Chương 14: Nhanh kiểm tra ta đi!

Nghịch Lân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Du ngư hí thủy, thải điểu khinh minh (Cá bơi đùa nghịch dưới nước, chim hót nhẹ nhàng thoải mái). Sương sớm nhỏ xuống, những bông hoa nở rộ.

Hôm nay Lý Mục Dương thức dậy rất sớm, 6h sáng đã rời giường nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Điều này so với thời gian trước 7 8h sáng bị em gái kéo từ trên giường lên, bỏ cả bữa sáng cầm vội một ổ bánh mì nhét vào cặp hoảng loạn chạy tới trường đúng là một trời một vực.

Sau khi kiểm tra thân thể lần cuối, bác sĩ gỡ băng gạc trên đầu hắn xuống.

Tóc Lý Mục Dương rối như cái tổ chim, nhìn bác sĩ đang xem miệng vết thương trên đỉnh đầu mình hỏi: “Bác sĩ Trần, vết thương của ta không có vấn đề gì chứ?”.

“Không có vấn đề gì”. Bác sĩ Trần lắc đầu nói. “Sớm đã không còn vấn đề gì rồi”.

“Mấy ngày nay vất vả cho bác sĩ Trần rồi”. Lý Mục Dương vẻ mặt cảm kích nói. Mặc dù nằm viện là phải trả tiền, nhưng bác sĩ Trần này quan tâm chăm sóc mình rất tỉ mỉ. Lý Mục Dương là một người thiện lương, cũng là người rất thiếu tình người, người khác chỉ cần bỏ một chút công sức chỉ vì mình thì hắn cũng đã rất cảm động.

“Không vất vả”. Bác sĩ Trần vạch tóc của Lý Mục Dương ra xem, hỏi: “Ta nhớ trên đầu của cậu có một vết rách mà?”.

“Hẳn là vậy”. Lý Mục Dương gật đầu. Lúc đó hắn bị khay hoa quả nện lên đầu chảy không ít máu.

“Vết rách…”.

“Cái gì?”.

“Vết rách không thấy nữa”. Bác sĩ Trần ngưng trọng nói.

“…Bác sĩ Trần, không thấy vết rách nữa không phải là khỏi rồi sao?”. Lý Mục Dương nuốt vài ngụm nước miếng mới ép được sự bất mãn trong lòng xuống. Có bác sĩ nào như vậy a? Sao có thể rủa bệnh nhân không nên khỏi? Vết rách không thấy nữa đương nhiên là khỏi rồi, chẳng lẽ nó có thể chạy hay sao?

“Khôi phục là một chuyện. Đầu của cậu đã sớm không sao nữa rồi, chẳng qua là Thôi tiểu thư yêu cầu chúng ta liên tục kiểm ta nên mới mất nhiều thời gian như vậy… Nhưng mà, miệng vết thương biến mất luôn không thấy nữa, đáng lẽ phải co sẹo mới đúng chứ”. Bác sĩ Trần vẻ mặt nghi ngờ nói: “Bây giờ ngay cả chút ẹo cũng không thấy, thậm chí ta quên mất trước đó là chỗ nào bị thương luôn… Tốc độ khôi phục này đúng là cực kỳ kinh người”.

“Hóa ra là như vậy”. Lý Mục Dương nhếch miệng cười nói: “Chắc là thể chất của ta tốt, bác sĩ Trần còn cho ta dùng thuốc tốt cho nên khôi phục tương đối nhanh.

Bác sĩ Trần cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích này, nói: “Hôm nay cậu có thể xuất viện, thủ tục sẽ có người xử lí, cậu không cần để ý tới”.

Lý Mục Dương biết Thôi Tiểu Tâm vì muốn trả ơn mà trả tiền viện phí, cũng không có ý kiến gì, nói: “Bác sĩ Trần, sau này gặp lại”.

Bác sĩ Trần khoát tay, nói: “Ta không muốn gặp lại, bệnh viện cũng không phải nơi tốt đẹp gì”.

Sau khi bác sĩ Trần rời đi, Lý Mục Dương đi tắm một cái, thay quần áo sạch.

Tay phải của hắn vẫn phải quấn băng gạc, bác sĩ nói nó bị thương quá nặng, bị xuyên thủng, không thể tháo ngay được, cách 7 ngày còn phải đổi thuốc một lần.

Nhìn chính mình trong gương, Lý Mục Dương cảm thấy hơi lạ lẫm.

