Chương 32: Đông tiên sinh cùng Đại Nhật Thánh Nhân

Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhìn đối phương mặc trang phục đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, lại nghe đối phương nói như vậy, một đám đệ tử của Quảng Thừa Sơn nhất thời liền lộ ra vẻ giận dữ.

Bạch y nam tử có khuôn mặt đầy râu đi tới gần, tầm mắt nhìn về một hướng khác:

– Con người, cần phải sống ở hiện thực.

Cái hướng kia, cũng chính là sân khấu kịch.

– Đại Nhật Thánh Nhân, giữa thanh thiên bạch nhật, hóa thành cầu vồng phi thăng, chiếu khắp trời đất…

Bên sân khấu kịch, có tiếng nói trầm thấp du dương.

Trong Lâm Uyên Thành cũng không phải chỉ có thế lực của Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông ở chỗ này cũng có cứ điểm, có lực ảnh hưởng tương đối.

Vì vậy tự nhiên cũng có người kể chuyện và nghệ nhân hí khúc, hát lại truyền thuyết của Đại Nhật Thánh Tông.

Những người này phần lớn đều là lăn lộ để ăn cơm, ý tưởng của bản thân không có nghiêng về bên nào, dân chúng thích xem cố sự nào, bọn họ liền biểu diễn cái đó.

Về truyền thuyết của Đại Nhật Thánh Tông ở dân gian truyền lưu rộng nhất, chính là vị Chưởng môn trước đây của bọn họ, đó cũng là một vị nhân vật truyện kỳ.

Dân gian truyền ra vị này bạch nhật phi thăng, mà trong thế giới của Võ giả, thuyết pháp truyền lưu lại có rất nhiều.

Có nói hắn đăng lâm cảnh giới cao hơn, đạp thiên mà đi.

Cũng có nói hắn vẫn đang ở trong một cấm địa thần bí của Đại Nhật Thánh Tông mà tiềm tu.

Còn có lời đồn đãi kỳ thật hắn bế tử quan rồi ngã xuống cùng nhiều cách nói khác.

Đối với những người không gặp trong thời gian dài, thuyết pháp đủ loại, cũng không phải ít.

Đại Nhật Thánh Tông dưới người đó dẫn dắt, sau khi Triển Đông Các ngã xuống, bắt đầu quật khởi, cuối cùng đăng lâm địa vị Thánh địa đệ nhất.

Ánh mắt của bạch y nam tử nhìn sân khấu kịch bên kia, có ngụ ý, không nói cũng hiểu.

Trong lòng của các đệ tử Quảng Thừa Sơn đều bực bội.

– Tiêu Thăng, khuôn mặt của ngươi như thế nào biến thành một đại hồ tử (râu hàm, cướp) ?

Yến Triệu Ca vừa có chút kinh ngạc vừa có chút buồn cười nhìn đối phương.

Tiêu Thăng lại không trả lời, nhưng lỗ tai lại run lên, dường như muốn nghe cái gì, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca.

– Mạch đập cùng huyết dịch chảy hầu như không thể nghe thấy, ngưng trọng lại trôi chảy. . . Huyết dịch như chì ngân, ngươi tấn chức cảnh giới Ngoại Cương Tông Sư đi? Còn hoàn thành tẩy tuỷ phạt cốt lần thứ hai nhanh như vậy?

– Bất quá cũng không quan trọng.

Tiêu Thăng chẳng ừ hử gì cả, quan sát Yến Triệu Ca từ trên xuống dưới:

– Yến Triệu Ca, ngươi ở trong Trấn Long Uyên đánh người của Đại Nhật Thánh Tông ta, chẳng lẽ cho rằng đánh miễn phí sao?

Yến Triệu Ca cười một tiếng:

– Ngươi muốn xuất đầu cho bọn Triều Nguyên Long sao?

Tiêu Thăng cất bước tiến tới, đi tới trước mặt của Yến Triệu Ca:

– Bằng không, ngươi cho là gì đây?

Mọi người của Quảng Thừa Sơn lúc đầu không nhận biết đối phương, nhưng nghe thấy tên là Tiêu Thăng, nhất thời đều biết người trước mắt này là ai.

