Chương 201: Đại Phá Diệt lưu lại di tích

Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Gặp chuyện có thể quyết định xử lý trước, không cần xin phép, chỉ cần sau chuyện này báo cáo là được, đồng thời có thể tập trung tài nguyên của tông môn tại địa phương trợ giúp.

Đây chính là quyền hạn cùng cấp với Thủ Toạ trưởng lão Quảng Thừa Sơn.

Nếu tính nghiêm khắc hơn mà nói, một vài Thủ Tọa trưởng lão cũng không có quyền hạn lớn như vậy, hoặc là nói, chỉ có quyền hạn ở một ít địa phương hay lĩnh vực nào đó.

Tỷ như Đông châu trưởng lão, trên Thiên Đông châu thì có quyền hạn như vậy, ra Thiên Đông châu, liền không có tiện lợi như thế rồi.

Trong lịch sử của Quảng Thừa Sơn, chưa bao giờ xuất hiện qua Thủ Tọa trưởng lão có cảnh giới Tông Sư, cho nên, tất nhiên không có Võ giả Tông Sư nào đạt được quyền lực như thế.

Yến Triệu Ca mở ra một tiền lệ mới.

Khen thưởng này nhằm vào hắn thành công phá giải đại trận ma vực, ngăn cản Cửu U buông xuống.

Cho nên ở một trình độ nào đó mà xem xét, khen thưởng này cũng không bởi vì coi Yến Triệu Ca là vãn bối có thiên phú tiềm lực Võ đạo xuất chúng.

Mà khen thưởng này chính là thừa nhận năng lực của Yến Triệu Ca, thừa nhận năng lực xử lý việc lớn của hắn.

Ở một mức độ nào đó, chính là trận chiến tại Đông Đường, và mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch tại Vân Triệu Sơn cùng rất nhiều chuyện sau đó, đến cuộc chiến Thanh Già Hồ hiện tại, đều là sự tích luỹ của Yến Triệu Ca, khiến cho tông môn tín nhiệm năng lực của hắn lên cao thêm một cấp độ mới, cho nên mới có khen thưởng chưa từng có trong lịch sử này.

Trải qua cuộc chiến Thanh Già Hồ, Yến Triệu Ca chân chính nổi danh khắp thiên hạ, không phải nhi tử của Thủ Toạ trưởng lão Quảng Thừa Sơn, Yến Vô Địch, không phải một tên đệ tử vãn bối.

Mà là một người tuổi trẻ có thể khuấy động thiên hạ đại thế.

Trong nội bộ của Quảng Thừa Sơn, trước đây đã điều chỉnh cái nhìn và xác định vị trí của Yến Triệu Ca, mà lần này, các đại lão cao tầng của Quảng Thừa Sơn lại tăng thêm một bước đánh giá Yến Triệu Ca.

Cho Yến Triệu Ca quyền hạn cùng tự do nhiều hơn chứng tỏ sự tín nhiệm đối với năng lực của hắn nhiều hơn, đồng thời đại biểu cho việc trách nhiệm sau này nhiều hơn.

Yến Triệu Ca đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý.

Mặc dù gặp chuyện có quyền quyết định, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn miễn phạt. Mắc phải sai lầm lớn vẫn phải phục trách.

Giống như Đông châu trưởng lão Tần trưởng lão lúc trước, trên nguyên tắc, chuyện xảy ra trên Thiên Đông châu, hắn đều có thể quyết định.

Trên thực tế, phần lớn chuyện như vậy không sai.

Nhưng trên chuyện lưu hay không lưu lại Phong Vân Sanh, Tần trưởng lão có thể tự mình quyết định, nhưng nếu kết quả đâm ra cái sọt lớn thì hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Yến Triệu Ca biết chuyện này rất rõ, hưởng thụ quyền lợi đồng thời phải đảm đương trách nhiệm.

– Ta tuổi trẻ kiến thức nông cạn, e rằng khó mang trọng trách, nhưng nếu tông môn tín nhiệm ta, cho ta rất nhiều đặc quyền như vậy, ta sẽ tận trách hết sức mình.

Yến Triệu Ca trịnh trọng thi lễ với Nguyên Chính Phong.

Nguyên Chính Phong cười nói:

– Triệu Ca đoan chính như vậy, đã lâu chưa thấy a?

– Thoải mái đi, đây là khen thưởng cho ngươi, cũng không phải lập tức thêm cho ngươi một cái thúng (gánh nặng), trước mặt mà nói, chuyện quan trọng nhất vẫn là tu luyện.

Nguyên Chính Phong khen ngợi nói:

– Mặc dù có bao nhiêu cơ duyện đi nữa, thì tốc độ tiến bộ tu vi của ngươi hôm nay, làm người khác than thở. Trước kia ngươi đem thời gian tiêu phí trên các loại tạp học, hôm nay xem ra, tạp học không ném xuống, nhưng tu luyện Võ đạo tăng lên.

Yến Triệu Ca không đổi sắc nói:

– Tìm được một cái thăng bằng, nhưng về phương diện tạp học, ta cũng nhờ vào thành tích trong quá khứ.

Phương Chuẩn bên cạnh cười nói:

– Không bằng nói là “hậu tích bạc phát”

Tất cả mọi người đều cười.

