Chương 349: Bao vây.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lông mày Khoa Lâm Na không khỏi nhíu lại, lạnh lủng hỏi một lần nữa:

– Cuối cùng có thấy hay không?

Nội Hi bị khí thế của Khoa Lâm Na áp chế khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn miễn cưỡng ngăn trở ý niệm muốn quỳ xuống trong lòng, miệng vội vàng nói:

– Hồi bẩm Tứ trưởng lão, không có.

Khoa Lâm Na nghe vậy liền biến mất trước mặt hắn. Nội Hi chỉ cảm thấy áp lực xung quanh bỗng nhiên biến mất, hắn đặt mông ngồi xuống đất…vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khoa Lâm Na là cường giả Đại tinh vị thượng giai. Mặc dù không phóng ra toàn bộ khí thế nhưng Nội Hi chỉ là một dị năng giả bát cấp bình thường mà thôi. Dưới lực lượng tuyệt đối khiến cho Nội Hi căn bản không dám nhìn thẳng nàng một chút nào…

Cũng may, Nội Hi phản ứng rất nhanh. Nếu không, chỉ áp lực cũng khiến hắn hít thở không nổi.

Hắn đứng tại chỗ thở hồng hộc, mắt lộ vẻ sợ hãi. Mấy tên hộ vệ đứng bên cạnh sớm đã sợ tới ngây ngốc…

Chính vào lúc này, ở trên tầng thứ tám đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh. Đám thị vệ trên mặt đất hiện giờ đã hoàn toàn an tĩnh lại…bọn họ nhìn mấy vị Đại trưởng lão xuất hiện ở trên đỉnh đầu, trong lòng lẩm bẩm một mình.

– Xem ra, có đại sự…

– Thế nào rồi? Còn có ở đây không?

Mộc Nhu vừa tiến vào tầng tám liền nhanh chóng đi vào tầng bảy. Sau đó trở lại gian phòng của Đại trưởng lão. Lúc này, Khoa Lâm Na cũng đang ở trong phòng, vừa thấy Khoa Lâm Na, Mộc Nhu liền hỏi ngay lập tức.

Khoa Lâm Na không trả lời, trên dung nhan nàng bao trùm một tầng băng sương…

Mộc Nhu vừa thấy biểu tình của nàng liền biết rõ Lâm Dịch đã không còn, khuôn mặt hắn cũng trở nên âm trầm.

Sau một lát, Tạp Bá Lý cùng Thủy Ngưng đuổi tới.

Lúc này con mắt Tạp Bá Lý đã trở thành một màu vàng…bên trong ẩn chứa tức giận cùng sát cơ. Gần đây hắn thong dong ổn định, lúc nào lộ ra biểu tình như vậy. Có thể tưởng tượng hắn phấn nộ tới mức nào.

Thời gian ba mươi năm qua cuối cùng chính là vì ngày hôm nay, bông hoa tai đã tới tay cuối cùng lại bởi vì chính mình ái tài mà mất đi. Điều này sao không khiến cho hắn nổi giận? Sớm biết như vậy nên nghe lời Mộc Nhu, trực tiếp giết chết tên Lâm Dịch. Đến lúc đó cho dù Lâm Vân Hiên cứu Vân Băng ra ngoài thì cũng không sao cả. Dù sao bọn họ cũng không quan trọng, thứ đám người Tạp Bá Lý muốn chỉ là bông hoa tai trên lỗ tai Lâm Dịch mà thôi.

– Đáng chết…đừng để cho ta bắt được ngươi. Nếu không, nhất định ta sẽ băm ngươi thành vạn đoạn.

Cảm giác bị cướp đi hy vọng khiến Tạp Bá Lý gần như điên cuồng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, không gian xung quanh thân thể không ngừng chấn động. Đó là do biểu hiện cảm xúc không ổn định của hắn.

Mộc Nhu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng mình. Hiện giờ ngoại trừ Tạp Bá Lý bị cảm xúc phẫn nộ chi phối thì Khoa Lâm Na cũng vậy. Mặc dù Thủy Ngưng không có biểu hiện phẫn nộ thế nhưng cho dù nàng nghĩ cái gì cũng sẽ bởi vì quan hệ con gái cùng ngoại tôn mà không nói ra. Mộc Nhu biết rõ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính mình phân tích.

Hắn miễn cưỡng ngăn chặn tức giận, mở miệng nói:

– Hiện giờ sốt ruột còn quá sớm…lực lượng của Vân Băng và Lâm Dịch dều bị phong ấn. Mặc dù Lâm Vân Hiên có thể dẫn bọn họ rời đi thế nhưng cũng không thể rời khỏi trong thời gian ngắn như vậy. Lúc này chúng ta không thể loạn, nhất định sẽ tìm được hắn.

