Chương 6: Tiểu Tâm hiểu nhầm

Nghịch Lân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Cô sai rồi”. Thanh âm kia mềm mại mà kiên định.

Nhưng lại giống như một cái xương cá, ngươi có thể nuốt nó vào, nhưng nó sẽ làm toàn thân ngươi khó chịu, làm cho cổ họng ngươi chảy máu.

Triêu Minh Châu lập tức quay người lại, tức giận quát: “Là ai nói ta sai…”.

Sau khi thấy người nói câu đó, thái độ của Triệu Minh Châu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, vừa cười cừa nói: “Thôi Tiểu Tâm, em vừa nói gì đó? Chuyện này liên quan gì đến em, nhanh ngồi xuống đi”.

Thôi Tiểu Tâm là một học sinh tốt, là người đứng đầu lớp, cũng là người đứng đầu cả năm học. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng chắc chắn có thể đặt chân vào cánh cửa lớn của đại học Tây Phong.

Triệu Minh Châu rất yêu thích nàng, cô gái trẻ tuổi này vừa có thiên phú lại vừa siêng năng, dụng công học tập.

Quan trọng là nàng còn xinh đẹp như vậy, làm Triệu Minh Châu nhớ tới mình hồi còn trẻ.

“Triệu lão sư, em nói là cô sai rồi”. Thôi Tiểu Tâm mặc đồng phục của trường, thân thể đứng thẳng tắp, lên tiếng lần nữa.

Sắc mặt Triệu Minh Châu trở nên khó chịu, lạnh lùng nghiêm khắc nói: “Thôi Tiểu Tâm, ngồi xuống”.

“Lão sư, cô phải xin lỗi Lý Mục Dương đi”. Thôi Tiêu Tâm không định thối lui, lại nói: “Chuyện này không liên quan đến Lý Mục Dương, hắn cũng là người bị hại”.

Ánh mắt Triệu Minh Châu nghi ngờ nhìn Thôi Tiểu Tâm, lại nhìn Lý Mục Dương, bộ dạng vô cùng thất vọng nói: “Thôi Tiểu Tâm, sao em có thể nói giúp loại người như Lý Mục Dương?”.

“Lão sư, em không bao biện cho hắn, em chỉ nói những lời nên nói…”. Giọng nói của Thôi Tiểu Tâm trong trẻo mà lạnh lùng, không bị khí thế của Triệu Minh Châu áp đảo, nói: “Em nói những điều em nhìn thấy, em tận mắt nhìn thấy”.

Thôi Tiểu Tâm quét mắt nhìn cả lớp, tất cả những người bị nàng nhìn qua đều xấu hổ cúi đầu xuống.

“Bọn họ không dám nói, cũng nên có người phải nói, không thì trắng đen phải trái đều lẫn lộn. Chuyện này là Trương Thần tới đập bàn của Lý Mục Dương, làm phiền cả lớp đang nghỉ ngơi. Lý Mục Dương không làm gì Trương Thần… Còn vì sao Trương Thần chảy nước mắt, sao cô không thử hỏi Trương Thần xem”.

Ánh mắt Triệu Minh Châu sáng rực nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm nói: “Thôi Tiểu tâm, em và Lý Mục Dương có quan hệ gì?”.

“Quan hệ bạn học ạ”.

“Thôi Tiểu Tâm, em phải chú ý ảnh hưởng của việc này chứ”. Ánh mắt Triệu Minh Châu có vẻ suy ngẫm, nói: “Sau chuyện ở hồ đã có người nói với ta quan hệ của Lý Mục Dương và Thôi Tiểu tâm rất thân thiết, lúc đó ta còn chưa tin… Lý Mục Dương không chịu cầu tiến, dựa theo thái độ học tập bây giờ của hắn thì không thể thi đậu bất cứ một đại học nào. Em và hắn khác nhau, em muốn học đại học Tây Phong, trường đại học tốt nhất trên cả đế quốc… Vào lúc mấu chốt, em không nên buông lỏng một chút nào. Những học sinh khác cũng thế”.

