Chương 152: Ai cần ngươi bố thí?

Ta Không Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lời vừa nói ra, thứ tồn tại vĩnh hằng trong cánh cửa khổng lồ cũng rơi vào sự yên lặng đáng sợ, toàn bộ đỉnh núi Côn Ngô cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Gã to con Mạnh Tây Châu đang xem chiến đấu phía dưới, lúc này không thể không hét thành tiếng, liều mạng tóm cổ áo Tiền Khuyết: “Là là là…”

Là tiền bối, là tiền bối!

Oai hùng đến bực này, trừ tiền bối còn có người nào khác được nữa?

Đừng nói nàng là một nữ tu sĩ, không giống như hắn tưởng tượng, dù nàng là yêu quái bất nam bất nữ, Mạnh Tây Châu hắn cũng chỉ bội phục một mình nàng.

Bởi vì quá mức kích động, lưỡi hắn cứng lại, tạm thời khó mà nói rõ được ý mình.

Tiền Khuyết đáng thương lúc này còn chưa bình phục lại bị hắn tóm như vậy, sắc mặt lập tức tím tái, suýt nữa ngạt thở đứt hơi, gấp đến mức trợn tròn mắt.

Bên chỗ các đệ tử Nhai Sơn, toàn bộ mọi người còn đang chìm trong kinh hãi “Đại sư tỷ Kiến Sầu tay không tóm đuôi rồng đập qua đập lại“.

Tứ đệ tử Thẩm Cữu vẫn mong chờ sau đại sư tỷ Nhai Sơn nữ tu sĩ e thẹn đáng yêu, bây giờ thấy thế trước mắt tối sầm, giơ chiếc quạt hoa đào vỗ vỗ vào mặt mình, ngồi xuống đất kêu rên: “Giết ta đi!”

Hình tượng đại sư tỷ Nhai Sơn từ trước đến nay vẫn không ngừng thay đổi.

Thật là dũng mãnh.

”Muốn đánh với đại sư tỷ một trận quá!”

Khấu Khiêm Chi ôm kiếm mà đứng, đáy mắt hừng hực chiến ý sáng rực nhìn bóng người hãnh diện trong không hải, hết sức chờ mong.

Những người khác thì vẻ mặt lại chán nản cùng cực.

Thật muốn làm bộ không biết đại sư tỷ.

Nhưng lúc vô số ánh mắt kinh ngạc xung quanh nhìn tới, các đệ tử Nhai Sơn này lại vô thức ưỡn thẳng lưng lên, thản nhiên nhìn lại không có gì e ngại: Nhìn nhìn nhìn nhìn cái gì? Phong thái của đại sư bá Nhai Sơn ta, đám phàm nhân các ngươi há có thể sánh được?

Vẻ mặt đều tự hào như “Đại sư tỷ là tấm gương của đệ tử Nhai Sơn bọn ta“.

Thế là mọi người xung quanh đột nhiên hiểu ra: Đệ tử Nhai Sơn đúng là không tầm thường.

Trong lòng mọi người đều dâng lên một tình cảm mãnh liệt, nhất là trưởng lão Long Môn Bàng Điển.

Thịch thịch thịch…

Đó là tiếng máu nóng trong thân thể tràn vào mạch máu, chạy thẳng lên não hắn.

Hắn gần như ngơ ngẩn nhìn không hải, nhìn cánh cửa khổng lồ màu vàng mang hoa văn cổ kính, nhìn thế giới thê lương và hoang vu trong cửa.

”Long vực…”

Không ngờ lại là long vực sau khi “long môn” của Long Môn hắn mở ra.

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trong đầu lóe lên một vệt sáng, Bàng Điển lập tức nhớ tới đạo ấn vảy rồng mà Kiến Sầu học trộm, lại nhớ tới hồ đáy nước Long Môn mà mình thua cuộc lần trước, lừa giận bốc lên ngút trời.

Không được, không thở nổi nữa, tức chết rồi…

Đồ khốn!

Hắn kịch liệt run rẩy, đưa mắt nhìn quanh rồi giương nanh múa vuốt lao tới chỗ Phù Đạo sơn nhân trước mặt như đã phát điên: “Nha nha nha, Phù Đạo lão tặc, bố liều mạng với ngươi!”

Thấy mọi người đã lọt vào bẫy của mình, Phù Đạo sơn nhân đang đắc ý cười to, đâu ngờ Bàng Điển đột nhiên phát cuồng, lão không kịp ứng phó đảnh phải kêu to lên: “Mẹ nó chứ, ngươi lại phát điên cái gì? Con bà nó, ai bảo đây là long môn của Long Môn các ngươi? Sơn nhân ta…”

”Ngươi biết đó là long môn!”

Bàng Điển vốn đang giận giữ nghe vậy lửa giận liền bốc cao thêm ba trượng nữa, suýt nữa đốt cả người hắn thành than.

Hắn không hề do dự đánh thẳng về phía Phù Đạo sơn nhân.

Mẹ nó, sơ ý lỡ miệng rồi!

Phù Đạo sơn nhân mắng một tiếng trong lòng, thấy Bàng Điển đã lao tới trước mặt liền ném thẳng cái đùi gà đang gặm dở trong tay ra, hết sức bất lương.

Vù!

Cái đùi gà bị ném thẳng vào người Bàng Điển, để lại một vết dầu mỡ trên áo hắn.

Đồng thời Phù Đạo sơn nhân đưa khuỷu tay gạt Hoành Hư chân nhân bên cạnh ra phía trước: “Trong tiểu hội Tả Tam Thiên lại có người gây rối, Hoành Hư lão quái, ngươi còn không ra xử lí đi à?”

“…”

Hoành Hư chân nhân á khẩu.

Vô số đệ tử Long Môn dù không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng toàn bộ diễn xuất của Phù Đạo sơn nhân đều bị bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Ngay cả Chu Thừa Giang đứng ở chỗ cũ cũng rất muốn chửi mắng: Đây là trưởng lão chấp pháp sao? Quả thực vô sỉ!”

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, một trận ác chiến đã sắp xảy ra trước mắt.

Trên Tiếp Thiên Đài cao bảy trăm hai mươi trượng, Hạ Hầu Xá lại không hề quan tâm.

Trong tay hắn cầm cuộn gân rồng đỏ đậm mình mới lấy được, khi nhìn thấy cánh cửa khổng lồ xuất hiện lập tức cau mày: Thế giới trong long môn như đang gọi con rồng đen đó đi vào?

Khi đó hắn dùng ngọn lửa độc đốt cháy sạch sẽ cả con rồng, chỉ còn lại một sợi gân rồng này, đúng là không có khó khăn gì.

Nhưng không biết dùng biện pháp dễ dàng như vậy có bỏ lỡ cơ duyên gì hay không?

