Chương 334: Thiện có thiện báo

Duy Ngã Độc Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tần Lập lập tức mừng rỡ, cái gọi là sức người có lúc hết, cho dù thực lực họ có mạnh hơn nữa thì vẫn chỉ là người xa lạ đối với biển cả. Nếu có thể có một người kinh nghiệm phong phú dẫn đường cho họ, vậy tỉ lệ tìm kiếm hai loại linh hoa để luyện chế Cố Bản Đan sẽ tăng lên.

Dù sao thì giữa biển rộng mênh mông mà muốn tìm hai loại cây thì đúng là mò kim đáy bể.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, như lão ngư dân đã nói, có lão ở đây thì bọn họ cũng không đến mức lạc đường.

Tần Lập cảm động nói:

-Vậy thì đa tạ lão!

-Không cần cảm tạ, ngàn vạn lần đừng nói tạ ơn, ngài mới là ân công của chúng tôi, ngài là ân công của ngư dân Hải Thành, không, là của tất cả dân chúng Hải Thành! Nếu không có ngài, không bết cái ngày này chúng tôi còn phải đợi không biết mấy năm, hay mười năm nữa chúng tôi còn không biết cuộc sống như này còn phải kéo dài bao nhiêu năm, đến bao giờ mới có ngày ngẩng đầu a!

Lão ngư dân vẻ mặt tang thương, lệ chảy dài nói.

Càng ngày càng có nhiều người khẩn trương và chần chờ, chậm rãi đi về phía mấy người Tần Lập. Tuy rằng động tác họ thong thả, nhưng có thể thấy được trong mắt những người đó tràn ngập cảm kích.

Rất nhiều người chảy nước mắt, toàn bộ thế lực của Hải Triều Bang ở Hải Thành đã bị diệt, đối với họ chính là một lần giải phóng! Việc này khiến dân chúng Hải Thành có cảm giác được đổi đời.

Tần Lập nhìn vẻ mặt cảm kích của những người đó, thần thức chậm rãi lan tràn ra, giữa dao động tinh thần của những người này, Tần Lập chỉ nhận thấy sự cảm động và hưng phấn.

Đây là điều mà trước đó Tần Lập thật sự không ngờ đến, thầm cười khổ. Chính hắn cũng từng là lão đại một bang hội, không ngờ lại có ngày được vạn dân kính ngưỡng như thế này.

Lúc này, lão ngư dân họ Trương đột nhiên lớn tiếng nói:

-Ân công chuẩn bị rời bến, ta chuẩn bị đi theo làm người dẫn đường cho ân công, cho nên mọi người đừng trì hoãn thời gian của ân công. Ân công là đại nhân vật, không có thời gian nói nhiều với chúng ta. Lũ khốn Hải Triều Bang này đều đã bị diệt, sau này chúng ta sẽ lập một từ đường thờ ân công!

-Hay!

Quần chúng chợt vang lên những tiếng hoan hô vang dậy.

Lúc này, trong đám người có người lớn tiếng hô:

-Ta nói lão Trương này, nhắc tới kinh nghiệm đi biển, lão nói mình thứ hai thì Hải Thành không ai dám nói thứ nhất, nhưng nhắc tới thuyền, ta không thể không nói, cái thuyền của lão cũng quá hư hỏng rồi, căn bản là không chịu được sóng gió đâu. Ân công sao có thể đi trên thuyền của lão được đây? Cứ thế nào đi, ta sẽ cung cấp một chiếc thuyền tốt nhất cho ân công, lại cung cấp hai mươi thủy thủ kinh nghiệm phong phú. Thuyền này chờ đến khi trở về, cứ đưa luôn cho lão Trương. Nếu hôm nay không có lão thì chắc gì Hải Triều Bang đã bị diệt, cho nên, Kim Ba thay mặt toàn bộ dân chúng Hải Thành cảm tạ lão! Tuy nhiên, hai mươi thủy thủ kia đến lúc đó lão phải trả lại cho ta đó!

Người này vừa dứt lời, từ đám người liền phát ra một trận cười vang, đồng thời cũng vang lên một trận nghị luận.

-Trời ạ, Kim lão bản không ngờ cũng đứng đây, lần này lão Trương phát tài rồi! Kim lão bản đưa thuyền khác sao?

-Đúng vậy, đúng vậy, tuy nhiên hành động của Kim lão bản này cũng coi như bình thường, mấy năm nay chỉ sợ lão Kim cũng bị Hải Triều Bang cướp đi không chỉ một chiếc thuyền lớn thôi đâu!

