Chương 820: Cậu muốn giết ta sao?

Duy Ngã Độc Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Còn lúc này, Lý Bình tâm phúc Thông Thiên Đại Đế lại đang báo những chuyện vừa xảy ra ở trong phòng Nhị phu nhân, trong phòng còn có mấy lão giả.

Nhị phu nhân là một nữ tử phương hoa tuyệt đại, đáng người thon thả, núi đôi nảy nở kiều đồn vểnh cao, làn da thật trắng nõn, đôi mắt vô cùng quyến rũ, liếc mắt động lòng. Nàng đang ôm một đứa bé rất xinh xắn ở trong lòng, đôi mắt đứa trẻ đen như mực, hết sức hiếu kỳ đánh giá mọi người trong phòng, ánh mắt kia giống như có thể xuyên thấu tâm linh con người, thậm chí khiến cho người ta không dám đối diện.

Trong đó một lão già áo xanh nhàn nhạt cười nói:

– Lý Bình, ngươi không cần phải gấp như thế, ai có thể phỏng đoán được tâm tư Đại Đế? Kỳ thật mấy người chúng ta đây, làm bất kỳ một chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của Đại Đế. Hôm nay Đại Đế đã sắp phi thăng, nhất định sẽ có an bài. Kỳ thật Hoan công tử tiếp nhận chức vị tộc trưởng bộ tộc Lâm thị, quản lý nơi Thần Vực đã là chuyện không thể tránh khỏi.

Lý Bình nao nao, nhìn lão già vừa lên tiếng. Lão già này là một vị tiền bối danh túc trong tộc Lâm thị, một thân thực lực đạt đến cảnh giới Thần Vương từ lâu, có được danh vọng cực lớn trong cả gia tộc Lâm thị.

– Ý của ngài là chuyện chúng ta mưu tính vì Nhị công tử, không có hy vọng?

Lý Bình thoáng không cam lòng, Lý Bình không phải là người trong gia tộc Lâm thị, nhưng từ đời tổ tiên ông ta, vẫn làm người hầu cho gia tộc Lâm thị, tới một đời Lý Bình, rốt cuộc quật khởi.

Lý Bình từ bé lớn lên cùng Thông Thiên Đại Đế, một thân thực lực sâu không thể lường. Rất nhiều người đều nói, người thứ hai đột phá đến cảnh giới Đế vương trong bộ tộc Đại Đế, chưa chắc là người gia tộc Lâm thị, rất có thể là Lý Bình!

Lý Bình vẫn luôn không thích Lâm Hoan, cảm thấy Lâm Hoan khó làm chuyện lớn. Cho đến nay, Lý Bình vẫn chỉ trung thành với một mình Thông Thiên Đại Đế. Thẳng cho đến khi Nhị công tử ra đời.

Là thần thai trong truyền thuyết. Nhị công tử được rất nhiều người quan tâm không đúng thời điểm. Lý Bình quả thật lo lắng suy nghĩ cho gia tộc Lâm thị, mới ủng hộ Nhị công tử.

Võ giả nơi Thần Vực thọ mệnh rất dài, Đại Đế lại sắp phi thăng, nếu như bộ tộc Lâm thị còn không xuất hiện một cường giả chân chính, tương lai cực kỳ có khả năng đi lại trên con đường gia tộc Thần Vương xưa kia.

Đây là chuyện mà Lý Bình, cùng với rất nhiều người bộ tộc Lâm thị đều không muốn nhìn thấy.

Rất nhiều người không có đầy đủ lòng tin vào Lâm Hoan, cho nên những gì bọn họ làm, không thể nói là cướp quyền đoạt vị, cho nên cũng không sợ Đại Đế biết được.

