Chương 123: Mồi nhử.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tốc độ truy kích dưới đất của Thôn Phệ Thú so với tốc độ phi hành của Lâm Dịch tương đối ngang nhau, chứng tỏ Thôn Phệ Thú cực kỳ cường đại, đấy là bởi vì nó luôn phải nhảy lên truy đuổi để không mất dấu đám Lâm Dịch cho nên mới mất thời gian như vậy, nếu là trên mặt đất, đám người Lâm Dịch sớm đã bị đuổi kịp.

– Bây giờ phải làm sao đây?

Lâm Dịch lo lắng nghĩ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Thôn Phệ Thú đang vọt tới một độ cao rất lớn, đám Lâm Dịch phi hành cách hơn trăm mét, nhưng mỗi lần Thôn Phệ Thú nhảy lên đầu có thể đạt tới độ cao ngang hàng với đám người Lâm Dịch, hơn nữa nó nhảy liên tục không lúc nào dừng lại, hầu như vừa bắn lên, đôi mắt màu huyết nâu hung hăng nhìn đám người Lâm Dịch, nhe răng rít gào phẫn nộ từng đợt.

– Lâm Dịch! Lên cao nữa đi!

Giọng nói của Thủy Linh Lung vang lên, Lâm Dịch nhất thời phản ứng, thân hình hơi dừng lại sau đó bay lên cao.

Thôn Phệ Thú cho dù nhảy cao thế nào, nhưng nó là ma thú thổ hệ, không cách nào có thể bay lên.

Vừa thấy Thôn Phệ Thú quá mức kinh hãi thế cho nên nghĩ muốn trốn khỏi phạm vi hoạt đông của nó, ngược lại quên mất nơi cao chính là nơi an toàn nhất!

Thôn Phệ Thú thấy mọi người bay lên cao nhất thời bộc phát tiếng gầm giận dữ, lần thứ hai thân thể hạ xuống liền khom người sau đó chợt bắn lên, một tầng khói lớn từ chân nó phát ra, từ trên cao nhìn lại như vừa xảy ra vụ nổ, Thân thể Thôn Phệ Thú thắng tắp bắn lên cao đuổi theo đám người Lâm Dịch.

Tốc độ của Thôn Phệ Thú cực nhanh, trong khoảng khắc đã vượt lên ba trăm mét.

Trên trán Lâm Dịch rịn mồ hôi, nhưng lúc này hoàn toàn không thể dừng lại, hắn biết đây là một cú nhảy toàn lực của Thôn Phệ Thú, chỉ cần tránh thoát, Thôn Phệ Thú sẽ không nhảy lần nữa!

Lập tức thúc giục quang cầu vọt lên cao, những người khác được màng nước bao vây bên trong cũng khẩn trương kinh hoàng, nhìn phía dưới Thôn Phệ Thú đang tiếp cận cực nhanh.

Rút cuộc, tới độ cao gần sáu bảy trăm mét, Thôn Phệ Thú đã hết sức, phát ra một tiếng rống không cam lòng, thân thể nó dừng lại trên không trung chừng nửa giây, chợt bằng tốc độ cực nhanh rơi xuống mặt đất.

Vài giây sau, một tiềng ầm cực lớn vang lên, khói bụi mù mịt, che hết tầm nhìn của mọi người.

Lại bay lên thêm trăm mét nữa Lâm Dịch mới dừng lại, Lam sắc lĩnh vực cứ thể lơ lửng giữa chừng trên không trung gần nghìn mét, mọi người thấy thân thể khẽ nhẹ đi, màng nước bên ngoài đã biến mất không thấy, lúc này mọi người mới cảm nhận được chân chính cảm giác phi hành!

– Lâm Dịch, lần này thực sự cảm ơn! Nếu không phải có ngươi, chúng ta nói không chừng…

Một gã chiến sĩ trung niên Lý gia nhất thời cảm kích nói với Lâm Dịch, từ trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra là hắn thật lòng cảm kích.

Lâm Dịch thở dài một hơi, sau đó cười nói:

– Nếu đã cùng nhau vào, chúng ta đã cùng một đội, không cần khách khí như vậy.

Tuy rằng Lâm Dịch nói như vậy nhưng mấy người không tính là thân mật với Lâm Dịch đều biểu thị lòng biết ơn của mình với Lâm Dịch.

