Quyển 1 - Chương 22: Khủng Bố Tuyệt Địa

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Huyên Huyên cô không phải là cố ý dọa ta đấy chứ?”

Huyên Huyên không lí gì đến hắn, tiếp tục kể: “Sau này có người trong cung để lộ chuyện này ra, sau khi bảy vương cấp cao thủ tiến nhập vào trong tòa nhà này, bằng vào tu vi vương cấp đã cảm ứng được một cỗ tinh thần ba động rất yếu ớt mơ hồ, lúc có lúc không, nhưng cỗ ba động này đã thật sự làm cho bảy vị vương cấp cao thủ cảm giác được một chút gì đó rất đáng sợ. Đêm ngày thứ ba bảy người tập hợp lại, tay nối tay kết thành một vòng tròn, tu vi của bảy người hợp nhất lại, thần thức cường đại lúc ấy tràn ngập trong mỗi tấc không gian của tòa nhà này.

Thần thức cường đại cuối cùng cũng đã tìm được gian ngọa thất này, tinh thần ba động yếu ớt chính là từ nơi đây phát xuất ra.”

Độc Cô Bại Thiên cảm thấy lạnh cả người, rất muốn chuồn ngay ra khỏi trạch viện khủng bố này, nhưng tự tôn của nam nhân không cho phép hắn làm như vậy. Đồng thời, hắn cũng rất muốn biết, tòa trạch viện này thật ra ẩn giấu cái thứ khủng bố quái quỷ gì trong nó.

Thanh âm êm tai của Huyên Huyên lại tiếp tục vang lên bên tai hắn: “Bảy người đã tìm thấy trong gian ngọa thất này một cửa hầm để vào địa động, tại sát na vừa nhấc cửa hầm lên, bọn họ cảm thụ được một cỗ cường đại khủng bố. Thứ khủng bố đó thật chấn nhiếp nhân tâm, làm cho bảy vị vương cấp cao thủ dù tu vi cao thâm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bảy vị vương cấp cao thủ vốn là đang định quay lại, nhưng sự hiếu kỳ của những lão nhân này lại lớn hơn.

Bọn họ tiến vào địa động phát hiện ra đó là một nơi rất kì diệu, bên trong tựa như mộng ảo. Nhưng kì diệu như thế nào thì người trong cung đó cũng không biết được tường tận.

Thất đại cao thủ đi vào địa động một lúc khá lâu thì lại phát hiện ra hai cửa vào hắc động, cả hai cửa này bên trong một màu đen tối, chỉ biết là chúng hướng thẳng vào sâu trong lòng đất, trên mỗi cửa vào đều có những chữ lớn đỏ như máu đập ngay vào mắt.

Một bên cửa động thì đề: Ác ma phong ấn, trong Vạn Ma quật phong ấn quần ma, kẻ nào xâm nhập sẽ phải chết.

Bên kia thì đề: Phong thánh tuyệt ấn, đại phong thiên hạ, vũ thánh câu diệt, kẻ nào xâm nhập sẽ phải chết.

Thất đại cao thủ trông thấy thủ bút cuồng vọng như vậy, ai nấy cả cười, kề vai nhau bước về phía một cửa động. Chỉ là sự tình rất khủng bố đã phát sinh. Lúc bọn họ còn cách cửa động cự li khoảng ba trượng, thần thức của bảy người đều kịch liệt chấn động. Một cỗ thần thức rất đáng sợ liên tục công kích vào thần thức của chúng nhân, bảy người đều thổ huyết tại đương trường, thần thức gần như bị phát tán.

Mọi người không dám lưu lại lâu, liền lập tức rồi khỏi địa động. Bọn họ cuối cùng cũng đã minh bạch được nguyên nhân của những cái chết ly kỳ trước đó. Do bởi cửa hầm bị phá tổn đi một góc, nên phong ấn nơi này thấu xuất một ít năng lượng, người và súc vật tiếp xúc lâu ngày sẽ bị sát tử mà không hề hay biết.