Triệu Minh Châu khoát tay áo, nói: “Chú ý một chút, ngồi xuống đi. Trương Thần, trở lại vị trí của mình. Lý Mục Dương, em tới cửa phạt đứng”.

“Triệu lão sư…”. Thôi Tiểu Tâm vẫn còn muốn tiếp tục giải thích.

“Thôi Tiểu Tâm”. Lý Mục Dương lên tiếng ngăn cản. Hắn nhếch môi cười, giả vờ không thèm để ý nói: “Không sao đâu, ta ra ngoài cũng có thể ngủ được… đi học, ta sẽ quấy rầy thời gian quý giá của các học sinh khác. Chúc mọi người đều thi tốt”.

Nói xong, Lý Mục Dương đi về phía cửa phòng học.

Lý Mục Dương chính là người như vậy, hắn không muốn cha mẹ phải phiền muộn cho nên đến bây giờ cũng không nói ra chuyện mình bị bắt nạt.

Hắn không muốn vì mình mà Thôi Tiểu Tâm phát sinh mâu thuẫn với Triệu Minh Châu, cho nên cũng chỉ có thể giả vờ không để ý.

Mình chỉ là một đống bùn nhão, sao có thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác chứ?

Chứng kiến nụ cười rực rỡ của Lý Mục Dương và bóng lưng tịch mịch của hắn rời khỏi dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ bạn học, Thôi Tiểu Tâm cảm thấy một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Chuyện này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều không liên quan tới mình, nhưng lại giống như mình phải chịu ủy khuất rất lớn vậy.

Thôi Tiểu Tâm cắn cắn môi, đẩy cái ghế ra chạy ra bên ngoài.

“Thôi Tiểu Tâm, em làm gì vậy?”. Triệu Minh Châu hô lên sau lưng.

“Em giúp Lý Mục Dương học bổ túc”. Thanh âm của Thôi Tiểu Tâm từ xa truyền lại.

Trong quán cafe, khẽ nhấp một ly Latte. Lý Mục Dương không nhìn menu, nói với nhân viên phục vụ: “Ta cũng một ly Latte”.

Sau đó, hắn khoanh hai tay để lên bàn, ánh mắt sáng rực nhìn Thôi Tiểu Tâm đang ngồi đối diện.

Cho đến bây giờ Lý Mục Dương vẫn không thể tin được sự thật trước mắt.

Tên bị gọi là “heo”, đen kịt, ngu ngốc nhất trường trung học Phục Hưng đang ngồi uống cafe cùng nữ thần Thôi Tiểu Tâm. Đây chính là mộng xuân trong quá khứ mà hắn chưa từng dám nghĩ tới.

Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm, lên tiếng: “Cô thật sự giúp ta học?”.

Thôi Tiểu Tâm nhíu mày, nhìn Lý Mục Dương nói: “Nếu ngươi không tự yêu bản thân ngươi, làm sao có thể hy vọng người khác yêu ngươi? Nếu ngươi không tự đề cao mình, sao có thể có người tôn trọng ngươi? Ta biết ngươi không ngu ngốc, từ hôm đó sau khi nói chuyện, ta biết ngươi rất thông minh… Ngươi chỉ cần cố gắng một chút, không ngủ lúc học thì ngươi cũng không như vậy, lão sư sẽ không có thành kiến với ngươi, bạn học cũng sẽ không cảm thấy ngươi kéo chân bọn họ…”.

Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm: “Cô không trách ta kéo cả lớp xuống sao?”.

“Trách”. Thôi Tiểu Tâm không chút do dự nói ra: “Có nhiều lần đáng lẽ lớp có thể đứng đầu cả 5 ban nhưng lại bị điểm trung bình của ngươi kéo xuống… Nếu không thì Triệu lão sư cũng không tức giận như thế”.

“…”.

“Ngươi không cảm thấy, là một nam sinh trẻ tuổi không thiếu tay thiếu chân… cả ngày lại chỉ mơ mơ màng màng không biết cái gì như vậy, là rất không có trách nhiệm sao?”.

Tuy rằng Thôi Tiểu tâm đang trách cứ Lý Mục Dương, lên án cái tính không cầu tiến của hắn, nhưng giờ khắc này Lý Mục Dương lại đang cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn thấy được sự quan tâm, lo lắng, ngọn lửa kỳ vọng từ trong ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm.

