn, không còn một mảnh nào nguyên lành.

Trong mắt Kiến Sầu lúc này không còn một bức tường nào còn đứng chỉ có mặt đất càng trôi càng xa…

Phách!

Đuôi cá vỗ mạnh, đập con chim cắt khổng lồ Vô Ác văng ra, đập xuống mặt đất.

Rầm!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố to.

Vô Ác không cam lòng, đột nhiên giũ lông rít lên một tiếng, vô số mũi tên lông vũ Kiến Sầu nhìn thấy lúc trcs lại một lần nữa bắn ra.

Leng keng… Leng keng!

Tuy nhiên sau đó lại không phải tiếng tên đâm vào thịt mềm mại mà là tiếng va chạm liên miên.

Trên mặt đất, bất kể là linh thú rơi xuống nước, Kiến Sầu đứng trên mặt đất khô ráo hay là Tạ Bất Thần trước mắt đã ngày càng lẫn lộn…

Toàn bộ đều ngẩng đầu lên.

Thế là thấy rõ một con cá chép chợt biến thành màu bạc.

Cục cục.

Mang cá dường như cử động một chút, giữa trời đất dường như có hơi thở nào đó bị hút vào điên cuồng, sau đó căng phồng trong thân thể cá chép.

Vẩy cá vốn màu đỏ đậm trong nháy mắt liền biến thành màu bạc nhàn nhạt.

Phía dưới con cá chép đó, một đấu bàn ba trượng đột nhiên xoay tròn mở ra, không ngờ lại là đấu bàn của cá chép.

Tích!

Một đạo tử sáng lên.

Tích!

Hai đạo tử sáng lên.

Từng đạo tử liên tiếp được tuyến khôn xâu chuỗi tạo thành đạo ấn, quỹ tích như tinh đồ trên trời làm cho Kiến Sầu có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Lúc này không có bất cứ thứ gì có thể sánh được với sự chấn động trong lòng nàng.

Đạo ấn quen thuộc đến mức nào?

Nàng từ cô đảo nhân gian đến Thập Cửu Châu, trên vách núi Thanh Phong am nhìn thấy đạo ấn đó. Nàng bái vào Nhai Sơn, bế quan tu luyện, lần đầu tiên dùng đến, hơn nữa tạo thành động tĩnh to lớn cũng là đạo ấn đó. Đạo ấn này, nàng đã suy diễn một lần, hai lần, nhớ kĩ trong lòng.

Phiên Thiên Ấn!

Đạo ấn này nàng lấy được từ ẩn giới Thanh Phong am, cùng ẩn giới có vô vàn liên hệ. Kiến Sầu từng thiết tưởng về quan hệ giữa đạo ấn và ẩn giới, lại tuyệt đối không nghĩ tới, trong lúc này, trong một trận chiến, nàng lại có thể nhìn thấy một con cá chép tu luyện thành tinh sử dụng Phiên Thiên Ấn quen thuộc nhất của nàng.

Nói là quen thuộc, dường như cũng quen thuộc. Nói là xa lạ, lại cũng có chút xa lạ.

Là Phiên Thiên Ấn, không sai, nhưng lại dường như có chút không giống.

Kiến Sầu nhớ Phiên Thiên Ấn mà nàng biết dường như quá đơn giản, thậm chí như Phù Đạo sơn nhân nói, có chút không hoàn chỉnh.

Vậy thì…

Phiên Thiên Ấn mà cá chép sử dụng có thể là bản hoàn chỉnh không?

Một làn ánh sáng kì dị từ đáy mắt Kiến Sầu bắn ra. Nàng nhìn chằm chằm lên trời không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con cá chép to lớn, khắc sâu đạo ấn vừa lóe lên rồi biến mất vào trong đáy lòng.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Cuộc chiến vẫn diễn ra hết sức kịch liệt. Cá chép chặn lại vô số mũi tên lông vũ do con chim cắt khổng lồ Vô Ác bắn ra, hoàn toàn không thấy có động tác nào, vô số mũi tên liền bay lung tung ra bốn phương tám hướng.

Đám linh thú phía dưới tới tấp tránh né.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng bên tai. Đó là tiếng nổ của vô số mũi tên lúc bắn xuống mặt đất.

Từ xa xa, một mũi tên bắn nhanh tới, bay thẳng về phía Kiến Sầu trong lúc nàng hoàn toàn không hay biết, ánh sáng nóng bỏng trong mắt không giảm đi chút nào.

Con cá chép quẫy đuôi, Phiên Thiên Ấn to lớn liền lập tức ngưng tụ, như bẻ cành khô, vô số linh khí điên cuồng bị hút ra từ vô số công trình xây dựng, ngưng tụ thành một cái đuôi cá khổng lồ.

Khác Phiên Thiên Ấn do sương mù dày đặc tạo thành mà Kiến Sầu ngưng tụ ra, cái đuôi cá này không ngờ toàn thân lóe lên màu bạc, giống hệt ánh bạc trên người con cá chép.

Đây mới là Phiên Thiên Ấn thật sự sao?

Ánh bạc lấp lánh, rực rỡ, lại không quá mức chói mắt, thoải mái nhưng lại mang khí tức đáng sợ.

Kiến Sầu nhìn mà hoa mắt si mê, trong đầu như có một cánh cổng ầm ầm mở ra.

