Quyển 4 - Chương 5: Đại chiến Vân Sơn chi điện (Hạ)

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: TroiOi

“Cút cái Phục Ma thần kiếm con mẹ ngươi đi, lão tử là Ma Tôn dưới gầm trời này, giết!” Độc Cô Bại Thiên quát lớn, ánh mắt ẩn hiện màu máu, thanh Khấp Huyết thần kiếm trong tay rít lên thứ âm thanh chói tai. Khí thế bao trùm, một đạo ánh sáng đỏ như máu mang theo thứ khí bá đạo khủng khiếp như một cầu vồng xé bầu trời bùng lên từ trước người hắn, chặn đứng dòng thác màu trắng bạc từ Vu Ý chém tới, tiếp đó, ánh sáng đỏ tươi như nước lũ tràn bờ gầm thét điên cuồng cuồn cuộn quét tới Vu Ý, luồng sáng màu máu nuốt trọn luồng sáng màu bạc từ Vu Ý. Vu Ý tay múa bảo kiếm, không ngừng vũ động, lớp lớp kiếm quang màu bạc tràn tới luồng sáng đỏ máu nhưng thủy chung vẫn không thể đánh tan được quầng kiếm đỏ máu.

Khí thế của Độc Cô Bại Thiên đã đề thăng đến mức cực điểm, bước lên trước một bước. “Đùng” một tiếng lớn, cả đài cao rúng động. “Ẩn ý cuối cùng của Chiến Thiên thần kiếm …… Giết heo chiêu, giết!” hắn nhảy lên trên cao, đồng thời giương Khấp Huyết thần kiếm trong tay cao qua đầu rồi bổ thẳng xuống Vu Ý. Một đạo kiếm quang đỏ máu ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm như thật, phát ra một thứ mùi vị khủng bố khiến người ta phải run sợ, chém xuống Vu Ý như sấm vang chớp giật.

Bảy vị cao thủ vương cấp đứng quan sát trận chiến bên cạnh nét mặt cả kinh. Đó không phải là thực lực của một cao thủ thứ vương cấp có thể khai triển được. Đạo tiên thiên chân khí ngưng tụ thành hình bảo kiếm này chỉ khi đạt tới cảnh giới hậu vương cấp mới có thể phát ra kiếm khí hữu hình. Bọn họ hiểu được mình đã đánh giá thấp Độc Cô Bại Thiên trước mặt. Công lực của hắn đã qua mức cảnh giới thứ vương cấp, so với hai mươi thanh niên cao thủ được đề cập đến hoàn toàn cách biệt. Lúc này, mượn uy thế của Khấp Huyết thần kíếm rõ ràng đã đề cao thực lực lên thêm một tầng. Một kiếm khủng bố này hoàn toàn ngoài khả năng chống đỡ của Vu Ý. Nhưng lúc này có muốn ngăn cản Độc Cô Bại Thiên cũng đã muộn rồi.

“Vu Ý, mau tránh đi.” một vị cao thủ vương cấp gần hai người nhất vừa hét lên vừa xông lên giữa đài, đồng thời tay trái vung lên, tung ra một đạo kiếm khí hùng hồn màu lam.

Lúc này, ánh mắt của Vu Ý đã không còn nhìn thấy bóng của đối thủ. Quanh người y tràn ngập ánh kiếm màu máu, đồng thời thanh kiếm máu mang theo mùi chết chóc với uy thế hủy thiên diệt địa khiến người ta phải run rẩy chém tới y. Y không kiềm được run lên từng chập, cũng không còn nét cười xán lạn như ánh mặt trời trước đây. Y lùi lại một bước, vận dụng đến cùng cực tâm pháp vô thượng của Ngọc Hư Cung là Ngọc Hư Ảo Ảnh, thân hình như một làn ánh sáng lùi như bay sang bên cạnh.

Thanh kiếm đỏ máu hình thành từ kiếm khí chém nát tàn ảnh còn lưu lại trên đài của Vu Ý. Còn Vu Ý bay lùi lại hoàn toàn không phải tránh được kiếm thực thì an toàn vô sự, những đạo kiếm khí vốn tràn ngập quanh người y chưa kịp tan đã thừa lúc lấn tới, đánh y bay ra ngoài. Một ngụm máu tươi lớn phun ra từ miệng y. Dù là thụ thương nặng như thế, y vẫn thầm nhủ may mắn thoát khỏi một chiêu này. Nếu như y bị thanh kiếm thực đó đánh trúng thì chắc chắn là sẽ thịt nát xương tan. Mà nếu kiếm khí màu đỏ máu đó không phải sắp tan thì y đã bị băm thành thịt vụn.

Tốc độ của thanh kiếm thực đỏ máu chói ngời vẫn không giảm chém thẳng tới trước như cũ, đúng lúc gặp phải kiếm khí màu lam của vị cao thủ vương cấp xông lên tập kích. Hai cổ kiếm khí hữu hình va vào nhau trong không trung rồi bùng lên một quầng sáng chói ngời. Trong âm thanh cực lớn rúng động đất trời, một làn sóng kình cực lớn từ trong quầng sáng tuôn ra ầm ầm, thổi nghiêng ngả mọi người trên đài.

