Quyển 2 - Chương 16: Hành Tàng Bạo Lộ

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: Sát Thủ Dola

Tại yến tiệc, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác bị người ta giám sát, tuy hắn chưa vận đế cấp thần thức lên nhưng bản thân tự nhiên xuất hiện cảm giác huyền diệu, loại cảm giác này xuất phát từ người luyện võ so với người bình thường tinh tường hơn nhiều. Hắn âm thầm vận khởi đế cấp thần thức, cẩn thận dò xét, cuối cùng cũng phát hiện ra người bí mật giám sát, không ngờ là Ngân Nhiêm đạo nhân.

Độc Cô Bại Thiên thầm kêu không hay rồi, không ngờ cái lão gia hỏa này có thể nhìn ra manh mối trên người hắn.

Hắn nghĩ thầm: “Gừng càng già càng cay, ở đây trong muôn người mà có thể nhận ra chân thân của hắn, lão già này đúng là có đôi mắt độc đáo. Làm thế nào đây? Thừa dịp còn chưa muộn nên chạy trốn ư? Không được, sẽ bị hắn bắt lại rất nhanh thôi. Tìm cao thủ ở đây che chở ư? Càng không được, ta với họ không thân không thích thì làm sao nhờ được. Kệ con bà nó, ‘dĩ bất biến ứng vạn biến’ (1), lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.”

Quả nhiên một lúc sau, một người dáng vẻ hiền hòa là Ngân Nhiêm đạo nhân bước tới: “ Vị thiếu hiệp này có chút quen thuộc, phải chăng chúng ta đã từng gặp qua.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Đạo trưởng ngài là…”

“Bần đạo là Ngân Nhiêm.”

“Ồ, ngưỡng mộ đại danh đạo trưởng đã lâu, hôm nay được gặp, thật là tam sinh hữu hạnh.” Độc Cô Bại Thiên rủa thầm trong lòng: “hừ, gặp phải lão đời ta xuống cấp trầm trọng rồi.”

Lão đạo cười nói: “Thác Bạt Thiên, ngươi không nhận ra ta sao?”

Độc Cô Bại Thiên đáp: “Đạo trưởng người nhận nhầm người rồi, tại hạ gọi là Độc Cô Bại Thiên.”

Bên cạnh, đám người Đinh Bình, Vương Tử cũng nói: “Ngưỡng mộ đại danh đạo trưởng đã lâu, hôm nay được gặp tiên dung đạo trưởng, thực là vinh hạnh cùng cực. Bất quá, đạo trưởng ngài thật có thể nhận nhầm người rồi, vị huynh đệ này của bọn ta quả thật gọi là Độc Cô Bại Thiên, chứ không phải là Thác Bạt Thiên.”

“Ồ? Vậy sao, có lẽ lão đạo ta già cả hoa mắt, thất lễ rồi, xin Độc Cô thiếu hiệp thứ lỗi…” Đột nhiên lão đạo tay phải như thiểm điện tóm lấy tay trái Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên căn bản tâm không phòng bị lão đạo sử dụng chiêu đó. Chỉ phát hiện bị lão đạo nắm lấy tay trái, đau nhức như muốn gãy. Lập tức mồ hôi từ trán theo gò má chảy xuống ròng ròng. Hắn vội vàng vận khới Cửu Chuyển Công Pháp. Nhưng sự đau đớn ở cổ tay không giảm, hắn tăng công lực lên một phần, lão đạo cũng tăng công lực lên một phần.

Ở bên cạnh,đám người Đinh Bình, Lưu Dật Phong cũng nhìn ra điều không phải, Đinh Bình nói: “Đạo trưởng ngài làm gì vậy? Mau bỏ tay, huynh đệ của tại hạ sắp không chịu được nữa rồi.”

Bọn người Chu Thiên Chánh cũng nói: “Đạo trưởng mau buông tay, có chuyện gì thì nói. Độc Cô huynh đệ như quả thực có đắc tội ngài, ngài trách phạt hắn cũng không muộn.”

Lão đạo cười lạnh một tiếng nói: “Thác Bạt Thiên, đến bây giờ ngươi còn không chịu nhận sao? Gương mặt tuy có thể thay đổi nhưng công pháp không thể giả được.”

Độc Cô Bại Thiên hiểu không thể hòa nhã được nữa, thầm nghĩ: “Được, là do ngươi bức ta, ta sẽ cùng ngươi đùa giỡn.”

Nghĩ vậy, hắn liền tung chân đá tới cái bàn.

“ Rầm” một tiếng to vang lên, cái bàn bị đá bay tại địa. Nhất thời âm thanh chén đĩa loảng xoảng vỡ vụn vang lên khắp nơi trong đại sảnh, rượu, đồ ăn vương vãi. Trong phút chốc đại sảnh đều yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía bàn của bọn Độc Cô Bại Thiên.

