Chương 449: Khương Vân.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Dịch cố gắng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi nghĩ nửa ngày không có kết quả, Lâm Dịch liền định trước tiên xem thân thể của mình thế nào đã.

Nghĩ đến đây, tâm thần Lâm Dịch lập tức lui ra khỏi ý thức hải, đồng thời khi rời khỏi ý thức hải, giác quan của ngũ quan, thực sự về lại trên người Lâm Dịch.

Lâm Dịch chậm rãi mở mắt. Nhưng con mắt giống như đã rất lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, ánh sáng ở bên ngoài, lập tức khiến Lâm Dịch không khỏi lại nhắm mắt lại. Sau khi điểu chỉnh tiêu cự mắt một chút, Lâm Dịch mới chậm rãi mở mắt. Lọt vào tầm mắt, trong một nhà gỗ giống như ở Tử Trúc Phong.

Một cổ cảm giác ấm áp lưu chuyển trong cơ thể Lâm Dịch. Lâm Dịch chậm rãi đứng thẳng người lên, một hồi trầm đục truyền ra từ trong cốt cách Lâm Dịch…Tựa hồ như đã rất lâu không có cử động vậy.

– Đây là xảy ra chuyện gì.

Khi Lâm Dịch kiểm tra năng lượng thân thể mình, lại kinh ngạc phát hiện…Mình rõ ràng đã đột phá Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ hai, tiến nhập cảnh giới tầng thứ ba.

Cái này khiến Lâm Dịch trăm mối vẫn không có cách giải…Chẳng lẽ mình lần này nhân họa đắc phúc? Ác hàn kia, lại là một loại thuốc bổ kỳ quái?

Lâm Dịch cũng không biết, hắn thực sự đã đoán đúng. Hắn thực sự có thể nói là nhân họa đắc phúc. Thiên Liên Nhụy kia, mặc dù ở Thiên Giới cũng có thể được coi là dị bảo. So với Tử Tiêu Thanh Vân thần trúc lúc trước Khương Vân nói qua, cũng không chút thua kém! Chỉ có điều, lấy độ tinh tuy và trình độ cường đại của Lâm Dịch hiện giờ, căn bản không cách nào khống chế nó mà thôi.

Lâm Dịch đang buồn bực thì một hồi động tĩnh đột nhiên vang lên bên tai, Lâm Dịch tự nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa nhà gỗ đã bị đẩy ra.

Đi vào là một gã thanh niên tuấn mỹ mặc hồng xam, thanh niên kia liếc mắt liền thấy được Lâm Dịch đã tỉnh, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức cười nói:

– Tỉnh rồi sao?

Nhưng Lâm Dịch nhìn thấy đối phương là đệ tử tinh anh áo đỏ, lập tức cả kinh.

Hắn lập tức lên khỏi giường, cung kính nói:

– Đệ tử Lộng Kiếm Đường Tử Trúc Phong Lâm Dịch, bái kiến…Thái sư tổ!

Loại phương thức tự giới thiệu này là do Khương Vân dạy hắn.

Thanh Nguyên Kiếm Tông phân thành bảy đường, mỗi một đường đều rất lớn, cho nên khi tự giới thiệu, phải nói đường vị tương ứng và chỗ ơ hiện giờ của mình ra mới được.

Thanh niên áo đỏ kia nghe vậy cười cười, rất tùy ý nói:

– Không cần đa lễ, thân thể cảm thấy sao rồi.

Lâm Dịch liền có chút suy đoán, cảm kích khom người nói:

– Cảm ơn ân cứu mạng của Thái sư tổ, thân thể của đệ tử đã không còn gì đáng ngại nữa. Hắn còn tưởng rằng thanh niên áo đỏ này là người cứu hắn.

Thanh niên áo đỏ có chút nhíu mày, nhưng không biết xuất phát từ đâu lại nhẹ gật đầu. Sau đó hắn đi vào trong phòng, tùy ý ngồi trên giường trúc, cười nói:

– Không cần giữ lễ tiết, ngồi xuống đi.