Hạ Hầu Xá nhìn bóng dáng Kiến Sầu, một áp lực vô cớ tự dưng xuất hiện: Tiến có thể công, lùi có thể thủ, chiến có thần lực, người có mị lực, trước long vực vẫn lẫm liệt không sợ, thật sự là một anh hùng…

Không hải treo ngược giữa không trung lúc này một nửa bị mây đen bao phủ.

Nước biển lơ lửng trên đỉnh đầu, lại không hề bị rơi xuống.

Trong long môn khổng lồ, không khí uy nghiêm nặng nề, không cảm thấy một chút sinh cơ nào, chỉ có một loại tĩnh mịch tiêu điều như một nấm mồ hoang vu.

Kiến Sầu nói xong câu dó liền đứng trước ngôi mộ này không lùi nửa bước.

Tồn tại tối cao trên không trung long vực dường như không ngờ lại có người dám phản bác mình, nhúng tay vào chuyện của bản tộc, lập tức giận dữ vô cùng.

Đám mây đen nặng nề xao động một hồi, không ngờ lại nhanh chóng hạ thấp xuống.

Âm thanh vừa rồi một lần nữa vang lên, lại uy nghiêm chứ không còn ung dung như lúc trước.

”Ngươi là kẻ nào mà dám vọng nghị chuyện của loài rồng ta?”

Vẫn là uy áp mãnh liệt.

Vảy rồng trên người Kiến Sầu cũng phản xạ ánh sáng như vô số con rồng trong long vực, nàng cố gắng đứng thẳng lưng, không hề cúi mình, cười nói: “Chỉ là một phàm nhân mà thôi, vọng nghị thì không dám, chẳng qua là không thích nhìn chuyện bất công“.

”Bất công?”

Âm thanh đó dường như cảm thấy nực cười.

Kiến Sầu cũng rất nực cười: “Giun không muốn thành rồng mà ngài lại ép, chẳng lẽ lại là công bằng?”

Con giun chìm nửa người trên trong nước biển như đã chết nghe thấy lời này không biết lại sao lại thấy cảm giác lạnh buốt chạy khắp trong người: Mẹ ơi, sao lại thấy câu này giống như đang dẫn lửa giận đến người mình thế?

Nhưng mà…

Hình như cũng không có gì không đúng.

Nó quả thật không muốn thành rồng.

Rồng là cái quái gì?

Hình dáng thật kinh khủng, chỉ nhìn đã sợ, không đáng yêu bằng mình lúc trước. Hơn nữa ở dưới nước quả thực không thở nổi, sao thoải mái bằng chính mình ở dưới đất ăn đất chứ?

Cho nên, Kiến Sầu nói rất đúng.

Đầu đang chìm dưới biển, con giun suy nghĩ một lát rồi không ngờ lại gật gật cái đuôi cho thấy mình đồng ý với những gì Kiến Sầu nói.

Cảnh này quả thực khôi hài khó tả.

Tiểu Kim đứng cách Kiến Sầu không xa suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Thứ tồn tại trong mây tầng sau cửa đột nhiên lại tích tụ tức giận nặng nề: “Không muốn thành rồng? Tất cả sinh linh trên thế gian này lại còn có kẻ không muốn thành rồng?”

Dường như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, sau khi chất vấn, âm thanh đó không ngờ lại ngẩng mặt cười dài.

Cả long vực dường như đều chấn động vì tiếng cười này.

Tầng mây xao động không ngừng, biển động dữ dội lan rộng đến chân trời. Không trung càng trở nên âm trầm, sau đó là một hơi thở u ám hư vô.

Trong cánh cửa chín rồng, cả thế giới dường như đã rơi vào tối tăm. Đưa tay không thấy năm ngón tay, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lờ mờ trong bóng tối vô tận, dường như có rất nhiều thứ gì đó đi qua trong bóng tối.

Kiến Sầu cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc. Linh quang chợt lóe lên trong đầu, nàng đã nhớ ra: Là vũ trụ hỗn độn!

Xẹt!

Ý nghĩ này của nàng vừa xuất hiện, vài tia sáng nhỏ bé đột nhiên xé rách tối tăm, đi cùng những tia sáng này là một hình bóng to lớn.

Đó là những tia sáng đầu tiên trong vũ trụ, có rất nhiều thứ được tia sáng này chiếu sáng.

Những thứ này hình dạng khác nhau, nhìn rất kì quái, chỉ có bóng dáng chính giữa phía sau làm mọi người cảm thấy quen thuộc.

Bởi vì…

Đó là một con rồng khổng lồ màu vàng.

Đắm chìm trong tia sáng đầu tiên của vũ trụ, con rồng khổng lồ cũng tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ chói lọi vô tận bị vảy rồng trên người nó chiết xạ, cũng chiếu sáng tối tăm vô tận bên cạnh…

Tiếng cười đó không biết đã chấm dứt khi nào.

Kiến Sầu nghe thấy thứ trong tầng mây lên tiếng: “Tộc của ta sinh ra cùng thế giới trong một vùng vũ trụ hỗn độn mông muội, là thần của thái cổ, cùng thọ với trời đất“.

Con rồng đen phía dưới không hiểu ý nó lắm, hơi bất an cử động thân thể.

Bởi vì cái đuôi nó còn nằm trong tay Kiến Sầu, cho nên con rồng đen không có động tác gì mạnh, chỉ cố gắng ngẩng đầu lên nhìn vào trong cánh cửa chín rồng, trong đôi mắt rồng to lớn dường như lộ ra một chút chấn động.

Âm thanh vừa mới kết thúc, hình ảnh trước mắt đám Kiến Sầu đột nhiên biến đổi.

Hư không biến mất, vũ trụ vô tận biến mất.

Giữa không trung có vô số hằng tinh sáng lên, nóng lên, con rồng khổng lồ bay giữa những ngôi sao, đột nhiên chui vào một ngôi sao trong đó, thế là trời xanh mây trắng xuất hiện.

Vảy rồng màu vàng phản xạ ánh vàng rực rỡ.

Rồng khổng lồ lao lên mây trắng, một tiếng rồng ngâm vang lên, phong vân biến sắc.

Ngay sau đó trời xanh mây trắng biến mất, thay thế là mây đen cuồn cuộn, một tia chớp màu lam đậm xé rách tối tăm, thế là cả thế giới chìm trong mưa gió điên cuồng.

Trên mặt đất, nước lũ ngập trời, vô số phàm nhân bị lũ cuốn đi biến mất vô tung.

Những người không bị lũ cuốn thì nhìn hình bóng màu vàng ẩn hiện trong tầng mây, quỳ bái, dùng hương khói cung phụng.

”Tộc của ta bay lượn trên chín tầng trời, một tiếng rồng ngâm có thể gọi mây làm mưa, có sức mạnh vô thượng“.

Nhìn thấy những hình ảnh này, cũng không biết là vì sợ hay là vì tâm tình nào khác, con rồng đen bên dưới lại khẽ run rẩy.

Kiến Sầu thấy thế hơi nhíu mày.

