Chương 272: Hải Thông huyện.

Chung Cực Truyền Thừa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Ám Tương mang theo cái bụng to xuất hiện trước mặt Lâm Dịch, vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Dịch hết sức rõ ràng. Hài tử? Đây là Lâm Dịch nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Sau đó, dưới yêu cầu tùy tiện của La Á, Lâm Dịch đã trở thành cha nuôi của hài từ còn chưa sinh ra, không biết nam nữ này.

Dựa theo quy định của Bạch Đế đại lục, con nuôi không khác gì với con thân sinh cả, cho nên, Lâm Dịch phải đặt một cái tên cho hài tử chưa sinh này. Bởi vì, nếu như làm gia phả thì làm con nuôi, cũng có thể nhập vào gia phả của cha mẹ, nhưng bởi vì không biết nam nữ nên khiến Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu.

Kỳ thật ý của La Á và Ám Tương chính là để Lâm Dịch đợi sau khi hài tử sinh ra, xác định nam nữ hẳn rời đi. Nhưng Lâm Dịch lại biết, thời gian quy định đã ngày càng gần, hắn thật sự không cách nào trì hoãn thêm. Tuy rằng cũng rất muốn nhìn con nuôi mình sinh ra, nhưng Lâm Dịch lại không thể không rời đi.

Đến cuối cùng, Lâm Dịch vẫn quyết định một danh tự tương đối trung tính, nói như vậy, vô luận nam nữ, đều có thể dùng được cả.

Hơn nữa dựa theo phong tục của Bạch Đế đại lục, hài tử còn chưa sinh ra đã nhận cha mẹ nuôi, vậy đợi đến khi sinh ra, nếu như là song bào thai, cũng chỉ sẽ nhận thức ca ca hoặc là tỷ tỷ trong đó thôi, cho nên, Lâm Dịch không cần nghĩ hai cái.

– Gọi là Lâm Tư đi, vô luận là bé trai hay bé gái, cái tên này cũng có thể dùng.

Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu sau đó mở miệng nói.

La Á và Ám Tương, tự nhiên không có bất kỳ dị nghị rồi.

Cứ như vậy, Lâm Dịch ở lại chỗ La Á ba ngày. Sáng sớm ba ngày sau, Lâm Dịch một mình lên đường.

Hành tỉnh Khắc Lâm vị ở phía cực đông toàn bộ đại lục, mà mục đích của Lâm Dịch, là hành tỉnh Y La ở Tây Bắc. Hai hành tỉnh cũng không ở cạnh nhau, chính giữa còn cách một bộ phận của hành tỉnh Nam Á, lần đi này lộ trình ít nhất cũng ngoài ức dặm, nếu Lâm Dịch phi hành với tốc độ cao nhất, cũng cần hơn một năm, hơn nữa còn là ngựa không dừng vó, không quản ngày đêm mới được thế.

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là nói tiến vào cảnh nội hành tỉnh Y La. Mà mục đích cuối cùng nhất của Lâm Dịch là tiến vào Phượng Y huyện của hành tỉnh Y La. Đại lục này to lớn, thành thị nhiều, quả thực quá nhiều. Mà một hành tỉnh, cũng chỉ có thành thị đã ngoài cấp thành phố, mới xuất hiện trên địa đồ. Vị trí cụ thể của Phượng Y huyện còn cần Lâm Dịch đi tìm. Nếu như còn phải đi xuyên qua hành tỉnh thì thời gian một năm năm có đủ hay không vẫn chưa biết được.

Cho nên, Lâm Dịch không dám dừng lại chút nào, hắn đầu tiên tìm mua một bản đồ địa hình của toàn bộ đại lục ở thành Ô Mộc, cẩn thận nghiên cứu một phen. Phát hiện lộ trình từ hành tỉnh Khắc Lâm đến hành tỉnh Y La, kỳ thật còn một lộ trình tương đối gần. Chỉ là, con đường lại lại cần xuyên qua biển.

Đương nhiên, xuyên qua vùng biển đối với Lâm Dịch hiện giờ mà nói cũng không coi vào đâu. Mà sau khi xuyên qua vùng biển, liền có thể đến được một khối lãnh địa nhô ra của hành tỉnh Nam Á, mà từ thành Ô Mộc xuất phát đến vùng biển, đại khái cũng chỉ cần gần hai tháng là đủ.

Lúc này, Lâm Dịch không hề do dự, sau khi lựa chọn tốt lộ tuyến, Lâm Dịch liền từ thành Ô Mộc xuất phát. Hiện giờ thời gian tuy rằng đủ, nhưng như tính toán thế nào cũng đều thấy có vẻ quá mức khẩn trương, cho nên Lâm Dịch trên suốt đoạn đường này căn bản chính là đi thẳng, không có gặp được thành thị liền không ngủ không nghỉ. Gặp được thành thị, cũng chỉ hơi dừng lại một chút rồi đi ngay.