– Vâng.

Lâm Dịch cũng không cự tuyệt, nhẹ gật đầu sau đó cung kính nói:

– Đệ tử thất lễ.

Sau đó, mới ngồi xuống.

Đợi sau khi Lâm Dịch ngồi xuống, thanh niên áo đỏ kia mới hứng thú nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới.

– Ngươi đã là đệ tử Lộng Kiếm Đường, vậy sao lại chạy đến đây?

Thanh niên áo đỏ đột nhiên cười hỏi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lúc này mới nói quá trình mình sai sót đi đến chỗ này lại một lần, thanh niên áo đỏ kia lúc này mới chợt hiểu. Lâm Dịch lập tức hỏi:

– Xin hỏi Thái sư tổ, đây là nơi nào?

Thanh niên áo đỏ cũng rất dễ nói chuyện, nghe được vấn đề của Lâm Dịch, sau khi cười cười liền nói:

– Nơi này là Kỳ Loan Phòng thuộc Thanh Nguyên Kiếm Đường.

– Thanh Nguyên Kiếm Đường?

Lâm Dịch lập tức cả kinh…Hắn biết rõ chủ đường của Thanh Nguyên Kiếm Tông chính là Thanh Nguyên Kiếm Đường. Mà trong bảy nội đường, chủ đường này cũng là lớn nhất, thực lực mạnh nhất!

Không nghĩ mình ngẫu nhiên nhầm lẫn lại đi tới nơi thuộc Thanh Nguyên Kiếm Đường. Lâm Dịch thầm suy nghĩ. Lập tức lại nghi hoặc hỏi thăm:

– Xin hỏi Thái sư tổ, ngày đó đệ tử bị một dòng nước lạnh tập kích, đến cùng dòng nước lạnh kia là vật gì vậy.

Vừa nghĩ tới sự cường đại của dòng nước lạnh kia, trong lòng Lâm Dịch liền nhịn không được run rẩy một hồi hỏi.

Thanh niên kia nhíu mày, lập tức cười nói:

– Không cần lo lắng, dòng nước lạnh kia ngày sau sẽ không bao giờ tạo thành ảnh hưởng với ngươi nữa, nó lại khiến ngươi nhân họa đắc phúc…Cái này, ngươi ngày sau tự nhiên sẽ hiểu.

Nói xong, dáng cười trên mặt lại càng đậm.

Vừa nghĩ tới sư tổ vì chuyện Thiên Liên Nhụy mà lộ ra rất đau lòng, trong lòng thanh niên liền buồn cười một hồi. Nếu để những cường giả khác của Thiên Giới biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ cười đến không thở nổi a?

Nhưng Lâm Dịch lại không khỏi khẽ nhíu mày…Nhân họa đắc phúc? Lâm Dịch cũng không rõ lắm. Bất quá, biết được sau này dòng nước lạnh sẽ không tạo thành tổn thương gì cho mình nữa, lúc này mới yên tâm, lập tức không nói thêm gì nữa.

Thanh niên áo đỏ kia đột nhiên cười nói:

– Giờ thân thể của ngươi có lẽ đã tốt rồi a? Từ lúc hôn mê đến giờ, đã khoảng chừng ba năm, ngươi cũng cần phải trở về rồi.

– Ba năm?

Lâm Dịch kinh hãi hô lên. Trong cảm giác của hắn, mình nhiều nhất chỉ hôn mê hai ba ngày thôi, không nghĩ tới, rõ ràng đã ba năm?…

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch vẫn không khỏi nghĩ đến, không biết Khương Vân sư huynh thấy mình không hiểu sao lại mất tích thời gian dài như vậy, sẽ lo lắng đến mức nào nữa.