-Lão Trương thật sự là số tốt! Lần này phát đạt rồi, về sau gặp mặt phải gọi là Trương lão bản.

-Thật ra ta cảm thấy, hôm nay nếu không có lão Trương, chắc gì ân công đã ra tay!

-Kim lão bản là ai?

Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn kẻ vừa nói, người này cảm thấy có chút xấu hổ, nhếch miệng nói:

-Tiểu đệ là người bên ngoài, vừa mới tới nên không biết.

-Ngươi có biết thương nhân buôn thuyền lớn nhất của Yến quốc là ai không? Chính là Kim lão bản của Hải Thành chúng ta.

Tần Lập nghe hết những lời nghị luận của những người xung quanh, chắp tay với mọi người, cao giọng nói:

-Đa tạ Kim lão bản!

Một người trung niên hơn năm mươi tuổi đi ra từ đám đông, tướng mạo nho nhã, vẻ mặt khiêm tốn tươi cười với Tần Lập, sau đó nói:

-Ân công sao lại nói thế, ân công đã trừ hại cho cả Hải Thành chúng tôi, việc làm của Kim mỗ này thật không đáng kể, thật không đáng kể…

Xà nữ đứng cạnh Tần Lập, nhìn tất cả những chuyện phát sinh, khuôn mặt hiện lên biểu tình thầm nghĩ. Mấy ngày nay đi theo Tần Lập, nàng cảm nhận được nhân tính của nhân loại thật phức tạp. Có thiện lương, tà ác, chất phác, gian trá đủ loại khiến cho nàng cảm khái, đồng thời cũng trở nên chín chắn hơn nhiều.

Bỗng nhiên nàng có cảm giác, những năm dài mình sống trước kia so với mấy năm ngắn ngủi sống giữa nhân loại chỉ bằng số lẻ thật là sống uổng rồi!

Ba con khỉ kia, về sau nhất định sẽ hối hận!

Khuôn mặt Lãnh Dao tuy lạnh nhạt, nhưng nội tâm nàng lại không hề bình tĩnh, có một cảm giác tự hào không tên lan tràn trong tim nàng. Người là động vật sống theo bầy, là người sống thì sẽ có cảm giác đồng cảm.

Cũng giống như câu nói nổi tiếng: “Phú quý không hồi hương về nhà, như mặc áo gấm đi đêm”. Dù là ai, chỉ cần người đó còn sống trên đời đều cần được thừa nhận, được người khác nhận thức. Mà hôm nay, bọn họ vô ý làm một việc thiện, lại đổi lấy ngàn ngàn vạn vạn cảm kích của dân chúng Hải Thành. Có thể đoán được, không lâu nữa Hải Thành nhất định sẽ xuất hiện tượng điêu khắc họ.

Trong lòng nghĩ, ánh mắt Lãnh Dao mê ly nhìn nam nhân bên cạnh, tuy rằng thích hắn đã vài năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên ý thức rõ ràng, Tần Lập là một nam nhân cực kì ưu tú!

Nam nhân như vậy nếu có thể theo bên người hắn, đối với nữ nhân xem như một loại hạnh phúc lớn!

Tần Lập suy nghĩ, tùy tay lấy ra một lọ đan dược của Tần gai, cũng chính là loại đan dược mà Diệp Thiển Dục, sư phụ Thi Vũ đã đưa cho Thượng Quan gia, sau đó xuất ra một quyển chiến kỹ, một quyển tâm pháp nguyên lực, đều là thứ mà con cháu Tần gia tu luyện. Hiện giờ Tần gia đã có được chiến kỹ và tâm pháp tốt, những thứ này tất nhiên đã không còn giá trị như trước kia nữa.

Nhưng đối với những người thường thế tục mà nói, mấy thứ này tuyệt đối là bảo vật tuyệt thế, dù là ngàn vạn chiếc thuyền nhỏ cũng không đổi được một thứ trong đó!

Tần Lập tùy tay đưa cho Kim lão bản, cười nói:

-Đây là một ít vật nhỏ, Kim lão bản có thể truyền xuống, tới khi nào tăng thực lực mình lên mới là cách tự bảo vệ mình tốt nhất. Nơi này có bốn, năm mươi viên đan dược, nếu con cháu có thiên tư tốt, tu luyện đến Thiên cấp không có vấn đề. Hoàng thất Yến quốc này cùng ta cũng có chút quan hệ sâu xa, về sau Kim lão bản buôn bán thuận lợi, tranh thủ trở thành thương nhân giàu nhất Yến quốc!

Người nghe thấy lời nói của Tần Lập đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kim lão bản, thầm nghĩ một chút việc thiện của Kim lão bản không ngờ lại được hồi báo như thế, thật sự khiến người ta hâm mộ.

