Chương 134: Thiên Cương Chi Thân, Ứng Long Đồ

Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thương Mang Sơn cướp đoạt Lôi Huỳnh Phách Ngọc, vẫn không ra tay quá hung ác, sau đó còn bồi thường cho Thiên Lôi Điện một chút bảo vật, lấy cớ giao dịch để bịt miệng.

Thiên Lôi Điện bị Bích Hải Thành cùng Thương Mang Sơn kẹp ở giữa, không thể làm gì hơn là phải nhịn xuống cơn tức này.

Nhưng lần ép mua ép bán này đã làm cho quan hệ của Thương Mang Sơn và Thiên Lôi Điện nhanh chóng chuyển xấu, Võ giả cấp thấp của hai bên không ngừng xung đột.

Đại Nhật Thánh Tông lúc này cũng không cường thế như trước.

Nhưng Quảng Thừa Sơn, Thương Mang Sơn, Bích Hải Thành cũng không thả lỏng, bởi vì bọn họ biết, Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện hiện tại ẩn nhẫn là vì bạo phát sao này.

Đợi Đông Lai Võ Thánh Hoàng Quang Liệt, công đức viên mãn xuất quan.

Tuy cuối cùng vẫn lựa chọn đứng thành hàng với Quảng Thừa Sơn, Bích Hải Thành nhưng Thương Mang Sơn cũng không phải đèn cạn dầu.

Về phần tin tức mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch khôi phục, Thương Mang Sơn mạnh mẽ phong tỏa, Đại Nhật Thánh Tông, Thiên Lôi Điện chỉ có thể thu được một vài tình báo vụn vặt.

Nhưng dưới sự cố ý của Thương Mang Sơn, Yến Triệu Ca cùng những tin tức có liên quan được lan truyền nhanh chóng.

Rất nhanh, tin đồn về Quảng Thừa công tử Yến Triệu Ca được lan truyền ra Bát Cực Đại Thế Giới.

Danh tiếng của Yến Triệu Ca gần đây quá mức lớn, trong lúc nhất thời càng thêm vang dội.

Hơn nữa, không phải ác danh, mà Thương Mang Sơn âm thầm tạo thế cho Yến Triệu Ca, đem hắn khoe đến trên trời ít có, trên đất ít còn.

Nghe xong còn tưởng Yến Triệu Ca đệ nhất thế hệ trẻ của Bát Cực Đại Thế Giới vậy, tiềm lực kinh người, so với Yến Địch cha hắn năm đó còn muốn lớn hơn.

Không thể nghi ngờ, đây là dụng ý xấu.

Trong lúc nhất thời, Yến Triệu Ca thật sự có cảm giác “vạn chúng chú mục”.

Trước đây tại Đông Đường, hắn đánh bạo cả Tiêu Thăng và Triều Nguyên Long của Đại Nhật Thánh Tông, danh tiếng đã vang xa, hiện tại càng làm người khác chú ý.

Nhưng trong chuyện này, ngoại trừ Quảng Thừa Sơn ở Thiên Vực ra, bao gồm Thủy Vực của Bích Hải Thành cùng những khu vực khác, đều nghi vấn nhiều hơn tiếp nhận.

“Võ không đệ nhị”, huống chi thanh niên đều tâm cao khí ngạo.

Không chân chính so qua, không thấy tận mắt, rất khó làm người khác tin phục.

So với người cùng thế hệ, các cao tầng môn phái cũng bắt đầu nhìn kỹ Yến Triệu Ca, nhất là Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện.

Cường giả cao tầng của môn phái, góc độ suy nghĩ dĩ nhiên không giống.

Nếu nói chuyện của Hám Thiên Tôn Triển Đông Các năm xưa có chút xa, như vậy cha của Yến Triệu Ca, Yến Địch còn sờ sờ ngay trước mắt.

Nhưng những tranh đấu về mặt này, tạm thời không liên quan đến Yến Triệu Ca, hiện tại hắn đang quan tâm một chuyện khác.

Chính là cậu bé được Triệu Minh, Cảnh Vân Chi bảo vệ, dường như đã rõ ràng, cha mẹ của hắn không bao giờ tỉnh nữa.

Đả kích như vậy đối với một đứa bé không khác gì trời sập xuống.

Đôi mắt của Hàm Long Nhi có chút dại ra, tràn ngập mờ mịt cùng nước mắt.

Có thể hắn không rõ “chết” có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn biết, cha mẹ vĩnh viễn rời xa hắn.

Phong Vân Sanh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng dắt tay của cậu bé, ai ngờ lần này không kéo được.

– Hả?

Phong Vân Sanh hơi kinh ngạc, thử tăng lực thêm một chút, Hàm Long Nhi dùng sức hất một cái, dĩ nhiên thoát khỏi bàn tay của Phong Vân Sanh.

Phong Vân Sanh không phải là một cô gái yếu đuối như vậy, tuy dùng lực có chừng mực, nhưng vừa rồi cố ý nên sử dụng lực lượng cũng không phải một đứa bé mười tuổi có thể thoát khỏi.

Nhất là Phong Vân Sanh có thể cảm giác được, trong nháy mắt đó, Hàm Long Nhi bộc phát ra lực lượng kinh người, thậm chí chấn động cổ tay không xuất toàn lực của nàng tê dại.

– Đứa bé này đả thương Võ giả Thiết Nguyên Phái, Thiết Nguyên Phái cùng tên Hầu Tường kia tới cửa bắt người, mục tiêu không chỉ cha mẹ hắn mà còn đứa bé này.