Khương Vân là người đầu tiên Lâm Dịch quen biết thì vừa đến Thiên Giới. Danh phận là sư huynh, nhưng trên thực tế lại không kém gì sư phó. Tình cảm của hắn đối với mình cũng cực kỳ chân thành tha thiết. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không ngồi nổi nữa, lập tức đứng lên, khom người nói:

– Không nghĩ tới đệ tử rõ ràng đã hôn mê ba năm…Cảm tạ Thái sư tổ ba năm này đã chiếu cố đệ tử.

Thanh niên kia lại cười phất phất tay, tỏ vẻ không cần chú ý. Lập tức như suy nghĩ gì đó, trong tay lóe lên ngân mang, xuất hiện một cuốn sách hơi mỏng, đưa cho Lâm Dịch cười nói:

– Đây là ghi chép về tọa độ truyền tống trận của bổn môn, ngươi nhìn một chút, sau này không nên đi lung tung nữa.

Lâm Dịch đang nghĩ làm sao để trở về, vừa thấy cuốn sách này, lập tức lộ ra vẻ vui mừng nói:

– Cảm ơn Thái sư tổ!

Nói xong liền cung kính nhận lấy. Mở ra xem xét, chỉ thấy trên đó viết một đống chữ chằng chịt. Ở đầu thì viết mấy chữ Thanh Nguyên Kiếm Đường hơi lớn, sau đó phía dưới lại là các địa danh, mà ở đằng sau địa danh, lại là một chuỗi con số, đúng là tọa độ.

– Cảm tạ Thái sư tổ.

Lâm Dịch cười cảm ơn.

Thanh niên áo đỏ có chút phẩy tay, lập tức nói:

– Tốt rồi, đã như vậy, ngươi cũng cần phải trở về. Truyền Tống Trận ở góc trên phía đông nam.

Lâm Dịch nghe vậy thu hồi quyển sách kia lại, có chút khom người, cảm kích nói:

– Như vậy, đệ tử xin cáo lui.

Thanh niên áo đỏ nhẹ gật đầu, Lâm Dịch mới đã đi ra khỏi nhà gỗ.

Mà thanh niên áo đỏ kia sau khi Lâm Dịch sau khi rời khỏi, lại lộ ra dáng cười, hắc hắc nói:

– Thiên Liên Nhụy này quả nhiên thần kỳ…Tiểu gia hỏa này còn chưa đạt tới Thiên Vị Cảnh, nhưng dưới sự trợ giúp của Thiên Liên Nhụy, rõ ràng lại có thể bỏ qua uy áp của ta…Chậc chậc, Thái sư tổ lần này quả thật đau lòng nha…

Nói ra lời cuối cùng, hắn lại cười càng thêm sáng lạn.

Mà Lâm Dịch ra khỏi cửa liền đi về phía truyền tống trận. Quả nhiên ở góc trên hướng Đông Nam, phát hiện một cái truyền tống trận.

Xem ra Kỳ Loan Phong này cũng giống Tử Trúc Phong đồng dạng, cũng có rất ít người đến, chung quanh trận pháp có rất nhiều cỏ dại.

Bất quá Lâm Dịch giờ cũng không có thời gian đi nghĩ những chuyện này, lại lần nữa mở ra sách ra, tìm được Lộng Kiếm Đường, rất nhanh liền xem xét, rốt cục thấy được tọa độ của Tử Trúc Phong.

– 1103?

Lâm Dịch nhìn thấy tọa độ này lập tức sững sờ, lập tức lại đắng chát bật cười. Nguyên lai tửu quỷ kia cũng không nói sai, mà là mình nghe lầm thôi.

Không hiểu thấu bị dòng nước lạnh hại suýt chết, may mắn tránh thoát một kiếp nhưng lại hôn mê ba năm…Lâm Dịch chỉ cảm thấy mình quả thật quá mức không may.

