Chương 18: Yêu sớm

Nghịch Lân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lý Mục Dương đã rời đi.

Đã rời đi sau khi đã chứng minh được bản thân mình không gian lận, đã rời đi sau khi Triệu Minh Châu nói câu xin lỗi.

“Em không chấp nhận”.

Đây là sự phản kích của hắn, cũng là tiếng gầm giận dữ từ sâu trong nội tâm của hắn.

Hắn cần một lời xin lỗi, bởi vì chỉ có như vậy thì mới nói lên đối phương đã sai.

Nhưng mà hắn không có biện pháp nào để chấp nhận câu xin lỗi này. Khi trong lòng hắn đầy hi vọng cùng mộng tưởng, muốn biểu hiện một phen trước mặt những người bạn học thường xuyên trào phúng mình, hắn muốn nói cho bọn họ biết: Không phải là tôi không cố gắng, không phải tôi sinh ra đã là phế vật, tôi cũng muốn học giỏi, tôi cũng có thể học giỏi.

Kết quả là bị đối xử như thế nào?

Bị nói là gian lận.

Đúng như lời nói của hắn, đây giống như là muốn giết hắn.

Trên thế gian này, có bao nhiêu học sinh cũng bởi vì một câu nặng nhẹ của giáo viên mà phải đi vào con đường cực đoan?

Lý Mục Dương rời đi đã lâu, trong phòng học vẫn lâm vào yên tĩnh giống như chết .

Mặt của Triệu Minh Châu có thể vắt ra nước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Mục Dương rời đi rất lâu mà trầm mặc không nói .

Hành vi của người học sinh này chính là một cái tát vào mặt của nàng, đồng thời cũng dạy cho nàng một bài học quan trọng, một bài học máu me đầm đìa làm cho người ta cả đời khó quên.

Khi nàng đang nhìn ra ngoài cửa thì tất cả các học sinh trong lớp cũng nhìn nàng.

Tâm tình của bọn hắn rất phức tạp, có người đồng tình với Lý Mục Dương, cũng có người lại nghiêng về Triệu Minh Châu. Cô Triệu đã nói xin lỗi, vì sao Lý Mục Dương còn không tha thứ?

Bọn hắn cảm giác mình ngộ ra được một chút gì đó, nhưng mà phải suy nghĩ rất lâu, ý niệm kia giống như là một con cá giảo hoạt thường xuyên lượn qua lách lại làm cho người ta khó mà bắt được.

Nhiều năm sau, khi bọn hắn nghĩ lại chuyện cũ, bọn hắn mới cảm nhận được đây một điều rất bình thường trong cuộc sống, đó là những điều mà bọn hắn cũng thường gặp sau khi bước chân ra đường đời.

Đây là một sự thay đổi hoa lệ cũng là một lần nội tâm niết bàn trọng sinh.

Khi Triệu Minh Châu xoay người nhìn về phía phòng học thì tất cả mọi người đều kinh hoảng cúi thấp đầu giả vờ làm bài.

Nhưng mà qua một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Triệu Minh Châu há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng mà là lời đến khóe miệng lại như là bị cái gì chặn lại vậy.

“Làm bài cho tốt đi”. Triệu Minh Châu nói.

Thôi Tiểu Tâm cất bút vào hộp sau đó đi lên bục giảng.

Triệu Minh Châu ý cười đầy mặt nhìn Thôi Tiểu Tâm, cười nói: “Đã kiểm tra kỹ chưa? Cũng không thể qua loa”.

“Kiểm tra rồi”. Thôi Tiểu Tâm trả lời rồi xoay người đi ra khỏi lớp học.

“Thôi Tiểu Tâm…”. Triệu Minh Châu gấp giọng hô: “Em quên ghi tên rồi này”.

Thôi Tiểu Tâm không xoay người, nói: “Cô cảm thấy bài thi là do ai làm thì cứ viết tên của người ấy đi”.

“…”

Dưới ánh mặt trời.

Lý Mục Dương cùng Thôi Tiểu Tâm song song đi dưới tán cây trong sân trường, tiếng ve kêu hết đợt này đến đợt khác, giống như đamh hát một bài hát cho hai người bọn họ.