Phải biết rằng, trong mắt những người này, đám người Tần Lập quả thực chính là thần tiên, chỉ cần lấy ra thứ gì đó thì có thể là rác rưởi sao?

Không nghe sao, bốn năm mươi viên đan dược là có thể tạo ra bốn năm mươi cao thủ Thiên cấp đó!

Kim Ba run rẩy cầm những bình sứ và bộ sách, cấp bách quỳ xuống trước mặt Tần Lập, tiếng nói cũng run run:

-Ân công, đại lễ này của ngài, tôi tôi…

Một cỗ kình lực từ trên người Tần Lập tràn ra, khiến Kim Ba không thể quỳ xuống, cười nói:

-Gặp mặt tức là có duyên, có thể nhìn ra uy vọng của Kim lão bản ở Hải Thành rất cao, hơn nữa cũng là người khoan hậu, cho nên đây chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi. Nếu ngài còn khách khí, vậy thì thôi!

Kim Ba suy nghĩ một chút, ngàn ân vạn tạ rời đi. Từ nay về sau, Hải Thành Kim gia sẽ bằng những đan dược và bí tịch này, chẳng những trở thành gia tộc giàu nhất của Yến quốc, hơn nữa còn trở thành một thế lực vô cùng cường đại. Cường giả như mây, phú khả địch quốc.

Thậm chí còn xuất hiện vài người vượt qua cao thủ Thiên cấp!

Nhiều người cho rằng, Kim gia đủ thực lực làm hoàng đế Yến quốc, thậm chí ngay cả hoàng tộc Yến quốc từ đầu cũng nghĩ như vậy, còn khẩn trương cầu hòa. Sau đó lại có một cung phụng của hoàng thất Tần gia xem xét, biết được sâu xa năm đó mới bừng tỉnh ra.

Nhưng, lịch đại các thế hệ Kim gia truyền xuống, một ngày hoàng thất còn tồn tại, sẽ trung thành với họ một ngày! Khi hoàng thất gặp nguy cơ, Kim gia sẽ tay chân như một, cùng sống cùng chết!

Cho nên, rất nhiều năm sau, Kim gia cũng trở thành gia tộc truyền kì của Yến quốc! Tổ tiên Kim gia, Kim Ba sau tràng chém giết Hải Triều Bang ở Hải Thành, vô ý làm ra một việc thiện, tạo thành một truyền kỳ trong gia tộc. Chuyện này cũng mở ra một truyền thuyết của Yến quốc!

Không đến mấy năm sau, trong nhà nhiều người ở Hải Thành đều thờ phụng ba pho tượng vô danh, hương khói không ngừng!

Đứng trên chiếc thuyền mới tinh đón gió biển, sắc mặt Xà nữ tái nhợt nắm thành tàu. Đúng vậy, nàng…say sóng.

Tần Lập đã cười nhạo nàng mấy lần. Không thể tưởng tượng được một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không không ngờ lại say sóng! Trên thực tế, tính ổn định của chiếc thuyền này rất tốt, thủy thủ có kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa Kim Ba cũng rất cẩn thận dặn dò, khiến cho chiếc thuyền lớn này cực kì vững vàng, không chút cảm giác chao đảo gì cả.

Nhưng dù là vậy, Xà nữ vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là khi nhìn ra biển rộng vô tận, bụng nàng liền có cảm giác không chịu nổi.

Vốn lòng tự tin mãnh liệt khi đứng trên đất bằng, vừa mới ra giữa hải dương rất nhanh đã tiêu tan hết sạch.

Hết lần này đến lần khác, cô nàng thực là một nữ nhân hiếu thắng, biết rõ mình rất sợ nước, lại muốn chinh phục cho được.

Cho nên ba bốn ngày liên tiếp, mỗi sáng sớm khi Tần Lập hấp thu Tiên Thiên Tử Khí để tu luyện thì nàng cũng đi theo, sau đó thì như hiện giờ, một tay nắm chặt thành tàu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sợ hãi nhìn đại dương mênh mông.

-Ta nói này, cô đâu nhất thiết phải như vậy chứ. Sợ thì cứ quay lại vào trong phòng đi.

Một chút mây màu tía phía chân trời đã tiêu tán, vầng mặt trời dâng lên từ mặt biển. Đại dương bừng lên một màu óng ánh, Tần Lập thu công, cười nói với Xà nữ:

-Cô nhìn Lãnh Dao kìa, người ta thành thành thật thật tránh trong khoang tu luyện kia kìa.