Lúc này Vu Ý cũng đã té xuống dưới đài, y vừa phẫn nộ vừa ganh tị. Đối thủ mạnh hơn y dự liệu rất rất nhiều, y ngất đi trong bất cam. Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tất cả mọi người trên, dưới đài đều vô cùng chấn động. Vốn dĩ mọi người đều không tưởng tượng được thực lực của Độc Cô Bại Thiên lại mạnh mẽ đến mức đó, gần như ai cũng đánh giá thấp hắn.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, Nam Cung Tiên Nhi chính là một trong số đó. Nàng đối với thực lực của Độc Cô Bại Thiên phải nói là “am hiểu sâu sắc” nên kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng. Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên. Truyền nhân của Thánh Môn đã thua trong tay của “Ma”, thật chẳng có chuyện gì khiến nàng cao hứng hơn thế, nàng quả thật hi vọng là uy danh của năm thánh địa lớn chịu tổn hại.

Ngoài ra, “Thỏ con” mà Độc Cô Bại Thiên cũng cảm thấy “khủng bố”, truyền nhân của Vân Yên các, Hoa Vân Phi cũng là một ngoại lệ. Y vẫn khoanh tay trước ngực, bộ dạng như chẳng có chuyện gì liên can đến mình.

Lúc này, dưới đài đã nhau nhau, “Ma” đã đánh trọng thương một trong những truyền nhân của năm thánh địa lớn. Bọn họ đang cảm nhận sâu sắc tu vi khủng bố của Độc Cô Bại Thiên, đồng thời trong lòng cũng trỗi lên quyết tâm giết chết y.

“Hắc hắc …. Đó là truyền nhân của thánh địa à? Mở miệng là thế thiên hành đạo. Hừ, chẳng qua cũng chỉ như thế!” Độc Cô Bại Thiên liếc nhìn Vu Ý dưới đài nói.

“Giết hắn đi, giết hắn đi, giết chết tên ác ma đó….” đám đông phẫn nộ gào thét, chửi rủa.

Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn đám đông, cuối cùng dừng ánh mắt trên vị cao thủ chân chính trên đài. Bặc Vũ Ti nhìn ra hiệu cho Lam Hải Thiên và Thương Tâm Nhân, ý muốn mấy người cùng lên liên thủ khống chế địch thủ. Nhưng hai người dường như không nhìn thấy bà ta, không có chút phản ứng nào.

Vị cao thủ vương cấp đã đánh tan kiếm khí hữu hình của Độc Cô Bại Thiên từ từ bước ra giữa đài. Một thứ áp lực vô hình to lớn phát ra từ trên người ông ta, không khí trên đài cao lập tức lộ vẻ vô cùng nặng nề. Độc Cô Bại Thiên biết cuộc đại chiến chính thức đã bắt đầu. Nếu muốn giữ cái mạng mà chạy khỏi nơi này chắc chắn phải qua cửa ải trước mắt.

Lúc này, ở một góc đài có hai người thanh niên đang thì thầm nói chuyện, “Chắc chắn cái loạn ma bất tử lần này sẽ mang lại một đả kích khó tưởng tượng cho đại lục. Ma giáo chúng ta nhất định sẽ nhờ cơ hội hiếm có này mà quật khởi trở lại.

“Đúng, cứ để bọn họ đánh nhau đi. Thời khắc quét sạch võ lâm đã tới, oán khí nhẫn nhịn bao năm nay của chúng ta phải tiết ra rồi.”

“Nhưng chúng ta không thể lập tức ló ra chỗ sáng, tạm thời cần phải tiếp tục làm người chính đạo, khi thời cơ đến …. Hắc hắc….”

“Ta nghĩ sư tỷ cũng đã xâm nhập thành công rồi đến…..”

“Im miệng, ăn nói làm sao với sư phụ đây, sao mà không cẩn thận như thế ….”

Độc Cô Bại Thiên nắm chắc Khấp Huyết thần kiếm trong tay chỉ về hướng xa xa nơi vị cao thủ vương cấp đó đứng, thần thức đế cấp vô cùng mạnh mẽ khóa chặt y. Hắn hiểu rõ đây sẽ là một cuộc chiến gian khổ nhất từ lúc hắn xuất đạo đến giờ. Đó không chỉ là cuộc chiến vượt cấp, mà còn là một cuộc chiến vượt cảnh giới. Cao thủ vương cấp là một biểu tượng vô địch, sẽ là một hình thức rèn luyện bước ngoặt trong việc tu luyện võ đạo của hắn. Nếu như hôm nay có thể bước qua được, tu vi võ công của hắn lập tức có khả năng bước lên một bậc thang mới, lập tức có thể một bước trở thành cao thủ vương cấp, từ đó ngạo thị giang hồ. Nhưng nếu như không vượt qua được, chắc chắn sẽ chết một cách thảm khốc, hơn nữa vĩnh viễn mang trên người tiếng ác ma, vĩnh viễn bị người đời nguyền rủa.