“Cô không nên đi ra”.

Lý Mục Dương mở miệng, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người: “Gần đến kỳ thi rồi, mỗi người đều tiến vào giai đoạn nước rút”.

“Ta nói rồi, ta đã chuẩn bị xong cả rồi”. Thôi Tiểu Tâm nói.

“Học nhiều một chút không tốt sao , đoạn thời gian này các giáo viên sẽ không ngừng kiểm tra, nếu cô không có ở đấy không phải là sẽ bỏ qua những đề kiểm tra kia sao? Nếu bởi vì chuyện của ta mà ảnh hưởng đến thành thích thi tốt nghiệp của cô…”.

“Không thể”.

Thôi Tiểu Tâm dứt khoát cắt ngang lời nói của Lý Mục Dương:

“Tôi nhất định sẽ tiến vào ĐH Tây Phong”.

Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười, tự đáy lòng của hắn cảm thấy cao hứng thay cho người bạn này: “Tự tin như vậy, xem ra cô đã chuẩn bị xong cả rồi”.

– Ta không thích những hành vi bình thường chẳng dâng hương, gặp chuyện thì lại ôm chân phật, bởi vì sẽ có nhiều chuyện không chắc lắm, điều này sẽ làm ta có cảm giác không an toàn.

Thôi Tiểu Tâm nói, dừng một chút, quay mặt nhìn Lý Mục Dương đang đi ở bên cạnh: “Nhưng ngươi lại là một ngoại lệ”.

“Hả?”.

“Lý Mục Dương, cậu nhất định rõ ràng sự tiến bộ của mình. Khi tôi giúp ngươi học thì ta cũng bị ngươi dọa sợ đó, hôm nay cô Triệu cũng hoài nghi, đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng ta không thích cách cô ấy hành động, hơn nữa lại dùng những từ ác mồm ác miệng như vậy”.

Lý Mục Dương nhẹ nhàng thở dài, nói: “Nguyên nhân là có lẽ bởi vì ta có gương mặt xấu, cho tới bây giờ người khác đều không thích ta. Vốn chỉ muốn biểu hiện tốt một phen, có thể làm cho cô Triệu nhìn mình với cặp mắt khác xưa, ở trước mặt các học sinh, cô Triệu sẽ vỗ vỗ bờ vai của ta mà nói: Lý Mục Dương, như vậy mới tốt chứ. Các bạn học trong lớp cũng có thể nở nụ cười với ta, bọn họ sẽ nói: Không nghĩ Lý Mục Dương ngươi lại ẩn giấu sâu đến như vậy. Ta chỉ muốn để bọn họ biết rằng ta cũng giống như bọn họ, ta cũng không phải là một thằng có đầu óc tối dạ, cũng không phải chỉ biết ngủ như heo đâu.

Thôi Tiểu Tâm trầm mặc không nói .

Nàng có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Lý Mục Dương.

Chung quy hắn vẫn là một đứa nhỏ hơn nữa lại là một đứa nhỏ nghèo. Hắn hâm mộ các bạn của mình có quần áo đẹp, có đồ để chơi. Rốt cuộc thì hắn cũng có một ngày như vậy, muốn cầm lấy món đồ chơi đẹp khoe ở trước mặt các bạn của mình, muốn nói cho những người ấy biết rằng mình cũng có đồ chơi nè. Kết quả là những người bạn kia lại nói món đồ chơi này là do hắn ăn trộm, đứa nhỏ kia có thể không thương tâm khó sống sao?

Trầm mặc thật sau, Thôi Tiểu Tâm lên tiếng hỏi:

– Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

– Ta chuẩn bị học ở nhà.

Lý Mục Dương nói:

– Tôi đã suy nghĩ qua cho dù là ở lại học trong phòng thì cũng không có biện pháp để học thêm được những điều có ích được. Hôm nay cô Triệu hoài nghi ta gian lận, lần sau nếu cô Khương, thầy Trần cũng hoài nghi ta thì sao? Nếu như vậy, không bằng an tâm ở nhà mà học, đợi đế kỳ thi rồi tiếp tục đến trường để thi.

“Được, ta giúp ngươi”. Thôi Tiểu Tâm nói.

