Chương 16: Lời nói giết người

Nghịch Lân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gian lận!

Điều này, dù là ai chăng nữa khi biết thành tích học tập của Lý Mục Dương rồi lại xem bài thi hôm nay của hắn đều sẽ có ý nghĩ như thế.

Trước kia, Lý Mục Dương chỉ có thể đánh bậy đánh bạ cho hết một bài kiểm tra trắc nghiệm, còn lại thì hầu như đều bỏ giấy trắng. Thế nhưng, lúc này khi nộp bài thi thì không chỉ có hoàn thành gần hết mà còn hoàn toàn đúng hết.

Mặc dù lúc trước Triệu Minh Châu có nói là đề lần này không khó lắm, đều là bài đã làm rồi, thế nhưng nàng lại là người hiểu rõ nhất là đề lần này không hề dễ dàng chút nào, thậm chí còn cho vào thêm mấy bài bẫy trong đề thi đại học – cao đẳng.

Lý Mục Dương làm bài rất tốt, ngay cả bài bẫy đều có thể viết ra đáp án chính xác, thậm chí đáp án của hắn còn muốn chính xác hơn đáp án chính xác trong suy nghĩ của nàng.

Nếu đây không phải là ăn gian thì là cái gì? Chẳng lẽ một người học hành chểnh mảng như Lý Mục Dương lại có thể nắm giữ tri thức hơn hẳn một lão sư đã làm trong nghề này hơn hai mươi năm như nàng sao.

Hiện tại đang ở trong giờ kiểm tra, phần lớn học sinh đều đang chăm chú làm bài. Trừ lúc Lý Mục Dương nộp bài họ chỉ liếc mắt qua nhìn thôi còn lại đều tập trung vào bài làm của mình. Lúc này bọn họ thậm chí còn không có thời gian để cười nhạo Lý Mục Dương.

Đề thi lần này rất khó, một số câu hỏi bao hàm rất nhiều kiến thức, trừ Lý Mục Dương ra thì không ai có thể làm bài một cách nhanh chóng dễ dàng như vậy.

Ngay cả người luôn đứng nhất lớp là Thôi Tiểu Tâm cũng chỉ vừa mới làm xong bài cuối cùng, đem bút đặt bên cạnh bắt đầu kiểm tra lại bài làm.

Nghe Triệu Minh Châu quát lên giận giữ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bục giảng.

Rầm.

Triệu Minh Châu dùng mông đẩy chiếc ghế ra, cầm bài thi của Lý Mục Dương đứng lên, ánh mắt nóng giận nhìn Lý Mục Dương quát: “Lý Mục Dương, ngươi có thể giải thích cho ta chuyện này là như thế nào không”.

Nghe được câu hỏi của Triệu Minh Châu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Mục Dương.

Khuôn mặt bọn họ có chút hả hê, nghĩ thầm ‘thành tích học tập của Lý Mục Dương như thế nào ai cũng biết, à không, phải là toàn bộ trường trung học Phục Hưng ai cũng biết cả thì ăn gian làm gì cho mất công.

Hơn nữa, 20 phút hay 30 phút thì có khác gì nhau đâu.

Chỉ có Thôi Tiểu Tâm là người duy nhất thản nhiên xem lại bài thi của mình, không hề có ý nhiều chuyện. Sự việc này nàng đã sớm đoán được từ trước rồi.

Lý Mục Dương trở về chỗ của mình, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Minh Châu nói: “Triệu lão sư, em không hiểu cô đang nói gì?”.

“Em không hiểu?”. Triệu Minh Châu cười mỉa. “Em đã làm gì tại sao em lại không hiểu, em giải thích cho cô tại sao em có thể làm đúng hết tất cả các bài, em giải thích đi?”.