Bất quá hiện giờ Lâm Dịch còn phải nhanh chóng trở lại Tử Trúc Phong. Khương Vân lo lắng cho mình chưa phải nói, quan trọng hơn chính là Băng Diễm ở trên linh hồn kim châu đến cùng là sao? Tuy rằng tên thái sư tổ áo đỏ kia nói sau này sẽ không uy hiếp đến mình nữa, nhưng linh hồn kim châu lại là thứ quan trọng nhất đối với Lâm Dịch ah! Phía trên xuất hiện một thứ không hiểu thấu, tùy thời đều có khả năng bộc phá, mà một khi bộc phát lại chính là chết. Mặc dù là ai, cũng sẽ không thể không lo lắng a?

– Nhất định phải biết rõ cuối cùng là thứ gì.

Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng. Lập tức thần thức quét về phía pháp trận, mặc niệm 1103. Đầu ngón tay lóe lên thanh mang, đánh vào phía trên pháp trận, ngân mang hiện lên, hắn đã biến mất không thấy gì nữa…

Lâm Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tràng cảnh trước mặt lập tức thay đổi.

– Tầng thứ ba quả nhiên rất khác a…

Lâm Dịch vui sướng trong lòng. Chỉ nói riêng Thanh Nguyên Kiếm Quyết thôi, mình lần này ngược lại xem như nhân họa đắc phúc.

Lâm Dịch ra khỏi trận pháp, bước về phía của Khương Vân. Kỳ Loan Phong kia đến cùng là nơi nào, tin tưởng rằng Khương Vân đã ngây người ở đây ba vạn năm, nhất định sẽ rõ hơn mình nhiều. Huống hồ mình trở về cũng phải nói với Khương Vân một tiếng, miễn cho đối phương lo lắng.

Đang cân nhắc, Lâm Dịch đã đi vào trong rừng trúc rồi. Nhưng mà lập tức, hắn lại cảm ứng được một hồi chấn động năng lượng kịch liệt. Hắn không khỏi hơi sững sờ, lập tức chỉ thấy từ không trung bắn ra mấy đạo thanh sắc quang mang, tựa hồ có người đang chiến đấu.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, thầm nghĩ:

– Chẳng lẽ ở đây lại có người mới khác? Khương sư huynh đang luận bàn với người ta?

Nghĩ đến đây, tốc độ của Lâm Dịch không khỏi nhanh hơn vài phần.

Sau một lát, Lâm Dịch đã xuất hiện trước mặt nhà gỗ của Khương Vân. Mà lúc này, ở trước nhà gỗ đang có mấy người vui cười ngẩng đầu nhìn không trung, cũng không phát hiện Lâm Dịch đến.

Lâm Dịch tự nhiên biết rõ không trung đang chiến đấu. Giờ trên đầu hắn cũng không có gì che chắn, tự nhiên có thể thấy rõ tình hình trên không trung, Nhưng sau khi xem xét lại cả kinh.

Trên không trung có hai đạo nhân ảnh đang giao đấu, lấy năng lượng Thanh Nguyên Kiếm Quyết đã lên đến tầng thứ ba của Lâm Dịch hiện giờ, tự nhiên có thể thấy rất rõ. Trên đó có hai người một xanh một vàng đang giao đấu với nhau.

Khoảng cách chỉ chừng trăm mét, dùng nhãn lực của Lâm Dịch tự nhiên không khó phân biệt, người áo xanh kia đúng Khương Văn mà Lâm Dịch quen thuộc. Nhưng lúc này trên mặt Khương Vân lại không có dáng cười nhu hòa như bình thường mà là thần sắc phẫn hận oán giận. Trong mắt hắn dĩ nhiên nổi lên tơ máu, hận ý trong mắt, dù là Lâm Dịch cũng có thể cảm thụ được.

Mà đối thủ của Khương Vân lại một gã đại hán áo vàng cao lớn thô kệch. Người này trên mặt treo một tia dáng cười khinh thường trào phúng, hai tay Khương Vân liên tục điểm gấp, trong tay chính là cầm cây sáo màu tím kia. Kiếm quang màu xanh lóe ra từng đạo, ngươi không có cái nào có thể đến được gần người đại hán áo vàng.