Thủy Ngưng nghe vậy liền nhìn về phía Mộc Nhu, cuối cùng nàng cũng không nói gì.

Khoa Lâm Na im lặng, mà Tạp Bá Lý nghe được lời nói của Mộc Nhu cũng hít sâu một hơi, cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng. Sau khi hít sâu một nơi rồi nói:

– Truyền lệnh xuống, mệnh lệnh cho tất cả trưởng lão ngoài cảnh giới tinh vị đi bốn phương tám hướng tìm kiếm. Nhất định phải tìm cho ra được bọn hắn.

Các trưởng lão vừa mới trở lại Bổn Nguyên Chi Tháp, còn chưa tiến vào Bổn Nguyên Chi Tháp đã nhận được tin tức này…bốn Đại trưởng lão lúc này cũng đã ra ngoài Bổn Nguyên Chi Tháp.

Vì vậy, một hồi hành động tìm kiếm bắt đầu.

Chỉ thấy các trưởng lão Cổ Năng trên không trung lập tức bay tứ tán ra khắp nơi, hơn trăm đạo bạch quang cùng bay đi trông rất đẹp mắt. Người thường trên mặt đất thấy được cảnh này mới chính thức cảm nhận được…dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Những người vừa bước ra khỏi khu kiến trúc đều tự giác trở phải căn phòng của chính mình. Thế nhưng vẫn có rất nhiều cư dân đứng bên cửa sổ ngó ra, hiếu kỳ cùng chút khẩn trương nhìn lên không trung.

Bên này, một nhà ba người Lâm Cường, Vân Băng mang theo Lâm Dịch cũng đang bay nhanh.

Thực lực của Vân Băng còn chưa khôi phục hoàn toàn, tốc độ phi hành cũng không nhanh. Chẳng qua tốc độ phi hành của Lâm Cường cũng không phải chậm. Một tay hắn kẹp lấy Lâm Dịch, một tay kia nắm lấy Vân Băng…lúc này trên người hắn đã xuất hiện một lớp lông màu trắng. Ở phía sau hắn cũng đồng dạng có một cái đuôi trắng muốt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch nhìn thấy Lâm Cường biến thân.

So với Lâm Dịch biến thân không khác nhau bao nhiêu, vốn hình thể cao lớn của hắn hiện giờ bành trướng thêm vài phần. Quần áo của hắn cũng bị cơ bắp to lên khiến rách toạt, ở ngoài thân thể bao trùm bởi một bộ lông mao màu trắng đan xen với màu đen. Trên mặt đồng dạng có ba đạo ấn ký huyết sắc…chẳng qua so với Lâm Dịch có thêm vài phần tinh xảo, ít đi vài phần thô hào. Hơn nữa, sau khi Lâm Dịch biến thân, con mắt của hắn hoàn toàn là màu máu, tuy rằng Lâm Cường cũng là màu máu thế nhưng chỉ có đồng tử là màu máu, còn Lâm Dịch là cả con mắt hoàn toàn đỏ lòm.

Phía trước cách đó không xa xuất hiện kết giới, trong mắt Lâm Cường lập tức lộ ra vài phần vui mừng, hắn không khỏi tăng tốc độ lên, chỉ trong một lát đã tới kết giới trước mặt kia…chỉ cần ra khỏi kết giới này, vậy thì sẽ giống như là chim bay mặc trời cao, cá quẫy trong biển rộng.

Lâm Cường nhanh chóng lật tay, khỏa tinh thể thất thải xuất hiện, hào quang thất thải lóe lên…kết giới cũng bắt đầu run nhẹ nhẹ…

Mồ hôi trong lòng bàn tay Lâm Cường chảy ra, đồng thời hắn cầu nguyện tốc độ nhanh hơn một chút…

Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên Lâm Cường cảm ứng được điều gì đó. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba đạo thân ảnh phóng tới từ xa.

– Một người mau trở lại bẩm báo cho các Đại trưởng lão.

Một người ánh mắt tốt nhìn thấy ba người lập tức hô lên.

Một người sau lưng nghe vậy nhanh chóng xoay người, bay nhanh về phía Bổn Nguyên Chi Tháp.

– Đáng chết.

Lâm Cường thầm mắng một tiếng, hắn quay đầu lại, hiện giờ kết giới đã bắt đầu rung mạnh, có thể mở ra được rồi.

– Cuốn lấy bọn hắn.

Một trong hai gã trưởng lão bay tới hô lên. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, Lâm Cường cảm giác trong hai người, một Trung là tinh vị thượng giai, còn người kia là Đại tinh vị hạ giai.

Trong mắt Lâm Cường lộ ra sát ý, hắn đưa tinh thạch thất thải cho Vân Băng cầm rồi nói:

– Băng nhi, mở cửa, ta thu thập bọn chúng.

Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức biến mất trong không khí.