Nàng đã hiểu ý của kẻ ẩn trong mây sau cánh cửa khổng lồ.

Quả nhiên ngay sau đó hình ảnh trước mắt lại biến đổi lần nữa.

Vô số hư ảnh như đột nhiên biến thành thực chất tràn về phía bọn họ.

Lần này là ở trên mặt biển.

Con rồng khổng lồ màu vàng từ trên mây hạ xuống, lặn xuống biển sâu vô tận. Thân hình dài trăm trượng đột nhiên biến đổi, xuống dưới nước lại lớn lên, chỉ chớp mắt đã lên đến ngàn trượng. Nó không lên khỏi mặt biển mà chỉ không ngừng bơi dưới biển sâu.

Ầm!

Đến khi nó bay lên khỏi mặt biển, trên mặt biển lại có vô số con rồng khổng lồ màu đỏ màu xanh màu đen bay lên theo nó.

HÌnh ảnh này cực kì chấn động.

Vảy rồng lạnh lẽo phản xạ ánh sáng giữa biển trời vào mắt tất cả mọi người.

Gầm…

Cái đuôi khổng lồ của con rồng màu vàng kim hùng hổ đập xuống biển, sóng nước vô cùng vô tận bắn lên, một nửa biển rộng tràn lên không trung.

Sau một trận sóng dữ, chín con rồng màu sắc khác nhau không ngờ lại nối đuôi nhau tạo thành một long môn trăm trượng trên mặt biển.

Cánh cửa này rất giống ánh cửa trước mặt đám người Kiến Sầu lúc này.

Tâm tình chấn động, Kiến Sầu đưa mắt nhìn, chỉ thấy chín con rồng trên long môn nhất tề quay lại, hai mắt nhắm nghiền, lại phát ra ánh sáng rừng rực. Thế là các sinh vật dưới biển sâu đều bị hấp dẫn mà đến.

Từng con các nho nhỏ mang theo hưng phấn tột cùng ra sức nhảy lên, muốn nhảy qua long môn này.

Nhưng đại đa số bọn chúng đều chỉ nhảy lên được vài thước hoặc vài trượng rồi vô lực rơi xuống mặt biển.

Chỉ có một số thành viên xuất sắc trong hải tộc mới có thể nhảy lên trăm trượng, vượt qua long môn.

Đây chính là “vượt long môn“.

Một con cá chép màu đỏ từ phương xa bơi lại, cái đuôi nho nhỏ ra sức quẫy trong nước biển mượn lực bay lên, không ngờ lại thật sự nhảy lên đến trăm trượng.

Vây cá gần như trong suốt lấp lánh ánh sáng chói mắt giữa không trung.

Nó đã nhảy qua.

Thế là toàn bộ chín con rồng mở mắt ra, một luồng long khí cuồn cuộn từ cánh cửa tràn tới. Chín con rồng khổng lồ đồng thời há miệng phun ra một hơi thở ngưng tụ thành một sợi gân rồng màu đỏ đậm chui vào người con cá chép nho nhỏ đó.

Thế là xương sống con cá chép vốn chỉ bằng bàn tay lập tức hóa thành xương rồng trăm trượng, da thịt yếu ớt toàn bộ vỡ nát, lấy xương rồng và gân rồng làm trung tâm ngưng tụ lại một lần nữa.

Vô số vảy rồng màu đỏ vàng dần dần sinh ra trên thân rồng yếu ớt.

Ầm!

Khi con cá chép màu đỏ này nhảy qua Long Môn rơi xuống biển sâu, nó đã biến thành một con rồng khổng lồ, một thành viên của loài rồng.

Hình ảnh lập tức trở nên mờ nhạt, bắt đầu vỡ vụn.

Trong mỗi một mảnh vỡ đều có một long môn, có lonmg môn trên hồ, có long môn trên sông, có long môn trên biển.

Vô số giống loài dưới nước khẩn cầu trời đất, cầu nguyện thần rồng, hi vọng long môn xuất hiện…

”Các loài sinh linh trên thế gian không một loài nào không khao khát tuổi thọ vô tận, sức mạnh vô thượng. Chúng quỳ bái, hương khói cung phụng, khẩn cầu mưa thuận gió hoà, khẩn cầu long môn có thể hạ xuống, cho sinh linh nhảy qua long môn, nhận được cơ hội truyền thừa của tộc ta. Hài tử, ngươi hữu duyên được gân rồng nhập thể, đã có hình rồng, sao không nhảy qua Long Môn, hóa đi phàm thân, luyện đi phàm cốt, tẩy đi phàm huyết, trở thành chân long vô thượng? Hậu bối tộc ta, còn không mau mau nhảy qua long môn!”

Còn không mau mau nhảy qua long môn…

Còn không mau mau nhảy qua long môn!

Còn không mau mau nhảy qua long môn!!!

Âm thanh vang vọng ngày càng lớn, cuối cùng ầm ầm như sấm sét.

Kiến Sầu cảm thấy tinh thần chấn động, lại có kích động nghe theo lời nó nhảy qua long môn, biến thành chân long vô thượng.

Lúc này con rồng đen phía dưới cũng quẫy đuôi giãy thoát khỏi tay Kiến Sầu, bay lên khỏi mặt biển, ngẩng mặt hú dài như nhận được thứ gì đó hấp dẫn.

Một tiếng rồng ngâm thật dài phá tan vô số ảo giác.

Rắc rắc rắc…

Vô số mảnh vỡ ảo giác biến mất trong tiếng rồng ngâm.

Ánh nắng vàng xuyên qua mây đen chiếu xuống không hải, trả lại màu sắc trước đó cho không hải.

Khắp nơi xanh thẳm, chỉ có sau cánh cửa chín rồng là vẫn u ám ẩm đạm như cũ, chỉ có màu sắc sặc sỡ trên vảy rồng là sắc màu duy nhất trong long vực.

Kiến Sầu và bốn người Như Hoa công tử đều bị tiếng rồng ngâm chấn động kinh hãi.

“Nó muốn làm gì…”

Giọng Tiểu Kim lộ vẻ lo lắng.

”Lại còn phải hỏi? Đó chính là chân long đấy, cơ hội trăm ngàn năm cầu cũng không được, ai không hóa rồng thì đúng là đầu óc có bệnh“.

Tiếp lời hắn là Tả Lưu đầu óc mơ màng.

Sau khi thấy lịch sử lâu đời và năng lực mạnh mẽ của loài rồng, cùng với cả vai trò của long môn, ai có thể không khao khát thành rồng? Không kháo khát uy năng khống chế phong vân, ngẩng đầu quẫy đuôi có thể hủy thiên diệt địa?

Tu sĩ tu đạo để làm gì?

Chẳng phải là vì theo đuổi tính mạng vĩnh hằng, theo đuổi sức mạnh vô thượng hay sao?

Bây giờ đường tắt xuất hiện trước mắt, mấy người có thể không động lòng?

