Chương 7: Xích Diễm Xà.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đường hiểm này chỉ có năm mươi mét, bởi vì có một lối ngoặt đột ngột cho nên không thể thấy rõ tình hình bên kia, qua khúc ngoặt liền thấy rõ tình hình bên kia, trước mặt xuất hiện một bình thai thiên nhiên do vách đá lõm vào chưng mười thước vuông, Lâm Dịch cước bộ nhanh hơn, rất nhanh chạy lên bình thai, quay ra nhìn lại phía thôn trấn, nhất thời có thể bao quát không xót một cái gì.

– Dịch tử, ngươi phát hiện chỗ này lúc nào thế?

Phía sau truyền tới giọng nói kinh ngạc của Trương Tạp, hắn đã tới rồi.

Lâm Dịch không để ý tới hắn, chuyển mắt nhìn về phía cửa trấn.

Mà lúc này, Lâm Cường cũng tới bình thai, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng biết lúc này có mắng cũng vô bổ. Việc đến nước này, cũng chỉ có thể nhìn xuống dưới, nghĩ tới đây, hắn cũng quay đầu nhìn về phía cửa trấn.

Người của Vũ Môn đã dàn trận sẵn sàng đón địch, bởi vì khoảng cách quá xa hai cậu nhóc căn bản không nhìn rõ ai với ai, chỉ có thể thấy đại khái, nhưng như vậy cũng khiến tâm tình bọn chúng hưng phấn rồi.

Dù sao ma thú là tồn tại ‘trong truyền thuyết’ với bọn chúng.

Chính vào lúc này, từ rất xa nghe được tiếng tê tê khiến da đầu người ta tê dại, mấy người không khỏi đồng thời nhìn về phía cửa trấn xa xa.

– Ồ, con rắn thật lớn a!

Lâm Dịch mở to mắt nhìn, miệng há hốc, trong mắt hắn xuất hiện một quái vật lớn!

Từ xa nhìn lại, thân thể con rắn này dài hơn mười mét! Thân thể còn lớn hơn hai vòng tay người ôm, dần dần trườn xuống trấn nhỏ.

Tuy rằng cự ly khá xa không thấy rõ hình dạng nhưng từ đây vẫn nghe được từng trận âm thanh di chuyển của nó chứng tỏ lực lượng quái xà này tuyệt đối không nhỏ.

– Là Xích Diễm Xà!

Giọng nói của Lâm Cường vang lên khiến Lâm Dịch và Trương Tạp không khỏi đồng thời quay đầu nhìn hắn, Lâm Dịch tò mò hỏi:

– Cha, cái gì là Xích Diễm Xà?

Lâm Cường nhìn con rắn lớn phía xa đang từ từ chạy tới trấn nhỏ, chậm rãi nói:

– Chúng ta sinh sống trên Bạch Đế đại lục, nơi này đầy rẫy ma thú cường đại, chủng loại ma thú cực nhiều, cho dù chia đại loại cũng không ít, Xích Diễm Xà này là ma thú mãng hệ tương đối yếu, miễn cưỡng đạt tứ cấp ma thú.

– Tứ cấp ma thú?

Lâm Cường gật đầu:

– Ma Thú có thể chia đại khái thành chín cấp, cấp bậc càng cao thực lực ma thú càng mạnh, mà ma thú mãng hệ là loại tương đối yếu nhược, nhưng bá chủ trong ma thú mãng hệ là kim quan mãng cũng đạt tới trình độ Thất cấp ma thú.

– Xích Diễm Xà này có đặc điểm là thân thể thô to, toàn thân bao phủ bởi Xích Hồng lân giáp, lân giáp này bao phủ gần hết thân thể đao kiếm rất khó tổn thương nó. Nhưng điểm yếu của nó ở chỗ ‘bảy thốn’ rất lớn, thể hình nó không nhỏ, chỗ bảy thốn diện tích chừng hơn ba mươi cm vuông có phủ một tầng giáp bạc, nơi này phòng ngự tương đối yếu, muốn giết nó cũng không khó.

Lâm Dịch và Trương Tạp nghe thế lộ vẻ sùng bái, hai mắt Lâm Dịch càng tỏa sáng nhìn cha mình, dù sao đối với một đứa nhỏ, cha mình càng mạnh nó càng tự hào, không phải sao?

– Sắp bắt đầu rồi.

Lâm Cường nói khiến Lâm Dịch và Trương Tạp đều quay đầu lại! Lúc này Xích Diễm Xà đã đi tới khu vực cửa trấn.