Muốn nhập môn, nhất định phải tiến vào Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ ba. Đừng nhìn chỉ là một tầng, nhưng khác biệt trong đó lại là một trời một vực. Khương Vân công kích, cho dù là tốc độ hay lực công kích, đều xa xa không đạt được trình độ uy hiếp đến đối thủ.

– Hừ hừ, không biết sống chết.

Ngay khi Lâm Dịch còn không rõ lắm chuyện gì xảy ra, hán tử áo vàng kia tà tà cười cười. Chỉ lắc mình một cái liền tránh khỏi thanh mang đang điểm gấp của Khương Vân, đi tới bên người Khương Vân, đồng thời ầm ầm đánh tới Khương Vân.

Khương Vân sắc mặt đại biến, nhưng lập tức lại cắn răng một cái, rõ ràng không để ý đến nắm đấm của đối phương, ngược lại tay phải sáo trái ngược, mãnh liệt một lần, một đạo thanh mang ầm ầm xì ra, khoảng cách gần như vậy, đại hán kia căn bản không thể né tránh.

Nhưng mà, sắc mặt đại hán kia lại không chút thay đổi, thậm chí lộ ra một tia khinh thường, sinh sinh chịu lấy một đâm này.

– Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Khương Vân bị đánh bay ra ngoài như con diều rách, mà thân thể đại hán kia, chỉ là hơi chút lắc lư một cái, liền sinh sinh chịu lấy một đâm kia…Mặc dù chỉ một tầng, nhưng năng lượng khác biệt lại lớn như vậy.

Sắc mặt Lâm Dịch lập tức biến đổi, thân hình tung lên, lập tức đi tới sau lưng Khương Vân. Tay phải dẫn một cái, hóa giải đi lực đạo cường đại, lập tức ôm Khương Vân vào trong ngực.

Chỉ thấy mặt Khương Vân vàng như nghệ, không chút huyết sắc, khóe miệng lại trào ra một tia máu tươi đen nhánh.

– Khương sư huynh, Khương sư huynh!

Lâm Dịch cả kinh, lập tức hô.

Tựa hồ nghe thấy thanh âm của Lâm Dịch, Khương Vân có chút mở mắt, sau khi nhìn thấy là Lâm Dịch trong mắt liền lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại ảm đạm. Hắn miễn cưỡng cười cười nói:

– Lâm sư đệ, ngươi, ngươi trở về rồi sao? Ba, ba năm này, ngươi đi, đi đâu thế? Khiến, khiến vi huynh, thật, thật là lo lắng ah…Khục khục…

Nói ra câu cuối cùng, lại ho kịch liệt, từng ngụm máu tưới đen nhanh phun ra từ miệng hắn.

– Khương sư huynh!

Lâm Dịch lập tức cả kinh, nhưng tay phải lập tức điểm một cái, một vòng lục mang, lập tức chui vào thân thể Khương Vân, đúng là năng lượng của sinh linh quả. Chỉ thấy trên mặt Khương Vân lóe lên lục mang, sau khi liên tục ho khan vài tiếng liền nhổ ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên hồng nhuận hơn một chút.

Trong mắt Khương Vân không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, nói:

– Sư đệ, đây là…

Lâm Dịch lại cắt đứt lời hắn, ánh mắt nhìn về phía thanh niên áo vàng dừng thân hình trên không trung, hỏi Khương Vân:

– Khương sư huynh, vấn đề này đợi lát nữa nói sau…đây là chuyện gì thế?

Khương Vân nghe thấy vấn đề của Lâm Dịch, sắc mặt lập tức hơi đổi, miễn cưỡng nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn về phía đệ tử áo vàng, trong mắt mang theo oán hận và phẫn hận không nói nên lời.