Dù con giun kia có ngu xuẩn đến mấy, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt cũng không thể không thông suốt được.

Những lời Tả Lưu nói ra cũng là tiếng lòng của những người khác.

Chỉ tiếc kẻ được lựa chọn lại là con giun may mắn chú không phải các tu sĩ thông thường khao khát trường sinh và sức mạnh như bọn họ.

Vô số người đưa ánh mắt nhìn con rồng đen, muốn biết lựa chọn cuối cùng của nó là gì.

Tiếng rồng ngâm dài đến lúc này mới dần dần nhỏ lại.

Như đã dùng hết sức mạnh, hoặc như là tâm tình kích động đã chậm rãi trở lại bình thường.

Con rồng đen lắc lắc đầu, thân rồng co lại giống như là một người đột nhiên rụt cổ lại, như là chính nó cũng rất kinh ngạc vì sao mình lại ngẩng mặt hú dài.

Phần đuôi vẫn nằm dưới biển, con rồng đen nhìn vào sau cánh cửa, đôi mắt phản chiếu hình ảnh ảm đạm mà đẹp đẽ trong cửa.

Nhưng sau phút chốc nó lại quay đầu nhìn về phía Kiến Sầu như đang trưng cầu ý kiến của nàng.

Lúc này Kiến Sầu lại cảm thấy hơi buồn cười.

Nàng không muốn nói gì.

Hóa rồng hay không hóa rồng đều là lựa chọn của chính con giun, nàng không có quyền xen vào nửa câu, giống như người ngoài cũng không có quyền quyết định thay nó.

Trong lúc này, thứ bên trong long môn dường như rất thiếu kiên nhẫn, lại lên tiếng thúc giục lẫn nữa.

”Còn không mau mau nhảy qua long môn, định đợi đến khi nào?”

“…”

Âm thanh rất lớn làm con rồng đen sợ hãi rụt cổ lại.

Nó chần chừ trên mặt biển rất lâu, cuối cùng mở miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, thấp hơn lúc trước rất nhiều, như là dò hỏi gì đó.

Khương Vấn Triều đứng phía sau Kiến Sầu lập tức lộ vẻ kì dị.

Kiến Sầu không quay đầu lại, hỏi: “Nó nói gì?”

“…”

Khương Vấn Triều nhìn nàng một cái, than thở: “Nó hỏi, rồng ở đâu, ăn thứ gì“.

“…”

“…”

“…”

Phí công người ta cho ngươi xem bao nhiêu hình ảnh để tẩy não, cuối cùng trong đầu ngươi vẫn chỉ nghĩ đến chuyện ở đâu, ăn gì.

Đúng là bùn nhão không thể trát tường, giun đất không thể thành rồng.

Đầu óc đúng là hết thuốc chữa.

Trong ngoài không hải, vô số người nghe vậy đều cười ngất.

Tả Lưu tức giận trợn mắt, chỉ muốn quỳ xuống lạy con giun “không biết trời cao đất rộng” này: Ngươi thắng rồi, ngươi thật sự thắng rồi!!!

Con rồng đen, hoặc nói là con giun, không hề biết câu hỏi của mình kinh hãi người đời thế nào.

Nó chỉ hoang mang nghiêng nghiêng đầu chờ kẻ bên trong long môn cho mình một câu trả lời.

Tuy nhiên chỉ có yên lặng vô tận.

Trên mặt Kiến Sầu đột nhiên nở ra một nụ cười tươi đẹp rực rỡ.

Rồng có thể lặn dưới biển, có thể bay trên trời, nhưng tuyệt đối sẽ không ở dưới đất ăn đất mà sống.

Câu hỏi phát ra từ trong miệng con giun ấu trĩ này quả thực là một sự làm nhục thậm tệ đối với huyết thống thái cổ của loài rồng.

Quả nhiên kẻ vẫn ẩn giấu thân hình trong tầng mây cuối cùng đã bị nó chọc giận.

Vù!

Cuồng phong từ tầng mây ào ào thổi tới, khi ra đến long môn liền biến thành một cơn lốc xoáy to lớn.

Sức hút vô tận lập tức ập về phía con rồng đen, nó cảm thấy thân thể to lớn của mình không chịu mình khống chế, bối rối rống to một tiếng rồng ngâm sợ hãi, đập mạnh cái đuôi xuống mặt biển, cố gắng lấy lực cản của nước biển chống lại sức hút của cơn lốc xoáy.

Thời buổi này đúng là khó sống. Một lời không hợp liền hút người ta đi làm rồng, còn nhất quyết không trả lời câu hỏi của nó. Không cần phải nói cũng biết, vậy là sau khi làm rồng sẽ không thể ở dưới đất, cũng không thể ăn đất nữa, thế thì làm rồng làm quái gì?

Ai thích làm thì đi mà làm.

Làm rồng thì ngon lắm hả?

Rồng đen giận dữ gào thét, sống chết không chịu nghe theo.

Kẻ phía sau cánh cửa dường như nghe hiểu tiếng gầm của nó, triệt để bị chọc giận.

”Thân phủ vảy rồng, đã có thân rồng, lại có xương rồng, dám không vào cửa…”

Ầm ầm…

Nước biển sôi sục, mặt biển chỗ cái đuôi con rồng đen không ngờ cũng bị sóng lớn hút lên, tất cả lực cản biến mất, con rồng đen lập tức bị hút lên cao.

Khoảng cách giữa con rồng đen và cơn lốc xoáy thu hẹp lại hàng chục trượng.

Ầm ầm!

Trong tầng mây sau cánh cửa khổng lồ bắn ra vô số tia điện như những con rắn bạc, chiếu cả long vực sáng lên như một biển sấm sét.

Tất cả sấm sét đột nhiên chuyển hướng lao thẳng về phía long môn như bị cơn lốc kia hút tới.

Thế là cơn lốc đang xoay tròn trong cánh cửa khổng lồ liền có thêm vô số sấm sét.

Con rồng đen đã sắp bay đến chỗ cơn lốc sợ đến mất hồn mất vía.

Nhưng nó còn chưa chết…

Bởi vì có một đôi tay lạnh như băng đã rất quen thuộc một lần nữa giữa nó lại.

Vẫn là Kiến Sầu!

Trên người nàng bao trùm vảy rồng màu vàng, đối mặt với điện quang vô tận ập đến, đáy mắt lấp lánh, chỉ lộ ra một nụ cười lạnh.

”Dưa hái xanh không ngọt, tại sao tôn giá không hiểu lí lẽ này?”

”Phàm nhân hèn mọn, tàn hồn đoạn phách, cũng dám vọng nghị tộc ta?”

Đáng chết!

Sấm sét vô tận vốn vẫn đang lao về phía Kiến Sầu, nhưng lúc này tự nhiên lại mạnh thêm vài phần, như phải nuốt chửng cả người nàng.