Một tuyến khôn, lại một tuyến khôn…

Một đạo tử, lại một đạo tử…

Trong nháy mắt, nàng đã tính toán vô số lần, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mãnh liệt…

Đó là một sự tỉnh ngộ.

Kiến Sầu đứng ở chỗ cũ, lại không biết mình đang ở nơi nào, càng không biết mình gặp phải chuyện gì, ngay cả tiếng kêu hoảng sợ của con chồn nhỏ cũng không nghe thấy.

Mặt đất bên dưới cột đá cao cao đã có một vũng máu.

Tạ Bất Thần vẫn bị đóng đinh trên cột đá, mũi tên lông vũ màu đen sắc nhọn vừa xuất hiện đã bị hắn phát hiện.

Có điều…

Kiến Sầu đứng cách đó không xa lại không hề để ý đến nó.

Trong mắt nàng không có tranh đấu, cũng không có rối rắm, chỉ có một loại khát vọng thuần túy.

Có lẽ trong đôi mắt này thứ gì cũng có, chỉ không có thù hận.

Dường như sau khi nàng tiến vào ẩn giới, tất cả hận thù đều không thể ảnh hưởng đến sự chăm chú của nàng đối với một chuyện nào đó.

Lúc này Tạ Bất Thần đột nhiên ngẩn ra, có thứ gì đó lóe lên trong đầu rất nhanh.

Trả thù hắn chẳng qua chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời của nàng, là một bước nàng phải bước qua, nhưng một khi đã bước lên con đường tu hành, cuộc đời này của nàng sao có thể chỉ đơn giản như thế?

Trong mắt nàng rõ ràng có nhiều thứ đẹp hơn, đặc sắc hơn.

Chính như hắn vứt lại tình cảm của thế tục, đi truy tìm cái gọi là “đạo” của mình, Kiến Sầu sớm muộn cũng sẽ kết thúc thù hận với hắn, đi truy tìm thứ nàng cần phải truy tìm.

Đáy mắt nàng thứ gì cũng có, chỉ không có hắn.

Kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Hắn có thể lẳng lặng nhìn, chờ đợi mũi tên lông vũ chính xác xuyên qua đầu nàng, trong lúc không hề phòng bị, cho dù là tu sĩ Kim Đan kì cũng chết chắc.

Từ nay về sau hắn sẽ không còn bị đuổi giết, cũng sẽ không còn hậu hoạn.

Chỉ cần có một người chết đi, tất cả mọi ân oán liền sẽ triệt để kết thúc.

Nhưng trong tay nàng còn có bốn bí phù.

Xuyên qua mê cung, hắn mới có cơ hội tìm được bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ, có cơ hội từ trong mê cung sống sót đi ra ngoài.

Cứu?

Hay là khoanh tay đứng nhìn?

Hắn có thể không cần bí mật của hà đồ, mà biết đâu cũng có cách khác để đi ra khỏi mê cung…

Trong đầu, vô số suy nghĩ rối ren.

Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể Tạ Bất Thần đã có chút run rẩy. Mỗi lần run lên liền có cơn đau bứt rứt chạy vào lục phủ ngũ tạng của hắn, ngay cả khẽ động đầu ngón tay cũng như có ngàn vạn lưỡi dao cắt xé.

Càng ngày càng gần.

Càng ngày càng gần!

Mũi tên màu đen tuyền đó sắp triệt để chấm dứt tất cả.

Vù!

Một tiếng xé rách hư không vang lên.

Ngay lúc mũi tên đó sắp xuyên qua đầu Kiến Sầu, một chiếc chuông đồng hình dáng cổ xưa đột nhiên từ đầu ngón tay run rẩy của Tạ Bất Thần bắn ra cản lại.

Leng keng!

Tiếng vang lanh lảnh chỉ kéo dài chốc lát.

Tiếp đó là một âm thanh vang lên.

Lá chắn đồng thau như một chiếc quạt gấp nhanh chóng xòe ra tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh, như một đóa hoa nở ra rực rỡ, hoàn mỹ chặn lại mũi tên đó.

Bất Động Linh, có thể cản một đòn của tu sĩ kim đan thượng đỉnh.

Ngón tay còn duy trì tư thế bắn ra Bất Động Linh, lại không cảm thấy một chút nhiệt độ, lạnh như băng, thậm chí có chút co giật.

Hắn rất rõ ràng, đây là bởi vì mất máu quá nhiều, bị đóng đinh trên cột đá quá lâu.

Trước mắt trở nên nhạt nhòa, không còn có bất cứ hình ảnh rõ ràng nào nữa.

Tạ Bất Thần trong đầu hoảng hốt, hai mắt chớp chớp, đột nhiên cảm thấy hơi mệt, liền nhẹ nhàng dựa đầu vào cột đá.

Năm mũi tên đen xuyên qua người hắn, đầu hắn chỉ khẽ động như vậy liền có vô số cơn đau từ tứ chi bách hài truyền tới.

Ý thức lẫn lộn lại đột nhiên tỉnh táo một chút.

Tạ Bất Thần chớp chớp mắt, đôi môi khô nứt xanh tím khẽ hé ra, cuối cùng lại là một câu kì lạ.

Một nụ cười khổ tự giễu.

“Bất Động Linh tiếng tăm vang dội…”

Lại bị hắn dùng để cản một mũi tên lẽ ra không có gì đáng ngại…