Hai gã trưởng lão kia biến đổi sắc mặt, đồng thời dừng lại thân hình trên không trung, âm thầm quan sát xung quanh.

Một tiếng oanh bạo bỗng nhiên vang lên bên tai một gã trưởng lão, không biết từ lúc nào, Lâm Cường đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Tên trưởng lão kia cũng phản ứng rất nhanh, chỉ thấy hồng quang trên người hắn lóe lên, nắm đấm của Lâm Cường lập tức đánh vào không khí. Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, một cỗ cảm giác nóng rực đã truyền tới.

Chỉ thấy người nọ đã biến thành một hỏa nhân, sắc mặt Lâm Cường biến đổi, thân hình nhanh chóng lùi lại.

– Đi chết đi.

Tên trưởng lão kia quát lớn một tiếng, chỉ âm thanh xoát thất lớn, cả không trung đột nhiên xuất hiện một đầu hỏa long màu đỏ uốn lượn, há to mồm gào thét bay tới Lâm Cường.

Không gian xung quanh bị ngọn lửa thiêu đốt nóng không ngừng vặn vẹo. Nó đi qua nơi nào, Lâm Cường cảm giác được không gian nơi đó xuất hiện vết nứt.

Lâm Cường hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy thân thể của hắn cũng chấn động, hỏa long kia lập tức lao ầm ầm xuống va chạm…ánh sáng màu đỏ bạo phát chói mắt.

– Vào.

Tên trưởng lão kia lộ vẻ mặt vui mừng, thế nhưng hắn còn chưa vui vẻ thì bụi mù trong không trung đã biến mất hoàn toàn, ngay sau đó hắn vô cùng ngạc nhiên…chỉ thấy trước mặt Lâm Cường là một màn hào quang trong suốt xuất hiện giống như kỳ tích. Tia lửa đánh vào lập tức bị tan thành nhiều phần, thậm chí không cách nào rung chuyển được màn hào quang trước mặt.

Tia lửa màu đỏ lưu chuyển trên người hắn.

– Quả nhiên không hổ là dị năng giả…thực lực thật mạnh.

Lâm Cường có chút sợ hãi thán phục, đối phương chỉ là Đại tinh vị hạ giai, mà chính mình tính ra có thể mạnh gấp hơn sáu mươi lần so với đối phương, thế nhưng trong khoảnh khắc cũng không thể tóm được hắn…

– Hiên ca, được rồi.

Trong lúc Lâm Cường chuẩn bị tiến công thêm lần nữa, thanh âm của Vân Băng đã vang lên, Lâm Cường quay đầu nhìn lại…chỉ thấy Vân Băng đã mang theo Lâm Dịch bay ra khỏi kết giới. Lâm Cường không chút do dự lập tức bay thẳng tới lỗ hổng kia.

– Ngăn hắn lại.

Tên trưởng lão biến thành hỏa nhân hô lên, đồng thời thân thể hắn cũng vọt tới chỗ Lâm Cường.

Nhưng cuối cùng Lâm Cường vẫn nhanh hơn một chút so với hắn, khi độ nóng xung quanh thân thể của hắn bị Lâm Cường cảm ứng được thì Lâm Cường đã bay ra ngoài.

Tiếp nhận Lâm Dịch trong tay Vân Băng, ba người cùng hướng ra ngoài bay đi.

Thế nhưng chính vào lúc này, một tiếng hét to bống nhiên vang lên.

– Chạy tới chỗ nào?

Chỉ thấy quang mang màu vàng xung quanh rung động, một cỗ lực lượng cường đại đánh úp ở phía sau lưng.

Sắc mặt Lâm Cường biến đổi, thân thể hắn hơi nghiêng tránh né đạo công kích kia. Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, năng lượng công kích màu vang đã đập xuống ngọn núi cao ở đối diện.

Một màn khủng bố xuất hiện…ngọn núi cao hơn một nghìn mét kia bị một chiêu này đập vào chậm rãi đổ xuống…một tiếng ầm lớn vang lên, cả không trung hỗn loạn bởi khói bụi.

– Uy lực thật kinh người.

Trong lòng Lâm Cường không khỏi khẩn trương.

Nhưng chính vào lúc này, thân ảnh của Tạp Bá Lý đã hiện ra trước mặt hắn.

Trên mặt Tạp Bá Lý mang theo vẻ cười lành lạnh, hắn nhìn Lâm Cường chậm rãi nói:

– Lâm Vân Hiên…đã lâu không gặp.

Lông mày Lâm Cường nhíu lại, nhìn đối phương nhưng không nói gì.

Chính vào lúc này, từng bóng người hiện lên ở xung quanh…Mộc Nhu, Thủy Ngưng cùng với Khoa Lâm Na xuất hiện bên cạnh Lâm Cường. Bốn người cùng bao vây hắn vào trong.