Đám Khương Vấn Triều đâu ngờ Kiến Sầu lại còn ra tay lần thứ hai chống lại kẻ tối cao trong tầng mây, tất cả đều há hốc mồm.

Tiểu Kim lau mồ hôi lạnh, không đành lòng thấy Kiến Sầu gặp nạn, hắn cắn răng đạp mạnh, vô số nước biển liền hóa thành núi băng nhô lên ngăn cách giữa Kiến Sầu và cánh cửa khổng lồ.

Có điều sấm sét nhanh chóng vô cùng, cũng mạnh mẽ vô cùng.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, núi băng cứng rắn vô cùng không ngờ lại vỡ vụn, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với sấm sét.

Sắc mặt Tiểu Kim lại tái nhợt.

Sấm sét khí thế cực mãnh liệt, Kiến Sầu muốn tránh cũng không tránh được, mà nàng cũng không định tránh.

Vảy rồng màu vàng quanh thân được nàng rót thêm linh lực, đột nhiên bắn ra ánh vàng mãnh liệt.

Chỉ sau nháy mắt, ánh vàng đã bị sấm sét bao trùm, vô số tia sét nổ tung trên vảy rồng như khoác một chiếc chiến giáp dệt từ điện quang màu lam lên người nàng.

Uy nghi hiển hách!

Trong ngoài không hải, tất cả mọi người há to miệng có thể nuốt vào một quả trứng gà.

”Đạo ấn long tộc!”

Thấy Kiến Sầu gần như bình yên vô sự dưới sấm sét vô tận, tồn tại trên tầng mây cuối cùng dường như đã đoán ra thứ bao trùm thân thể Kiến Sầu rốt cuộc là cái gì.

Giọng nó lại càng thêm giận dữ: “Ngươi dám lấy đạo ấn của loài rồng để chống lại loài rồng!”

Khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, đáy mắt Kiến Sầu cũng trở nên tàn nhẫn hiếm thấy: “Dùng đạo ấn của loài rồng ngươi thì sao? Người có thể lấy pháp khí do người luyện ra để giết người, chẳng lẽ ta lại không thể lấy đạo ấn của loài rồng để chống lại loài rồng?”

Nói xong nàng lại giơ cái đuôi rồng trong tay lên, hỏi một câu: “Có muốn thành rồng hay không?”

”Ngao ngao…”

Chết cũng không muốn.

Con rồng đen không ngừng lắc đầu.

Sau phút chốc, nó lập tức hối hận vì câu trả lời của mình.

Một bàn tay nhỏ nhắn lập tức khép lại như đao, sau khi nó vừa đưa ra câu trả lời rõ ràng liền cắm thẳng vào trên lưng nó.

Phập!

Máu tươi vàng đen bắn tung tóe.

Bàn tay trắng muốt bị máu rồng nhuộm màu nhìn càng thêm nhỏ nhắn, càng thêm dữ tợn!

Tả Lưu và Tiểu Kim không nhịn được hét một tiếng kinh hãi.

Như Hoa công tử và Khương Vấn Triều thì đồng tử co lại kịch liệt: Nàng đang làm gì?

Cơn đau nhức nhối ập đến, còn đau hơn lúc rút lấy gân rồng nhiều.

Rồng đen liều mạng vùng vẫy, không rõ Kiến Sầu rốt cuộc muốn làm gì.

Nó sắp ngất đi vì đau đớn.

Tay Kiến Sầu rất vững, một tay tóm đuôi rồng đen, tay kia tại nắm lấy xương rồng cứng rắn trong người nó, năm ngón tay siết chặt, sau đó kéo mạnh ra bên ngoài.

Gầm…

Tiếng ngâm đau đớn cực kì đáng sợ.

Trong nháy mắt, một dòng máu tươi như mũi tên bắn nhanh, thậm chí nhuộm cả một vùng mặt biển rộng mấy trượng lấy Kiến Sầu làm trung tâm.

Tất cả mọi người cảm thấy da đầu tê dại, nhìn Kiến Sầu rút xương rồng từ trong người nó ra, chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát như cũng bị nàng rút ra ngoài.

Thật là tàn nhẫn!

Con rồng đen quả thực sắp phát điên: Định làm gì thế này?

Đáy mắt Kiến Sầu rực rỡ thần quang, lúc tóm lấy xương sống con rồng này, trong đầu nàng lại rất tỉnh táo mà bình tĩnh.

Do có hình rồng nên long môn mới xuất hiện. Do có hình rồng nên dòng xoáy này mới sinh ra sức hút đặc biệt đối với rồng đen. Do có hình rồng nên kẻ trong Long Môn mới yêu cầu rồng đen quay về long vực.

Nhưng…

Nó đâu phải là rồng?

Bây giờ đã không còn cách nào khác, nó lại một lòng muốn về dưới đất ăn đất, Kiến Sầu đảnh phải tàn nhẫn vậy.

Rút đi gân rồng còn chưa đủ.

Xương rồng vẫn còn, không bằng rút nốt.

Vảy rồng vẫn còn, không bằng bóc hết.

Như thế, hết thảy đặc trưng của rồng đều không còn, chúng làm gì được con giun này nữa?

Cho nên Kiến Sầu hạ thủ có thể nói là tàn nhẫn vô tình.

Nàng liếc mắt một cái, phát hiện kẻ trong cánh cửa khổng lồ dường như hết sức tức giận với tất cả việc làm của mình, một ánh vàng dần dần từ trong tầng mây hắt ra, chính là một cái đuôi rồng to lớn.

Không thể chậm chạp được nữa.

Nếu để kẻ kia ra tay, đúng là không có một cơ hội sống sót nào.

Quyết tâm giúp đỡ con giun chie là một việc tùy hứng của Kiến Sầu, nhưng nàng rất ít khi làm những việc hoàn toàn không nắm chắc.

Lúc này chỉ cần căn chuẩn thời gian, tất cả đều có khả năng.

Trong nháy mắt cái đuôi rồng lộ ra, Kiến Sầu cũng vung tay trái ném thẳng con rồng về phía long môn, nhưng tay phải nắm xương rồng lại không hề buông ra.

Hiệu quả của việc làm này cũng giống như lúc Khương Vấn Triều rút gân rồng còn Kiến Sầu kéo đuôi rồng.

Một tiếng rồng ngâm cực kì thê lương vang lên.

Kiến Sầu không nhíu mày cái nào, trong tay đã có một bộ xương rồng bám đầy thịt vụn vừa lôi ra từ trên người con rồng đen.

”Còn muốn về dưới đất thì cọ hết vảy rồng trên người đi!”

Rầm!

Kiến Sầu vừa nói xong, con rồng đen cũng đập mạnh vào khung cửa, đau đến lăn lộn, hai mắt biến thành màu đỏ đậm.

Nhưng âm thanh của Kiến Sầu vẫn truyền tới rõ ràng.

Về ăn đất!

Cọ hết vảy rồng là có thể về ăn đất rồi!