Cháu ngoại của một Thái Thượng trưởng lão Đại Nhật Thánh Tông, cùng Triều Nguyên Long được xưng là Sơ Dương tứ kiệt của Đại Nhật Thánh Tông, thế nhưng thời gian tu luyện dài hơn, cảnh giới tu vi cũng cao hơn.

– Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư…

Tư Không Tinh hơi nhíu mày, nhìn Yến Triệu Ca cùng Tiêu Thăng.

Dường như Triều Nguyên Long trước đây, ở Nội Cương hậu kỳ Tông Sư đã là địch thủ cường hãn, Võ đạo của Tiêu Thăng cũng cùng một đường mà đến, cũng là người nổi bật trong cùng cảnh giới, chiến tích so với Triều Nguyên Long còn huy hoàng hơn.

So với Triều Nguyên Long tu luyện nghiêng về loại Võ học hiếm thấy, nhưng Tiêu Thăng lại tu luyện các loại Võ học chính thống của Đại Nhật Thánh Tông.

Nhưng chính là như vậy, hắn vẫn có thể trong những thiên tài trẻ tuổi của Đại Nhật Thánh Tông trổ hết tài năng.

Lúc trước còn ở Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư, đánh bại đối thủ Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, làm cho hắn nổi danh khắp thiên hạ.

Một đám đệ tử Quảng Thừa Sơn mặc dù có lòng tin đối với Yến Triệu Ca, nhưng cảnh giới tu vi của Tiêu Thăng, kinh nghiệm đánh nhau đều cao hơn nhiều lắm, khó tránh trong lòng của bọn họ lo lắng.

Âm thanh của Tiêu Thăng hào phóng, nhưng ngữ khí thong thả:

– Lúc trước ngươi đánh bại bọn người Triều Nguyên Long, hôm nay ta muốn trả lại.

– Ngoại trừ Triều Nguyên Long, ngươi còn đánh những sư đệ khác của ta, ngày hôm nay trừ ngươi ra, những người phía sau ngươi, cũng phải bị như ngươi.

Tiêu Thăng lấy cảnh giới đè người, mọi người không khỏi sinh ra bất mãn:

– Cho là Quảng Thừa Sơn ta không có Ngoại Cương hậu kỳ Tông sư sao?

Vẻ mặt của Yến Triệu Ca vẫn như thường:

– Võ giả dưới bốn mươi tuổi, chênh lệch ba đến năm tuổi, chia làm thế hệ tuổi trẻ bất đồng.

– Ta cùng ngươi tuổi tác có chút chênh lệch, bất quá ta không có vấn đề, chúng ta liền tạm thời coi như bạn cùng lứa là được rồi.

– A Hổ, ngươi không cần nhúng tay.

Sắc mặt của A Hổ bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Thăng, nghe được Yến Triệu Ca phân phó, gật đầu, thân hình lui về phía sau.

Tiêu Thăng nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca:

– Bản lĩnh ra sao trước tiên không đề cập đến, gan dạ sáng suốt quả thật có mấy phần.

– Ta cũng không lấy tu vi cảnh giới khi dễ ngươi, ngươi lấy kiếm phá Thái Dương Kim Châm Khí Công cùng Trung Thiên Thần Chưởng của Triều Nguyên Long, chiêu thức biến hóa có lẽ có chỗ độc đáo, ta cùng ngươi so về biến hoá chiêu thức là được rồi.

Nói xong, hai tay của Tiêu Thăng từ xa trảo lại.

Nghệ nhân múa rối đang diễn “Đông tiên sinh đao chém Viêm Ma Vương” cùng “Đại Nhật Thánh Nhân bạch nhật phi thăng” phía xa, đột nhiên cảm thấy trong tay nhẹ một chút.

Sau đó bọn họ liền phát hiện trên tay của mình, con rối đại biểu cho Đông tiên sinh cùng Đại Nhật Thánh Nhân toàn bộ không thấy.

