Chương 20: Bán đứt ân tình

Nghịch Lân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Xe chạy trên đường lớn, qua Tô đê, qua cầu, sau đó ngừng lại trước một phủ đệ (nơi ở của quý tộc, quan lại hoặc địa chủ) được cây xây bao quanh.

Cửa đồng lớn được mở ra, lão nhân mặc đồ màu xanh đứng ở trước cửa nghênh đón.

Xe vào sân, lão nhân chủ động đi lên trước hỗ trợ mở cửa xe, vẻ mặt hiền lành nói: “Thôi tiểu thư đã trở lại? Phu nhân và thiếu gia đang chờ tiểu thư ăn cơm”.

Thôi Tiểu Tâm nói cảm ơn với lão nhân, nói: “Yến bá, người quá khách khí rồi. Cháu là tiểu bối, để cháu làm là được rồi”.

Lão nhân cười ha ha, nói: “Không sao cả, đều quen cả rồi”.

Nam nhân mang áo bào xanh xuống xe, chắp tay với lão nhân, sau đó đi vào hậu viện. Đối với lão nhân đã thủ hộ Yến gia mấy chục năm này, Ninh Tâm Hải không dám chậm trễ chút nào.

Thôi Tiểu Tâm cũng đi vào đại sảnh.

Trong phòng, một phu nhân mặc một thân sườn xám màu tím đang chơi cờ tướng với một thanh niên ánh tuấn mang kính.

– Mẹ, bây giờ con sẽ không nhường mẹ nữa đâu. Mẹ vừa nói vừa định qua sông, pháo có thể rẽ ngoặt, bây giờ lại nói sĩ của con là nội gián, muốn sĩ của con xuất trận. Mẹ, cho dù con là con ruột của mẹ thì mẹ cũng không nên khi dễ con như vậy a?

Phụ nhân xinh đẹp liếc mắt nhìn một cái, mang một sự phong tình giống như một nữ sinh.

“Con là con của mẹ, mẹ sinh con ra để làm gì? Đương nhiên là để phát cáu mỗi khi không vui rồi”.

“Mẹ, ai lại khi dễ mẹ vậy? Mẹ nói cái tên đi, ngày mai con sẽ dẫn người đánh gãy chân hắn”.

Người thiếu niên ra vẻ tức giận nói, trong mắt lại mang theo ý cười.

“Yến Bá Lại”. Phụ nhân nói.

Người thiếu niên nâng kính mắt, cười khổ nói: “Mẹ, mẹ có thể đổi người khác không? Đó căn bản là một khối sắt, con chỉ sợ đá rồi chân của mình sẽ bị thương”.

“Không đổi, chính là hắn”.

Vẻ mặt phụ nhân tức giận khiển trách người nam nhân kia, nói: “Ba năm trước đáp ứng mang mẹ đi đến cổ chiến trường Đồ Long để xem, nhưng mà lại lỡ hẹn. Một năm trước đáp ứng trở về Thiên Đô vào Tết âm lịch, kết quả là nói Tết âm lịch cũng phải ở lại trực để hai mẹ con chúng ta trở về. Nửa tháng trước nói cùng đi Tây Cảng mua sắm với mẹ, kết quả là nói có cấp trên xuống kiểm tra công việc, hắn cần phải đi tiếp đã. Tự bản thân con hãy đếm đi, 1 tháng 30 ngày thì hắn ở nhà ăn cơm được bao nhiêu ngày? Nói chuyện với mẹ con chúng ta bao nhiêu câu? Có phải con nên hảo hảo mà giáo huấn một trận không? Không phải con là hoàn khố ở Giang Nam thành này sao? Tất cả mọi người đều nói con lợi hại chừng nào, khi dễ người ta hung ác như thế nào, người làm mẹ như mẹ đây cũng cảm thấy cao hứng biết bao, cảm thấy được có mặt mũi biết bao. Nếu như con trả mối thù này giùm mẹ thì coi như mẹ nợ con một phần ân tình, được không?”.

Nam nhân anh tuấn cười khẽ, nói: “Bọn con ăn chơi trác táng cũng là có chỉ số thông minh, bằng không sẽ trở thành chuyện cười, trở thành người không có ánh mắt, sẽ đánh mất mặt mũi ở trong vòng tròn của mình. Mẹ suy nghĩ một chút, người bên ngoài luôn tỏ ra tức giận đối với chúng ta, chúng ta cũng phải nên làm việc khiêm tốn một chút, có đúng hay không? Người mà mẹ nói chính là người trước kia đã giúp con ký trên đó, đợi sau khi có cơ hội con sẽ hung hăng báo thù giùm mẹ nhỉ?”.

“Hừ, biết ngày con là đứa ăn cây này rào cây khác mà. Con cũng không thử nghĩ xem mình chui ra từ bụng của người nào?”. Người phụ nữ tức giận chỉ vào đầu của cậu thiếu niên kia.