– Cảm ơn thì để sau đi, hiện tại chúng ta cần nghĩ chính là bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lang Sa cắt đứt mấy lời cảm ơn của mọi người.

Qua nhiều ngày như vậy, mọi người đều hiểu một chút về tính cách của Lang Sa, nữ nhân này rất đẹp nhưng tính cách vô cùng lãnh đạm, nàng thậm chí ngay cả ngày chạy lăng quăng cũng không nói một câu.

Nhưng mà mấy ngày nay gặp phải ma thú, lúc đó nàng triệu hoán ra Băng Điểu chiến văn, tự lực giết chết ba đầu thất cấp ma thú khiến mọi người cực kỳ bội phục, tuy rằng đều là thất cấp chiến sĩ nhưng trong đó cũng phân chia cao thấp, thực lực Lang Sa khi dùng chiến văn tuyệt đối đứng trong ba hạng đầu.

Mà trong cảm nhận của mọi người, bài danh đệ nhất tự nhiên là Lâm Dịch rồi, bằng vào lĩnh vực gia trì hai trăm mét của hắn, đủ để hắn trở thành người cực mạnh trong đám người!

Thậm chí rất nhiều người không biết, Lâm Dịch lúc này không phải là một dị năng giả thất cấp, càng không phải thất cấp chiến sĩ, nếu có thể đạt được hai mức độ này…thực lực của hắn không chỉ có đơn giản như vậy.

Về phần Trương Diệc Vũ cùng với nữ tử tuyệt sắc Diệp Song thực lực thế nào…bởi hai người chưa từng ra tay vì thế mọi người cũng không rõ ràng.

– Ta nghĩ chúng ta từ trên cao trực tiếp bay vào, Thôn Phệ Thú bị chúng ta dẫn đi rồi, hiện tại hẳn là không còn ma thú gì nữa rồi.

Thư Mộng nghĩ một lúc rồi đề nghị, mọi người nghe vậy cũng suy nghĩ một chút, Thủy Linh Lung đầu tiên gật đầu nói:

– Thư Mộng nói không sai, Thôn Phệ Thú vừa làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như xung quanh có ma thú cường đại gì chỉ sợ sớm đã công kích chúng ta, từ trên cao nếu thực sự có biến hóa chúng ta ở trên cao cũng tương đối an toàn.

Kỳ thực nói như vậy nhưng bản tính bát cấp ma thú là sinh hoạt trong phạm vi hai km, trong lãnh địa của nó sẽ không thể tồn tại ma thú nào khác. Bởi vì bát cấp ma thú có ý thức lãnh địa tương đối rõ ràng, mà mọi người lo lắng chỉ bởi vì tính đặc thù của Ma Nguyên động quật, ai cũng không biết nơi này có khác Mạn Vân sơn mạch hay không. Phải biết rằng thời kỳ thượng cổ Mạn Vân sơn mạch là lãnh địa của rất nhiều bát cấp ma thú, thậm chí còn có siêu giao cửu cấp ma thú với ý thức lãnh địa càng cao hơn!

Mọi người nghe xong gật đầu, Thủy Linh Lung nói với Lâm Dịch:

– Chỉ là, lại phiền ngươi rồi!

Lĩnh vực của Lâm Dịch vốn là lấy lĩnh vực của linh hồn kim châu mở rộng ra ngoài mà thành, tuy rằng tiêu hao tinh thần lực của hắn nhưng kỳ thực không chiến đấu thì tiêu hao cũng không lớn, lúc này trong lĩnh vực của hắn chỉ có mười lăm người, lại không chút phản kháng, cho nên thời gian kiên trì của Lâm Dịch còn rất lâu.

Lập tức hắn gật đầu nói:

– Chúng ta xuất phát đi.

Đang nói liền rơi xuống, tầng màng nước lại bao quanh mọi người ý thức Lâm Dịch khẽ động, lĩnh vực nhất thời hướng phía lúc trước bọn họ chạy trốn mà đi.

Bởi vì phía sau không còn Thôn Phệ Thú truy kích vì thế tốc độ lúc này của Lâm Dịch yếu hơn nhiều, chừng hai mươi phút sau, mọi người đã tới trên bầu trời ốc đảo.