Trước kia mình đen kịt như than, như một khối đá đen không tạp chất.

Nhiều khi Lý tư Niệm dạo phố cùng hắn, để hắn đứng yên rồi lấy hộp trang điểm trong túi ra tô cho hắn một chút son môi…

Hiện tại Lý Mục Dương cảm thấy mình trắng hơn ít, không, là vàng hơn một chút. Màu đồng thâm thúy, thoạt nhìn giống như phơi nắng dưới ánh mặt trời rất lâu.

Da của hắn giống như kim loại dưới ánh mặt trời, chiếu xa lấp lánh đầy màu sắc.

Hắn phi thường hài lòng với sự thay đổi này, thậm chí còn nghĩ mỗi ngày đều quấn băng gạc đầy thuốc… có khi lâu ngày nó lại hấp thu hết màu đen của mình cũng nên?

Hắn lại nhìn cánh tay của mình, ngoại trừ màu sắc hơi thay đổi thì không có gì khác thường.

Thế nhưng những chuyện không bình thường chút nào kia, tại sao mình có thể làm được?

Bất kể là một quyền đánh bay Trương Thần hay một quyền đánh bay tên sát thủ, mình không thể có thực lực như thế được.

Còn nữa, những ý niệm kỳ quái, những tin tức mơ hồ, đứt quãng giống như cách nhiều thế kỷ, cùng với phương pháp giải đề làm cho Thôi Tiểu Tâm phải kinh ngạc kia là từ đâu tới?

Lý Mục Dương dùng nhân cách mà thề, hắn chưa từng học qua những thứ đó.

“Chẳng lẽ mình chính là thiếu niên đồ long được nữ thần vận mệnh chọn trúng?”.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Mục Dương có chút kích động.

8h, Thôi Tiểu Tâm cùng Lý Tư Niệm đi vào phòng bệnh của Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương nhìn hai người tay cầm tay đi tới, kỳ quái hỏi: “Hai người sao lại tới cùng nhau?”.

“Đêm qua chúng em đã hẹn rồi a”. Lý Tư Niệm tỏ vẻ khinh bỉ, như muốn nói “anh thật ngốc”. “Chúng em hẹn nhau hôm nay cùng đi đón anh xuất viện mà”.

Lý Mục Dương cười khổ, nói: “Ta chỉ tò mò hỏi chút thôi, em phải đắc ý như vậy sao, anh thu dọn xong hết rồi, trực tiếp đến trường luôn?”.

“Đương nhiên”. Lý Tư Niệm gật đầu nói. “Sắp thi tốt nghiệp rồi, anh không thể cúp học được. Van nhất ông trời có mắt, tất cả câu trắc nghiệm anh đều đánh trúng đấy. Anh suy nghĩ một chút đi, thậm chí ngay cả sét cũng có thể bổ trúng anh, chuyện này cũng không phải không có khả năng…”.

Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm cổ quái nhìn Lý Tư Niệm, muốn nói lại thôi.

Lý Tư Niệm cho rằng Thôi Tiểu Tâm đang trách mình tại sao lại làm anh trai hy vọng nhiều như thế, lắc lắc tay nàng, nói: “Tiểu Tâm tỷ tỷ không cần lo lắng, em đã quen nói như vậy cùng anh rồi… năng lực vượt qua đả kích của anh ấy rất mạnh đó. Chị muốn thử một chút không?”.

“…”

Thấy Thôi Tiểu Tâm không muốn sửa, Lý Tư Niệm liền vẫy vẫy tay với Lý Mục Dương: “Đi nào, tới trường thôi”.

Sau đó, nàng vẻ mặt đáng yêu kiêu ngạo đi ra ngoài.

Lý Mục Dương bất đắc dĩ, đành phải tự mình cầm lấy túi đồ cùng một ít hoa quả chưa ăn hết đi theo phía sau các nàng.

“Này, ta còn là bệnh nhận không thế? Đầu bị thương, một tay quấn băng, các cô không giúp ta bớt nặng một chút sao?”. Lý Mục Dương kêu la.

Lý Tư Niệm quay người, lấy từ túi hoa quả trong tay Lý Mục Dương ra một quả chuối tiêu, nói: “Thương ca ca nhất, em đương nhiên phải giúp anh… em ăn một quả chuối”.