“Hì hì”. Thôi Tiểu Tâm cười ra tiếng, đi tới người phụ nữ kia, nói: “Dì nhỏ, thật sự là dì đã làm khó anh họ rồi. Dì bảo anh ấy đi khi dễ cha của anh ấy, cho anh ấy 100 lá gan cũng không dám a”.

“Oh, Tiểu Tâm đã trở lại”.

Sắc mặt của phụ nhân mừng rỡ nhìn Thôi Tiểu Tâm, vẫy vẫy tay, nói: “Mau đến đây để dì nhỏ nhìn một cái, hôm nay Tiểu Tâm nhà chúng ta đi đâu chơi, có vui vẻ không, có người nào khi dễ Tiểu Tâm không? Nếu có cái gì không vừa mắt hoặc có tên nào khi dễ cháu thì cứ nói cho dì, dì sẽ bảo anh họ của cháu đi khi dễ lại. Anh họ của cháu cả ngày chơi bời lêu lổng, cũng có thể làm được một số chuyện có ích”.

Thôi Tiểu Tâm ngồi ở bên cạnh nàng, để cho nàng cầm lấy tay của mình, nói: “Dì nhỏ, con rất khỏe, chỉ là tùy ý đi ra ngoài một chút”.

Yến Tương Mã rót cho Thôi Tiểu Tâm một chén trà, nhếch miệng lộ ra hai hàng răng chỉnh tề, cười hỏi: “Nghe nói gần đây Tiểu Tâm phụ đạo cho một người bạn học à?”.

Nụ cười trên mặt Thôi Tiểu Tâm hơi cứng lại, nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu, nói: “Đúng vậy, gần đến kỳ thi tốt nghiệp, có người bạn có thành tích học tập không tốt, em muốn giúp bạn ấy xông về phía trước”.

Thôi Tân Từ từ ái nhìn Thôi Tiểu Tâm, nói: “Tiểu Tâm nhà chúng ta rất thiện lương, tính khí lại tốt, thân thế lại tốt, sau này có nam nhân như thế nào mới xứng với con đây? May mắn Thiên Đô nhân tài đông đúc, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, đến lúc đó Thôi gia tự nhiên sẽ tìm cho con một người xứng đôi. Chỉ là dì nhỏ nghĩ đến cuối tháng 6 con phải trở về Thiên Đô thì trái tim của dì giống như bị ai đó đâm vào. Con ở bên dì nhỏ đã 5 năm, dì nhỏ cũng luôn xem con như con ruột của mình, lần này con đi…”.

“Mẹ, mẹ nói xong chưa? Mỗi ngày đều nói những câu này, mẹ không làm thì con với Tiểu Tâm cũng chịu không nổi rồi. Mẹ càng như vậy thì Tiểu Tâm ước gì thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Tâm, em nói đúng không?”.

Yến Tương Mã có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ của mình.

“Sao lại như vậy?”.

Thôi Tiểu Tâm cười một tiếng, nắm chặt bàn tay của dì nhỏ lại, nói: “Con cũng nhớ dì, ở Giang Nam rất vui vẻ, nếu không phải vì còn phải đi học thì con cũng không muốn rời đi”.

“Vẫn là Tiểu Tâm thân thiết với dì, không giống như mấy người họ Yến bọn họ không có lương tâm”. Thôi Tân Từ vẻ mặt vui mừng nói.

“Tiểu Tâm a, đi, chúng ta đi ăn”.

“Vâng ạ”. Thôi Tiểu Tâm đứng lên đi theo.

“Mẹ biết Tiểu Tâm thích ăn cá cho nên đặc biệt bảo người bắt một thùng cá Thạch Nham từ Thái Sơn về, cá này sống ở trong những khe đá trong dòng suối, thịt mềm không xương, chỉ cần phơi cá sơ sơ thôi là cũng đủ để hòa tan đi rồi”.

Yến Tương Mã một bên vừa múc canh cho mẹ mình và Thôi Tiểu Tâm, một bên vừa giải thích: “Dùng cá này để nấu canh, toàn bộ cá đều được hòa tan trong nước canh. Không thấy được miếng thịt nào, ngay cả vẩy cá cũng không có một miếng nhỏ. Khi em uống canh này thì sẽ cảm giác như có một con cá nhỏ đang quậy quậy ở trong miệng, thật sự rất ngon”.

“Con chỉ biết nịnh nọt”.

Thôi Tân Từ khiển trách con trai một câu.

“Con đây là vỗ mông ngựa cho mẹ mà”. Yến Tương Mã cười ha hả, nói: “Đây không phải là cho Tiểu Tâm biết rõ tấm lòng của mẹ sao?”.