Khán giả cũng ồ lên một mảnh, nhìn chung quanh, ai cũng không biết, con rối đi nơi nào, biến mất như thế nào.

Hai con rối đều đến trong tay của Tiêu Thăng, tay của Tiêu Thăng cầm lấy phiến gỗ chữ thập điều khiển con rối, phía dưới bản gỗ dùng dây mang theo con rối.

– Nghe nói ngươi lấy trúc làm kiếm, thao túng tự nhiên, có lẽ đối với không chế tinh vi Cương khí cũng thật sự có tài, đủ tư cách cùng ta chơi đùa.

Tiêu Thăng cười nói:

– Vật nhỏ này tuy rằng so với gậy trúc, cũng rất yếu đuối, nếu là rót vào Cương khí quá mạnh mẽ, trước tiên sẽ nổ vụn, cho nên ngươi không cần lo lắng ta lấy tu vi cảnh giới khi dễ ngươi, đồ chơi này chẳng khác nào hạn chế giới hạn chúng ta thôi động Cương khí.

– Thúc giục Cương khí, mọi người đều như nhau, muốn thủ thắng, chúng ta liền xem Võ đạo biến hóa của ai nhiều hơn, đối với không chế tinh vi Cương khí giỏi hơn.

Nói xong, Tiêu Thăng đem con rối Đông tiên sinh ném cho Yến Triệu Ca.

Yến Triệu Ca cầm con rối, đột nhiên cười rộ lên:

– Ta nếu nhớ không lầm, vị tổ sư nhà ngươi, thời đó bị Hám Thiên Tôn tổ sư của bản môn ngăn ở miệng núi lửa nữa đời không dám ra.

– Thẳng đến khi Viêm Ma xâm lấn, được Hám Thiên Tôn tổ sư mở miệng cho phép, mới từ miệng núi lửa bò ra ngoài đi?

Tiêu Thăng nhìn Yến Triệu Ca, lạnh lùng nói:

– Người của Quảng Thừa Sơn, đều chỉ biết nói năm đó a, người thích sống ở quá khứ, vậy thì cùng lịch sử biến thành bụi bậm đi.

Nói rồi, bàn tay của hắn rung lên, Cương khí toàn thân bộc phát.

Dây nối con rối đứt ra, nhưng con rối vẫn trôi nổi giữa không trung không rơi xuống mặt đất, bên ngoài càng có kim quang nhàn nhạt xuất hiện chuyển động.

Dưới Cương khí phóng ra ngoài kích động, con rối gồ ghề đột nhiên toả sáng, dường như có sinh mạng.

Tứ chi của con rối hoạt động, một chưởng trực tiếp đánh tới con rối Đông tiên sinh trong tay của Yến Triệu Ca!

Dưới một chưởng tinh tế của con rối, sinh ra gió lạnh thấu xương!

Thậm chí trong không khí còn truyền ra tiếng nổ, giống như bị bạo tạc!

Một người Quảng Thừa Sơn thấy thế, trong lòng đều nghiêm nghị:

“Khó trách hắn biết phương thức mà Yến sư huynh chiến thắng Triều Nguyên Long, còn dám lấy cái này ra khiêu chiến!”

Yến Triệu Ca thì cười, bàn tay chuyển động, sợi dây của con rối đích trên tay mình cũng tách ra.

Dưới Cương khí thôi động, hai mắt của con rối Đông tiên sinh phảng phất như có quang mang chớp động.

Lúc này, Đông tiên sinh như hóa thành Hám Thiên Tôn, khí thế nghiêm nghị bộc phát.

Trường đao bằng gỗ trong tay con rối rung lên, xẹt qua trong không khí, lưu lại từng đường dấu vết mà mắt thường có thể nhìn thấy.

– Biểu hiện tốt một chút, Yến Triệu Ca, tốt xấu gì cũng cho ta một điểm lạc thú a.

Thời khắc này, hai mắt của Tiêu Thăng âm trầm, giống như độc xà.

Dưới sự thao túng của hắn, hai chưởng của con rối Đại Nhật Thánh Nhân vung lên, tấn công tới con rối trong tay của Yến Triệu Ca!