“Lão đầu ngươi không cần phải ra vẻ thâm trầm, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được.”

Cao thủ vương cấp đứng đối diện không hề để ý đến hắn, chỉ thủ thế với hắn. Hắn biết những lời thừa vô vị không thể đả động cái tâm bình tĩnh của đối thủ. Công lực một khi đã đạt đến cảnh giới này, đã không còn bị bên ngoài xao động. Trước mắt chỉ còn cách dựa vào thực lực để thủ thắng.

Độc Cô Bại Thiên lại nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm trong tay. Đây là chỗ tựa duy nhất của hắn trong lúc này, nhờ vào uy lực của thần kiếm đề cao võ công của hắn lên một mức khác.

Gió thu nhè nhẹ, không xa từng phiến từng phiến lá vàng tung bay, tâm cùa Độc Cô Bại Thiên cũng đang bay bay, bay đến trấn Trường Phong; bay đến tòa nhà lớn của dòng họ Độc Cô; bay đến bên người cha mẹ và gia gia; cuối cùng bay đến những người bạn …

Trong chớp mắt, hắn đã quay về với thực tại, màu máu ẩn hiện trong mắt, Khấp Huyết thần kiếm trong tay rít lên u u, như quỷ khóc sói tru, âm thanh rên rỉ ai oán. Khấp Huyết thần kiếm phát ra thứ ánh sáng đỏ máu chói mắt, mọi người không ai mở mắt ra được. Tầng tầng lớp lớp kiếm khí đỏ tươi như máu toát ra từ thân kiếm, như lớp sương mờ. Độc Cô Bại Thiên khuất trong lớp kiếm khí màu máu đậm đặc, được tầng tầng lớp lớp bọc vào giữa.

Tất cả mọi người đều chấn động dị thường. Người không rõ nguyên nhân hét lớn: “Ma công, thứ ma công tàn sát nhân sinh….” còn đại đa số người vẫn không hiểu thứ công phu vô cùng kỳ bí của Độc Cô Bại Thiên, có một lão già lẩm bẩm: “Chẳng lẽ … chẳng lẽ đó chính là giai đoạn bắt đầu của dùng thân ngưng kiếm…… Kiếm khí hóa hình, ngưng khí hộ thân. Trời ạ! Thật không tưởng được thứ thần công như vậy lại tồn tại….”

“Ma! Trời ạ, công phu sơ cấp dùng thân ngưng kiếm, trên đời này quả thật có loại thần công này. Ông trời! Vì sao lại để một tên ma đầu nắm được ….”

“Kiếm khí hóa hình, dùng thân ngưng kiếm….”

……

Đại đa số cao thủ vương cấp trên đài và cao thủ thứ vương cấp càng chấn động vô cùng, với kiến thức của bọn họ ngay vào lúc Độc Cô Bại Thiên vừa có động tác đã nhìn ra môn công phu tuyệt kỹ này. Lúc này trong lòng bọn họ chỉ còn sự chấn động kinh ngạc, nếu như còn thứ tình cảm nào khác thì đó chính là đố kỵ. Bọn họ cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng tên ma đầu trước mắt có thể sử dụng thứ tâm pháp vô thượng trong truyền thuyết. Đó tuyệt đối là một môn tuyệt học vô thượng chấn cổ thước kim. Khi công lực đạt đến mức đại thành, đừng nói là vô địch thiên hạ, cho dù là phá không thành tiên cũng hoàn toàn có khả năng.

Kiếm khí không gì ngăn nổi không ngừng hóa thành sương mù màu máu, tầng tầng lớp lớp bao bọc Độc Cô Bại Thiên vào bên trong. Cả người hắn nhìn qua như ma thần, như có liệt hỏa vô cùng vô tận cháy bừng bừng quanh hắn, lại tựa như làn sóng máu vô biên đang trào dâng không ngừng quanh hắn.

“ Ẩn ý cuối cùng của Kinh Thiên thần kiếm …. Dùng thân ngưng kiếm, trảm!” trong làn sương máu tràn ngập, một đạo ánh sáng đỏ máu vươn thẳng lên trời ngưng đọng thành một thanh bảo kiếm màu máu…..Thứ kiếm khí không gì cản nổi rít lên u u điếc tai chém thằng vào vị cao thủ vương cấp trước mặt. Thời gian như ngừng lại, giữa trời đất, một đạo ánh sáng đỏ máu đẹp một cách thê lương vẽ ra một đường kiếm sáng ngời mà kỳ dị chiếu sáng cả đài cao.

Trong lòng vị cao thủ vương cấp thầm than: Trời ban kỳ tài, vì sao lại là ma! Kinh thiên nhất kiếm xán lạn mà thê lương thực giống sinh mệnh sắp tàn của ngươi, đều kết thúc lúc đẹp nhất!

Trên đỉnh Vân Sơn, một cơn gió thu thổi qua, lá úa tung bay đầy trời.