Chương 511: Luyện yêu sơn.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có loại quần áo chế tạo từ lông chim, cũng có những quần áo được may từ da lông của dã thú cực kỳ thô cuồng.

Bất quá, không nên nhìn quần áo bề ngoài những người này mà chê cười, trên thực tế, nhưng da lông, lông vũ yêu thú, ma thú chế tạo thành quần áo này, đều là bảo vật! Vô luận là tính chất hay là độ thoải mái dễ chịu, so với quần áo được chế tạo từ vải vóc hay là kim loại bình thường thì đều mạnh hơn rất nhiều. Mà cái này cũng là thứ lưu hành chủ yếu tại Thiên Giới.

– Ở đây quả nhiên vô cùng náo nhiệt, người chung quanh chỉ sợ không dưới mười vạn.

Lâm Dịch vừa đến chỗ này, liền cảm thấy có vài phần kinh ngạc. Phường Minh Vân, cũng không quá đáng chỉ có vạn người, nhưng nơi này lại có khoảng chừng hơn mười vạn người. Hơn nữa, chỉ là trong một tòa thành thị. Có thể nghĩ nhân khẩu tại Thiên Giới đông như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khắp nơi đều là lưu quang lập lòe. Loại tình cảnh này, tại Diện vị Gia Nhĩ Ba Tư, vô luận như thế nào cũng không thể nhìn thấy cảnh này. Số lượng cường giả tại Thiên Giới, so với Diện vị bình thường nào cũng đều hơn rất nhiều.

– Xa xa mấy trăm kilomet, có lẽ chính là Luyện yêu sơn rồi.

Lâm Dịch nhìn về sương mù màu tím đang bốc lên không trung. Thầm suy nghĩ, sau đó đi về phía trước.

Hắn là theo không gian Truyền Tống trận mà truyền tống tới. Mà tòa phường thị này, trên danh nghĩa cũng chính là Thành Bạch Vân.

Ra khỏi đại môn phường thị này, Lâm Dịch lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay đi. Chỉ một lát sau đã đi tới khu vực sương mù màu tím lượn lờ ở bên ngoài mười dặm.

nơi này hiện giờ cũng có rất nhiều người. Lâm Dịch nhìn những người đi vào này, sau đó thân hình cũng biến mất.

Lâm Dịch đi tới trước sương mù màu tím này, liền ngừng lại.

– Nghe nói ở trong sương mù màu tím này, thần thức không cách nào rời khỏi thân thể. Cũng không biết là có phải như thế hay không…

Lâm Dịch nghĩ đến, lập tức thả thần thức ra ngoài. Nhưng mà, lúc thần thức tiến vào sương mù này không quá ba bốn mét, vô luận như thế nào cũng không thể tiến sâu hơn. Lúc nên Lâm Dịch mới biết được rõ ràng.

– Quả là thế…

Cũng không biết sương mù màu tím này đến tột cùng hình thành như thế nào.

Lâm Dịch nghĩ đến, trên thực tế đâu chỉ hắn không biết, tại toàn bộ Thiên Giới, cũng không có nhiều người biết rõ.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch vẫn nhẹ nhàng đi vào.

Vừa tiến vào trong sương mù màu tím này, Lâm Dịch liền cảm giác thân thể có chút trầm xuống, tầm nhìn trước mắt nhiều nhất cũng chỉ là trăm mét. Thần thức hắn không khỏi vô ý tràn ra, nhưng khi đạt tới ba bốn mét thì lại không có biện pháp nào tiến xa hơn. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch liền vận hành Hổ thần quyết, một tầng huyết sắc nhàn nhạt hiện ra trên người hắn.

– Cũng may là tựa hồ cũng chỉ có thần thức bị ảnh hưởng, năng lượng không bị ảnh hưởng gì.

Lâm Dịch thở dài một hơi.

Tuy rằng đạt đến trình độ này, hắn đã có chút ỷ lại đối với thần thức. Chẳng may hiện giờ không có biện pháp dùng thần thức, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác cường hãn của chính mình.

Thần thức và cảm giác là hai khái niệm hoàn toàn bất động. Đơn giản mà nói, thần thức chỉ là hữu hình, cảm giác là vô hình. Dưới tình huống bình thường, thần thức tự nhiên là vô cùng tốt. Nhưng lúc không cách nào sử dụng thần thức, cảm giác lại có tác dụng rất lớn.

Dưới cảm giác khổng lồ của Lâm Dịch, hắn đều có thể thu mọi động tĩnh trong phạm vi ba bốn trăm mét vào tai.

Năng lượng đã không bị ảnh hưởng, chung quanh nơi này, toàn bộ đều là yêu thú nhị giai, tam giai, tự nhiên không có ảnh hưởng gì đối với hắn. Thân hình lập tức khẽ động, liền bay vào.

