Chương 15: Gian lận

Nghịch Lân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Người này thật ngu ngốc”.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Thành tích học tập của Lý Mục Dương như thế nào, đáp án đã được chứng minh qua vô số lần kiểm tra nhỏ trong học kì.

Hắn xếp hạng thứ nhất, thứ nhất toàn khối. Đương nhiên, đây là xếp hạng từ dưới xếp lên.

Hắn không đạt đủ tiêu chuẩn của bất kì môn học nào, ngay cả đề trắc nghiệm môn ngoại ngữ cũng không đạt tiêu chuẩn qua môn. Hiển nhiên, ngay cả Nữ Thần May Mắn cũng không muốn đứng về phía hắn, sợ sẽ bị nhiễm vi khuẩn độc từ hắn.

Nói cách khác, người bình thường thì tại sao lại làm ra chuyện như vậy?

Trương Thần cũng nghĩ như vậy, đầu tiên hắn trợn mắt to ra nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, vô cùng ngạc nhiên tại sao hắn lại làm ra chuyện như vậy. Sau đó liền cười ha hả, cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Bạn bè của Trương Thần đứng bên cạnh cũng cười theo, cả lớp đều cười rộ lên.

Thôi Tiểu Tâm cũng cười, chỉ là nụ cười của nàng thoáng qua, kèm theo một chút thâm ý.

Trương Thần chỉ vào Lý Mục Dương nói to: “Lý Mục Dương, nghe nói mấy ngày nay ngươi bị bệnh, có phải là đầu ngươi có vấn đề gì không? Nếu như đầu ngươi không có vấn đề thì tại sao lại làm ra chuyện điên khùng như vậy? Để ta kiểm tra ngươi? Ta kiểm tra ngươi việc gì hả? Ngươi thì biết cái gì chứ? Hãy ngoan ngoãn đi, cần gì phải làm những chuyện tự rước nhục vào thân như vậy?”.

“Thần ca, nếu như Lý Mục Dương đã nói ngươi kiểm tra hắn, vậy thì ngươi cứ kiểm tra hắn đi, mọi người đều là bạn bè cùng trường, cùng lớp, ngươi cũng đừng khinh thường hắn như vậy chứ”.

“Đúng rồi đấy, đều là bạn học cùng lớp nên giúp nhau học tập để cùng có lợi, cùng nhau tiến lên. Thần ca, hãy mau hỏi vài câu đơn giản để kiểm tra Lý Mục Dương đi, biết đâu hắn lại có thể đoán đúng đấy”.

Trương Thần và bạn bè của hắn đều ồn ào cả lên.

Lý Mục Dương chỉ cười nhạt, không thèm để ý chút nào, nghĩ đến lát nữa sẽ dùng kiến thức uyên bác của mình trả lời bọn họ rõ ràng làm cho bọn hắn mở to mắt chó ra.

Truong Thần nhặt quyển sách giáo khoa lên, ánh mắt ngờ vực nhìn Lý Mục Dương hỏi: “Có thật là ngươi muốn để cho ta kiểm tra ngươi chứ?”.

“Kiểm tra đi”. Lý Mục Dương thành thật đáp lại, dáng vẻ phong khinh vân đạm thoải mái như Lã Vọng buông cần*.

*phong khinh vân đạm: tự nhiên, ung dung tự tại

*Lã Vọng buông cần: Lã Vọng buông cần câu cá, ý ở đây là bộ dáng thư thái như đang câu cá

Mặc dù Lý Mục Dương làm như là thuận tay ném quyển sách ra nhưng quyển sách đó cũng là quyển sách mà hắn nghĩ rằng hắn hiểu sâu nhất – ‘Lịch sử Tây Phong đế quốc’. Mấy hôm nay ở trong bệnh viện Thôi Tiểu Tâm đều đã nói cho hắn rõ ràng từ đầu đến cuối, một số vấn đề trọng điểm cũng đều nói qua nhiều lần, giải thích cặn kẽ.

Hiện tại, Lý Mục Dương cảm giác mình không hề ngốc.

