Chương 540: Biến Lôi Kiếp thành ngu ngốc!

Duy Ngã Độc Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cho nên mới nói Tần Lập hủy diệt tất cả linh dược bên trong khu dược phổ này, tạo thành tổn thất không phải mấy sau là có thể bù đắp lại được. Mấy chục mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm sau cũng không thể bù đắp.

Hơn nữa, Tần Lập không biết là dược liệu bên trong khu dược phổ này, đích thật là dược liệu sử dụng thải bổ.

Thánh Hoàng nhất mạch, có rất nhiều loại phương hướng lưu phái tu luyện.

Nhưng một chi Thánh Hoàng, đều là tu luyện công pháp thải bổ.

Nói cách khác, cao tầng hạch tâm Thánh Hoàng bên trong lĩnh vực, trong thời gian mẩy ngàn năm tới, đều phải qua những ngày không có đan dược phụ trợ.

Chiêu này của Tần Lập, quả thật là đoạn tuyệt căn cơ Thánh Hoàng nhất mạch.

Bởi vì công pháp thải bổ của Thánh Hoàng nhất mạch, là lưu truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, cực kỳ bá đạo. Nếu như không có đan dược phụ trợ, rất dễ sau khi thải bổ đối phương xong, bản thân mình cũng bị lực lượng phản kích đánh ngược lại mất đi tánh mạng.

Cho nên mới nói nếu như không có đan dược luyện chế từ những linh dược này, bọn họ căn bản không dám tu luyện tiếp loại công pháp này. Lại còn có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là giống như ngược dòng nước, không tiến tất phải lùi.

Nếu như không tu luyện công lực sẽ chậm rãi xói mòn. Cho đến khi công lực chảy sạch, sau đó biến thành một phế nhân.

Đây cũng là vì sao Thánh Hoàng đặt dược phổ ngay trên ngọn núi mình cư ngụ, sau đó còn tìm một chỗ bí ẩn như vậy. Kỳ thật rất nhiều người dù ở Thánh Hoàng lĩnh vực, cũng căn bản không hề biết nơi này tồn tại.

Nếu không phải đang vừa lúc tổng quản tới tuần tra. Tần Lập cũng gần như không thể tìm được nơi này. Bởi vì trên ngọn núi Thánh Hoàng Phong, căn bản không dám phi hành. Đổi mặt với ngọn núi cao lớn hùng vĩ này, một người giống như hạt cát trong sa mạc, không biết đường căn bản không thể tìm kiếm.

Càng đừng nói chỗ dược phổ này, dù là cho ngươi bay lên trời, ngươi cũng không tìm được. Bởi vì, Thánh Hoàng Phong thật sự quá lớn.

Lúc này, Tần Lập còn không biết mình bởi vì một hành động phẫn nộ, đã tạo ra bao nhiêu đả kích với Thánh Hoàng nhất mạch. Hắn trở về theo đường cũ, linh dược ở bên trong khu dược phổ vừa rồi làm cho hẳn thèm nhỏ dãi có một ít thứ đều đã đến mấy vạn năm.

Vào hang bảo vật, nếu như quay về tay không, vậy nói thế nào Tần Lập cũng sẽ không cam lòng.

Không bao lâu sau, Tần Lập liền ngựa quen đường cũ chạy về khu dược phổ kia, có thể nghĩ rằng tổng quản tuần tra xong rồi, thủ vệ nơi này lại xuất hiện một tia lơi lỏng. Dù sao thì Tần Lập có thể cảm giác rõ ràng, tinh thần bọn họ đã không còn đầy đủ như trước.

Cho nên, Tần Lập căn bản không nhảy xuống từ vách núi nữa, mà nghênh ngang đi vào trong dược phổ ở một nơi cách bọn họ mười mấy thước.

Pháp thuật thổ hệ, ở trong tay Tần Lập phát huy ra uy lực mạnh mẽ hơn Mạc đầu lĩnh không biết bao nhiêu lần. Mạc đầu lĩnh lãnh ngộ ngũ hành thổ nguyên tố, đa phần là một loại tích lũy, còn đổi với vận dụng, hắn ta căn bản không có công pháp đặc biệt xuất sắc.

Còn Tần Lập lại bất đồng, trong đầu hắn có rất nhiều công pháp truyền thừa từ thời đại Thượng Cổ. Những công pháp này ở thời đại Thượng Cổ chưa chắc là cao minh nhất, bởi vì chức nghiệp chủ yếu của Hô Diên Bác là Luyện kim sư. Nhưng làm siêu cấp cường giả cảnh giới Địa Tiên, công pháp hắn lấy được, dù là kém thì còn có thể kém thế nào? Đặt ở hiện tại, tùy tiện một loại cũng sẽ bị người ta điên cuồng tranh đoạt.

Cho nên Tần Lập dùng không tới một canh giờ, gần như đào rỗng tất cả thiên tài địa bảo cực phẩm bên trong khu dược phổ này. Còn đám thủ vệ bên ngoài lại hồn nhiên không phát giác được.