– Lý tiên sinh, Nhược Lan biết ngài một lòng vì Lâm thị, chỉ là con ta còn nhỏ tuổi, bản thân Nhược Lan cũng không có ý nghĩ gì khác, Nhược Lan chỉ cầu con ta có thể sống đời bình an. Cho nên, Lý tiên sinh tốt nhất không nên quá mức kịch liệt. Hoan công tử vẫn còn rất ưu tú. Ta tin tưởng, bộ tộc Lâm thị do Hoan công tử dẫn dắt, sẽ tiếp tục huy hoàng về sau.

Nhị phu nhân hàng mi thả lỏng, nhỏ nhẹ nói, không mang theo một cổ khí tức khói lửa.

Lý Bình gật đầu, trầm giọng nói:

– Là Lý Bình quá vội vàng, mong Nhị phu nhân đừng phiền lòng! Lý Bình còn có việc, xin cáo lui trước.

Nói rồi, cúi người hành lễ với Nhị phu nhân cùng mấy lão già trong phòng, xoay người ra ngoài.

Sau khi Lý Bình đi ra, một lão già khẽ giọng nói:

– Lý Bình một lòng vì Lâm gia, nhưng Lâm gia lại không thể tùy ý cho một người khác họ bài bố. Cho nên… ôi, chỉ có thể uống phí một phen khổ tâm của hắn.

Nhị phu nhân gật đầu:

– Phải! Lý Bình là một người trung thành, hắn không có dị tâm, nhưng không ai có thể đảm bảo con cháu đời sau của hắn đều không có dị tâm.

Lý Bình nhanh bước rời đi, ngước nhìn bầu trời, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

“Bọn họ cũng không hoàn toàn tín nhiệm ta. Nhưng một khi Đại Đế rời đi, bộ tộc Lâm thị chắc chắn sẽ diệt vong! Môi hở răng lạnh, ta không thể trơ mắt nhìn bộ tộc Lâm thị tiếp tục suy bại như gia tộc Thần Vương, ta phải ngăn cản chuyện này xảy ra. Cho nên, Đại Đế, chuyện này chỉ có thể xin lỗi ngài trước vậy!”

Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Lý Bình hiện một tia kiên quyết, bước chân cũng vững chắc hơn nhiều.

Vài ngày sau, Lý Bình cùng Lâm Hoan dẫn theo mười mấy người, xuất phát từ cung Đế vương Cửu Địa, theo truyền tống trận đi Nhị Địa. Bởi vì truyền tống trận Nhất Địa đã bị phong ấn, bọn họ cần phải đến Nhị Địa trước, sau đó lại hư không hoành độ, tiến vào Nhất Địa.

Ba ngàn cân Thần Nguyên, đây là một Thánh địa tốn thời gian một trăm năm tích cóp từng chút một mới có được nhiều như vậy!

Không biết thì thôi, nếu nghe được tin tức này, khẳng định sẽ cho rằng Tần Lập được Đại Đế yêu thích thật nhiều, mới có thể ban cho số lượng Thần Nguyên kinh người như thế, sợ rằng sau này sẽ không có người dám là địch với Tần Lập nữa.

Cho nên, tin tức này bị Lý Bình che đậy vững chắc, không cho bất kỳ một ai nói ra chuyện này. Đồng thời, ở sâu trong nội tâm Lý Bình, còn cất giấu một ý niệm đại nghịch bất đạo đối với hắn, đó là hy vọng Tần Lập chết đi!

Chỉ cần Tần Lập đã chết, trong thời gian ngắn, Đại Đế muốn lao ra khỏi Giới này đã trở thành một chuyện không thể nào. Chỉ cần Đại Đế còn ở nơi Thần Vực một ngày, như vậy toàn nơi Thần Vực sẽ không nổi loạn, bộ tộc Lâm thị sẽ không suy tàn!

Nhị công tử là thần thai trời sinh, chỉ cần thời gian mấy chục năm là có thể phát triển thành một cường giả có được thực lực kinh người. Đến lúc đó, Đại Đế có đi hay ở, cũng đã không quan trọng nữa. Bởi vì Nhị công tử nhất định sẽ thay thế được Đại công tử, tiếp nhận chức tộc trưởng bộ tộc Lâm thị, kéo dài huy hoàng bộ tộc Đại Đế!