Trương Thần mở sách ra, tìm kiếm một hồi bên trong rồi mới lên tiếng hỏi: ”Vị Hoàng Đế đầu tiên lập ra đế quốc xuất hiện ở chương nào, trang nào trong sách giáo khoa”.

Lý Mục Dương ngẩn người ra, kháng nghị: “Cái này cũng có thể coi là một vấn đề sao?”.

“Đương nhiên. Chẳng phải ngươi đã nói là ta có thể tùy tiện hỏi hay sao”. Trương Thần lộ vẻ hèn mọn, cười, tiếp tục hỏi: “Người được xưng là ‘Quang Minh Thánh giả’ Tống An Nam sinh vào ngày tháng năm nào, chết ngày tháng năm nào?”.

“Vấn đề đơn giản như vậy mà ngươi cũng cần phải hỏi sao?”.

“Ai biết được? Lỡ đâu năm này lão sư * đem vấn đề này ra hỏi thì sao? Ngươi cũng không phải là người ra đề mà, làm sao ngươi biết được đề thi quốc gia sẽ không ra chứ?”. Trương Thần lộ vẻ khinh bỉ nói: “Đại tướng quân Bạch Hựu Uy của đế quốc Phi Dương tham gia ‘Cuộc chiến Thanh Hà’ đã tàn sát bao nhiêu người? Tên những người bị tàn sát lần lượt là gì?”.

*Lão Sư: Giáo viên

Lý Mục Dương tức giận đến mức sắc mặt đen lại, cơ mặt giật giật, toàn thân run lên chỉ vào Trương Thần mắng: “Cái này là ngươi cố ý làm khó dễ, căn bản không hề có một chút thái độ nghiên cứu học vấn, tại sao mà trong lớp lại có thể có loại người vô sỉ bỉ ổi như ngươi nhỉ? Ta thực sự vì ngươi mà cảm thấy xấu hổ”.

Trương Thần vô cùng đắc ý, liếc mắt một cái rồi cười lớn nói: “Mọi người nhìn xem kìa, xem xem rõ ràng là hắn bắt ta kiểm tra hắn, thế mà đến khi ta ra đề để hắn đáp lại thì hắn lại không trả lời được dù chỉ một đề”.

Mọi người nghe vậy liền cười ồ lên.

Trương Thần đem sách giáo khoa ném lên bàn, nhìn Lý Mục Dương nói: “Lý Mục Dương, vui vẻ thế là được rồi. Mỗi người đều có một sở trường riêng của mình, ngươi thích ngủ, lại ngủ giỏi, vậy thì cứ ngủ cho tốt đi là được rồi. Chỉ còn mấy ngày nữa là kì thi đại học đến rồi, ngươi cần gì phải tỏ vẻ ta đây rất thích học làm gì, mọi người sẽ không thích nghi kịp đâu à. Ta nói đúng không?”.

“Ngươi…”. Lý Mục Dương thay đổi sắc mặt từ đen thành tím, từ tím thành đỏ: “Ngươi như vậy là khinh thường ta quá đáng”.

Nụ cười trên mặt Trương Thần ngừng lại, hắn nghiêng đầu qua, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương nói: “Lý Mục Dương, ta bắt nạt ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi còn có hy vọng có thể cứu vớt được sao? Chỉ còn một tháng, một tháng sau mọi người sẽ đều đi theo lý tưởng của mình, thi vào ngôi trường mình mong muốn, còn ngươi? Ngươi chỉ có thể trở về nhà nướng bánh cho mẹ ngươi thôi. Thế có khi lại hay, làm một ông chủ nhỏ của tiệm bánh, cuộc sống như vậy khá là an nhàn thư thái, ta nói đúng không?”.

“Trương Thần, kết quả thi của ta nhất định sẽ cao hơn của ngươi”.

“Nằm mơ giữa ban ngày”. Trương Thần lập tức cắt lời của Lý Mục Dương nói: “Lo mà tận hưởng cho tốt đi, đây có thể là quãng thời gian cuối cùng ngươi có thể làm bạn cùng lớp với chúng ta đây. Một tháng sau, ngươi sẽ chẳng là cái thá gì cả”.

Lúc này, Triệu Minh Châu ôm một chồng bài thi bước vào, nhìn thấy Lý Mục Dương và Trương Thần đang tranh chấp liền lên tiếng hô: “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Trương Thần, Lý Mục Dương, hai người các ngươi đang làm gì đấy?”.

Trương Thần xoay người nhìn về phía Triệu Minh Châu, vẻ mặt tươi cười giải thích: “Triệu lão sư, Lý Mục Dương nói ta ra đề kiểm tra kiến thức của hắn, ta đọc đề xong hắn không thể trả lời được một câu nên xấu hổ mà tìm ta gây sự”.

Triệu Minh Châu khóe miệng co giựt, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trương Thần, ngươi cũng không xem xem chỉ còn vài ngày nữa là kì thi đến rồi? Ngươi không biết dành thời gian mà lo học tập đi, lại còn đem thời gian lãng phí đi lo những chuyện nhàm chán làm gì. Ngươi có còn muốn thi vào đại học Tây Phong nữa không?”.

“Triệu lão sư, ta sai rồi”. Trương Thần vội vàng lộ vẻ xin lỗi, nhìn Lý Mục Dương nói: “Ta chỉ muốn mọi người cùng học một trường, mặc dù thành thích học tập của Lý Mục Dương không được tốt nhưng chúng ta không thể bỏ rơi hắn được, nếu hắn đã có quyết tâm muốn học tập thật tốt trong giai đoạn nước rút này thì ta là người làm lớp trưởng phải có trách nhiệm giúp đỡ hắn chứ”.

“Hừ, có một số người rất ngu ngốc, khó bảo. Nói chuyện cùng người như thế chỉ phí thời gian, nhìn hắn một cái cũng là lãng phí ánh mắt”. Triệu Minh Châu không chút khách khí nói. Bởi vì lần trước Thôi Tiểu Tâm đã rời khỏi lớp theo Lý Mục Dương, thậm chí mấy ngày vừa qua còn không thèm đến lớp nên nàng cũng không muốn những học sinh trong lớp cũng phát sinh chuyện tương tự. Nếu như chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của Thôi Tiểu Tâm, ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của nàng cùng với danh tiếng của nàng thì thật là đáng tiếc.

Mặc dù nàng không có nói ra tên của Lý Mục Dương nhưng cả lớp đều hiểu mục tiêu châm chọc của nàng là ai.

“Không phải là có người muốn kiểm tra sao? Vừa đúng lúc ta có một đề thi đây, là ta mất công thức cả đêm qua để soạn đấy, mặc dù đề này cũng không có gì khó, rất nhiều bài đã từng được cho làm rồi”. Triệu Minh Châu đem đề thi trong tay ném lên bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương nói: “Đây có thể là lần kiểm tra cuối cùng của học kỳ này, hy vọng có ai đó tranh thủ cố gắng một chút, không nên giữ mãi vị trí số một từ dưới lên như vậy, cũng phải để cho bạn bè có cơ hội ngồi thử một lần chứ”.

Lý Mục Dương đỏ mặt chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui.

Nghe Triệu Minh Châu nói như thế hắn cũng cảm giác rằng mình đã chiếm vị trí kia đã lâu lắm rồi. Nhiều đến nỗi không còn ai có tư cách để tranh giành cùng hắn.

Chuông vào lớp vang lên, bài thi cũng được phát ra.

Lý Mục Dương ổn định lại tinh thần, sau đó chăm chú làm bài thi.

Những con chữ trước đây khiến hắn nhìn vào là thấy mệt mỏi giờ lại cảm thấy thân quen lạ thường.

“Lạ thật, cái đề này ta biết làm a”.

“Ủa, sao đề này nhìn thấy quen mắt thế”.

“Quái, cái đề này ta đã gặp rồi mà”.

Một bài thi làm trong hai giờ, Lý Mục Dương chỉ cần dùng một giờ mười phút đã làm xong.

Trừ hai bài hắn không nghĩ ra được còn lại những bài khác đều làm xong, đáp án rõ ràng.