Tần Lập đào xong, đều sẽ khôi phục mặt đất về nguyên dạng, nhìn qua giống như là nơi này chưa từng trồng bất cứ thứ gì.

Dù là sáng mai bị bọn họ phát hiện, thì cũng sẽ hoài nghi là mình gặp quỷ.

Trong lòng Tần Lập nghĩ: lúc này, hẳn bọn người Tây Qua đã bắt đầu phát động rồi.

Tần Lập không lo lắng bọn người Tây Qua sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỗ quan trọng nhất là làm sao đi ra ngoài kết giới kia, cùng với việc sau khi đi ra ngoài làm sao mới bỏ chạy được.

Mà tin tức bên kia, hẳn là sáng mai sẽ báo lên cho Thánh Hoàng. Nhưng Thánh Hoàng đại hôn, người bên dưới chưa chắc sẽ nói loại chuyện này cho Thánh Hoàng, nhất định sẽ trực tiếp phái người ra truy sát.

Cho nên, hiện tại Tần Lập phải quay về tìm được Cơ Ngữ Yên, hai người trực tiếp thoát đi. Như vậy, chuyện bọn người Tây Qua chạy trốn sẽ biến thành chuyện nhỏ nhặt không chút trọng lượng.

Đến lúc đó, sau khi chuyện hai chỗ dược phổ bộc phát ra, cả Thánh Hoàng lĩnh vực nhất định sẽ triển khai thanh tra điên cuồng. Khi đó, Thánh Hoàng lĩnh vực hẳn sẽ hỗn loạn một trận.

Tần Lập chính là muốn hiệu quả này. Tuy nhiên, vậy còn chưa đủ, hẳn phải nghĩ biện pháp làm Thánh Hoàng lĩnh vực này càng loạn một chút.

Tần Lập nghĩ vậy, lắc mình rời khỏi dược phổ, liên tục xé mở không gian, chuẩn xác định vị đến tiểu viện mình ở. Lúc trở lại gian phòng, cô gái Hồng Ngọc xinh đẹp kia vẫn đang ngủ say. Tần Lập không chút do dự, tinh thần lực trực tiếp tiến vào tinh thần thức hải Hồng ngọc, xóa đi tất cả ký ức sau khi nàng trưởng thành.

– Sau này đừng hại người nữa, làm một cô gái ngây thơ là tốt rồi!

Tần Lập lẩm bẩm nói sau đó người chợt lóe, ra bên ngoài thẳng đến chỗ Cơ Ngữ Yên.

Dược phổ bị hắn phá hoại thành như vậy, dù là đối phương sẽ không hoài nghi tới đầu bọn họ. Tần Lập cũng không nghĩ tới tiếp tục ở lại đây là một chuyện sáng suốt.

Mà ở chỗ Cơ Ngữ Yên, đề phòng sâm nghiêm hơn nhiều. Tần Lập thoáng cảm giác một chút, có ít nhất hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp.

Thật đúng là cẩn thận mà.

Tần Lập lấy ra một tấm mặt nạ, đeo lên mặt. Thoáng cái, trở thành một nam trung niên ba bảy ba tám tuổi.

Trong lòng Tần Lập cười lạnh, trực tiếp đi tới chỗ hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp ẩn thân. Tần Lập không cổ ý tạo ra động tĩnh, nhưng cả người trực tiếp đi qua như vậy, nếu đổi phương còn không phát hiện được, vậy quả thật đúng là ngu ngốc mà.

Chẳng qua hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này căn bản không có bất kỳ động tác gì, đều ẩn mình trong tối, lạnh lùng nhìn nam nhân không biết nhảy ra từ chỗ nào này. Trong lòng họ đều thầm mắng: Người này là ai? Làm sao không có quy củ như thế?

Nhiệm vụ của hai người này là theo dõi Cơ Ngữ Yên ở bên trong, không được để nàng ta bỏ chạy, những chuyện khác không có liên quan gì đến hai người này.

Vốn hai người đều phản cảm loại nhiệm vụ này, tuy nói bên trong Thánh Hoàng lĩnh vực, võ giả cảnh giới Lôi Kiếp không ít, nhưng địa vị đều rất cao, thường ngày đều ở trên Huyền Không Sơn tĩnh tâm tu luyện, bình thường đều rất ít bị sai phái. Đặc biệt là nhiệm vụ theo dõi một nữ nhân, càng làm trong lòng bọn họ khó chịu.

Nhưng ý chỉ của Thánh Hoàng, không ai dám cãi lại.

Hai người này đều không thể cảm nhận được dao động mạnh trên Tần Lập, đều vô thức cho rằng đây là một hạ nhân.

Không nghĩ tới, Tần Lập đi tới chỗ một người ẩn thân, nhỏ giọng lẩm bẩm:

– Thánh Hoàng bệ hạ sai ta nói cho các người…

Hai gã võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này nao nao, bọn họ vô cùng tự tin chỗ ẩn thân của mình thì người khác không cách nào phát hiện được. Ngoại trừ trước đó Thánh Hoàng đã biết chỗ ẩn thân của hai người, thật sự là sẽ không có người thứ hai biết tới.

