Chương 25: Đại thiếu gia hoàn khố

Nghịch Lân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Yến Tương Mã tỏ ra kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm, xúc động muốn chửi thề.

Kịch bản không đúng a, câu chuyện này không phải phát triển như vậy a. Thân là đại thiếu gia trong danh môn vọng tộc phú gia, sau khi hắn nói rõ ý đồ khi đến đây thì tên tiểu tử ngồi trước mặt phải vâng vâng dạ dạ mà đáp ứng chứ, hơn nữa còn nói không bao giờ tiếp xúc với con gái của Thôi gia nữa, sau đó hắn sẽ nhân từ vỗ vỗ bờ vai của tên tiểu tử kia, an ủi vài câu để thể hiện phong phạm của một công tử thế gia. Từ nay về sau mọi người sẽ không lui tới với nhau nữa, tên này sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển cuộc sống của hắn nữa.

Tên tiểu tử này dùng bàn tay bẻ gãy góc bàn đá kia là có ý gì?

Hắn không phục? Làm ra hành động phản kích sao?

“Tôi cũng không phải là người bình thường để ai vuốt mặt cũng được, nếu có một ai bắt tôi làm chuyện không thích thì người đó sẽ phải trả giá vì hành động của mình”.

Tự nhiên trong lòng Yến Tương Mã cho ra một câu kinh điển như vậy để đánh giá Lý Mục Dương.

Yến Tương Mã dùng cái quạt vỗ vỗ vào cái bàn đá để kiểm tra độ cứng, lại nhìn vào một góc mà hắn đã dùng quạt cắt, nói: “Tôi đã bảo người điều tra về cậu, xem ra chúng tôi vẫn không hiểu rõ về cậu nhỉ”.

“Anh đã biết rất rõ ràng…”. Lý Mục Dương nói: “… Chỉ là mỗi ngày đều sẽ có thể phát sinh biến hóa, đúng không?”.

“Cậu muốn làm thế nào?”. Yến Tương Mã nhìn Lý Mục Dương, hỏi:

“Tôi muốn làm thi sẽ làm được”.

“Đáp án này không thuyết phục được tôi”.

Lý Mục Dương híp mắt nở nụ cười, nói: “Tôi cũng không muốn thuyết phục anh, tôi chỉ nói ra sự thật mà tôi, kỳ thật tôi cũng không có đáp án rõ ràng”.

Yến Tương Mã lại mở quạt ra, nói: “Cây quạt này tên là Đả Long Tích, là do Mạc Càn – đại sư về luyện vũ khí luyện ra từ một khối thiên ngoại thần thiết (ND: sắt từ ngoài không gian, có thể là lấy từ thiên thạch rơi xuống :v). Thuở nhỏ khi ta tập võ, nhận được danh sư, hiện tại đã tiến vào cảnh giới Cao Sơn trung phẩm, cho nên tôi có thể dễ dàng dùng Đả Long Tích để cắt gãy mặt bàn này. Cậu thì sao? Cậu chỉ là một tên tiểu tử bị bệnh suốt ngày, một tên học sinh tay trói gà không chặt, tại sao cậu lại làm được, cậu làm bằng cách gì?”.

“Anh hỏi tôi làm sao làm được cũng không có ý nghĩa gì cả đúng không? Tôi có thể làm được chuyện như vậy, đây mới là điều anh nên quan tâm, đúng không?”.

Yến Tương Mã nhìn chằm chằm thật sâu vào Lý Mục Dương, hỏi: “Còn dưa hấu nữa không?”.

“Còn”. Lý Mục Dương gật đầu.

“Cho tôi thêm hai miếng nữa”. Yến Tương Mã nói: “Trời nóng quá, tôi khát rồi”.

“Được”. Lý Mục Dương cười nói.

Lại ăn tiếp hai miếng dưa hấu ướp lạnh, Yến Tương Mã hài lòng đứng lên, nhìn Lý Mục Dương nói: “Tôi rất chân thành đề nghị cậu, đề nghị cậu cũng chân thành mà suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi, đừng làm chuyện điên rồ, được không?”.

“Cảm ơn anh họ đã quan tâm, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”. Lý Mục Dương cười nói.

Yến Tương Mã lắc đầu thở dài, nói: “Đừng tưởng rằng mình còn trẻ, có chút công phu là có thể tự bảo vệ mình, có một số người cậu không trêu chọc nổi đâu”.

“Tôi không muốn chọc ai”. Lý Mục Dương tỏ ra ngại ngùng cười, nói: “Tôi chỉ cầu nguyện sẽ không có người trêu chọc tôi là được”.

“Không biết điều”. Yến Tương Mã lắc lắc đầu, quơ cái quạt trong tay rồi đi nhanh ra ngoài.

