Quyển 2 - Chương 19: Tình Chí Ma Tích Tái Hiện

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: Sát Thủ Dola

Đám người Đinh Bình, Vương Tử, Vương Phi cũng không nhịn được, ồn ào lớn tiếng chỉ trích.

“Lão đạo, ngài quá mất mặt, rõ ràng là tỉ võ mà ngài lại làm trò vô lại đấu nội lực với một tên vãn bối.”

“Vô sỉ, Lạc Thiên Cung không ngờ cũng có kẻ bại hoại như vậy.”

“Lão đạo bỉ ổi quá, ta khinh bỉ ngươi.”

…………

…………

…………

Đám người đó huyên náo trong đại sảnh, lập tức khiến nhiều người đứng xem cũng “công phẫn đầy lòng”, xúm lại chỉ trích lão đạo.

Tuy nhiên, cũng có nhiều người là bằng hữu của Lạc Thiên Cung, đương nhiên nghiêng về bên lão. Trong trường lập tức hỗn loạn, âm thanh chửi bới qua lại không ngừng vang lên.

Năm vương cấp cao thủ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau ý định giống nhau — là đợi một lát đã rồi hãy xuất thủ.

Bọn họ đều có cảm giác chàng thanh niên này rất đặc biệt, tựa hồ trong thể nội chàng có một tia ba động không rõ ràng.

Chúng nhân huyên náo thấy năm vị vương cấp cao thủ đều không có phản ứng, trường hỗn loạn cũng dần dần lắng dịu lại. Nhưng đám người Đinh Bình, Lưu Thiên Chánh, Liễu Như Yên càng thêm lo lắng, trên khuân mặt San Nhi nước mắt đầm đìa.

Vào lúc này Độc Cô Bại Thiên vẫn thổ ra những ngụm huyết lớn. Trên mặt đất xung quanh đầy là huyết tinh, một vùng nhuộm đầy máu nhìn mà kinh hãi.

Hắn lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân rã rời, cả người run rẩy, cảm giác như ngũ phủ lục tạng vỡ nát, thậm chí gân cốt toàn thân cũng bị đứt đoạn. Đau đớn thống khổ đối với hắn mà nói sớm tê dại, ý thức dần trở lên mơ hồ.

“ Bại Thiên ca ca.”

Một tiếng gọi từ phía ngoài trường vọng lại, âm thanh như xé nát ruột gan.

Quần hùng đều đổ mắt nhìn sang. Một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên, sắc mặt đầy bi thương, đang từ phía ngoài cửa viện lao thẳng vào trong trường đấu.

“ Nguyệt Nhi”

Thanh âm này đã từng cho hắn say lòng, cũng như đã làm tan nát cõi lòng của hắn.Trong đầu Độc Cô Bại Thiên lập tức thoáng hiện hình ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt.

Làm thế nào mà mình lại nghe thấy tiếng của Nguyệt Nhi, lẽ nào là ảo giác?

Rất nhanh chóng, hắn đã nhìn thấy trong đám đông một người nét mặt đầy vẻ lo lắng bi thương. Thân ảnh xinh xắn đó đang lao tới phía hắn.

Đầu óc Độc Cô Bại Thiên tức thì chấn động, sau đó lại trở lên trống rỗng.Vì cái gì? Vì cái gì mà lại gặp phải Nguyệt Nhi ở đây?

Hắn lại lần nữa mê thất bản thân. Bầu trời đầy sao lấp lánh, ngôi sao nào là nàng đây? Phải chăng là ngôi sáng nhất? Hay là sao băng loé lên rồi biến mất? Hoặc là vầng trăng sáng thánh khiết vĩnh hằng?

Tiếng thở dài nặng trĩu vang lên trong lòng, trải dài thăm thẳm, là bất lực mà cũng là chờ mong.

Trong phút chốc, từng giây từng phút tươi đẹp, sống động trỗi dậy trong đầu, những chuyện xa xưa như hiện về trước mắt.

Một cô bé xinh đẹp như hoa như ngọc theo sau một cậu thiếu niên, giọng nói ngây thơ dịu ngọt:

“Bại Thỉên ca ca, huynh đi chậm chút đi, muội theo không kịp.”

“Bại Thỉên ca ca, huynh cõng mụi đi.”