Chung quanh y nguyên có không ít đầu người, đều đồng dạng với Lâm Dịch, đang cẩn thận bay lên từng li từng tí. Dù sao thì lúc thần thức không cách nào sử dụng được, đối với những yêu thú tại Thiên Giới này, khoảng cách mấy cây số, không quá đáng chỉ ngay lập tức liền đến được thôi.

– Cũng không biết những yêu thú này có bị sương mù màu tím ảnh hưởng hay không…

Lâm Dịch nghĩ đến, nhưng hắn biết rõ, những yêu thú kia có trí tuệ, cũng có được tri thức. Không biết sương mù màu tím này chỉ gây ảnh hưởng với nhân loại, hay những yêu thú kia cũng bị ảnh hưởng.

– Bất quá, khả năng ảnh hưởng sẽ lớn hơn một chút. Nếu không thì sao có người dám tiến vào. Những yêu thú này đều có trí tuệ, nếu nhân loại không thể sử dụng được thần thức mà chúng lại có thể sử dụng thì nhân loại không thể nào giết được chúng.

Lâm Dịch phán đoán trong nội tâm. Dù sao thì một cái không có thần thức, một cái có thần thức, khác biệt lớn lắm. Ngươi ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Không cần nghĩ cũng biết như thế nào.

Ở một địa phương phía trước vài trăm mét đột nhiên truyền đến một hồi chấn động năng lượng. Thân hình Lâm Dịch liền tiến tới! Lâm Dịch cảm ứng một chút, liền biết rõ đây là dư âm còn lại của trận chiến giữa hai Cường giả tam giai.

– Chẳng lẽ là yêu thú?

Lâm Dịch cảm thấy hiếu kỳ, bay về phía năng lượng thỉnh thoảng bắn tới. Khi đi được chừng ba, bốn kilomet, trước mặt ẩn ẩn xuất hiện thân ảnh đang chiến đấu.

– Rầm rầm rầm!

Từng đợt tiếng nổ mạnh truyền tới. Lâm Dịch ngưng thần nhìn nhìn, liền nhìn thấy rõ ràng một nhân loại và một ma thú hay yêu thú gì đó không rõ tên đang chiến đấu.

Song phương giao chiến, thực lực không quá đáng chỉ là tam giai, đối với Lâm Dịch không có chút ảnh hưởng nào. Huyết sắc bắt đầu lập lòe trên người hắn, dư âm ảnh hưởng còn lại ầm ầm đánh tới, dù đánh trúng Lâm Dịch, nhưng bị huyết sắc năng lượng kia hấp thu không chừa một tia nào, Lâm Dịch căn bản không có chút tổn thương.

Hiện giờ, Lâm Dịch có thể nhìn rõ bộ dáng phi nhân loại kia rồi.

Đó là một lão hổ một đầu, hai bên có một đôi cánh bằng thịt, một thân da lông màu vàng đất, thân dài ba đến bốn mét. Hắn giương đôi cánh bằng thịt dưới sương xườn ra, dài khoảng chừng mấy chục thước! Từng đợt công kích kịch liệt thuộc phong hệ, từ trong miệng nó và hai cánh gào thét ra.

– Lão hổ mọc cánh? Cũng không biết là yêu thú hay là ma thú.

Lâm Dịch nghĩ đến.

Đối với yêu thú và ma thú, hắn hiểu rất rõ, nhưng lại không có khả năng nhận ra lão hổ kia.

Sau khi nhìn nhìn lão hổ kia, Lâm Dịch lại quăng ánh mắt về phía nhân loại đang chiến đấu với nữ nhân kia.

– Nữ nhân?

Sau khi thấy rõ thân ảnh xinh xắn kia, hắn sửng sốt một chút.

Kỳ thực, tại Thiên Giới rất ít khi nhìn thấy nữ nhân. Ngoài trừ nữ tử truy sát hắn kia, Lâm Dịch chưa từng thấy qua nữ nhân nào. Cho nên khi nhìn thấy nữ nhân giao chiến với lão hổ kia, Lâm Dịch không khỏi có chút sửng sốt.

Trên người nữ nhân này lóe ra hào quang màu cam, cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên thân kiếm cũng có một tầng hào quang màu cam.

Có thể nhìn ra, kiếm pháp của nàng thật sự không tính là kiếm pháp cao thâm. Kiếm chiêu thực thực hư hư, nhưng hư lại quá nhiều. Bên trong hơn mười đạo năng lượng màu cam, nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn đạo năng lượng thật sự. Hơn nữa sau khi phân tán, lực công kích lại lộ ra có chút không đủ.