Vì thế Lý Bình định ra hai kế hoạch. Thứ nhất, chuẩn bị cho ngươi len lén truyền ra bên ngoài tin tức trên người Tần Lập có ba ngàn cân Thần Nguyên. Chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho vô số người rục rịch, đến lúc đó dù là Tần Lập trốn sâu dưới đất mấy ngàn thước, cũng sẽ bị người ta đào ra.

Thứ hai, Lý Bình chuẩn bị truyền tin tức Tần Lập được phong làm vương giả Nhất Địa cho Thú Vương, làm một kẻ già thành tinh, Lý Bình cực kỳ rõ ràng sức dụ hoặc của quyền lực, hắn tin tưởng Thú Vương tuyệt đối không thể chịu được xảy ra loại chuyện này, nhất định sẽ phái người ám sát Tần Lập. Chỉ cần như thế, vậy thì mục đích của ông ta đã đạt thành một nửa. Bởi vì hiện giờ, Tần Lập căn bản không thể nào có thực lực đối kháng một Thánh địa.

Dù cho Thánh địa này đã suy sụp, nhưng vẫn còn có được thực lực mạnh mẽ không thể địch nổi, ít nhất, thì trấn áp một mình Tần Lập sẽ không thành vấn đề!

Cuối cùng, nếu Tần Lập thật sự có được số mệnh nghịch thiên có được đại số mệnh hộ thân, hai kế hoạch này cũng không thể truy giết được Tần Lập, vậy thì Lý Bình quyết định sẽ tự tay chém giết Tần Lập!

Cho dù phải thừa nhận lửa giận ngập trời từ Đại Đế, vì để bộ tộc Lâm thị tiếp tục huy hoàng, Lý Bình cảm thấy mình hy sinh cũng đáng giá.

Dọc theo đường đi, Lâm Hoan cũng không hề nói một lời, im lặng giống như một khối đá. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân căn bản khiến đại đa số người bộ tộc Lâm thị không xem trọng hắn.

Hắn quá trầm lắng, không am hiểu câu thông cùng giao lưu với mọi người, làm trưởng công tử dòng chính bộ tộc Đại Đế, không giỏi lung lạc lòng người, làm sao có thể dẫn dắt bộ tộc Đại Đế tiếp tục đi về hướng huy hoàng?

Cho hắn kế vị, thậm chí rất có thể sẽ xuất hiện tràng diện kẻ thù còn chưa tấn công, bản thân bộ tộc Lâm thị đã tự chia năm xẻ bảy sụp đổ mất rồi.

Đoàn người Lý Bình cùng Lâm Hoan tới Nhị Địa, ở lại Vương tộc Nhị Địa mấy ngày, tiếp đó nghe được Vương tộc Tam Địa bên kia truyền lời đồn ra trước.

– Cái gì? Tần Lập kia có được năm ngàn cân Thần Nguyên? Đó là thật sao?

– Không thể nào? Một Thánh địa dốc hết túi ra cũng chỉ có hai ba mươi cân Thần Nguyên Tần Lập hắn lấy từ đâu ra được mấy ngàn cân Thần Nguyên chứ?

– Hắc! Các ngươi có lẽ đã quên, ở Nhất Địa còn có một Tử Long cổ Khoáng. Truyền thuyết ở nơi đó có vô số Thần Nguyên!

– Tử Long Cổ Khoáng? Đừng có nói bậy nữa, chỗ đó dù là Đế vương đi vào cũng chưa chắc xâm nhập sâu bên trong được, Tần Lập hẳn có thế nào đi nữa, cũng không thể mạnh hơn một Thần Vương được chứ?

– Có trời mới biết, dù sao không lửa thì sao có khói. Ta cảm thấy chuyện này vẫn có tám chín phần mười khả năng!