Cô bé leo lên lưng thiếu niên, nở nụ cười ngọt ngào.

“Bại Thỉên ca ca, muội muốn khi lớn lên sẽ lấy huynh.”

Cô bé ngữ khí kiên định, thần tình khả ái.

Một chớp mắt, cô bé biến thành một thiểu nữ xinh đẹp rạng rỡ. Thiếu nữ nấp sau lưng thiếu niên, đưa tay bịt mắt hắn, ” Đoán xem mụi là ai?”

Thiếu nữ lấy ra chiếc khăn tay thơm ngát lau mồ hôi trên trán thiếu niên, dịu dàng nói:

“Bại Thỉên ca ca, đừng đánh nhau với bọn họ nữa, chơi với muội đi.”

Thiếu nữ ngây thơ tựa sát vào vài thiếu niên,”Bại Thỉên ca ca, khi muội lớn nhất định sẽ lấy huynh.”

Rồi không gian lại thay đổi, thiếu nữ rạng ngời biến thành một cô nương mỹ lệ, dung nhan diễm lệ, thùy mỵ quyến rũ.

Cũng ở cạnh lau mồ hôi cho một thanh niên, nhưng người thanh niên đó không phải là hắn, thân ảnh thướt tha đó lại thân ngồi cùng một chỗ với một thanh niên khác.

Hai mắt Độc Cô Bại Thiên ướt ướt, trong lòng dâng trào nỗi niềm cay đắng vô biên, miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm huyết lớn.

Hắn vô lực nhắmhai mắt lại.

“Không, Bại Thỉên ca ca.”

Tư Đồ Minh Nguyệt tuyệt vọng kêu to khiến người nghe đau lòng đứt ruột.

Máu tươi đỏ hồng từ không trung rơi xuống, tựa như những trái tim nhỏ đang đập, lại giống như một trái tim lớn đang vỡ vụn thành vô số mảnh trái tim.

Thân người cao lớn khôi vĩ của Độc Cô Bại Thiên trong tư thế chổng ngược lên trời, mái tóc đen vô lực rủ xuống, hai mắt nhắm hờ, ẩn ước như có nước mắt lấp lánh trong khóe mắt.

Tư Đồ Minh Nguyệt tuyệt vọng tựa hồ ngã lăn ra đất, thân hình lảo đảo, khó khăn lách qua đám đông.

Đám người Đinh Bình, Liễu Như Yên ai nấy hai mắt đỏ rực, nghiến răng, siết chặt song quyền.

Năm đại vương cấp cao thủ đưa mắt nhìn nhau, họ hiểu đã đến lúc nên tách hai người ra.

Trong trường, Ngân Nhiêm đạo nhân đưa cao song thủ, đẩy vào Độc Cô Bại Thiên ở phía trên. Công lực thâm hậu của lão không ngừng dồn sang đối phương, trong lòng vô cùng kích động.

Lão hiểu không lâu nữa, tên thanh niên đáng ghét kia sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng tại lúc này, ngay giữa trường đấu bỗng xuất hiện một tia ba động hướng ra bên ngoài.

Tia ba động nhỏ bé đó yếu ớt đến đáng thương, nhưng mỗi một người có mặt đều có thể cảm nhận được nó rất chân thực.Tựa như một viên đá nhỏ ném ra giữa hồ, nó tạo ra trong lòng mỗi người những đợt sóng li ti. Ấm áp, giục giã, hi vọng, bất an….Đó là một thứ tâm tình phức tạp, không thể nói rõ đó là loại cảm giác thế nào.

Một cỗ dị dạng dấy lên trong lòng chúng nhân.

Năm đại vương cấp cao thủ cũng không ngoại lệ. Bọn họ lập tức đứng lại.

Năm người kinh hãi nhìn nhau, công lực đạt tới cảnh giới như bọn họ, căn bản không chịu ảnh hưởng của ngoại giới.

Vậy mà lúc này trong nội tâm họ đang dấy lên sóng gợn.Năm người ngoài sự kinh hãi còn có một chút ít mê hoặc.

Tia ba động đó càng lúc càng mạnh, nhịp tim của mọi người cũng theo sự ba động đó từ từ đập nhanh hơn.