Tửu yến hôm nay chẳng phải là tiệc rượu bình thường, là vì chúc mừng Lý Lâm thân thể an khang cùng Lý Xương bỏ qua thù cũ. Thành ra ngồi tại đây đều là những người có lai lịch, không chỉ có các đại quan trong triều, thành chủ các phương, còn có hội trưởng của các bang hội, hào kiệt trong võ lâm, điều quan trọng nhất là ngồi ghế chủ toạ là năm nhân vật có đẳng cấp —– Ngũ đại vương cấp cao thủ.

Bất kỳ một vương cấp cao thủ đi đến chỗ nào trên đại lục, đều không có người dám tiếp đón chậm trễ. Huống hồ hôm nay đến năm đại cao thủ tề tựu. Có thể tính trong vòng mười năm gần đây không có đại hội thế này.

Nhưng trong hoàn cảnh ấy, lại có người dám đá bay bàn tiệc, hiển nhiên không để chúng nhân trong mắt.

Ngân Nhiêm đạo trưởng sắc mặt biến đổi sau hành động đó. Hắn hiển nhiên không thể tiên liệu được Độc Cô Bại Thiên dùng chiêu này, nhất thời bối rối.

Lý Phóng đi tới, gương mặt trầm tĩnh: ” Là ai đá cái bàn này?”

Độc Cô Bại Thiên trả lời: “Là tại hạ.”

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía hắn.

Lý Phóng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, Lý mỗ đối xử với các hạ có chỗ nào không đúng chăng.”

“Không có.”

Lý Phóng nóng giận hỏi: “Vì sao các hạ gây rối yến hội?”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Lý tướng quân ngài nhầm rồi, người gây rối yến hội không phải ta là vị đạo trưởng đây.”

Ngân Nhiêm lão đạo vừa nghe thấy biết ngay là không hay, tên tiểu tử này quá xấu xa, vội vàng lên tiếng: “Nói bậy, rõ ràng là ngươi đá cái bàn đá đó.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Lão đạo đây trong ngày vui của lão tướng quân Lý Lâm thân thể an khang, trước mặt các vị anh hùng đang ngồi, hướng tới tại hạ tầm cừu. Hồn nhiên, không để chủ nhà của Lý tướng quân để trong mắt. Không đặt năm vị vương cấp cao thủ trong mắt, không có mang các vị anh hùng ngồi ở đây để trong mắt. Chư vị mời nhìn, lão muốn mang tay trái tại hạ bóp gãy, tại hạ chỉ là nhịn không được nhất thời giãy dụa, vừa rồi mới va **ng phải cái bàn.”

Ánh mắt mọi người đều quét về hướng tay phải lão đạo, lão mới giật mình. Vừa nãy đến giờ giữ tay hắn chưa có thả. Nhưng cũng chỉ có giữ thôi đã có dụng lực đâu, giờ vội vàng buôn tay. Mọi người để lộ xuất biểu tình “Thì ra là thế.”

Độc Cô Bại Thiên vận công lực lên ép mồ hôi túa ra, mọi người nhìn thấy, liền tin ngay không nghi.

“Cái này…cái này,..không phải…”

Lý Phóng nét mặt nghiêm nghị nói: “Ngân Nhiêm tiền bối, tại hạ tôn kính ngài là tiền bối, nhưng ngài không có nể mặt vãn bối. Cứ cho là ngài không nể mặt vãn bối thì cũng nên nể mặt năm vị cao thủ ngồi trên chứ.”

Ngân Nhiêm lão đạo sặc mặt càng trở lên khó coi.

Lúc này Lục Phong đi ra khỏi đám đông nói: “Tướng quân xin bớt nóng, Ngài thực ra là hiểu nhầm gia sư rồi. Tiểu tử đó rõ ràng gọi Thác Bạt Thiên, hắn trên mặt đeo một lớp mặt nạ, hắn trà trộn vào Lý phủ với mưu đồ bất chính, sư phụ tại hạ chỉ muốn bộc lộ thân phận hắn, lên mới phát sinh sự hiểu nhầm này. Tướng quân nếu không tin, có thể phái người ra tháo mặt nạ của hắn xuống.

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: Tiểu tử này thật là âm hiểm độc ác, chỉ là ngươi tính không bằng trời tính, đây mới là chân chính dung mạo của lão tử. Ngươi muốn phản khách vi chủ, đáng tiếc ngươi đã đi sai một nước cờ rồi.

Độc Cô Bại Thiên liền nói: “Tướng quân, sự thật hơn lời hùng biện. Vừa rồi chư vị anh hùng ngồi đây đều nhìn rõ hành động của Ngân Nhiêm đạo trưởng, bản thân lão một lời cũng không thể nói, nhưng đồ đệ của lão có thể khơi khơi ở đó đưa ra cả một ‘khúc nhạc sự thật oai hùng’. Đã như vậy, xin tướng quân phái ngươi lại kiểm tra tại hạ có đeo mặt nạ hay không.” Nói xong liền đưa tay ra phía sau người.