Bởi vì bầu trời ốc đảo không có bụi cát khắp nơi thì thế với thị lực của mọi người tình hình bên trong chỉ thoáng qua là nhìn rõ.

– Tới rồi!

Bay một lúc rút cuộc cũng tới không gian phía trên cửa vào.

Chỉ thấy trong phiến ốc đảo, cửa truyền tống không gian vẫn tản ra một màu bạc sáng bóng, lẳng lặng đứng đó.

– Chúng ta xuống dưới một chút.

Lâm Dịch nhìn thoáng qua sau đó chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên…

– Chờ một chút!

Thủy Linh Lung hô.

– Sao thế?

Lâm Dịch ngẩn người hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt Thủy Linh Lung trầm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú mặt đất, Lâm Dịch không khỏi theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, chợt con mắt một trận co rút.

– Thôn Phệ Thú…

Chỉ thấy cách cửa truyền tống chừng vài trăm thước, dưới một thân cây khô vàng, Thôn Phệ Thú đang cuộn tròn nằm ở đó.

Vừa rồi truy kích dường như khiến thể lực của nó tiêu hao nhiều, vì thế lúc này đang hấp thu lực lượng của mặt đất để dưỡng sức.

– Nó sao lại trở về?

Trương Tạp có chút kỳ quái hỏi.

Mọi người đều trầm mặc.

Trương Diệc Vũ nhíu mày, chợt đột nhiên nói:

– Các ngươi có phát hiện ra không, mắt nó luôn chú ý tới cửa truyền tống không gian.

Mọi người nghe vậy nhất thời cúi đầu nhìn, với thị lực của mọi người, năm trăm mét thực sự không tính là xa, mà con mắt quá khổ của Thôn Phệ Thú càng dễ phát hiện, chỉ thấy nó tuy rằng khép hờ hai mắt nhưng thỉnh thoảng vẫn mở ra nhìn về phía xa, chính là phía cửa truyền tống…cũng bởi vì vậy nó không thể phát hiện ra đám người Lâm Dịch trên đỉnh đầu.

– Đúng! Sao lại vậy nhỉ?

Thủy Linh Lung lập tức kỳ quái lẩm bẩm.

Trương Diệc Vũ nhíu mày nói:

– Với suy đoán của ta…nó hắn là một loại thú trông coi.

– Thú trông coi?

Mọi người nghi hoặc nhìn Trương Diệc Vũ.

Trương Diệc Vũ gật đầu, nói:

– Đương nhiên…đây chỉ là suy đoán.

Hắn dừng một chút, sau đó nói:

– Đây là một tồn tại cường đại giao nhiệm vụ cho nó…trên thực tế, Ma nguyên động quật là một tồn tại rất đáng nghiên cứu, nó chẳng lẽ tự nhiên hình thành sao? Đây là chuyện rất khó tin, duy nhất có thể giải thích là do một tồn tại cường đại nào đó chế tạo ra, mà Thôn Phệ Thú hẳn là một ma thú trông coi cửa vào tầng tiếp.

Tồn tại cường đại? Kiến tạo ma nguyên động quật?

Trong mắt mọi người lộ vẻ kinh hãi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn phiến không gian sa mạc rộng vô hạn phía xa…trên thực tế toàn bộ sa mạc này rộng cỡ nào bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng biết chừng hơn nghìn km, nhưng ngoài mấy nghìn km? Ngoài phiến sa mạc này còn gì tồn tại nữa không? Nếu có tồn tại thì là vách núi, hay lại là một không gian vô hạn khác?

Mọi người không biết, cũng không thể biết, dù sao thực sự sa mạc này chỉ có mấy nghìn km…nếu tụ tập lại một chỗ cần loại lực lượng cường đại đến mức nào? Loại lực lượng này thần kỳ tới mới nào? Hơn nữa mục đích là gì? Lẽ nào chỉ kiến tạo để làm trò chơi cho bọn họ thám hiểm?

Tất cả mọi người không khỏi bởi vì suy đoán của Trương Diệc Vũ mà lâm vào trầm tư.