Ngân Nhiêm đạo nhân dĩ nhiên là người cảm thụ rõ nhất trong trường đấu.

Tia ba động đó làm cho lão thực sự khiếp sợ. Lão tập võ nhiều năm, vì vậy linh tính của người luyện võ khiến lão có một thứ trực giác rằng sự tình không hay đang phát sinh trên người lão.

Chính lúc đó, mái tóc dài vô lực đang rũ xuống của Độc Cô Bại Thiên đột nhiên tung bay, từng sợi phất phơ theo gió, đôi mắt khép hờ dường như loé sáng.

Quần hùng tức thì trở lên nhốn nháo.

“Cái gì thế? Ngươi có nhìn thấy tóc trên đầu hắn làm thế nào mà lại dựng lên không?”

“Xem kìa, đôi mắt nhắm hờ của hắn loé lên tia sáng.”

“Chẳng lẽ hắn đang tích tụ công lực?”

“Hậu sinh khả uý.”

“ Trong thương nặng thế mà có thể vận khởi công lực được.”

“ Trời ạ, tên gia hoả này đúng là quái miêu chín mạng, con gián đánh không chết mà.”

Người nói câu đó liền bị đám người Vương Phi, Chu Thiên Chính phản ứng ngay.

Chu Thiên Chính trợn mắt: “Ngươi mới là con mèo, ngươi mới là con gián, người ta gọi đó là bất tử thần long.”

Tên gia hỏa đó bị doạ đứng hẳn sang một bên.

Trường tỷ võ trở lên huyên náo, ai nấy lại xôn xao bàn luận.

San Nhi vỗ tay hưng phấn, Tư Đồ Minh Nguyệt cũng dừng bước. Năm đại vương cấp cao thủ lẳng lặng đứng sang một bên, yên lặng quan sát.

Đúng lúc đó, một cỗ khí tức tuyệt đối chấn nhiếp nhân tâm, bao trùm trời đất từ giữa trường đấu lan rộng ra, đám đông nhất thời im bặt. Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mù mịt chẳng hiểu gì.

Sau đó một nỗi sợ hãi sâu thẳm trào dâng trong lòng chúng nhân. Cỗ khí tức chấn nhiếp lòng người này phảng phất tiến nhập vào trong tấm của mọi người, như nỗi sợ hãi đã chôn vùi nơi sâu thẳm trong lòng bao lâu nay, giờ mới phá vỡ phong ấn thoát ra.

Ai nấy đều rùng mình, khủng hoảng nhìn chăm chăm vào giữa trường đấu.

Độc Cô Bại Thiên biết rằng bản thân bị kích thích này sẽ thành ma. Cái loại cảm giác này giống như lúc xưa ở trong rừng, bên ngoài Trường Phong Trấn đuổi giết hai tên xú công tử.

Một cỗ hận ý thâm sâu từ từ dâng lên trong lòng hắn, hận ý không bờ không bến tràn ngập trong đầu.

Hắn như muốn mang cả thế giới này ra huỷ diệt.

Hai mắt hắn đỏ rực. Từ khoé mắt đang khép hờ, hắn cảm giác thế giới bên ngoài là toàn một màu đỏ tươi của máu.

Như thể sâu trong nội tâm, niềm khát vọng phi thường của hắn chính là thứ màu đỏ tươi của máu này.

Hắn thậm chí có một loại cảm giác thôi thúc, cấp thiết muốn tạo ra loại huyết đỏ, hắn muốn phong cuồng chém giết, muốn giết tất cả.

Màu đỏ tươi quá đẹp! Hắn tán thán trong lòng.

Nhưng một cỗ đau thương lại từ nội tâm hắn dâng lên, phảng phất như nỗi buồn đau từ xa xăm vô tận vọng về, phảng phật như trải qua vô số năm tháng tang thương, đã lắng chìm xuống trong sâu cùng nội tâm hắn.

Trong trường mọi người cũng bởi cỗ hoảng sợ, tuyệt vọng trong lòng mà biến thành buồn đau vô tận. Không thể kìm nén tâm tình thương đau, phảng phất cả thế giới chìm đắm vào bi thương khôn cùng.

Tâm tình của quần hùng biến hoá hoàn toàn theo sự biến hoá nội tâm của Độc Cô Bại Thiên.