Lý Mục Dương làm xong bài thi liền kiểm tra lại cẩn thận.

Những bài này hắn cảm thấy thật đơn giản, giống như là đáp án đã được in vào trong đầu hắn.

Nhưng có vài bài hắn lại không dám xác định, hắn cảm giác như là mình đã xem qua rồi, nhưng lại không dám chắc chắn đáp án có đúng không.

Hai bài lạ đã khiến cho hắn ý thức được nguy hiểm, chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi đại học, cao đẳng, cho dù bản thân nỗ lực thế nào, thiên phú học tập có mạnh đi chăng nữa cũng không thể chủ quan được.

Nếu như lúc đi thi hắn mà gặp phải đề bài toàn những câu lạ như vậy thì sẽ chẳng còn hy vọng nào để nói nữa cả.

Lý Mục Dương thầm hạ quyêt tâm trong lòng, những ngày kế tiếp sẽ phải thật cố gắng hơn nữa mới được.

Phải nỗ lực thêm nhiều nữa.

Triệu Minh Châu ngồi nghiêm túc trên bục giảng, vẻ ngoài thì giống như đang sửa bài, chấm bài cho học sinh thế nhưng ánh mắt lại như rada, quét khắp cả lớp tìm bắt thành phần gian lận. Nếu như mà có ai dám gian lận thì thật sự là bi ai cho kẻ đó, chết chắc.

Khi ánh mắt nàng chuyển đến chỗ người mà nàng không muốn nhìn nhất thì hơi ngẩn ra một chút.

Học sinh kia không giống như những học sinh khác mà lại vô cùng nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Đóng kịch”. Triệu Minh Châu khinh bỉ nghĩ thầm. Ngay từ ngày đầu gặp mặt đã làm cho nàng đập hư một cây thước, kể từ đó hai người như có một mối thù ngầm phát triển. Nàng đã thực sự buông tay đối với học sinh này, cũng giống như rất nhiều những lão sư của những môn khác.

Nhớ đến lúc trước hắn có cùng Trương Thần dò bài qua, Triệu Minh Châu quyết định cho hắn thêm một chút ‘kinh hỉ’.

“Lý Mục Dương, ngươi đã làm xong bài rồi sao?”. Triệu Minh Châu gọi.

“Dạ, đã xong”. Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn lên đáp lại.

“…“

Triệu Minh Châu rất tức giận.

Nàng tưởng rằng Lý Mục Dương sẽ như những lần trước, giật mình tỉnh dậy, sau đó đỏ mặt nộp lên tờ giấy trắng hoặc đã bị dính nước bọt.

Sau đó nàng sẽ phê bình hắn một trận, làm cho hắn mất mặt trước cả lớp, sau đó khoanh một con số không tròn trĩnh lên.

Không nghĩ rằng Lý Mục Dương lại không giống như thường ngày, vậy mà lại trả lời nàng là “Đã xong”.

“Xong thật không!”.

“Thực ra thì vẫn chưa ạ”. Lý Mục Dương ngượng ngùng nói: “Còn có hai bài ta không biết làm”.

Triệu Minh Châu nghe thấy thế thì cười khẩy, sợ rằng ngươi chỉ biết làm có hai bài thôi.

“Đem bài thi lên ta xem chút”. Triệu Minh Châu nói.

Lý Mục Dương đem bút bỏ xong một bên, trước ánh mắt ngạc nhiên của những học sinh khác bước lên nộp bài.

Triệu Minh Châu nhận lấy bài thi, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Thật sự đã làm xong rồi, trên bài viết rất nhiều.

“Xem thử đáp án coi”. Nàng nghĩ trong lòng.

“Bài này làm đúng, chắc là do may mắn”.

“Bài này cũng đúng, Lý Mục Dương lần này vận may thật nhiều mà”.

Triệu Minh Châu xem hết tất cả các đáp án xong, sắc mặt biến đổi đến mức không kìm lại được.

Ba!

Nàng đập bàn một cái quát to: “Lý Mục Dương, ngươi dám gian lận sao?”.