Lúc này đại đa số mọi người đã có ý ngả về bên Độc Cô Bại Thiên. Lục Phong hiển nhiên bị hắn đùa bỡn trở tay không kịp, bây giờ nghĩ lại mới thấy có thể đây mới chính thức là dung mạo của hắn.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Các vị anh hùng, sư đồ bọn họ rõ ràng không để anh hùng thiên hạ trong mắt, lại có hướng tại hạ tìm thù. Chư vị có muốn biết tại hạ cùng bọn họ thế nào lại kết thù?”

Mọi người sớm đối với hắn đã có hảo cảm, đại bộ phận mọi người hô lên: “Nói rõ ra đi”.

Càng không lạ khi bọn Đinh Bình,Vương Tử lớn tiếng hô to: “Nói rõ ra đi, để anh hùng trong thiên hạ bình phẩm.”

Độc Cô Bại Thiên “khảng khái thiệt tình” mang sự tình phát sinh trên sông Vận Hà kể một lượt, đương nhiên không quên cho ít “ gia vị”, thêm mắm, thêm muối.

Mọi người nghe được đều cáu giận bất bình, đưa ra lời chỉ trích bốn người sư đồ họ.

Lục Phong nói: “Chư vị, đừng nghe tiểu tử ‘hồ ngôn loạn ngữ’(2) hắn đích xác không phải người tốt. Bây giờ tại hạ mới hiểu lần này chúng ta nhìn thấy mới thực là chân diện mục của hắn, còn lần trước hắn đeo mặt nạ. Ngày hôm đó chính là lúc hắn cùng với người bàn mưu hôm nay đến giết Lý lão tướng quân. May có sư đồ chúng tôi khám phá ra, sư phụ tại hạ nói cảnh cáo bọn họ không lên đến đó gây náo động. Và chỉ yêu cầu bọn chúng phát thệ rồi thả cho bọn chúng đi. Không nghĩ hôm nay hắn còn dám đến, như thế lại còn hãm hại sư đồ bọn tại hạ.”

Độc Cô Bại Thiên giận dữ: “Nhà ngươi nói năng lung tung.”

Lục Phong thong thả nói: “Chư vị thử nghĩ xem, như quả sư phụ tại hạ muốn giết hắn theo như lời hắn nói, hắn có thể chạy được sao? Hắn có thể tiếp được sư phụ tại hạ một chiêu ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ sao?”

Mọi người bắt đầu trở nên hoài nghi, có người nói: “Phải a, ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’ là kì công có danh trên thiên hạ. Người có thần công này công lực cao hơn đối thủ, đánh trúng một chưởng đối thủ thì tuyệt khó may mắn sống, trừ khi được người của Lạc Thiên Cung giải cứu.”

Mọi người đều chuyển ánh mắt sang Độc Cô Bại Thiên.

“Chư vị, tại hạ xác thực không có lừa dối mọi người, tại hạ thực cùng với Ngân Nhiêm đạo trưởng giao đấu một chưởng, về sau may mắn trốn thoát bảo toàn tính mạng.”

Lục Phong cười lạnh nói: “Thác Bạt Thiên, không, Độc Cô Bại Thiên, có bản lĩnh ngươi tiếp lại sư phụ ta một chưởng xem sao.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Cái tên bại tướng nhà ngươi không dám cùng ta động thủ, chỉ biết khích động sư phụ ngươi thì tính bản lĩnh gì. Lục Phong, ta dám phát thệ như quả ngươi dám cùng ta động thủ, ta nhất định đánh cho ngươi đến con mẹ ngươi cũng không có nhận ra.”

Mọi người cười to.

Độc Cô Bại Thiên lại nói: “Cùng sư phụ ngươi động thủ có gì không được chứ, như quả làm thế có thể vạch rõ chân tướng sự việc, động thủ cũng có sao. Ta – Độc Cô Bại Thiên sẽ chứng minh cho anh hùng trong thiên hạ thấy, ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ ta tự nghĩ ra có thể khắc chế ‘Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công’. Hôm nay để cho ‘Cửu Chuyển Công Pháp’ ta sáng tạo ra, dương danh thiên hạ.”

—————————–

(1)”Dĩ bất biến, ứng vạn biến” có nghĩa là lấy cái không thay đổi để ứng xử lại với những cái thay đổi sẽ xảy ra sau này. Một ví dụ vui như thế này: Một anh chàng nọ có vợ, tên cô vợ là A và hay ghen, sau này, bất kỳ lúc anh đó có cô bạn gái nào, đều gọi tên các cô bạn gái là A, để lúc nào ngủ mơ, lỡ buột miệng gọi tên A thì cũng không vấn đề gì, cô vợ không thể bắt bẻ được gì. Câu này có lẽ có từ thời Tôn Tử (thời Xuân Thu Chiến Quốc ở Trung Quốc) và không chỉ Việt Nam mới sử dụng phương châm ứng xử này

(2)Hồ ngôn loạn ngữ: phát ngôn bừa bãi, ăn nói bậy bạ.