Yến Triệu Ca đi tới, nói.

Hiện tại đã không có người của Thương Mang Sơn ở chỗ này, Yến Triệu Ca liền không cố kỵ gì nữa.

Nghe hắn nói, ngay cả Phó Ân Thư cũng chú ý, ánh mắt rơi vào trên người của Hàm Long Nhi.

Triệu Minh cùng Cảnh Vân Chi cũng tỉnh ngộ:

– Không sai, lúc đó nghe được như vậy, chúng ta còn tưởng Thiết Nguyên Phái cố ý, nhưng hiện tại xem ra đứa bé này có vấn đề!

Ánh mắt của Phó Ân Thư như thực chất, bao phủ Hàm Long Nhi.

Hàm Long Nhi nhíu mày, một đôi mắt to quay đầu lại nhìn Phó Ân Thư.

Phó Ân Thư kêu khẽ một tiếng, không giận ngược lại còn thích:

– Cảm ứng thật nhạy.

Lấy tu vi của nàng, mặc dù dùng ánh mắt kiểm tra thì Võ giả cấp thấp cũng không cách nào ngăn cản thậm chí không phát hiện được.

Hàm Long Nhi có thể cảm giác được, đủ để nói rõ, ngoài thân thể ẩn chứa lực lượng rất lớn ra, năng lực cảm nhận của hắn cũng rất tốt.

– Thân thể như kim cương, tâm như gương sáng, căn cốt thiên phú của đứa bé này, thật sự quá tốt!

Phó Ân Thư tấm tắt khen ngợi:

– Dường như “thần vật tự ẩn” vậy, bình thường không lộ ra ngoài, hắn không lộ ra, ngay cả ta cũng nhìn nhằm.

Yến Triệu Ca nói:

– Tiên thiên gân cốt như rồng, tâm tư trầm tĩnh thông suốt, ta từng thấy qua trong sách cổ, đây chính là Thiên Cương Chi Thân, thân thể tốt nhất để luyện võ, lần đầu phát hiện sau Đại Phá Diệt.

Đám người Phong Vân Sanh, Tư Không Tinh nghe được thì sửng sốt một chút, Triệu Minh có chút chần chờ hỏi:

– Nhưng đứa bé này nhìn qua có chút. . . à, hơi đần độn, nói luyện võ, có được không?

Yến Triệu Ca cười nói:

– An tâm, phương diện khác có thể ngu ngốc, nhưng nếu học võ thì tâm tư linh động vượt qua người khác.

Hắn nói xong, rồi đi tới phía sau Hàm Long Nhi, ngón tay nhẹ nhàng rạch một cái, y phục của Hàm Long Nhi rách hai bên lộ ra cái lưng.

Kiếm khí của Yến Triệu Ca sắc bén, thu phát tùy tâm, xé rách quần áo của người khác, hay viết chữ trên quần áo, đối phương cũng không phát hiện được.

Nhưng thân thể của Hàm Long Nhi rõ ràng làm động tác tránh né trước, làm cho đám người Phó Ân Thư liên tục gật đầu.

Hàm Long Nhi phản ứng trong dự tính của Yến Triệu Ca, khi hắn xuất kiếm cũng tính cái này ở bên trong, thuận lợi cắt rách áo của Hàm Long Nhi.

Chỉ thấy trên lưng của Hàm Long Nhi, mơ hồ có ba mươi sáu chấm nhỏ, giống như máu ứ động trên da thịt.

Nhưng giữa những chấm máu ứ động này có vài phần kim sắc nhàn nhạt.

Ba mươi sáu chấm nhỏ, phù hợp Thiên Cương số lượng, trong mơ hồ hiện ra long hình, uy vũ bất phàm.

Phó Ân Thư thấy thế, triệt để yên lòng, ngửa mặt lên trời cười lớn:

– Tiên thiên hùng hậu, thế gian hiện nay có thể nói là đếm trên đầu ngón tay!

– Đám không biết Thương Mang Sơn kia chờ hối hận đi thôi.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Triệu Minh cùng Cảnh Vân Chi:

– Cậu bé này tên gì, Hàm Long Nhi chỉ là nhũ danh (tên mụ), có biết tên thật của hắn không?

Cảnh Vân Chi nói:

– Theo mẫu thân của hắn nói, hai vợ chồng già mới có con, lại có chút khờ khạo, cho nên càng thêm đau lòng, sợ rằng nuôi không sống, lúc trước chỉ lấy tên Hàm Long Nhi làm nhũ danh, còn chưa có tên thật, nếu là dòng họ thì là họ Ứng.

– Phó sư bá, ta muốn làm thay rồi.

Yến Triệu Ca nói, Phó Ân Thư gật đầu:

– Vốn nên để sư phục ban tên, nhưng nếu không phải ngươi, bản môn cũng không phát hiện, tất cả theo ý của ngươi.

Yến Triệu Ca nhìn đồ án hình rồng trên lưng của Hàm Long Nhi rồi nói:

– Vậy thì gọi là Ứng Long Đồ đi.

Hàm Long Nhi có chút mờ mịt quay đầu nhìn Yến Triệu Ca, Yến Triệu Ca mỉm cười, tâm tình của Hàm Long Nhi đã yên ổn rất nhiều, giống như cảm nhận được ý tốt của Yến Triệu Ca cũng cười theo.