Ngay Lập tức, toàn nơi Thần Vực nhanh chóng truyền ra tin tức này. Thông Thiên Đại Đế nghe được, chỉ cười nhạt, lẩm bẩm:

– Nếu như Tần Lập có thể bị chém giết như thế, vậy coi như ta đã nhìn nhầm. Lý Bình à, tâm tư của người ta rất rõ ràng, thế nhưng… Ngươi thật sự không hiểu Hoan nhi.

– Chúng ta cùng nhau lớn lên, ta cho ngươi cơ hội lần này, chính là muốn cho ngươi câu thông cùng Hoan nhi, tương lai phụ tá Hoan nhi kế thừa nghiệp lớn, ôi, ngươi đã làm cho ta quá thất vọng. Hy vọng lần này ngươi có thể sống sót trở về, như vậy ta sẽ nói rõ cho ngươi biết, Hoan nhi chân chính ưu tú cỡ nào. Chỉ là hai cái thế thân? Ha ha ha.

Lý Bình cũng biết, thà tin tức này ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người hoài nghi tới mình. Chẳng qua hắn không quan tâm, trên đời này ngoại trừ một mình Đại Đế ra, hắn không nghĩ tới còn có người thứ hai làm gì được hắn.

Hơn nữa làm cho Lý Bình thất vọng, chính là Lâm Hoan vẫn không chút phản ứng động tĩnh nào như trước, giống như hoàn toàn không biết tin tức này truyền ra ngoài sẽ tạo ra một chuồi hậu quả thế nào, sẽ tạo cho hắn một đả kích ra sao.

– Thật đúng là một tên không nên thân mà!

Lý Bình năm trên giường trong phòng, nhìn chằm chằm những điêu khắc trên trần nhà, lẩm bẩm.

Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Lý Bình bất chợt cả kinh, lại có người mở cửa phòng hắn ra thì hắn mới cảm giác được, chẳng lẽ vừa rồi mình quá nhập thần hay sao? Thấy là Lâm Hoan bước vào, trong lòng Lý Bình cười lạnh mấy tiếng, thầm nghĩ:

“Cuối cùng cũng phản ứng lại rồi, tới tìm ta hỏi tội? Tốc độ phản ứng này, thật đúng là trí độn mà!”

– Tại sao lại không gõ cửa?

Lý Bình nhíu nhíu mày, có chút không vui nói. Hắn có tư cách này, làm trọng thần tâm phúc Đại Đế, dù Lâm Hoan là con của Đại Đế, hắn mất hứng thì vẫn có thể giáo huấn.

Thấy Lâm Hoan nhàn nhạt nhìn mình, trong lòng Lý Bình càng không vui. Hắn không thích nhất chính là bộ dạng này của Lâm Hoan, có chuyện gì thì ngươi cứ nói, nhưng cái gì cũng không nói, thật là làm người ta chán ghét mà.

– Đã trễ thế này, có chuyện gì không? Nếu là vì chuyện Tần Lập, ngày mai rồi nói. Ngày mai chúng ta hư không hoành độ, đi tìm Tần Lập.

Lý Bình Nói rồi, chuẩn bị nhìn Lâm Hoan yên lặng đi ra, bởi vì trước kia đều là như vậy.

– Không cần. Ngày mai, ta tự mình đi tìm Tần Lập là được, ngươi không cần đi.

Lâm Hoan ngữ khí lạnh nhạt, không có một tia khói lửa.

Lý Bình nhíu mày, ngữ khí nặng thêm nói:

– Nói gì thế này, cậu không phải là Đại Đế!

– Bởi vì ngày mai, ngươi sẽ không tồn tại trên đời này nữa. Cho nên, ta sẽ tự đi.

Lâm Hoan vẫn một biểu tình lạnh nhạt như trước, giống như đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng gì.

-Hả? Ha ha!

Lý Bình trước tiên là sững sờ, tiếp đó liền cười to lên, vẻ mặt đùa cợt nhìn Lâm Hoan,

nói:

– Hoan công tử, cậu muốn giết ta sao?

-o0o-

:73::73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: