Chương 21: Đội "hắc oa" lên đầu

Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Đều loạn thất bát tao (lộn xộn), hoàn toàn không có ý nghĩa rõ ràng, là bởi vì thiết bài không trọn vẹn? Thiếu sót một ít chữ viết, khó trách có vẻ thất linh bát toái.”

Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút, đem Cương khí của bản thân từng từng li từng tí rót vào trong thiết bài.

Không ngoài dự liệu, cái thiết bài nhìn thô kệch này, chất liệu quả thật có chút không tầm thường, tuy rằng bị sứt mẻ, nhưng dĩ nhiên có thể thừa nhận Cương khí của Yến Triệu Ca, hơn xa kim thiết.

“Đã đạt tới cường độ Cương khí của Nội Cương trung kỳ Tông Sư cảnh, tu vi của Diệp Cảnh hôm nay không đủ, có lẽ vẫn chưa giải khai một bộ phận then chốt trong này, phải lưu lại chờ ngày sau.”

Yến Triệu Ca không ngừng tăng lực, sau đó thì thấy thiết bài bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, lại loé lên lần nữa, làm toàn bộ thiết bài sáng lên.

Đồng thời, Yến Triệu Ca có thể cảm giác thấy, thiết bài có khuynh hướng ngày càng lạnh lẽo.

Lúc này, Cương khí quanh thân của Yến Triệu Ca chuyển động, nhưng chạm đến cái thiết bài này lại có thể cảm giác được lạnh lẽo rõ ràng, kỳ thật nhiệt độ của thiết bài cực kỳ thấp, thậm chí người bình thường hoàn toàn không có cách nào chạm vào, nếu không bàn tay sẽ trực tiếp bị động lại.

“Loại cảm giác này, có chút giống như trước Đại Phá Diệt, một môn Kiếm đạo tên là Băng Hải Cổ Kiếm, tu thành đặc thù Kiếm cương, nhưng chỉ có bề ngoài.” Ánh mắt của Yến Triệu Ca chớp động: “Nhưng lại dung nhập vào những thứ khác, theo ta nhớ là, sau thời đại Đại Phá Diệt, Bát Cực Đại thế giới hình như có một cường giả Võ Thánh, xưng là Bắc Hải Băng Long, Băng Long Võ Thánh?”

“Bát Cực Đại thế giới sau Đại Phá Diệt, Võ giả đi theo con đường Hàn Băng nhất mạch, là người này mạnh nhất, thậm chí còn mang theo Thánh binh bên mình, sống chết năm đó thành mê, Thánh binh cũng theo đó mà không biết tung tích.”

Yến Triệu Ca vuốt cằm của mình, thầm nói: “Tên Diệp Cảnh này ghê gớm a, ngươi thật đúng là tốt, không nói cái khác, chỉ vận mệnh quả thực là ghê gớm a.”

“Sở hữu cái giới chỉ kia không tính, không biết từ lúc nào mà nhặt được thứ như thế này.”

“Lại nói tiếp, sau Đại Phá Diệt, Bát Cực Đại thế giới đã rất ít nhìn thấy Long tộc, năm đó Băng Long Vũ Thánh nổi lên, có lẽ không chỉ nhờ một môn Kiếm đạo Băng Hải Cổ Kiếm, có khả năng cùng Long tộc có liên quan…”

Lúc này, A Hổ ở ngoài phòng gõ cửa một cái:

– Công tử, Lâm Uyên Thành Hứa trưởng lão tới.

Hứa Xuyên, là Quảng Thừa Sơn Chấp Sự Trưởng lão trấn giữ ở Lâm Uyên Thành Đông Đường quốc.

Yến Triệu Ca dừng rót Cương khí vào trong thiết bài, nói:

– Cho mời Hứa trưởng lão.

Sau khi A Hổ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Yến Triệu Ca cùng Hứa Xuyên, Hứa Xuyên không hề lấy “Yến sư điệt” để xưng hô, mà là đổi lại xưng hô:

– Lần này Yến thiếu bị kinh hãi, cũng coi như hữu kinh vô hiểm.

Yến Triệu Ca mỉm cười:

– Hứa trưởng lão quá khen ta.

Vị Hứa Xuyên này, cũng là người một phái của cha mình, nhìn cách xưng hô, có thể nhìn ra là một người láu cá, giỏi xu nịnh, thậm chí không có tiết tháo (mấu chốt), không có giới hạn.

Bất quá, người lãnh đạo trực tiếp của hắn, là Chủ Sự Trưởng lão Đông Đường quốc Nghiêm Húc, cũng là người một phái Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, Hứa Xuyên ở dưới sự áp chế, mà vẫn làm việc một cách dễ dàng, đủ có thể thấy ngoài láu cá ra, đồng dạng cũng có năng lực không tầm thường, cũng không đơn giản là hạng người luồn cúi.

Người không tài cán, cũng không cách nào tọa trấn nơi có hoàn cảnh phức tạp như Lâm Uyên Thành.

Yến Triệu Ca hỏi:

– Không biết tình hình của Xích Linh Kỳ Chủ cùng Quỷ Phủ lão nhân như thế nào?

Hứa Xuyên tiếc nuối lắc đầu một cái:

– Quỷ Phủ lão nhân cũng không phải đối thủ của Nghiêm trưởng lão, bị Nghiêm trưởng lão đả thương lần nữa, bất quá Nghiêm trưởng lão cũng không thể lưu lại hắn, để hắn trốn thoát.

– Xích Linh Kỳ Chủ cũng đồng dạng trốn chạy, lưu lại tai hoạ ngầm.

Yến Triệu Ca bĩu môi:

– Đông Đường quốc tuy rằng là biên giới của Thiên Vực, nhưng bản môn kinh doanh nhiều năm, lại dễ dàng để cho chạy mất như vậy, không thể thiếu âm thầm can thiệp từ bên ngoài.

Đông Đường quốc ở cực đông của Thiên Vực, bất kể là địa hình hay con người, hoàn cảnh đều rất phức tạp, ngoại trừ Trấn Long Uyên, còn là tiếp giáp với Sơn Vực cùng Hỏa Vực.

Nắm trong tay Sơn Vực chính là Thánh địa Thương Mang Sơn cùng nắm trong tay Hỏa Vực là Thánh địa Đại Nhật Thánh Tông, đối với Đông Đường quốc thâm nhập chiếm đoạt rất kịch liệt.

Nhất là Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, hầu như mỗi ngày ở Đông Đường quốc bài đủ thủ đoạn.

Hứa Xuyên nói:

– Không sai, có khả năng nhất chính là Đại Nhật Thánh Tông, những năm nay bọn chúng càng ngày càng bá đạo.

Hơi dừng một chút, Hứa Xuyên nhìn về phía Yến Triệu Ca:

– Đúng rồi, nghe nói Yến thiếu tại Trấn Long Uyên đánh Triều Nguyên Long của Đại Nhật Thánh Tông?

Yến Triệu Ca gật đầu nói:

– Đúng là có việc này.

– Yến thiếu thắng lớn Triều Nguyên Long, giương cao uy danh của Quảng Thừa Sơn ta, việc này thật đáng mừng, thật đáng khâm phục, không hổ là thiên kiêu thế hệ trẻ của Quảng Thừa Sơn ta, ngày sau nhất định có thể thành tựu một truyền kỳ!

Đầu tiên là Hứa Xuyên ca ngợi đến buồn nôn.

Nếu là một cái tông môn yếu hơn Đại Nhật Thánh Tông, có Võ giả đánh đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, Đại Nhật Thánh Tông tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng Yến Triệu Ca xuất thân từ Thánh địa cùng cấp bậc là Quảng Thừa Sơn, hắn và Triều Nguyên Long giao thủ, lại chỉ là luận bàn giữa những đệ tử trẻ tuổi.

Luận võ thua dĩ nhiên là mất mặt, nhưng muốn tìm về bộ mặt, cũng chỉ có thể dùng phương thức như thế.