Nhất thời trong đầu nó chỉ còn một ý niệm này, khiến nó quên hết đau đớn vô cùng vô tận.

Thân thể không còn xương rồng trở nên mềm mại vô cùng, dù máu tươi giàn giụa nhưng nó là rồng, rất nhiều máu, không chết được.

Thế là con rồng đen liền quấn quanh cánh cửa khổng lồ như một sợi dây thừng buộc chặt trên long môn, liều mạng cọ người vào cửa.

Két!

Một cái vảy rồng cọ vào đường nét điêu khắc xù xì trên long môn, lập tức bong ra khỏi người con rồng đen, kém theo một chút máu tươi.

Ngao ngao, cảm giác này thật biến thái!

Nhưng lại có một sự sung sướng khi vứt bỏ được thứ không thuộc về chính mình.

Quả thực đã nghiền.

Có cái thứ nhất liền nhanh chóng có cái thứ hai, thứ ba.

Con rồng đen đã hoàn toàn điên cuồng.

Kiến Sầu nhìn nó, đột nhiên cảm thấy mình không nhìn lầm người, à, không nhìn lầm giun.

Đúng là phải điên như vậy mới được.

Nếu không bức bách chính mình, nàng đâu biết chính mình cũng là một kẻ điên?

Hoàn toàn bất chấp ánh mắt kinh hãi gần chết của các đồng đội sau lưng, trong mắt Kiến Sầu bòng lên một ngọn lửa nho nhỏ.

Bộ xương rồng dài gần trăm trượng trong tay bị nàng phất một cái biến thành một ngọn roi dài quất vè phía cánh cửa khổng lồ đang mở rộng.

Lúc đầu mọi người cho rằng mục tiêu của Kiến Sầu là cánh cửa khổng lồ đó, nhưng nhìn kĩ mới biết nàng lại nhắm vào sợi gân rồng đã hóa thành ấn phù.

Như Hoa công tử không nhịn được hít một hơi lạnh: “Thật thông minh!”

Lúc trước mọi người bị cảnh tượng của long vực thượng cổ trong cánh cửa khổng lồ làm chấn động, tất cả đều quên mất vì sao long vực thượng cổ lại mở ra.

Chẳng phải vì ấn phù nho nhỏ do sợi gân rồng cuộn mình biến thành hay sao?

Trong long vực tuy có rồng khổng lồ đủ màu nhưng không trung u ám, long trụ có vô số vết nứt, cảnh tượng đổ nát, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuy bọn họ hoàn toàn không thể đoán được long vực trước mắt là thật hay ảo, nhưng chỉ cần đóng cửa lại là tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng.

Phách!

Ngon roi xương rồng dài trăm trượng mang theo khí thế ngang tàng quất thẳng vào long phù màu vàng cổ xưa trên cửa.

Tất cả mọi người dường như đều nghe thấy một tiếng kêu thảm.

Long phù vốn cố định thành một hình thù lại bị Kiến Sầu quất cho vặn vẹo biến hình.

Ầm!

Cánh cửa khổng lồ lập tức chấn động, bụi bặm bay ra.

Long phù trên cánh cửa càng vặn vẹo, cánh cửa khổng lồ càng rung động.

Như cảm thấy có đe dọa, con rồng khổng lồ trên tầng mây vung cái đuôi màu vàng to lớn, không ngờ lại như bao trùm cả long vực, vô số kí hiệu màu vàng kim trên đuôi rồng sáng lên, huyền ảo khó lường, thần bí xa xăm.

”Phàm nhân, ngươi có đạo ấn vảy rồng trên người, gân vàng xương sắt, tư chất thượng giai, không bằng cũng nhảy long môn hóa thành chân long, hưởng tính mạng vô tận, nắm sức mạnh vô biên!”

Âm thanh vang vọng khắp nơi.

Tất cả mọi người nghe vậy lập tức ngẩn ra: Đây là coi trọng tư chất của Kiến Sầu?

Ánh mắt không khỏi quay lại nhìn Kiến Sầu.

Trên thân hình nhỏ nhắn của nàng phủ đầy vảy rồng màu vàng xem như mềm mại, cho người ta một cảm giác không thể xâm phạm. Cùng với động tác vung roi của nàng, từng làn sáng vàng kim cũng xẹt qua trên vảy rồng.

Quan trọng hơn là ánh mắt nàng xem như cuồng nhiệt, kì thực lại hết sức tỉnh táo như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén làm mọi người không dám nhìn thẳng.

Đạo ấn vảy rồng, tư chất thượng giai, có thể qua Long Môn?

Con rồng khổng lồ sức mạnh kinh khủng kia ánh mắt đúng là không tồi.

Mọi người đều cực kì hâm mộ: Nếu nhận lời, đây chính là cơ hội tốt một bước lên trời.

Chỉ tiếc…

Kiến Sầu lại coi thường.

Không có ai biết vì sao nàng đột nhiên lại quyết tâm giúp một con giun biến thành rồng đen lại quay về làm giun, cũng không có ai biết vì sao lúc này nàng lại cười thành tiếng, tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy lời nói lạnh lùng của nàng.

”Bản thân ta chính là rồng trong loài người, ai cần ngươi bố thí biến ta thành rồng?”

Lời này vừa dứt, ngọn roi xương trắng trong tay không chần chừ chút nào, lại một lần nữa hùng hổ quất tới.

Phách!

Lại là một roi cực mạnh.

Bất kể kẻ trên trời trong logn vực đáng sợ thế nào, nàng vẫn nhìn nó không vừa mắt.

Trên đời này làm gì có chuyện ép người ta hóa rồng?

Thứ mình không muốn thì đừng ép người khác, ỷ mình có bản lãnh liền có thể thô bạo vô lí, hoành hành ngang ngược?

Giống như là ỷ mình có bản lãnh liền có thể lạm sát kẻ vô tội.

Không thành rồng thì có gì không tốt?

Có người cả đời chỉ thích cuộc sống vô cùng đơn giản và bình lặng, đối với một con giun, có thể ở dưới đất ăn đất chẳng lẽ lại không phải một chuyện hạnh phúc?

Có thể mọi người cảm thấy ánh mắt nó thiển cận, mọi người cho rằng nó để lỡ cơ hội, mọi người nghĩ rằng nó không biết phân biệt tốt xấu, là một con giun cực kì ngu ngốc, mông muội chưa được khai hóa…

Nhưng nó chẳng lẽ lại không cảm thấy vô số những sinh linh liều mạng nhảy qua Long Môn mới là đáng thương?

Trời đất cũng không thể buộc ta cúi đầu, một long vực tầm thường không biết ở đâu ra sao dám ép nàng không chiến mà lùi?

Chiến ý hừng hực!

Roi thứ hai của Kiến Sầu đánh cho long phù liều mạng vùng vẫy, lại vẫn nhất quyết bám trên cánh cửa khổng lồ, không chịu để cánh cửa này đóng lại.