“Tôi cho cậu biết, là một tên hoàn khổ nổi danh nhất Giang Nam thành này, chuyện gì tôi cũng có thể làm được”.

Lý Mục Dương tiễn Yến Tương Mã ra khỏi cửa, sau đó trở lại, ngẩn người nhìn vào góc bàn mà Yến Tương Mã đã cắt.

Lý Mục Dương nhặt một miếng đá đã bị Đả Long Tích cắt, dùng đầu ngón tay khẽ chà lên một chút.

Sau đó, hắn lại nhặt miếng đá bị mình bẻ ra, dùng đầu ngón tay khẽ chà lên.

“Ây da”. Lý Mục Dương khẽ hô, trên đầu ngón tay xuất hiện một vết rách, máu tươi chảy ra nhưng mà mới vừa chảy ra thì tự nhiên miệng vết thương khép lại.

“Hắn dùng quạt cắt ra gọn gàng hơn mình”. Lý Mục Dương vô cùng hâm mộ nghĩ.

Yến Tương Mã ngồi ở trong hậu viện hoa viên, ở trong đình cũng có một cái bàn đá.

Yến Tương Mã bỏ Đả Long Tích sang một bên, sau đó mở tay ra cầm lấy một góc mặt bàn.

“AAA”. Yến Tương Mã kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên dùng sức, nhưng mà góc bàn kia đầu cứng rắn vô cùng, căn bản không hề thay đổi chút nào.

Yến Tương Mã dồn khí đan điền, một cảm giác khí thế mạnh mẽ xuyên suốt toàn thân.

Bàn tay cầm miếng đá kia phát ra ánh sáng màu hồng, giống như là một đốm lửa đang bốc cháy.

Liệt Diễm Quyền!

Tuyệt học gia truyền của Thôi gia cũng là bảo vật giúp Thôi gia có thể đứng sừng sững trăm ngàn năm không ngã ở đế quốc Tây Phong này.

Bờ vai Yến Tương Mã khẽ run lên, sau đó bóp nát.

Miếng đá kia đã bị quyền của hắn thiêu cháy, giống như có thể thiêu đốt cả đá.

Loại đá màu xanh có hoa văn vàng thẫm kia nhanh chóng biến hóa, lúc bị bàn tay của hắn chạm vào thì liền biến thành bụi bay đi.

‘Bịch’

Còn lại nửa miếng đá rơi xuống đất rồi bể tan tành.

“Tương Mã tiến bộ thần tốc, Liệt Diễm Quyền này đã tiến vào cảnh giới Cao Sơn cảnh trung phẩm, chỉ sợ thêm nửa năm nữa là có thể tiến vào thượng phẩm a? Khi đó hắn chính là người trẻ tuổi đứng đầu, có võ cảnh cao nhất ở thành Giang Nam này”. Một người đàn ông thân mặc áo bào xanh đứng ở hoa viên, vẻ mặt mang theo ý cười nhìn Yến Tương Mã nói.

“Ninh sư phụ”. Yến Tương Mã cung kính hướng Ninh Tâm Hải hành lễ, hoàn toàn không có vẻ ngạo khí ăn chơi trác táng như bên ngoài vẫn đồn.

“Sư phụ không cùng mẫu thân và Tiểu Tâm đi Vĩnh Khánh tự lễ Phật sao?”.

“Có Yến bá đi cùng, cần gì phải lo lắng nữa”. Ninh Tâm Hải nở nụ cười, có vẻ vô cùng tôn kính vị Yến bá kia.

“Tiểu Tâm tiểu thư cảm thấy ta đã hộ vệ nhiều ngày vất vả, hôm nay cho ta ở nhà nghỉ ngơi một chút”.

“Cũng đúng”. Yến Tương Mã cười cười.

“Bởi vì chuyện Quạ Đen tập kích, mấy ngày nay đã làm cho Ninh sư phụ vất vả rồi. Người thủ hộ bên cạnh em họ, không hề có chút chểnh mảng. Vẫn là em họ biết suy nghĩ, để sư phụ nghỉ ngơi một ngày”.

“Tiểu Tâm tiểu thư thông tuệ thiện lương, tâm tư cẩn thận, đối với những người ở bên cạnh tiểu thư mà nói thì đó chính là may mắn”. Ninh Tâm Hải nói, nhìn miếng đá đen kịt trên mặt đất đã cháy sạch, hỏi: “Đang tốt đẹp như thế này, tại sao lại chạy đến thiêu cháy góc bàn vậy?”.

“Bởi vì hắn làm được”. Vẻ mặt Yến Tương Mã tỏ ra nghiêm túc, nói.

“Cái gì? Ai làm được?”.

“Lý Mục Dương, tên phế vật trong miệng mọi người”. Yến Tương Mã nhìn Ninh Tâm Hải, nói: “Sư phụ tiếp xúc với hắn nhiều lần, hẳn là rõ ràng hắn là dạng người gì chứ?”.