“Hừ, tâm ý trong lòng, con nói ra thì không có gì hay nữa rồi”. Thôi Tân Từ lắc đầu, nói: “Con cũng giống như cha mình, tâm tư phức tạp. Có mệt hay không?”.

“Được, được, con không nói nữa là được chứ gì?”. Yến Tương Mã liên tục cầu xin tha thứ.

Thôi Tân Từ cùng Thôi Tiểu Tâm nhìn nhau cười, Thôi Tân Từ múc canh cho Thôi Tiểu Tâm, nói: “Canh nóng ăn mới ngon, Tiểu Tâm mau nếm thử vị như thế nào. Mặn hay nhạt thì cũng nói cho dì, để lần sau dì còn thay đổi nữa”.

Thôi Tiểu Tâm dùng thìa uống một ngụm, khen: “Uống rất ngon, mặn nhạt vừa phải, rất ngon mà”.

“Vậy là tốt rồi”. Thôi Tân Từ lúc này mới cúi đầu ăn canh.

“Đúng rồi Tiểu Tâm”. Yến Tương Mã nhìn Thôi Tiểu Tâm, cười nói: “Người mà em đang phụ đạo cho chính là người đã cứu em một mạng ở quán cafe sao?”.

Lông mày Thôi Tiểu Tâm khẽ nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tương Mã, nói: “Vâng, là người phi thường nhưng thành tích học tập không được, còn hơn 10 ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, em nghĩ sẽ giúp cho bạn ấy một việc, dù sao lúc trước nếu không có bạn ấy ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là chú Ninh cũng không cứu viện kịp”.

“Hừ, sát thủ Quạ Đen, sớm muộn gì để cho hắn chết không có chỗ chôn”. Trên mặt Yến Tương Mã xuất hiện một cỗ lệ khí: “Bên Thiên Đô đã có hành động, Thôi gia cùng Yến gia đã huy động cao thủ tìm tung tích của Quạ Đen. Bên Giang Nam này cũng đã tìm, tất cả cao thủ của phủ thành chủ cũng được cha phái ra ngoài. Tiểu Tâm cứ việc yên tâm, Quạ Đen không dám nữa đâu, cho dù là đến đây thì cũng sẽ bị mấy người chú Ninh đánh cho ra bã”.

“Vất vả cho anh họ và dượng rồi”. Thôi Tiểu Tâm nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì? Chúng ta đều là người một nhà, em lại là em gái của anh nữa”. Tương Mã cười ha hả nói: “Nhưng mà Tiểu Tâm, em cũng phải nên bảo trì khoảng cách với người bạn học kia a”.

Sắc mặt Thôi Tiểu Tâm tỏ ra bình tĩnh nhìn Yến Tương Mã, hỏi: “Anh họ có ý gì?”.

“Em nghĩ đi, người bạn học kia của em là người bình thường, người thường kém xa thế giới của chúng ta. Lúc đó chú Ninh xuất hiện đúng lúc, cho nên mới chặn Quạ Đen lại, nếu như có lần tiếp theo thì người bạn học kia còn có vận khí tốt như vậy hay không? Anh biết là em muốn giúp bạn học nhưng mà nếu xảy ra chuyện gì, người bạn kia sẽ bị thương hoặc là sẽ gặp tổn thương nghiêm trọng. Chỉ sợ là cả đời này lòng của em sẽ khó mà giải thoát được, đúng không?”.

Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm trở nên sắc bén, nói: “Anh đang cảnh cáo em à?”.

“Em họ, anh chỉ khuyên bảo, làm sao có thể nói là cảnh cáo? Anh hoàn toàn suy nghĩ cho em và người bạn học kia, em nói có phải không? Nếu em cảm thấy anh không nên nói những lời này thì anh sẽ không nói. Em là một người thông minh, chắc có thể hiểu được”.

“Em đã nghĩ rồi”. Thôi Tiểu Tâm nói.

Thôi Tân Từ nhìn con trai, lại nhìn Thôi Tiểu Tâm, lên tiếng nói: “Tiểu Tâm, dù sao người bạn kia cũng đã từng giúp con, chúng ta cũng sẽ ghi nhớ phần nhân tình này. Con nói cậu ta có thành tích học tập không tốt, vậy đến lúc đó để dượng của con khơi thông quan một chút, để cho hắn vào học ở đại học Giang Nam. Tuy rằng đại học Giang Nam không bằng đại học Tây Phong nhưng dù sao cũng là một trường nổi tiếng ở đế quốc. Mọi chuyện cứ để cậu ấy lựa chọn, con cảm thấy như vậy có được hay không?”.

Cảm xúc của Thôi Tiểu Tâm tuôn động, bàn tay nắm lấy cái muỗng trên bàn trở nên trắng bệch.

Nàng hiểu được ý của dì nhỏ, đây là muốn bán đứt cho Lý Mục Dương ân tình cứu mạng nàng.

Nhưng mà ân tình có thể bán đứt sao?