Thôi Tiểu Tâm liền lấy một quả táo trong túi ra, quơ quơ trước mặt Lý Mục Dương, nói: “Ta cũng giúp a”.

“…”

Khoảng cách từ bệnh viện đến trường Phục Hưng cũng không xa, ba người cười cười nói nói một lúc cũng tới.

Hiện tại là thời gian học sinh đến trường, Lý Mục Dương cùng hai mỹ nhân tuyệt sắc Lý Tư Niệm và Thôi Tiểu Tâm xuất hiện trong biển người như thủy triều vẫn tương đối là gây chú ý. Dù sao ba người bọn họ đều là nhân vật phong vân trong trường, hơn nữa hình tượng chênh lệnh lớn như thế, muốn người ta không vây xem đúng là không thực tế.

“Trời, người kia không phải Hắc Thán của trường chúng ta sao? Hai nữ sinh bên cạnh là ai?”.

“A, nữ thần của ta… Sao Thôi Tiểu Tâm lại đi cùng tên phế vật đó?”.

“Lý Tư Niệm chắc không phải đã yêu rồi đâu nhỉ? Lòng ta muốn tan nát…”.

Những học sinh kia chỉ trỏ ba người, người ái mộ Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm thương tâm gần chết.

“Ngươi bị ngu sao?”. Có người thông minh bên cạnh giải thích. ” Lý Tư Niệm là em gái Lý Mục Dương, em gái ruột đó, hai người bọn họ có thể yêu nhau sao?”.

“A? Lý Tư Niệm không phải bạn gái của tên khốn kia, may quá…”.

“Dĩ nhiên là không phải, bạn gái Lý Mục Dương chỉ có thể là Thôi Tiểu Tâm… đây là chính miệng em gái Lý Mục Dương nói, nghe nói gần đây bọn họ thường xuyên ở cùng một chỗ. Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ra ngoài…”.

“…”

Lý Tư Niệm nhìn qua, có chút chột da, nói: “Ca ca, Tiểu Tâm tỷ tỷ, sắp vào học, em không tiễn hai người nữa…”.

Nàng khoát tay áo với hai người, nhanh chóng biến mất trong đám người.

Lý Mục Dương nhìn bóng lưng của nàng, ý cười đầy mặt nói với Thôi Tiểu Tâm: “Không cần để ý, nàng thích tung tin đồn như vậy đó…”.

“Không sao”. Thôi Tiểu Tâm vừa cười vừa nói. “Ta hiểu tính tình của nàng”.

“Trời ạ, các ngươi thấy không, nữ thần đang cười…”.

“Chẳng lẽ tin đồn này là thật? Thôi Tiểu Tâm và Lý Mục Dương yêu nhau?”.

“Có khả năng, nghe nói lúc Lý Mục Dương bi lão sư đuổi ra, Thôi Tiểu Tâm còn chạy theo ra ngoài…”.

Thời điểm Lý Mục Dương cùng Thôi Tiểu Tâm vai kề vai đi vào phòng học, làm cho cả lớp kinh ngạc.

Nhìn hai người đi cạnh nhau nói nói cười cười, tất cả đều ngây như phỗng.

Trương Thần đang đùa giỡn cùng đám bạn, phòng học yên tĩnh một cách quỷ dị làm cho hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

“Lý Mục Dương, ngươi còn dám trở lại? Ta nghĩ ngươi sợ kỳ thi đại học ra đề quá đơn giản nên đã sớm tự cuốn xéo khỏi trường học rồi chứ? Dù sao có thi hay không thì kết quả vẫn như nhau a”.

Lý Mục Dương đặt túi hoa quả đặt lên bàn sau đó đi từng bước đến trước mặt Trương Thần.

“Ngươi muốn làm gì?”. Ánh mắt Trương Thần sợ hãi. Từ sau khi xảy ra chuyện ở hồ, hắn bắt đầu sợ quả đấm của Lý Mục Dương.

“Kiểm tra ta đi”. Lý Mục Dương gằn từng chữ nói.

“Cái gì?”. Mặt mũi Trương Thần tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.

“Kiểm tra ta…”. Lý Mục Dương nói. Hắn tiện tay ném một quyển sách giáo khoa cho Trương Thần, nói: “Ngươi nhanh kiểm tra ta đi”.

“…”

(Tác giả: Đây là một bộ đô thị huyền huyễn, là một thế giới tưởng tượng hoàn toàn vô căn cứ, chính là như vậy.)