Còn con rồng đen quấn quanh cửa đã cọ rơi hơn nửa số vảy rồng trên người, dù đầm đìa máu tươi nhưng nó lại ngày càng hưng phấn…

Tự do đã ở ngay trước mắt.

Bên trong cánh cửa khổng lồ, cái đuôi rồng to lớn cũng ầm ầm đánh thẳng ra ngoài.

Một cơn lốc khổng lồ bị đuôi rồng cuốn theo đánh thẳng từ bên trong cánh cửa khổng lồ ra.

Kiến Sầu cảm thấy toàn thân như bị dao cắt, một loạt tiếng đông vang lên, vảy rồng cứng rắn trên người nàng không ngờ lại bị phong nhận chém đứt, bắn ra vô số máu tươi.

Không kịp rồi!

Kiến Sầu kinh hãi nhìn đuôi rồng càng ngày càng gần, trong lòng biết chỉ có một đòn phải trúng mới có thể tìm được cơ hội sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.

Dù kinh hãi nhưng không hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn long phù do gân rồng biến thành còn dính chặt trên cánh cửa khổng lồ, không ngừng nhúc nhích, nàng lại vung tay quất ra roi thứ ba.

Roi thứ nhất thứ hai đều không thể đánh rơi long phù, roi thứ ba thì có thể à?

Trong đầu tất cả mọi người đều có một nghi hoặc giống nhau.

Có điều một lát sau bọn họ liền phát hiện sự khác biệt.

Trên roi thứ ba lại có thêm một tầng linh hỏa màu xanh từ đầu ngón tay Kiến Sầu chạy ra, thoáng cái đã phủ kín cả ngọn roi xương rồng dài trăm trượng.

Thứ nàng quất ra đã không còn là một ngọn roi mà là một con rồng màu xanh bùng cháy.

Xẹt!

Trường tiên xé gió.

Phách!

Một tiếng vang giòn giã, xương rồng quất vào cánh cửa khổng lồ, dữ dằn đến cực điểm.

Trường tiên đánh trùng đích, một ngọn linh hỏa màu xanh lập tức đánh trúng long phù.

Xèo xèo xèo…

Tiếng thịt tươi rơi vào chảo dầu vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nổi da gà!

Đó là tiếng kêu thảm của sợi gân rồng.

Thanh liên linh hỏa quá mạnh mẽ, một sợi gân rồng đương nhiên không thể chịu nổi.

Gần như linh hỏa vừa bao trùm, sợi gân rồng đã mất hết sức chống cự, từ một long phù lại hóa thành một sợi gân rồng đang cháy, rơi xuống khỏi cánh cửa khổng lồ.

Ầm ầm…

Cánh cửa khổng lồ vẫn đang rung động nhưng lại chưa hề di động đột nhiên từ hai bên khép lại.

Gầm!

Sau cửa vang lên tiếng gào thét không cam lòng, tiếng rồng ngâm khủng khiếp như muốn xé rách cả long vực.

Khe cửa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Kiến Sầu giật trường tiên xương rồng kéo sợi gân rồng đã bị linh hỏa đốt hết ý thức về, đưa tay tóm lấy nắm chặt trong lòng bàn tay.

Linh hỏa đáng sợ đến trong lòng bàn tay nàng lại biến thành ngoan ngoãn như cừu non đã thuần phục.

Nàng đưa mắt nhìn về phía con rồng đen đang quấn quanh long môn.

”Không kịp rồi, mau xuống đi!”

Chỉ còn một miếng vảy rồng cuối cùng.

Con rồng đen cọ mạnh vào những đường vân điêu khắc cổ xưa trên Long Môn. Chỉ còn một cái vảy cuối cùng là có thể về dưới đất ăn đất rồi!

Con rồng đen hưng phấn đập thẳng cái đầu rồng đã trọc lốc của mình vào một cái sừng rồng trên long môn.

Đó là một chiếc vảy ở chính giữa trán rồng đen, có điều góc mọc của nó dường như không giống những chiếc vảy khác.

Trong đầu Kiến Sầu chợt lóe linh quang: “Vẩy ngược, đừng động!”

Rầm!

Đã muộn!

Kiến Sầu vừa nói xong, con rồng đen đã đập thẳng cái vảy này vào sừng rồng trên cửa.

Trong nháy mắt, nó đau đến toàn thân co giật, không ngờ lại rơi thẳng từ trên long môn xuống.

Lúc này cánh cửa khổng lồ chỉ còn lại một khe hẹp nhưng dòng xoáy vẫn còn tồn tại, bên trong là cái đuôi rồng sắp đánh đến nơi, bên ngoài là con rồng đen vô lực rơi xuống.

Tình thế nguy cấp như chỉ mành treo chuông.

Kiến Sầu không muốn nhìn thấy con giun không muốn thành rồng lọt vào trong long vực hoang vu, lại càng không biết trong này có cạm bẫy gì không, nàng cắn chặt răng vung trường tiên cuốn lấy con rồng đen mình đầy thương tích.

Vừa kịp tránh được cái đuôi rồng đánh tới.

Sau đó một tiếng nổ vang lên rung trời chuyển đất, cả long môn cuối cùng ầm ầm khép lại.

Cánh cửa khổng lồ chấn động, cái đuôi rồng to lớn đánh thẳng vào cánh cửa đã khép kín, suýt nữa đánh văng cả long môn.

Một tiếng rồng ngâm giận dữ từ sau cánh cửa khổng lồ vọng ra.

Nhưng Long Môn đã đóng kín, vô số long trụ xung quanh bắt đầu từ từ chìm xuống, Long Môn cũng nhanh chóng chìm xuống biển, chỉ chốc lát sau đã không còn tung tích.

Trên mặt biển, tất cả mọi ảo giác lập tức biến mất.

Không còn long vực âm u thê lương như nghĩa địa, cũng không còn những con rồng đủ mọi màu sắc, càng không còn uy áp đáng sợ trên trời cao.

Trừ vết thương trên người Kiến Sầu và rồng đen, hết thảy dường như chỉ là một giấc mơ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt…

Bốn vệt sáng gần như đồng thời bay tới bên cạnh Kiến Sầu: “Không có việc gì chứ?”

Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn, chính là đám người Khương Vấn Triều.

Trên người nàng đầm đìa máu tươi, nhưng trên thực tế cũng không bị trọng thương gì. Nàng chỉ lắc đầu với bọn họ rồi nhìn về phía con rồng đen bị ngọn roi xương rồng cuốn lấy.

Sừng rồng đã đập gãy, xương rồng bị rút đi, gân rồng đã không còn, ngay cả vảy rồng trên người cũng chỉ còn lại một chiếc cuối cùng hết sức đáng thương.

Bây giờ con rồng đen đâu còn uy phong lúc trước?

Hoặc nói…

Giống một con giun hơn.

Con rồng đen gắng gượng từ dưới biển bơi lên, choáng váng lắc đầu rồng, dường như cảm thấy trên trán còn có một miếng vảy hết sức khó chịu.