“Nhìn không thấu”. Ninh Tâm Hải lắc đầu nói: “Lần trước khi Quạ Đen đánh lén, ta lại đang ở bên ngoài quán cafe, muốn cứu viện đã không kịp, nhưng mà một Lý Mục Dương thoạt nhìn như bình thường lại có thể dùng máu thịt của mình để ngăn Quạ Đen lại”.

“Nhưng mà hắn còn sống”. Ánh mắt Yến Tương Mã lóe lên, bộ dạng như có điều suy nghĩ, nói: Quạ Đen là sát thủ có thể xếp hạng 20 ở đế quốc, hắn dùng thân thể máu thịt để ngăn cản Quạ Đen, nhưng mà hắn còn sống, sư phụ có cảm thấy kỳ quái không?”.

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái”. Vẻ mặt Ninh Tâm Hải trầm tư nói: “Lúc ấy tình huống vô cùng khẩn cấp, hắn một lần lại một lần ngăn được công kích của Quạ Đen, ta nghe tiểu thư nói, hắn đã dùng bàn tay ngăn cản dao của Ô Nha hai lần, mỗi một lần Quạ Đen muốn đâm vào tiểu thư thì kết quả đều đâm vào lòng bàn tay của hắn”.

“Quạ Đen đã coi việc giết người trở thành nghệ thuật, công kích gần, lại dùng sát chiêu ưa thích nhất của hắn là ‘Anh Hoa Lạc’, sư phụ, con có một vấn đề muốn hỏi, nếu là người thì người có thể ngăn được Anh Hoa trảm của Quạ Đen không?”.

Ninh Tâm Hải nghĩ nghĩ, nói: “Ta có thể đỡ nhưng mà ta không thể chắc chắn lần nào cũng có thể đỡ. Anh hoa lạc như vũ, khoái đao trảm phong tuyết (Hoa đào rơi như mưa, lưỡi đao sắc bén chém vào gió tuyết). Sở dĩ xưng là Anh Hoa Lạc là bởi vì một đao kia rực rỡ, xinh đẹp cực kỳ, lại nhanh như chớp giật, biến ảo đa dạng. Ta cũng không thể biết được mỗi lần biến hóa của hắn”.

“Nhưng mà hắn chặn được”. Yến Tương Mã lạnh giọng nói. Hắn chỉ vào miếng đá rơi ở dưới đất, nói: “Giống như hắn dùng một bàn tay có thể bẽ gãy miếng đá kia”.

“Tương Mã cũng làm được như vậy mà”.

“Không giống!”. Yến Tương Mã lắc đầu, nói: “Con dùng ‘Liệt Hỏa Liêu Nguyên’ trong ‘Liệt Hỏa Quyền’ nhưng hắn lại không, cứ như vậy ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng bẻ, khi con ngồi đối diện với hắn, trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào mà lại có thể dễ dàng bẽ gãy một góc bàn. Sư phụ, người không biết là điều này rất chi là khủng bố sao?”.

“Đúng, rất khủng bố”. Ninh Tâm Hải nhíu mày: “Xem ra tên Lý Mục Dương phức tạp hơn một chút so với tưởng tượng của ta. Trước đó ta cũng đã nhắc nhở tiểu thư rằng tên bạn học này của tiểu thư là một người rất nguy hiểm. Nhưng mà con cũng biết tính khí của tiểu thư, nàng đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể miễn cưỡng được. Hơn nữa ta đã âm thầm thử qua, trên người Lý Mục Dương không có một tia khí cơ du động nào, thoạt nhìn hắn không phải là người tu hành”.

“Đúng vậy, con vốn tưởng rằng hắn chỉ là một người thường có suy nghĩ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, bằng vào chúng ta cũng sẽ không để hắn vào trong mắt, thậm chí còn muốn dùng một cách nhẹ nhàng để giải quyết chuyện này. Hiện tại xem ra, chỉ sợ sự tình đã vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta, nếu có một tên nào đó có thực lực và ý đồ dính ở bên người Tiểu Tâm, đối với chúng ta đó là một chuyện có tính khiêu chiến. Hai tháng nữa Tiểu Tâm sẽ trở lại Thiên Đô, hiện tại thế cục Thiên Đô rất phức tạp, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ đế đô lại sẽ lâm vào một vòng xung đột và va chạm mới”.

“Ý của Tương Mã là?”. Ninh Tâm Hải nhìn thiếu niên anh tuấn ở trước mặt, lên tiếng hỏi.

“Con đã nhắc nhở hắn, là một tên hoàn khố có tiếng ở thành Giang Nam, chuyện gì con cũng có thể làm được”. Vẻ mặt Yến Tương Mã mang theo ý cười nói: “Người nói hắn có hiểu không?”.