Hôm nay thực lực của Lâm Dịch đã đạt tới trình độ trung tinh vị trung giai, nhưng phi hành với tốc độ cao trong thời gian dài như thế, vẫn phi thường tốn thể lực.

Một đường xuyên qua khu hoang dã, sơn mạch, rốt cục, nửa tháng sau, Lâm Dịch xuất hiện trước mặt một tòa thành thị, mà ở sau lưng thành thị, chính là vùng biển vô cùng rộng lớn.

Nếu như nói an toàn, thành thị ở bờ biển không thể nghi ngờ an toàn hơn thành thị ở nơi khác rồi. Mà trên thực tế, rất nhiều thành thị đều dựa vào biển mà xây cả. Dù sao, tới gần vùng biển, ma thú của lục địa không thể nào xuất hiện. Mà nước biển của bờ biển lại quá nhỏ bé, còn ma thú lợi hại chân chính, đều sinh hoạt ở trong những vùng nước sâu, vào lúc bình thường, thành thị ở bờ biển, đều phi thường ít bị ma thú tiến công.

Thành phố vùng duyên hải Lâm Dịch đang đứng hiện giờ gọi là huyện Hải Thông, là một thành thị tương đối nhỏ.

Nhưng độ phồn hoa của thành thị cũng không thấp hơn một số thành thị cỡ trung ở đất liền. Ở sau lưng thành thị, có một hải cảng cực lớn. Trên hải cảng bỏ neo trên ngàn vạn thiết thuyền cực lớn, đều là đội thuyền thương dụng cả. Từ Nam Á đến Khắc Lâm, tuy rằng cũng có đất liền, nhưng vào lúc nhập cảnh, trước tiên phải đi ngang qua một sơn mạch rất lớn, bên trong sơn mạch nguy hiểm hơn xa hải vực. Dù sao, mặc dù trong hải vực cũng có một ít ma thú cường hãn, nhưng dưới tình huống bình thường những ma thú này đều sinh hoạt dưới đáy biển cả, hiếm khi nào chạy lên mặt biển.

Đương nhiên, nếu quả thật gặp phải lúc chúng chạy lên mặt biển, ngươi cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Ở trên biển, ma thú ở những vùng biển sâu đối với tuyệt đại bộ phận nhân loại mà nói, chính là tồn tại tuyệt đối vô địch. Bao năm qua xuất hiện qua vô số lần ma thú đáy biển tập kích đội thuyền nhân loại, mà kết quả cuối cùng nhất chính là, tất cả đội thuyền gặp nạn, không có người nào sống sót.

Đó còn là vì xác xuất xảy ra ma thú tập kích không cao, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý ngồi thuyền. Dù sao, ma thú trên mặt đất tựa hồ khiến người khác cảm giác kinh khủng hơn một chút. Hơn nữa tiến vào khu vực trung tâm sơn mạch, vậy cơ hồ 100% phải chịu ma thú tập kích. Đối với người bình thường mà nói, ma thú tập kích như vậy, cũng không có chút khả năng sống sót nào giống ma thú đáy biển tập kích vậy.

Một cái là tỉ lệ tử vong 100%, nhưng tỷ lệ gặp được không cao. Một cái tỉ lệ tử vong 90%, nhưng tỷ lệ gặp phải lại 100%, đề mục lựa chọn như vậy, ta nghĩ đại đa số mọi người đều lựa chọn cái đầu.

Khi Lâm Dịch từ không trung đáp xuống đất, đã là mặt trời chiều ngã về tây rồi, mặt trời đỏ rực cực lớn dần biến mất trên mặt biển, chiếu rọi ra một mảnh huyết hồng.

Lâm Dịch sau khi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát. Dù sao, sau khi tiến vào vùng biển cũng không phải nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh lực, cũng phi thường cần thiết.

Lập tức tìm một khách sạn ở Hải Thông huyện đi vào.

– Nghe nói đội thuyền gần đây thường xuyên gặp phải ma thú đáy biển công kích, không biết có phải là thật không.

Lúc này Lâm Dịch đang trong đại sảnh dùng cơm, mà ở bên cạnh hắn lại có người đang bàn tán.

– Ta đoán chừng là thật, trong ba tháng này, thuyền bên phía Nam Á chúng ta không thấy cái nào tới được cả.

Một người khác lập tức tiếp lời nói.

– Không thể nào?

Một người rõ ràng vừa mới tới huyện Hải Thông kinh ngạc hỏi. Phải biết rằng, bình thường thì đi biển tỷ lệ gặp phải ma thú là phi thường thấp, một năm chỉ có hai ba lần, cái đó chỉ có thể nói những người kia xui xẻo.