Thất đại vương cấp cao thủ ngay trong đêm vội vã trở về hoàng cung, thuật lại mọi sự tình cho hoàng đế Thanh Phong đế quốc, sau đó đi ngay trong đêm đó, bí mật liệu thương.

Xú tiểu tử nghe đã minh bạch rồi chưa?”

“Cô đúng thật là ác ma, tiểu ma nữ cô dẫn ta đến đây làm gì? Nơi này làm gì có bảo tàng, rõ ràng là cửa vào địa ngục. Cô muốn chết thì đi một mình đi, sao còn kéo theo ta làm gì?”

“Người ta…,người ta sợ mà.” Huyên Huyên có chút hơi bối rối.

“ Cái gì? Sợ rồi thì kéo theo ta cùng chết sao? Có nhầm không đó? Cô đúng là ăn no rồi không có chuyện gì làm mới chạy đến cái địa phương quỷ quái này. Ta phải đi rồi, cô cứ ở lại một mình đi.” Nói xong hắn liền chuyển thân định đi ra.

Huyên Huyên ngay lập tức đứng áng ngay trước mặt hắn, “Không được, ngươi không thể đi được. Dầu gì thì ngươi cũng đã giúp ta hơn nửa đoạn đường rồi, giúp ta thêm một chút nữa thôi”

“Tránh ra, đừng có cản đường ta, cô có đem thân ra chưa chắc được nữa là. Chẳng phải cô nói mình đã là đế cấp cao thủ, còn mạnh hơn cả thất đại cao thủ đó, còn ta thì sao nào? Một tiểu nhân vật, vừa mới đạt đến hạng nhất lưu phổ thông. Vạn nhất đả khai cửa đường hầm đó, ta chết chắc rồi. Cô mạnh như vậy, cớ sao lại tìm một tiểu nhân vật như ta cho vướng tay vướng chân, đừng cản ta, để ta đi nào.”

“Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ một nữ tử chân yếu tay mềm như ta một mình chịu đựng sợ hãi sao?” Nói xong liền lộ ra một vẻ mặt rất đáng thương.

“Ghê chết đi được, mau đổi bộ mặt khác đi, ta không chịu đựng được lâu nữa đâu.”

Huyên Huyên giống như đang diễn trò, lột tấm mặt nạ đang đeo trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt tươi cười rạng ngời, xinh đẹp động lòng người.

“Cô, cô mang bao nhiêu mặt nạ vậy? Thảo nào da mặt cô lại dày như vậy.”

“Cái này thì thế nào? Mãn ý chưa?”

“Cô mang nhiều mặt nạ như vậy, diện mạo thật của cô thật ra là như thế nào? Không lẽ là một mụ dạ xoa? Ngươi, ngươi là nữ nhân phải không? Ngươi không thể là một nam nhân được.”

“Ngươi là tên hỗn đản, sắc lang chỉ biết nhìn người khác qua bề ngoài, ngươi nghe cho rõ đây, ta là nữ nhân, ngươi mới là kẻ biến thái, ngươi rốt cuộc có đi hay không đây?”

“Đợi một chút đã, cô không phải đã nói phong ấn thấu xuất ra một ít năng lượng năng đã sát tử toàn bộ người và súc vật ở đây sao, vì cớ gì ở đây vẫn còn nhiều chuột như vậy?”

“Í, Tiểu Bạch ngốc, không ngờ ngươi cũng tinh tế như vậy. Đúng rồi, chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Ừm, để ta suy nghĩ đã.”