– Đã lâu không gặp.

Lâm Cường dừng thân hình lại đối mặt với Tạp Bá Lý. Một tay hắn đỡ lấy Lâm Dịch, ở phía sau hắn là Vân Băng cũng đồng dạng đang lơ lửng trên không trung.

Một nhà ba người cứ như vậy bị bốn gã cường giả Đại tinh vị thượng giai bao vây.

Nhìn thấy mấy người kia xuất hiện, trong lòng Lâm Dịch lập tức khẩn trương. Hiện giờ thực lực của hắn đã bị phong ấn chặt, đối mặt với bọn họ căn bản không có chút khả năng phản kháng. Chỉ có thể để mặc Lâm Cường nâng đỡ chính mình, không nói gì cả.

Mà Vân Băng ở sau lưng Lâm Cường dựa người vào lưng hắn, miệng cũng không nói gì…phong ấn của nàng vừa mới được giải trừ, thế nhưng chỗ trống suốt ba mươi năm qua cũng không thể đền bù trở lại trong chốc lát được. Thực lực hiện giờ của nàng nhiều nhất cũng chỉ có trình độ Trung tinh vị hạ giai. Đối mặt với bốn người này cũng không hề có khả năng phản kháng.

– Thật không ngờ gặp lại các người theo cách này…trong trí nhớ của ta. Lâm Vân Hiên là một người quang minh chính đại, là một nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa. Phong cách lén lút chui vào đây như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết là rất mất thân phận của mình sao?

Tạp Bá Lý hừ một tiếng rồi cười châm chọc.

Sắc mặt Lâm Cường không chút biến hóa, chỉ liếc nhàn nhạt Tạp Bá Lý nói:

– Lâm Vân Hiên ta không tự coi chính mình là nhân vật anh hùng gì…ta chỉ muốn cứu người nhà của ta mà thôi…Không hơn.

Tạp Bá Lý thoáng có chút sững sờ, nhưng lập tức giận tái mặt nói:

– Chẳng lẽ ngươi quên mất hiệp nghị của chúng ta?

– Đương nhiên không hề quên.

Lâm Cường tiếp lời:

– Nhưng trong hiệp nghị của chúng ta, cũng không có việc các người được phép làm tổn thương người nhà của ta như vậy.

– Ai muốn tổn thương người nhà của ngươi? Chúng ta làm tổn thương ai? Vân Băng? Hay là Lâm Dịch? Chúng ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, suốt ba mươi năm qua có đi tìm người nhà nhà ngươi gây phiền toái không? Hừ, cha ngươi chết là đúng. Vốn nhi tử của ngươi lẻn vào trong Cổ Năng, uy hiếp trưởng lão trong Cổ Năng, còn sát hại Đại trưởng lão Thổ hệ của Cổ Năng rồi lại đến phụ thân như ngươi lẻn vào Cổ Năng không nói, còn mang theo nhiều ma thú như vậy phá hư cảnh vật xung quanh đây. Thậm chí giết không ít trưởng lão Cổ Năng. Thế nào? Các ngươi có lý sao?

Mộc Nhu nhướng mày, lập tức hừ lạnh một tiếng.

– Cái này…

Lời nói của Mộc Nhu khiến Lâm Cường có chút á khẩu không trả lời được. Quả thật, suốt ba mươi năm qua Cổ Năng không hề tìm người nhà hắn gây phiền phức. Mặc dù chính mình vì cứu người nhà thế nhưng ít nhất nếu nói sáng lý thì lại thuộc về Cổ Năng. Hắn trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

– Tất nhiên, quả thật Lâm Vân Hiên không tuân thủ tốt hiệp định. Cho dù các ngươi nói thế nào, Lâm Vân Hiên ta nhận lấy là được…nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa…Người nhà của Vân Hiên nhất định phải mang đi.

– Hừ. Ngươi cho là Cổ Năng là địa phương nào? Ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Ta vẫn cho Lâm Vân Hiên là một nhân vật anh hùng phân ân oán rõ ràng. Không nghĩ rằng cũng chỉ là một tiểu nhân ra vẻ đạo mạo mà thôi.

Mộc Nhu lai lần nữa hừ lạnh một tiếng.

Ngụ ý của hắn là không hiểu chút nào. Nói đúng ra, lúc trước nhi tử của Lâm Vân Hiên xảy ra vấn đề đến cầu người Cổ Năng, cuối cùng người Cổ Năng cứu lấy con ngươi. Ngươi không biết ơn thì thôi, hôm nay còn mang theo nhiều người như vậy tới phá hư cảnh vật Cổ Năng, giết người Cổ Năng. Lâm Vân Hiên lấy oán trả ơn cùng với tiểu nhân có khác gì nhau?

Lâm Cường trầm mặc, lời nói của Mộc Nhu hắn không thể nào phản bác.