“Cái gì?”.

“Ta thừa nhận rằng năng lực học tập của ngươi rất kinh người nhưng mà muốn học được những điều bổ ích thì cần phải có người ở bên cạnh để chỉ vẽ, những kiến thức cơ bản của ngươi quá yếu, không thể nào mà bù hết tất cả được. Ở trong một tháng này ta chỉ có thể làm cho ngươi học những thứ trọng tâm, những cái nào nên lược bỏ thì sẽ lược bỏ.

“Bạn học Thôi Tiểu Tâm…”.

“Không nên quá cảm động”. Thôi Tiểu Tâm nói.

“Tôi làm như vậy cũng có nguyên nhân của mình”.

“Là gì?”.

“Chính là đợi, lần sau khi tôi mời cậu đi xem phim thì mong rằng cậu sẽ không từ chối một cách tàn nhẫn như thế nữa”.

Khóe miệng Thôi Tiểu Tâm nở ra một nụ cười mê người.

“…”

Cha của Lý Mục Dương là Lý Nham đã đến trường xin cho Lý Mục Dương được nghỉ, không biết là nguyên nhân nào mà bên nhà trường đã đồng ý giải quyết cái roẹt.

Lý Mục Dương ở nhà ôn thi, mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến ngôi nhà nhỏ của Lý gia để phụ đạo cho Lý Mục Dương.

Lý Tư Niệm là người cao hứng nhất, chỉ cần là vừa đi học về là liền bưng một dĩa hoa quả hoặc là một dĩa hạt dưa ở bên cạnh mà ăn.

Nàng rất bất mãn với hành vi trọng sắc khinh em gái của Lý Mục Dương, bởi vì trước kia nàng cũng hao hết tâm tư để nghĩ biện pháp giúp Lý Mục Dương học, muốn Lý Mục Dương tăng thành tích học tập lên. Nhưng mà mỗi khi nàng giảng bài thì Lý Mục Dương lại lăn ra ngủ khò.

Chuyện nàng không làm được, thế mà Thôi Tiểu Tâm lại dễ dàng làm được, điều này cũng làm cho Lý Tư Niệm hoài nghi mị lực của mình. Nhiều lần đứng trước gương ở trong phòng tắm đánh giá khuôn mặt, bộ ngực và dáng người của mình. Bộ ngực của mình cũng không nhỏ a.

Mỗi lần mẹ của Lý Mục Dương là La Kỳ từ tiệm bánh về cũng đều mang cho Thôi Tiểu Tâm những món điểm tâm khác nhau, thấy Thôi Tiểu Tâm thích ăn loại nào thì bà liền mang nhiều hơn một ít.

La Kỳ đang ở trong bếp nấu cơm thì Lý Nham đi tới.

“Về rồi à?”. La Kỳ hỏi chồng của mình, thông qua cửa sổ bếp nhìn thấy con trai của mình đang học, trong mắt lộ ra sự ôn nhu.

“Ừ”.

Lý Nham cũng nhìn về phía bên đó, hỏi: “Cô bé kia lại tới sao? Không phải là yêu sớm đó chứ?”.

“Nếu yêu sớm thì tốt rồi”.

La Kỳ thở dài, nói:

“Một cô bé thật tốt, quá xinh đẹp đã không nói rồi, khí chất đó khó có được, học giỏi, tính cách lại tốt, hơn nữa lại rất có giáo dưỡng. Mỗi ngày đều đến giúp Mục Dương, còn chưa có mời người ta ở lại ăn bữa cơm. Cô gái như vậy nếu không thể đặt trước, sợ là sau này sẽ không có phần của Mục Dương nhà chúng ta rồi.

“Nhưng mà chuyện này cũng không tới phiên chúng ta làm chủ , dù sao Mục Dương cũng là…”. Lý Nham nói.

“Câm miệng”.

Ánh mắt La Kỳ hung ác nhìn vào chồng của mình, giống như là một đầu ác lang: “Trước kia Lý Mục Dương là con của ta, sau này nó cũng là con của ta. Bọn người kia không cần, sau này cũng đừng nghĩ cướp lấy đứa con này của ta”.