Tiểu ma nữ trầm ngâm một lúc, “Ừm, ta biết rồi, thế giới này là công bình nhưng cũng tàn khốc, kẻ mạnh sống sót, đấu tranh sinh tồn. Những con chuột nơi này nhất định là tiếp xúc lâu ngày với năng lượng ba động, một số lượng lớn đã đồng loạt chết hết, nhưng vẫn còn có một số ít ỏi đã sống sót. Thân thể của những con chuột này chắc đã phát sinh biến dị, thích ứng với hoàn cảnh của nơi này. Sau đó những con chuột bị biến dị này lại tiếp tục sinh sôi nảy nở. Phải rồi, nhất định là như thế.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Thảo nào mấy con chuột nơi này to lớn như vậy, nguyên lai là đã phát sinh biến dị.”. Kì thật hắn rất muốn nói một câu:“Huyên Huyên, cô không phải cũng phát sinh biến dị đấy chứ?” nhưng có đánh chết hắn cũng không dám nói ra.

“Huyên Huyên, hay là bọn ta quay về đi, nơi này quá nguy hiểm, căn bản không cần thiết phải đến tham cứu một địa phương khủng bố như thế này.”

“Ngươi yên tâm, có ta bên cạnh thì ngươi tuyệt đối không sao. Võ công trọng ở chữ ngộ, nơi này khủng bố như vậy, nhất định là có bí mật rất lớn, nói không chừng bọn ta có thể ở nơi này luyện thành tuyệt thế võ công cũng nên.”

Độc Cô Bại Thiên nghe xong động lòng: “Cô đã nói thì không được quên lời đấy, nhất định phải bảo chứng cho ta được an toàn.”

“Ngươi yên tâm.”

Hai người lại một nữa đạt thành hiệp nghị.

Hai người lục soát trong phòng thật cẩn thận, cuối cùng dưới gầm của chiếc giường ọp ẹp đã phát hiện được dị dạng. Một tia ba động yếu ớt nhưng khủng bố khác thường từ nơi này truyền đến. Huyên Huyên lùi lại phía sau mấy bước,cách không phách tới một chưởng, bụi bay lên mù mịt, địa diện lộ ra một cái hố lớn, dưới đáy hố là một tầng đá xanh, nhìn sơ qua cũng thất là cổ vật niên đại rất xa.

Hai người thận trọng tiến lại gần, Độc Cô Bại Thiên nép sau lưng Huyên Huyên, khẩn trương nhìn nàng ta nhấc mấy viên đá xanh đó lên. Cảnh tượng trông rất tức cười, một trung niên đại hán cao lớn, râu ria tua tủa đầy mặt lại đang khẩn trương nấp sau lưng một nữ hài mảnh mai yêu kiều, đẹp như hoa như ngọc.

Đá cuối cùng cũng đã được nhấc hết lên, phía dưới lộ ra một loại giống như một cái thiết hoàn (vòng tròn bằng sắt) để mở cửa. Lúc này Huyên Huyên quay đầu nhìn Độc Cô Bại Thiên nói: “Nắm chặt lấy tay trái của ta, ta bảo hộ an toàn cho ngươi, ngươi kéo cái thiết hoàn này lên.” Nói xong liền chìa ngọc thủ ra.

Độc Cô Bại Thiên nội tâm thấp thỏm bất an, hắn cảm giác mình đã thành bia đỡ đạn cho nha đầu này. Hắn đưa tay nắm chặt ngọc thủ nhỏ nhắm ấm áp đó, dùng lực bóp thật mạnh.

“Ngươi đang làm cái gì vậy? Cẩn thận không ta đánh gãy tay ngươi đó.”

“Cô đem ta ra làm bia đỡ đạn, trước khi ta chết không thể đối với ta ôn nhu một chút được sao?”

“Ngươi nói nhăng cái gì vậy, ta đã nói rồi mà, nhất định bảo chứng an toàn cho ngươi, yên tâm mà kéo đi.”

Độc Cô Bại Thiên hạ quyết tâm, kéo mạnh thiết hoàn một cái.

“Oành” một tiếng, một vết nứt lớn trên mặt đất lộ xuất cửa vào một đường hầm tối om, tán phát thứ khí tức âm sâm khủng bố. Hai người đều có chung cảm giác, cửa hầm này thật giống như cửa vào địa ngục, sẵn sàng thôn phệ mọi sinh mệnh bước vào. Cả hai rất lâu sau không nói lời nào, trong lòng do dự không biết nên tiến vào hay không.