Trương Diệc Vũ nhìn xung quanh một chút, sau đó khẽ cười nói:

– Đây chỉ là suy đoán của cá nhân ra thôi, không nhất định chắc chắn, chúng ta hiện tại cũng không cần phải nghiên cứu vấn đề không gian này có phải một tồn tại nào tạo ra không…mà việc trước tiên phải làm là rời khỏi nơi này.

Mọi người lúc này mới phản ứng, nhìn về phía Thôn Phệ Thú, tất cả mọi người có một loại cảm giác vô lực.

– Hiện tại phải làm sao?

Khắc Lý Tư lạnh lùng nói.

Lâm Dịch hơi nhíu mày, một lúc đột nhiên nói:

– Trước tiên phải đánh lạc hướng Thôn Phệ Thú để nó rời khỏi đây. Việc này sẽ do ta phụ trách dụ nó đi, các ngươi nhân cơ hội lập tức tiến vào cửa truyền tống.

– Không được!

Hai giọng nữ cùng một giọng nam hô lên, chính là Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Trương Tạp!

Thủy Linh Lung sắc mặt hơi đỏ, không nói nữa, mà Thư Mộng kiên quyết nói:

– Quá nguy hiểm! Tuy rằng ngươi là dị năng giả có lĩnh vực, nhưng đối mặt chính là bát cấp ma thú, vạn nhất bị nó đuổi kịp phải làm sao? Huống hồ, một khi ngươi bị đuổi theo, vậy ngươi thì sao, ai giúp ngươi dụ nó đi?

– Đúng, đúng.

Trương Tạp liên tục gật đầu.

Khải Hi cũng gật đầu nói với Lâm Dịch:

– Không sai, ta cũng không đồng ý, quá nguy hiểm, Thôn Phệ Thú cũng cũng không phải ma thú bình thường, mặc dù là trong bát cấp ma thú cũng là một tồn tại cao nhất! Bằng vào một người như ngươi, tuyệt đối không phải đối thủ của nó!

Là thổ hệ dị năng giả, Khải Hi không thể nghi ngờ là một người có quyền lên tiếng phán xét về ma thú thổ hệ.

Lâm Dịch nhẹ nhàng cười nói:

– Các ngươi yên tâm, ta chỉ dẫn nó rời đi thôi, cũng không phải quyết đấu với nó. Huống hồ ta trên không, nó dưới đất, ta phi hành vô cùng an toàn, bởi vì lúc trước mang theo các ngươi nên tốc độ cũng bị ảnh hưởng, lần này ta một mình phi hành, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn nhiều! Các ngươi đi trước, sau đó ta dẫn nó rời đi, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất trở về, bằng không cứ đứng đây cũng không giải quyết được việc gì.

Nghe Lâm Dịch nói vậy, Thư Mộng vẫn kiên quyết lắc đầu nói:

– Ta không đồng ý! Ngươi không cần nói nữa! Nhất định có biện pháp khác!

Điều này làm cho Lâm Dịch một trận cười khổ không ngớt…hắn đương nhiên biết Thư Mộng quan tâm hắn, nhưng Lâm Dịch đưa ra biện pháp chính là biện pháp tốt nhất.

– Ta đồng ý

Trương Diệc Vũ đột nhiên mở miệng nói, nhất thời Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đều giận dữ trừng mắt nhìn hắn, Trương Tạp càng gấp giọng hô:

– Thúc thúc.

Trương Diệc Vũ hơi phất tay, sau đó tiếp tục thản nhiên nói:

– Đây là biện pháp hay nhất, Lâm Dịch và Khắc Lý Tư là hai người duy nhất trong chúng ta có khả năng phi hành, mà Lâm Dịch là lĩnh vực dị năng giả thực lực cực mạnh. Đúng như hắn nói, tốc độ của hắn tuyệt đối nhanh hơn tốc độ nhảy của Thôn Phệ Thú…điều này căn bản không có nguy hiểm, Thôn Phệ Thú cường hãn nhưng nó chỉ chạy trên mặt đất, không thể phi hành, đây là nhược điểm lớn nhất của nó.

Trương Diệc Vũ phân tích không sai, nhưng Thư Mộng trong lòng cực kỳ khó tiếp thu, Thư Mộng hừ lạnh thản nhiên nói:

– Nói thì nhẹ, sao ngươi không đi làm mồi nhử?