– Thật sự! Nhắc tới cũng là vận khí…Kỳ thật ta cũng mới tới từ Nam Á vào tháng trước, ta là thuyền viên một đội thuyền, xuất phát từ phía bên kia, xem như tương đối an toàn. Nhưng lại không nghĩ tới khi đến nơi, lại không thấy thuyền của chúng ta đâu nữa, vốn đang cho là bọn họ tới những bến cảng khác, nhưng tìm ở các bến cảng chung quanh một lần lại không thấy gì, rồi sau đó là hai mười chiếc thuyền cũng chỉ có hai chiếc đến nơi, thuyền trưởng của chúng ta cảm giác không đúng, vốn kế hoạch là hai ngày trước phải rời khỏi, nhưng bị ép phải lưu lại đây, hiện giờ thuyền trưởng chúng ta đang suy nghĩ biện pháp liên lạc tổng hội đây. Bọn hắn nhất định đã gặp phải ma thú tập kích, nếu không,sao có thể đồng thời biến mất như vậy được?

– Không biết là ma thú gì? Sẽ không phải là ma thú thất bát cấp đấy chứ?

Một người trước mắt kinh hãi suy đoán.

– Thôi đi, ngươi cho rằng thất bát cấp ma thú là rau cải trắng à? Nào đụng phải dễ dàng như vậy? Ta nghĩ, nhất định là đàn ma thú tứ ngũ cấp.

– Đàn ma thú tứ ngũ cấp? Trời ạ, ta thà tình nguyện gặp phải thất bát cấp ma thú còn hơn.

– Ai, bây giờ là càng ngày càng không dễ chịu lắm. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà ngay ma thú trên đất liền cũng trở nên nhiều hơn. Theo như truyền thuyết, riêng một tháng này thôi, chỉ khu vực Tây bắc của Nam Á đã có khoảng chừng hơn ba mươi tòa thành thị trong một đêm bị ma thú biến thành phế tích rồi.

– Đúng vậy a…

Trong lúc nhất thời, đại sảnh ngược lại trở nên náo nhiệt. Nhìn ra, những người này đều là tiểu thương hoặc là là đội viên của các đội thuyền. Lâm Dịch nghe xong một hồi, nhất là nghe tới trong vòng một tháng, hơn ba mươi thành thị trong cùng một khu vực bị ma thú công chiếm, hắn cũng không khỏi có chút thở dài một hơi. Ma thú tiến công ở thành Biển Đào vào hai năm trước, đối với hắn ký ức vẫn còn mới mẻ.

Sau giây lát có chút ngây người, Lâm Dịch mới hồi phục tinh thần lại, cười cười như tự diễu, lẩm bẩm nói:

– Vấn đề của mình cũng còn chưa giải quyết, lại nghĩ đến chuyện khác…Aizzz…

Kỳ hạn cuối cùng chỉ còn có hai năm, nói không khẩn trương, đây tuyệt đối là gạt người. Phải biết rằng, hắn cần phải đối mặt, chính là thế lực siêu cường đã hùng bá toàn bộ Bạch Đế đại lục sáu vạn năm! Thông qua phân tích, hắn đã biết rõ đây cơ hồ là một kết quả hẳn phải chết, sao có thể không chút khẩn trương được?

– Cũng may. mình bây giờ đã có Sinh Linh Quả, nếu không, chỉ sợ thật hẳn phải chết a?

Tuy rằng quyết định đi đối mặt, nhưng Lâm Dịch vẫn tự mình hiểu lấy. Cổ Năng tuy rằng dùng cổ dị năng nổi tiếng, nhưng thế cũng không có nghĩa là bọn họ không có chiến văn. Thử nghĩ xem, một tổ chức truyền thừa hơn sáu vạn năm, thậm chí càng lâu hơn, có thể không có chiến văn sao?

Mà mình bây giờ tuy rằng lực lượng tăng lên rất nhiều, công kích mạnh nhất thậm chí có thể đạt tới trình độ siêu cấp cường giả đại tinh vị thượng giai bình thường, nhưng dù sao đó cũng là át chủ bài cuối cùng, ba lượt công kích, ở trước mặt cường giả đại tinh vị thượng giai chính thức, căn bản không tạo nên tác dụng gì. Hơn nữa còn lực lượng tăng phúc của hạ đẳng, trung đẳng, thậm chí thượng đẳng chiến văn chưa biết đến. Mình bây giờ nhìn như lực lượng cường đại, trên thực tế lại rất yếu nhược.

– Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Lâm Dịch nghĩ đến.