Ánh mắt như vậy hắn đã từng nhìn thấy vô số lần từ cha mẹ, từ muội muội Lý tư Niệm.

Giờ khắc này hắn lại nhìn thấy ánh mắt đó từ một cô gái vốn cùng mình không có quan hệ gì cả.

“Ta bị sét đánh”. Lý Mục Dương lên tiếng.

Hắn quyết định kể cho Thôi Tiểu Tâm những chuyện mình đã trải qua, mặc dù sẽ thật mất mặt, thậm chí sẽ làm đối phương cười lên.

Thôi Tiểu Tâm biểu lộ kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết biến đỏ biến trắng, trong mắt tràn đầy thất vọng, tức giận nói: “Lý Mục Dương, ngươi thật hết thuốc chữa”.

Nói xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nàng thật sự quá tức giận, nhiều hơn là thất vọng. Lúc đuổi theo ra ngoài nàng còn có chút do dự, giờ phút này nàng chỉ thấy cực kỳ hối hận.

Hắn chịu oan uổng, bị đuổi ra thì liên quan gì tới mình? Tại sao phải chịu mất mặt mà xen vào trong chuyện này?

“Thôi Tiêu Tâm, Thôi Tiểu Tâm, cô cẩn thận một chút…”.

Lý Mục Dương kinh hoảng thất thố, hắn không biết mình đã nói sai điều gì.

Hắn chỉ muốn nói cho Thôi Tiểu Tâm biết, hắn không phải không cầu tiến, không phải không muốn phát triển, không muốn mơ mơ màng màng. Trái lại hắn so với bất cứ kẻ nào đều mong muốn được học tập hơn, phải cố gắng hơn bất cứ kẻ nào.

Chỉ là… hắn bị sét đánh…

Ngoài trừ muội muội Lý Tư Niệm, Lý Mục Dương hoàn toàn không có kinh nghiệm xã giao với bất kỳ cô gái nào cùng tuổi, huống chi đây lại là nữ thần mà trong lòng hắn vẫn thầm ái mộ.

Lý Mục Dương cũng đứng dậy theo, hắn vụng về giải thích: “Thôi Tiểu Tâm, cô đừng hiểu nhầm… Ta không nói cô là sét…”.

“…”.

“Không phải, ý ta muốn nói… ta nói không phải là sét đó…”.

“…”.

Lý Mục Dương càng gấp, càng cố giải thích thì lại càng làm Thôi Tiểu Tâm tức giận.

Thôi Tiểu Tâm càng tức giận, Lý Mục Dương lại càng sốt ruột.

Thôi Tiểu tâm bước tới cánh cửa, đặt tay vào tay cầm bằng thủy tinh.

Chỉ cần nàng bước ra khỏi cánh cửa lớn kia, giữa Lý Mục Dương và nàng sẽ không còn chuyện gì nữa.

Đúng như nàng đã nói lúc trước vậy.

Lý Mục Dương thật sự luyến tiếc, bởi đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn thể hiện sự quan tâm đối với người khác phái.

Sự quan tâm này khác sự quan tâm đối với em gái Lý Tư Niệm.

Em gái là người thân, còn Thôi Tiểu Tâm là… bạn.

Lý Mục Dương cực kỳ khát khao có được tình bạn như vậy. Bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có một người bạn nào.

“Thôi Tiểu Tâm…”. Lý Mục Dương bật ra tiếng gọi.

Thôi Tiểu Tâm ngập ngừng, cuối cùng cô vẫn xoay người nhìn lại.

Yết hầu của Lý Mục Dương di chuyển, hơi thở nặng nề. Mặc dù chỉ nói có mấy câu thế thôi, nhưng vì cảm xúc quá mãnh liệt đủ làm cho hắn cảm thấy mệt lử không cách nào diễn tả.

Hắn nhìn vào mắt Thôi Tiểu Tâm, giọng nói khàn khàn mang theo chút ngại ngùng, lắp bắp nói: “Vừa rồi ta quên nói… Cô buộc tóc đuôi ngựa trông rất đẹp”.