“Tất cả đều đúng?”. Lý Mục Dương nở nụ cười vui vẻ, tâm lý nặng nề của hắn cũng buông lỏng. Có rất nhiều câu hỏi lúc hắn làm bài cảm giác như rất quen thuộc, thế nhưng cái cảm giác này lại rất mơ hồ, chính hắn cũng không thể xác định được là có đúng hay không. Hiện tại, Triệu Minh Châu đã nói tất cả đều đúng, như vậy có thể chứng minh rằng lần này hắn đạt được thành tích rất tốt.

“Lý Mục Dương”. Triệu Minh Châu cầm cây thước định gõ lên bảng. Nhưng mà lần trước làm gãy cây thước nên nàng đã cố gắng nín nhịn hành động ấy. Nàng thực sự không muốn tên của mình và Lý Mục Dương sẽ lại liên quan đến nhau. “Cô nói ngươi giải thích cho cô, em nghĩ rằng không trả lời cô thì cô sẽ bỏ qua cho em sao”.

“Lão sư”. Lý Mục Dương thu nụ cười trên mặt lại nói: “Em chỉ làm bài thi mà thôi, tại sao cần giải thích cho cô? Giải thích cái gì chứ? Bởi vì nỗ lực của em, nên em phải trả lời?”.

“Ba!”

Triệu Minh Châu đập một phát lên bàn, quát lớn: “Lý Mục Dương, em cho rằng mọi người đều ngu ngốc sao? Bài thi lần này cô ra đề, bài như thế nào, khó ra sao cô là người biết rõ nhất, em không những nộp bài thi trước một giờ, mà còn làm hết 95% số câu hỏi, mỗi câu trả lời đều vô cùng chính xác”.

Triệu Minh Châu quét mắt quanh lớp học, giọng điệu giễu cợt: “Ai có thể tin được? Riêng ta, ta không thể tin được”.

Xôn xao…

Cả lớp đều rộn lên!

“Không thể nào, Lý Mục Dương có thể làm 95% đề thi, ta nãy giờ không hề sao lãng còn làm chưa xong một nửa nữa là”.

“Tất cả đều chính xác? Hắn bị ma nhập à (hack :cuoichet:)? Dựa vào thành tích của hắn thì sao có thể?”.

“Hắn thật ngu ngốc, cho dù có gian lận thì cũng nên làm sai một vài câu chứ, thật thiếu kinh nghiệm a”.

Thôi Tiểu Tâm ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, giống như bị gió ngoài cửa thổi vào mặt.

Nhìn sắc mặt của Lý Mục Dương một chút rồi lại cúi đầu xem bài của mình.

“Triệu lão sư…”. Lý Mục Dương ngồi ở trên ghế, cơ thể gầy còm đen đúa thẳng tắp. Lúc này, những người đã quên đi hình dạng của hắn hoặc những người có chút ấn tượng với hắn mới phát hiện ra, dường như Lý Mục Dương đã cao hơn một chút, thân thể cường tráng hơn một chút, ngay cả làn da cũng không còn đen kịt như ngày trước.

Hắn đã biến thành một thiếu niên có tinh thần, có tôn nghiêm*, đã không còn là một người dị dạng như quái vật bị bọn hắn xỉ nhục bắt nạt nữa.

*Tôn nghiêm: Danh dự

Một gốc cây bị khô héo bỗng dưng nẩy mầm đâm chồi, tất nhiên sẽ làm cho mọi người nhìn với ánh mắt khác.

Giờ phút này, vẻ mặt Lý Mục Dương vô cùng nghiêm túc, giống như đang nói một chuyện rất quan trọng. Đối với một học sinh mà nói, bị giáo viên nói là gian lận thi cử không phải là chuyện lớn sao.

“Lão sư, câu trả lời của em cho thấy em đã tiến bộ rất nhiều so với trước kia, cô là lão sư của em, cô không vì thế mà cảm thấy vui mừng cho em sao!”.