Nhưng cảm giác đau đớn tột cùng lúc đụng vào cái vảy này vẫn quanh quẩn trong lòng khiến nó không có dũng khí thử lại lần thứ hai.

Có lẽ con giun không biết đây là thứ gì, nhưng Kiến Sầu lại hết sức rõ ràng.

Đó là vẩy ngược của rồng, bóc đi là chết.

Chẳng lẽ nó không còn cách nào biến lại thành giun nữa?

Vây thì vừa rồi nàng cần gì phải tốn sức như vậy?

Nàng đột nhiên thẫn thờ trong lòng, có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện, trên người con rồng đen lại phát ra ánh đen.

Xẹt!

Con rồng đen dài gần trăm trượng không ngờ lại nhanh chóng thu nhỏ.

Sau nháy mắt, từ trăm trượng đã co lại còn ba tấc.

Một con giun màu đất xuất hiện trên mặt biển, giống y như trước lúc bị Phù Đạo sơn nhân tiện tay ném vào không hải.

Biến lại thành giun rồi?

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Ngay cả Kiến Sầu cũng không ngờ lại có thay đổi như vậy. Thế còn cái vẩy ngược thì sao?

Nàng nhìn kĩ lại phát hiện trên đầu con giun dài ba tấc có một chấm đen, nếu nàng không lầm thì khi con rồng biến lại thành giun, vẩy ngược cũng thu nhỏ theo.

”Thế cũng được à?” Tả Lưu trợn mắt há mồm.

Con giun lại biến thành giun như ban đầu, ngẩn ra một hồi rồi mới vui sướng nhảy nhót: Có thể về dưới đất ăn đất rồi, có thể về dưới đất ăn đất rồi!

Nó dùng sức nhảy lên khỏi mặt biển, cong người cúi mình với Kiến Sầu, dường như rất là cảm kích.

Một âm thanh mênh mang vang lên: “Gân rồng đã rút, rồng đen về chỗ!”

Vù!

Con giun lập tức hóa thành một bóng đen nho nhỏ bay ra khỏi không hải, biến mất.

Chắc là cuối cùng đã được về ăn đất rồi.

Có điều…

Nó đã trải qua kiếp nạn, quay về dưới đất lại mang theo dấu vết của chuyến đi không hải, cái vẩy ngược kì dị của rồng, vậy thì nó có còn là con giun trước kia hay không?

Thậm chí có thể nói nó đã đánh mất “chính mình“.

Kiến Sầu nhìn không trung trống trải, bất chợt cảm thấy có chút hoang mang.

Có điều sự hoang mang này cũng chỉ kéo dài một lát.

Nguy cơ đã giải trừ, Kiến Sầu không chần chừ nữa, hóa chỉ đành đao cắt sợi gân rồng làm năm đoạn!

Rồng gân sau khi thu nhỏ vốn chỉ dài sáu trượng, Kiến Sầu không khách khí lấy đi hai trượng, bốn người còn lại mỗi người chia đều một trượng.

Tả Lưu và Tiểu Kim lập tức cảm thấy hổ thẹn.

Kiến Sầu lại nói: “Chúng ta chung sức hợp tác mới có thể vây được rồng đen, rút được gân rồng. Lo nghĩ đến sống chết của rồng đen là việc của chính ta, dù hi sinh lớn hơn nữa cũng không quan hệ với gân rồng. Cho nên ta hai trượng, các vị một trượng, các vị đã chiếu cố ta nên không cần khách khí“.

”Có lời này của Kiến Sầu đạo hữu, Khương mỗ liền nhận lấy ân tình của đạo hữu“.

Khương Vấn Triều không quá mức khách sáo, lại tỏ ý đã nhận ân tình của nàng.

Nói thật lòng, việc này đáng giá hơn một đoạn gân rồng nhiều.

Có Khương Vấn Triều đi trước, Tiểu Kim và Tả Lưu cũng không vòng vo nữa, mỗi người cầm lấy một đoạn trong tay, cùng tạ ơn Kiến Sầu.

Chỉ có Như Hoa công tử cầm lấy một đoạn gân xem xét, không được hào hứng cho lắm: “Đi một chuyến chỉ vì thứ này. Chúng ta gọi là gân rồng, kẻ trong long vực thượng cổ vừa rồi lại gọi là long mạch vô pháp vô thiên vô định vô thường… Thứ này chẳng lẽ còn có điều gì cổ quái hay sao?”

Hắn lầm bẩm nói, lại không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Vòng thứ hai không hải săn rồng kết thúc, mời các vị tiểu hữu cầm gân rồng ra khỏi không hải!”

Lần này lại không phải giọng nói của Phù Đạo sơn nhân mà là âm thanh của Hoành Hư chân nhân.

Kiến Sầu ngẩn ra, cảm thấy biển sâu vô tận dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó hút đi, toàn bộ bay vút về phía xa.

Như lúc nó hình thành, nước biển vô tận rút đi theo cái phất tay của Hoành Hư chân nhân, từ đông về tây lại đổ vào Tây Hải.

Tây Hải vốn bị tiểu hội Tả Tam Thiên mượn biển làm mực nước hạ xuống khá nhiều, bây giờ lại đầy tràn như cũ.

Trên vòm trời Côn Ngô, biển sâu xanh thẳm che trời đã biến mất, lộ ra năm bóng người đứng giữa trời cao.

Lúc này vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt đa số bọn họ không hẹn mà cùng rơi vào một bóng người màu trắng nhuốm máu.

Ầm ầm…

Bốn mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài từ phía dưới xoay tròn bay lên, đỡ Kiến Sầu bay thẳng lên cao.

Một ngàn ba trăm hai mươi trượng!

Trong nháy mắt, Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy rõ ràng quảng trường Vân Hải vô tận và đại điện Chư Thiên đứng lặng trên cao.

Phù Đạo sơn nhân không biết đã đi nơi nào, chỉ có Hoành Hư chân nhân Côn Ngô đứng bên rìa quảng trường, mây trắng mờ mịt xoay quanh người lão, gió lạnh trên cao thổi áo bào bay phần phật.

Ánh mắt cơ trí bắt gặp ánh mắt Kiến Sầu.

Thế là trong đầu lão lại vang vọng câu nói của nàng lúc vung roi: “Ta vốn chính là rồng trong loài người, ai cần ngươi phải bố thí hóa ta thành rồng!”

Trong mắt Hoành Hư chân nhân lóe lên dị sắc rồi lập tức biến mất.

Lão mỉm cười, mang vẻ đạo cốt tiên phong riêng có của người đứng đầu Côn Ngô, ung dung nói: “Chúc mừng Kiến Sầu tiểu hữu, sau vòng thứ hai, một ngàn ba trăm hai mươi trượng, bốn mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài, chiến tích đứng đầu, không hổ là rồng trong loài người!”