Nguyên Chính Phong nghĩ tới một chuyện:

– Nói đến tạp học, Triệu Ca ngươi hình như rất có nghiên cứu đối với văn tự cổ đại, cũng vô cùng hứng thú với di tích còn lại sau Đại Phá Diệt, lão phu cũng biết, ngươi còn đích thân khám phá không ít di tích?

Yến Triệu Ca gật đầu:

– Đúng vậy, sư tổ.

Hắn nhìn về phía Nguyên Chính Phong, đối phương nói như vậy, hơn phân nửa là còn chuyện tiếp theo phía sau.

Chẳng lẽ tông môn khám phá ra một cái di tích sau Đại Phá Diệt chưa từng phát hiện? Nếu là như vậy, Yến Triệu Ca quả thực có mấy phần hứng thú.

Nguyên Chính Phong nói:

– Ở trong đại sa mạc của Phong Vực, có người của tông môn phát hiện một di tích, rất có thể là tồn tại trước Đại Phá Diệt, trãi qua Đại Phá Diệt lưu lại.

– Những đồ văn trong di tích vô cùng cổ quái, rất khó phá giải, khiến người khác không hiểu hàm nghĩa trong đó.

Phong Vực, ở phía tây Thiên Vực, đồng thời cũng giáp giới với Sơn Vực cùng Hỏa Vực, lãnh thổ vạn dặm cát vàng, núi cao sông xa, hoàn cảnh đại lý tồi tệ, càng có rất nhiều tai hoạ thiên nhiên mà Tông Sư, thậm chí Đại Tông Sư đều khó có thể tiếp nhận.

Đại mạc mênh mông, càng dễ bị lạc phương hướng, cuối cùng táng thân trong biển cát, vĩnh viễn không cách nào sống còn.

Nhưng mặc dù tự nhiên rất ác liệt, nhưng trời sinh vạn vật nuôi người, Phong Vực mênh mông, trừ tai hoạ hiểm ác ra, còn có rất nhiều tài nguyên và bảo vật hiếm thấy.

Từ sau khi Phong Vực Thánh Địa Hắc Yểm Sơn bị tiêu diệt, Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông cùng Thương Mang Sơn tiến quân Phong Vực, mỗi người chiếm cứ địa bàn.

Quảng Thừa Sơn vốn có ưu thế lớn nhất, gần như độc chiếm, nhưng theo Viêm Ma xâm phạm năm xưa, qua một trận đại biến, Quảng Thừa Sơn cực thịnh mà suy, địa bàn tại Phong Vực cũng phải vứt bỏ phần lớn, nhất là đoạn thời gian bảo thủ giấu tài dưỡng thương, từng bước nhượng bộ.

Tiếp đó, Đại Nhật Thánh Tông quật khởi trở thành Thánh Địa đệ nhất như hiện nay, thì phần lớn lãnh thổ Phong Vực bị chiếm đoạt.

Hiện nay, Phong Vực có một nửa, bị Đại Nhật Thánh Tông nắm trong tay.

Quảng Thừa Sơn cùng Thương Mang Sơn, đều ở Phong Vực cắm một chân, nơi biên giới giao nhau của ba nhà, xảy ra tranh chấp không ngừng.

Trong cuộc chiến Đông Đường trước đây, Quảng Thừa Sơn chiếm thượng phong, ngoại trừ phản công vào địa giới Hỏa Vực, cũng mở rộng địa bàn tại Phong Vực, quyền lực và sự khống chế đề cao nhanh chóng.

Yến Triệu Ca nghe thấy có di tích từ Đại Phá Diệt lưu lại thì cảm thấy hứng thú.

Nguyên Chính Phong nhìn về phía một vị Thái Thượng trưởng lão của Quảng Thừa Sơn, đây là một lão phụ nhân đồng bối với hắn:

– Hà sư muội, để cho Triệu Ca nghiên cứu một chút, nhìn xem có thu hoạch gì không.

Lão phụ nhân Hà trưởng lão gật đầu một cái, lấy ra một khối tinh thạch, để ở trên tay.

Yến Triệu Ca nhận tinh thạch, rót Cương khí của bản thân vào, Cương khí chấn động, bề ngoài tinh thạch lập tức có ánh sáng bắn ra.

Ánh sáng chiếu lên không trung, tạo thành một huyễn ảnh ánh sáng.

Phong bạo màu đen đầy trời, cuốn lên biển cát bốn phương, Phong Vực có rất nhiều địa phương như thế, cũng là một nơi không tốt lành.

Bên trong sa mạc tựa hồ hiện lên một đồ vật giống như cột đá.

Cột đá lộ trên cát vàng nửa đoạn, đầu cột không hoàn chỉnh, lưu lại dấu vết hư hại.

Mà bề ngoài cột đá khắc đầy hoa văn phức tạp huyền ảo, nhưng đại khí bàng bạc.

Nhìn hoa văn kia, mơ hồ cảm thấy một cổ kỳ diệu, nhưng không rõ ý nghĩa trong đó.

Mọi người tại đây, ngoại trừ Yến Triệu Ca ra, đều đã xem qua không chỉ một lần, nhưng lúc này nhiền lại, vẫn cảm thấy hấp dẫn.

Yến Triệu Ca nhìn thấy cột đá trong huyễn ảnh ánh sáng, con ngươi đột nhiên co rút lại.

Mịa!

Một câu thô tục, Yến Triệu Ca suýt nữa thốt lên.

“… đây là cột hành lang của Thần Cung lúc trước a!”

Yến Triệu Ca hít một hơi thật sâu.