Qua một lúc Huyên Huyên hỏi: “Bọn ta tiến vào hay là không đây?”

Độc Cô Bại Thiên nghiến răng nói:“Chết thì chết chứ sao, chúng ta tiến vào thôi.” Nói xong kéo Huyên Huyên định nhảy vào.

“Muốn chết sao. Địa động này phong bế đã lâu, trong động dưỡng khí rất ít. Trước tiên phải đợi đã, để cho không khí lưu thông một lúc bọn ta mới tiến vào được.”

Một lúc lâu sau, hai người hạ quyết tâm, nắm chặt tay nhau nhảy vào cửa hắc động. Vết nứt tại sát na bọn họ nhảy vào đã liền lại, khôi phục hình dạng ban đầu, chỉ là thiết hoàn đó cũng không thấy đâu nữa.

Hai người trong địa động nhanh chóng hạ xuống, lúc này Huyên Huyên đã hiển lộ thực lực của một đế cấp cao thủ, trong bóng tối rút ra đoản kiếm đeo bên người, vận khởi công lực hướng về phía vách đá bên cạnh. Đoản kiếm được truyền vào nội lực tinh thuần ngay lập tức chiếu sáng rực rỡ chói mắt, tựa như đâm vào đất mềm, không hề phí lực cũng đã cắm sâu vào vách đá cứng chắc. Liền sau đó lại rút kiếm ra, cứ liên tiếp làm như vậy, đã dần dần hóa giải được áp lực đang rơi xuống.

Rơi được gần ba mươi trượng, chân cuối cùng cũng đã chạm đất. Địa động đơn giản là sâu khủng bố, một công trình sâu đến hơn ba mươi trượng như thế này không biết cần biết bao nhân lực vật lực cho đủ.

Trong sát na chân vừa chạm đất, hai người đồng thời cảm thụ được một cỗ dị dạng, một cỗ năng lượng tinh thần ba động lao thẳng về phía họ. Lúc này cả hai đang tay nắm tay nhau, công lực tương thông, Độc Cô Bại Thiên cảm thụ được rất rõ cảnh giới của đế cấp cao thủ, tai mắt so với bình thường tinh hơn gấp nhiều lần, giác quan thứ sáu tinh thần cảm ứng lại càng đạt đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ khí tức hủy diệt cường đại đang tấn công tới.

“Huyên Huyên, cô cảm giác thấy được không?Là cái gì vậy? Khí tức khủng bố như vậy, người hay là……”

“Ta đã cảm giác được, đó là một cỗ hận ý ngút trời. Cỗ hận ý đó phảng phất như muốn xé nát trời xanh, xả tan mặt đất, hủy diệt mọi sinh mệnh.”

“Khí tức đáng sợ như vậy rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là lực lượng phong ấn, hay là lực lượng bị phong ấn?”

“Không biết nữa, bọn ta tiếp tục tiến lên trước.”

Sự tình làm cho bọn họ kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.

Hai người tiếp tục đi vào trong công trình vĩ đại dưới mặt đất này. Một tay Huyên Huyên bị Độc Cô Bại Thiên khẩn trương níu lấy, một tay còn lại siết chặt đoản kiếm không ngừng thôi động công lực, khiến cho nó phát xuất quang mang nhàn nhạt, chiếu sáng con đường trước mặt.

Đại khái đi được chừng ba mươi trượng, phía trước bắt đầu sáng dần lên, nhưng cỗ khí tức khủng bố tinh thần ba động đó cũng càng lúc càng cường liệt hơn.

Độc Cô Bại Thiên thật sự hoài nghi nếu như không có công lực chi trì của Huyên Huyên, thì làm sao có thể chịu đựng mà tiếp tục tiến về phía trước được.

Lại đi thêm ba mươi trượng nữa, hai người cuối cùng cũng đã đến được nơi có ánh sáng.