Xích Diễm Xà trong mắt Lâm Cường không coi là cường đại nhưng trong mắt những người trong thôn trấn cũng là đối thủ khó chơi!

Trên mặt Khương Phàm lộ vẻ nghiêm túc, cẩn thận nhìn Xích Diễm Xà đang dần chạy tới.

– Đáng chết, là Xích Diễm Xà!

Mọi người đều có biểu tình u ám.

Trên mặt Lý vẫn bộ dạng lạnh lùng thân thể hắn hơi cong lại, những người khác cũng thủ thế, bảo trì trạng thái tốt nhất để công kích.

Xích Diễm Xà dường như phát hiện phía trước có người cản đường, tuy rằng những người này đơn đấu không phải đối thủ của nó, nhưng nó mơ hồ cảm giác đám người này liên hợp lại đủ để tạo thành uy hiếp với sinh mạng nó.

Thân thể hơn mười mét cuộn lại thành một đoàn, đầu rắng trơ trọi vươn về trước, một cái lưỡi hồng tím liên tục phun ra nuốt vào phát ra tiếng ‘ tê tê ‘ làm da đầu người ta tê dại. Một cái đuôi to lớn dựng thẳng sau người, đong đưa khiến đất đá xung quanh vỡ nát.

Mấy người cùng ma thú bắt đầu giằng co.

Có thể Xích Diễm Xà trong đông đảo ma thú không tính là mạnh, nhưng đối mặt với nhân loại nó tuyệt đối là tồn tại cực mạnh, thân thể như một tòa núi nhỏ đối diện với đám người Vũ Môn khiến đa số người sắc mặt trắng bệch.

– Mở rông cửa!

Khương Phàm đột nhiên lớn tiếng quát! Chợt tay hắn nhanh chóng kết một đoàn thủ ấn ngắn gọn dễ nhớ! Trong miệng lẩm bẩm tiếng ‘mở’ nhất thời trước người hắn đột nhiên nổi lên ánh sáng vàng, một chữ ‘thương’ thật lớn chợt lóe mà qua.

Nghe giọng Khương Phàm, tất cả mọi người đều nhanh chóng kết ấn! Chỉ thoáng chốc, màu đỏ, mày cam thoáng hiện ra! chữ ‘hưu’ chữ ‘sinh’ liên tục xuất hiện trước người!

Mà trước người có chứ ‘thương’ hiển hiên là chiến sĩ đạt trình độ ‘tam môn’.

– Cha, đây là thủ ấn đơn giản?

Đã bắt đầu tiếp xúc với phương diện ấn ký, Lâm Dịch lần đầu tiên nhìn thấy ấn đơn giản, tuy rằng khoảng cách xa nhưng mơ hồ có thể thấy quang mang kết ấn, trong mắt không khỏi tỏa sáng.

Lâm Cường nghe vậy gật đầu, nói:

– Không sai, đây là thủ ấn đơn giản.

Lâm Dịch nghe vậy quang mang trong mắt càng sáng.

Mà Trương Tạp ở một bên nghe không hiểu gì, thấy hai người không thèm nói tiếp, liền quay đầu nhìn về phía xa.

Khương Phàm xông ra ngoài đầu tiền! Chỉ thấy chân hắn đạp đất phát ra tiếng ‘ba ba’, mắt đất nhất thời nứt ra một miếng, mà thân thể hắn vù một cái hóa thành một hư ảnh lao về phía Xích Diễm Xà phía xa.

– Xoát!

Chân phải Khương Phàm như roi đá về phía đầu rắn, tiếng xé không khí vang lên đặc biệt chói tai!

Đầu là nơi linh hoạt nhất trên thân thể rắn mà Khương Phàm có thực lực kém hơn so với Xích Diễm Xà, tốc độ ra cước tuy nhanh nhưng đầu rắn hơi nghiêng đã tránh được, hầu như đồng thời đuôi rắng mang theo tiếng xé gió đánh về phía thân thể Khương Phàm!

Thế đi cực nhanh, trúng một đập này Khương Phàm tuyệt đối trở thành đống thịt nát.

Trong không trung không có nơi mượn lực cản, nhưng Khương Phàm cũng không hoảng hốt, thấy một kích đá vào khoảng không, chân phải sinh ra quán tính cường đại, thân thể hắn chợt xoay tròn vài vòng cực nhanh, khó khăn lắm mới tránh được một đuôi của Xích Diễm Xà.