Nhưng hai người này cũng là người cẩn thận. Tuy rằng trong lòng đều rất kinh ngạc, nhưng vẫn rất thông minh, không ai phát ra một chút âm thanh.

– Ủa? Chỗ bệ hạ nói đúng là nơi này mà? Sao lại không có ai? Quên đi, ta cứ trở về nói cho bệ hạ là nơi này không có người…

Tần Lập nói rồi xoay người muốn chạy.

– Khụ khụ….

Một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp trong đó vẻ mặt hết chỗ nói, thầm nghĩ Thánh Hoàng sao lại phái một tên xúc động như vậy tới đây? Nói một câu không ai trả lời, liền muốn đi? Vạn nhất ngươi trở về nói nơi này không có ai. Thánh Hoàng bệ hạ chẳng phải cho rằng chúng ta căn bản không tới? Mẹ nó, vậy là bị ngươi hại chết rồi.

Cho nên, người này vội ho khẽ hai tiếng, trầm giọng nói:

– Có chuyện gì?

– A, thật sự ở nơi này. Thánh Hoàng bệ hạ khẩu dụ, bảo các ngươi đều trở về đi, nơi này không cần phải theo dõi nữa!

Tần Lập mở miệng nói bậy, nhưng tinh thần lực bắt đầu ngưng tụ mức độ cao, chuẩn bị tùy thời cho đổi phương một kích chí mạng.

– Thật sao? Vì sao Thánh Hoàng bệ hạ lại hạ khẩu dụ này? Tiểu tử, ngươi có biết giả truyền ý chỉ Thánh Hoàng bệ hạ, sẽ bị tội gì hay không?

Một võ giả Lôi Kiếp vẫn không nói chuyện âm trầm nói:

– Hơn nữa, sao ta cứ cảm giác ngươi không phải người Thánh Hoàng bệ hạ phái tới?

– Còn có ai như giống các ngươi vậy chứ? Quên đi, các người thích tin thì tin, không muốn rời đi thì cứ ở lại nơi này đi!

Trong lòng Tần Lập thầm nghĩ: không lẽ mình bị phát hiện chỗ nào?

Lúc này, người nói trước đó lên tiếng:

– Tiểu huynh đệ xin dừng bước, không phải chúng ta không tin, thật sự là… Phái chúng ta tới là Thánh Hoàng bệ hạ, bảo chúng ta đi cũng là Thánh Hoàng bệ hạ, chúng ta chỉ là có chút nghi hoặc…

– Vậy các người tìm bệ hạ đòi giải thích đi, ta chỉ tới truyền lời.

Tần Lập nói, đứng lên muốn đi.

Hai người kia hai mặt nhìn nhau, do dự một chút, đồng thời đứng lên, trong đó một người truyền âm nói:

– Ông xem, cái này có phải giả hay không?

– Giả? Ai có gan lớn như vậy, dám giả truyền ý chỉ? Không muốn sổng nữa sao? Lần này Băng Tuyết Phi chỉ dẫn theo một người, nghe nói đã bị đưa tới chỗ kia… Ha ha!

Người này nói rồi, còn cười hai tiếng có vẻ hả hê.

– Vậy cũng phải. Quên đi, chúng ta trở về thôi!

Người kia cũng truyền âm nói sau đó hai người đứng lên, vừa lúc muốn đi, lại đột nhiên cảm nhận một cỗ nguy hiểm cực lớn.

– Không…

Một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp trong đó miệng còn chưa nói chữ “tốt”, liền cảm giác một cỗ năng lượng ngập trời ngập đất hung hăng đánh về phía ngực hắn.

Võ giả cảnh giới Lôi Kiếp bên kia, lại cảm thấy bên trong tinh thần thức hải của mình, nháy mắt bị một thanh kiếm sắc bén cắm vào, trực tiếp đâm xuyên qua cả tinh thần thức hải.

Phốc!

Một tiếng vang nặng nề, võ giả cảnh giới Lôi Kiếp kia bị lực lượng khổng lồ đánh trúng, ngực bị phá một lỗ thủng thật lớn, trực tiếp đánh nát trái tim.

Đường đường võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, cương khí hộ thể trước mặt Ấn Chương Bảo Khí, yếu đuối như một mảnh giấy mỏng.

Tuy rằng là đánh lén, nhưng không thể không nói uy lực của Bảo Khí cũng làm cho người ta líu lưỡi.

Còn võ giả cảnh giới Lôi Kiếp còn lại, ngay cả tiếng hét thảm cũng không phát ra, mắt trừng thật lớn, nhìn Tần Lập không thể tin được. Sau đó trong nháy mắt, ánh mắt liền mất đi quang mang, khóe miệng chảy nước bọt ròng ròng, hắc hắc cười ngây ngốc.

– Ngươi là ai?

Võ giả Lôi Kiếp này bị Tần Lập dùng tinh thần lực đánh lén, trong nháy mắt liền biến thành một kẻ ngu ngốc.

Tần Lập nhàn nhạt nhìn hắn một cái, bĩu môi đi thẳng.