“Nếu như chăm chỉ học tập, tiến bộ thần tốc để đạt được thành tích như vậy thì cô rất mừng cho hắn. Thế nhưng nếu học sinh kia dựa vào gian lận trong thi cử mà đạt được thành tích như vậy thì không những ta vô cùng thất vọng mà còn thất vọng về nhân cách của hắn. Trong mắt ta, học trò như vậy chính là vô phương cứu chữa, ta làm giáo sư của hắn mà cảm thấy hổ thẹn”.

Triệu Minh Châu đã quyết định đuổi học hắn, dựa vào chuyện hắn ăn gian lần này mà đuổi học hắn. Nàng không muốn để hắn tiếp tục học trong lớp này nữa, không muốn một con sâu làm rầu nồi canh, ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp. Bây giờ, chỉ còn một tháng nữa là ngày thi đại học cao đẳng tới, nàng và học sinh học môn của nàng đều muốn tận dụng hết mức thời gian này, nàng không muốn vì một học trò cá biệt này mà nổi giận, lãng phí từng giây từng phút thời gian.

Đuổi khỏi lớp.

Khi đưa ra quyết định này nàng không hề áy náy chút nào, hất tay lên nói: “Lý Mục Dương, em không cần phải nói nữa. Đem đồ đạc của em thu dọn lại, rồi lên văn phòng trường chờ đi. Lát nữa sẽ có kết quả xử lý, giờ đang trong giờ kiểm tra, đừng ở đấy quấy rầy người khác làm bài thi.”

“Triệu lão sư…”. Lý Mục Dương xúc động, ánh mắt rưng rưng, giọng nói khàn hẳn đi. Đó là vì tức giận, là vì oan ức, là vì bị người khác vu oan mà không thể giải thích.

Từ nhỏ đến lớn, trừ cha mẹ và em gái hắn ra, không có một ai đến gần hắn, chơi cùng hắn, che chở cho hắn, một người bạn để khi tan học có người vỗ vai bảo: “Tan học chúng ta cùng đi chơi nhé”.

Hắn luôn luôn cô đơn, giống như bị ngăn cách với xã hội. Toàn thế giới đều đối chọi với hắn, bọn họ chỉ đứng từ xa chỉ trỏ nói: “Mọi người xem kìa, đó là một quái vật”.

Hắn không phải là quái vật, hắn chỉ là một đứa trẻ, là một cậu bé.

Hắn cũng thèm muốn có bạn bè, mong ước được mọi người công nhận. Mong muốn khi đi học có người cùng nói chuyện, khi ra về có người chờ về cùng, ăn cùng, chơi cùng. Thậm chí những người truyền giấy nói chuyện trong lớp đều tránh xa hắn, như sợ hắn đụng vào tờ giấy ấy thì chữ viết sẽ biến mất.

Hắn đâu có làm gì sai, tại sao mọi người lại hắt hủi hắn? Như vậy đối với hắn thật bất công, không công bằng.

“Triệu lão sư…”. Lý Mục Dương mạnh mẽ ngửa mặt lên, làm như vậy thì nước mắt của hắn sẽ không chảy xuống. Như vậy những người khác sẽ không chế giễu hắn, chọc hắn.

Lý Mục Dương chưa từng khóc, cho dù là lúc bị những người đó đè xuống đất đánh đập, thậm chí cưỡi lên người, hắn cũng không khóc.

Đây là điều duy nhất hắn có thể làm để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

“Triệu lão sư, cho dù cô có hoài nghi em gian lận thì cũng phải xem xét xem có đúng không, ít nhất phải có bằng chứng chứ, sao cô có thể khẳng định em đã làm như vậy?”. Lý Mục Dương nhìn Triệu Minh Châu, gằn từng chữ ra: “Cô có biết cô nói như vậy đối với em có ý nghĩ như thế nào không?”.

Âm thanh của Lý Mục Dương dần chậm lại, hắn sợ rằng hắn không thể nói ra được, hắn sợ rằng mình không thể kềm chế thêm được: “Triệu lão sư, cô nói như vậy chính là đang giết chết em đấy!”.