Cho nên Yến Triệu Ca đánh cho Triều Nguyên Long đầy đất, Hứa Xuyên sẽ vui vẻ, nhưng hắn lo lắng chính là ở phương diện khác.

Hứa Xuyên hơi có chút do dự nói:

– Nhưng nghe nói là Yến thiếu đuổi tất cả đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông ra khỏi khu vực trung tâm dòng xoáy?

Yến Triệu Ca mỉm cười đáp:

– Không sai, tin tức đó cũng là thật.

Nhìn Hứa Xuyên có chút bận tâm, Yến Triệu Ca khoát tay:

– Hứa trưởng lão đừng lo, việc này có liên quan đến Nội Tinh Lô.

Hứa Xuyên nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm:

– Vậy là tốt rồi, bất quá Đại Nhật Thánh Tông nhất định sẽ có phản ứng, trong tông môn sẽ có người lấy chỗ đó để chất vấn Yến thiếu.

– Ngoài ra, về vị Diệp Cảnh Diệp sư điệt kia gặp nạn, sau khi tông môn nhận được tin tức, cũng có hỏi qua, bất quá này không có vấn đề gì, dù sao chỉ là do ngoài ý muốn, Đại Tông Sư như Xích Linh Kỳ Chủ xuất thủ, gần như là thiên tai a.

Nói tới vấn đề này, Hứa Xuyên rất thả lỏng.

Yến Triệu Ca ngửa đầu nhìn lên nóc nhà:

– Có vài người có thể không nghĩ như vậy, trái lại là đang chờ cơ hội này.

……..

Đồng dạng ở Đông Đường quốc, Linh Phong Cốc cách Lâm Uyên Thành không xa , là một thung lũng do Quảng Thừa Sơn chiếm giữ hoàn toàn, ở đây có sản xuất lượng lớn tài nguyên trân quý.

Chấp Sự Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn phụ trách chỗ này, tên là Văn Ninh Chi, bề ngoài nhìn qua chính là một trung niên nam tử phong độ nhẹ nhàng.

Tuổi tác cũng không quá lớn, tiền đồ rộng mở, nếu như không ngoài dự đoán, còn có rất lớn không gian tiến lên.

– Hai bên bởi vì Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng mà nổi lên tranh chấp? Trước khi Diệp Cảnh chết, đã phẫn nộ kêu lên tên của Yến Triệu Ca?

Khoé miệng của Văn Ninh Chi có vài phần tiếu ý (vui vẻ).

Võ giả chờ đợi bên cạnh hắn đáp:

– Thuộc hạ từ trong miệng đệ tử trẻ tuổi đồng hành biết được, quả thực là như vậy, nhưng cảnh tượng Diệp Cảnh rơi vào vực sâu thì bọn họ nhìn không thấy được.

Văn Ninh Chi cười:

– Đã đủ rồi.

Làm Tông Sư dẫn đội, đệ tử trẻ tuổi xảy ra việc ngoài ý muốn, hay là Diệp Cảnh đang có thù oán xảy ra việc ngoài ý muốn ở trong mắt mọi người, Yến Triệu Ca đều rất dễ bị đội một cái “hắc oa” (chịu tiếng oan).

Người bên cạnh Văn Ninh Chi, thấp giọng nói:

– Yến Triệu Ca dù sao cũng là con của Yến trưởng lão, là người nổi bậc trong thế hệ trẻ của bản môn, nếu không có chứng cứ rõ ràng, sợ là không động được hắn.

– Loại chuyện như thế này, cũng không cần chứng cứ gì, chỉ hoài nghi, là đã đủ rồi.

Văn Ninh Chi thản nhiên cười nói.

Người nọ do dự mà nói:

– Yến Triệu Ca làm Nội Tinh Lô tái hiện hậu thế, có thể làm thực lực của bản môn tăng mạnh, lập được đại công, dù là có điểm sai lầm, chỉ sợ cũng có thể tha thứ. . .

Văn Ninh Chi cười nhạo một tiếng:

– Nội Tinh Lô? Chỉ bằng tên nhãi con chưa đủ lông đủ cánh kia?