Hắn chưa từng nghĩ đến mình trốn không đi Cổ Năng, theo Lâm Dịch xem ra, nếu như biết rõ mẫu thân mình gặp nạn, nếu như bởi vì sợ hãi tử vong mà không đi giải cứu, gia hỏa như vậy tuyệt đối không thể xưng là người! Lâm Dịch thừa nhận mình vẫn còn chút sợ hãi, nhưng giữa an nguy của mẫu thân và an nguy của mình, Lâm Dịch lựa chọn cái trước.

Mẫu thân, là người giao phó tánh mạng cho mình, vô luận nói thế nào, mặc dù là chết, Lâm Dịch cũng nghĩa bất dung từ!

Sau khi đè xuống một ít cảm giác phiền muộn trong lòng, Lâm Dịch tính tiền rời khỏi đại sảnh.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch liền đi tới bến cảng.

Lúc này trên bến cảng đã tấp nập người đi lại, từ hôm qua trong lúc vô tình nói chuyện có thể thấy được, về chuyện ma thú tập kích đội thuyền, đại khái cũng chỉ là suy đoán của mọi người thôi. Cho nên, vẫn có một ít đội thuyền đang chậm rãi nhổ neo, nhanh chóng tiến vào biển cả.

Hải dương rộng lớn vô biên, khiến người chỉ nhìn thôi đã không khỏi nổi lên một cổ cảm giác rộng mở trong sáng, đột nhiên, mặt trời đỏ rực nhô khỏi mặt biển, tỏa ra vạn dặm hồng mang.

Khóe miệng Lâm Dịch không khỏi lộ ra mỉm cười. Tuy rằng chạy đi, nhưng cũng có thể bảo trì tâm tính nhẹ nhõm, về phần kiếp nạn hai năm sau, trước tiên để qua một bên đã, nên đến thì cũng sẽ đến, có chạy cũng không thoát.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu thét dài một tiếng. Tiếng gầm cực lớn làm cho cả bến cảng trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Lâm Dịch ngẩng đầu thét dài trên bờ biển.

Khí nghe sau một tiếng khí bạo thật lớn, một đạo bạch mang xẹt qua bầu trời. Mà thân hình Lâm Dịch cũng biến mất trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

– Thánh, cường giả thánh giai?

Tất cả mọi người, sợ ngây người, ánh mắt hâm mộ, sùng bái theo tia sáng trắng biến mất, thẳng tắp nhìn về phía phương xa.

Cường giả Thánh giai, đối với đại bộ phận người bình thường mà nói, đó là tồn tại trong truyền thuyết!…

Vùng biển vô biên nhìn như bình tĩnh mà tường hòa, nhưng dưới vẻ bề ngoài này, trên thực tế, lại cất dấu vô cùng nguy hiểm quỷ dị.

Vùng biển, so với lục địa, còn nguy hiểm hơn nhiều lắm!

Sâu vạn mét dưới đáy biển, trong huyệt động như cự thú mở miệng lớn ra ăn thịt người.

– Nhị ca, đã kiếm đủ 9. 999. 999 linh hồn nhân loại rồi.

Một quái vật như rắn ba đầu, ồm ồm nói. Trong giọng nói, lộ ra vẻ hưng phấn.

Trong tay của hắn, đang nắm một hòn đá tản ra kim mang sâu kín. Nhưng mà, nếu như cẩn thận nghe thì có thể nghe được vô số thanh âm quỷ khóc đang ẩn ẩn truyền ra từ hòn bi.

Quỷ khí lành lạnh! Nghe thấy mà sợ!

Mà ở bên cạnh hắn, còn có hai đầu quái vật có tướng mạo giống hắn. Chúng đều ba đầu độc xà như tam giác ngược, cổ dài nhỏ như không xương vươn qua trái phải, cái lưỡi độc ác như nhọn hoắt không ngừng phun ra nuốt vào khiến da đầu người run lên.

Khác nhau duy nhất, là ba đầu quái vật này, cái đầu chính giữa của chúng, nhan sắc lại không giống nhau. Màu vàng, màu bạc, cùng với màu đen. Quái vật cầm hòn bị, đúng là quái vật có cái đầu chính giữa màu đen.

– Khặc khặ – x – xxxxx…Hai vạn năm, vì không để cho những sinh vật đáng ghét trên mặt đất chú ý, chúng ta cẩn thận từng li từng tí…Hiện giờ, rốt cục gom góp đủ…Đại ca rốt cục cũng có thể trở về rồi, ha ha, ha ha…

Một tiếng cười lành lạnh từ trong miệng quái xà có đầu màu vàng truyền ra, rõ ràng là đang cười, nhưng từ trong miệng hắn truyền tới, lại lành lạnh đáng sợ như thế.