Trong lòng hắn tồn tại hai loại cảm giác vừa muốn phong cuồng chém giết vừa đau thương vô tận, tức thì cả trời đất cũng như bị trộn lẫn giữa tuyệt vọng của sự hoảng sợ cùng đau thương vô tận.

Độc Cô Bại Thiên cảm giác trong mắt hắn hồng quang càng ngày càng đỏ rực,tự biết rằng mình sẽ nhanh chóng biến thành ma.

Hắn vội vã nhắm chặt hai mắt, sợ đôi mắt đỏ máu của hắn sẽ bị bại lộ trước mặt quần hùng.

Hắn biết công lực bản thân chưa đạt đến trình độ thành ma, chỉ là thân thể nhất thời chịu kích động mà tạm thời biến thành ma. Chỉ cần qua một quãng thời gian sẽ khôi phục lại trạng thái như cũ.

Lúc này Ngân Nhiêm đạo nhân vẫn không ngừng dồn công lực sang, nhưng hắn lại không hề có một chút cảm giác, cứ như trăm sông đổ vào biển, tiếp thu luôn cỗ công lực đó, không ngừng kích thích mỗi tế bào của bản thân.

Bốn, năm ngàn người trong trường đều yên lặng, không có một tí âm thanh nào.

Độc Cô Bại Thiên cảm giác bản thân mình mỗi tế bào đều bị kích hoạt, tiềm năng trong thân thể trong phút chốc bộc phát.

rong đầu hắn dâng lên một cỗ cảm giác cường đại không thể so bì, cường đại đến mức hắn có một ‎ý tưởng muốn huỷ diệt cả thiên địa.

Cỗ khí tức cường đại này trong chớp mắt đã từ thân thể phóng xuất ra ngoài, lập tức xung kích toàn trường, đập mạnh vào tinh thần mỗi người.

Trong ánh mắt kinh hoảng của mọi người, Độc Cô Bại Thiên huy động công lực vào song chưởng, không ngừng hướng sang Ngân Nhiêm đạo nhân.

Đôi chân lão đạp vỡ lớp gạch nền, lún dần xuống đất. Độc Cô Bại Thiên thì vẫn như cũ, đầu chúi xuống chân hướng lên trời, tóc dài tung bay, từng sợi từng sợi đều dựng đứng cả lên.

Chân khí trong người hắn hùng dũng bùng phát ra bên ngoài, đẩy ngược nhưng hoa tuyết xung quanh hướng lên trời.

Khí thế cường đại vô bì đó thật khiến cho người ta có muốn quỳ xuống bái lạy.

Thân thể lão đạo tiếp tục lún sâu, từ ngực trở xuống cũng đã ngập trong đất.

Đột nhiên Độc Cô Bại Thiên dụng lực vào song chưởng đẩy mạnh, lăng không nhảy lên, lộn ngược người đáp xuống đất.

Ngân Nhiêm lão đạo chỉ còn lưu lại cái đầu hoa râm cùng song thủ múa may loạn xạ trên mặt đất.

Cùng tồn tại tận sâu trong nội tâm của Độc Cô Bại Thiên là bi thương vô tận cùng sát ý ‎muốn huỷ diệt mọi thứ. Hắn phải nỗ lực để khắc chế cỗ sát ý mãnh liệt đó.

Nhưng trong lòng cảm giác khó chịu dị thường, hắn nén nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài:

“AAAAAAA…… ”

Âm thanh vang vọng như tiếng rồng gầm tận chín tầng mây, lại giống như tiếng của viễn cổ thần ma.

Đầu óc mọi người tại trường đều bị chấn động trống rỗng, rất lâu sau mới có thể phục hồi thần chí.

Áo của Độc Cô Bại Thiên bị cỗ chân khí phát ra làm rách toạc, lộ ra cơ thể rắn chắc, hoàn mĩ như ma thần, mái tóc dài không gió tung bay phất phơ.

Cơ thể cao lớn khôi vĩ, sừng sững như một ngọn núi, làm người ta có cảm giác kính ngưỡng.

Hoa tuyết đang bay lượn trong không trung trong chớp mắt lúc áo của hắn bị rách toạc, đột nhiên ngừng lại, bất động giữa không trung.

Độc Cô bại Thiên giống như một vị thần sừng sững giữa trường.