Quyển 1 - Chương 28: Ca Vũ Song Tuyệt

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Độc Cô Bại Thiên tỉnh lại thì cũng đã tới trưa. Lần này hắn ngủ thật là ngon. Tiểu nhị có lẽ cũng tới rất nhiều lần nhưng thấy hắn ngủ say quá nên không dám gọi hắn dậy mà chỉ nhẹ nhàng đặt chậu nước rửa mặt xuống rồi nhè nhẹ rời đi.

Độc Cô Bại Thiên bước xuống giường xúc miệng rửa mặt. Khi dùng nước lau mặt hắn cảm giác thấy là lạ. Lúc đó hắn mới nhớ là mình vẫn còn mang mặt nạ. Tháo mặt nạ xuống, lau mặt rồi cẩn thận đeo nó lại. Mặt nạ này hiện tại đối với Độc Cô Bại Thiên giống như một tấm hộ thân phù. Nếu như mà không có nó thì có lẽ hắn vừa bước ra ngoài đã kích động cả đám võ lâm cao thủ kiếm hắn để”thế thiên hành đạo” rồi.

Những chuyện xảy ra đêm qua giống như trong giấc mộng. Có thật sự là giấc mộng hay không? Đáp án hiển nhiên là không, tất cả những gì xảy ra hôm qua đều là sự thực. Độc Cô Bại Thiên bước ra ngoài phòng hít lấy một hơi thật sâu không khí trong lành, thật ra cũng không phải trong lành gì vì lúc này cũng đã là giữa trưa rồi.

Hắn đi về phía đại sảnh. Trên đường đi ngang qua phòng của Huyên Huyên liền vận công lực lên để nghe ngóng bên trong. Trong phòng lúc này truyền ra tiếng hô hấp đều đặn. Hắn thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật là lười, đến tận giờ này vẫn còn chưa dậy. Bản thân mình muốn gọi nàng ta đi ăn cơm chung nhưng xem ra đành phải bỏ ý định đó rồi.

Độc Cô Bại Thiên liền đi thẳng tới đại sảnh, chọn lấy một bàn trống rồi ngồi xuống. Lúc này mặc dù là thời gian ăn trưa nhưng kì lạ ở chỗ trong đại sảnh lại không có nhiều người. Hắn gọi lấy một chén cháo, vài cái bánh bao cùng thêm một ít rau. Trong lòng muốn uống thêm một bình rượu nhưng nghĩ lại một mình uống không có ý nghĩa nên đành thôi.

Lúc này ở ngoài đường truyền vào những âm thanh ồn ào

“Liễu cô nương sắp sửa đi qua đây rồi”

“Thật không?”

“Bọn ta nhất định phải nhìn Như Yên cô nương thôi”

……………………..

…………………….

…………………….

“Không được, bọn ta phụ trách an toàn cho Như Yên cô nương, tuyệt đối không thể cho một ai gặp cô nương được”

“Bọn ta chỉ nhìn một chút thôi”

…………………….

…………………….

…………………….

Tiếp đó là hàng loạt tiếng la hét ầm ĩ vang lên

Độc Cô Bại Thiên trong lòng lấy làm kỳ quái. Thật ra phát sinh chuyện gì? Vị Như Yên cô nương là thần thánh phương nào? Mang theo nghi vấn, hắn kêu tiểu nhị lại. Vừa muốn nói hai tiếng tiểu nhị thì hắn cảm thấy như vậy hơi bị thất lễ liền đổi giọng “ Vị đại ca này, không biết ở ngoài xảy ra chuyện gì mà lại ồn ào như vậy?”

Tiểu nhị nghe thấy Độc Cô Bại Thiên gọi mình là đại ca liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lại để giải thích cho hắn nghe.

“Khách quan, ngài đúng là rất may mắn, hôm nay Liễu Như Yên cô nương lại đi ngang qua đây, nói không chừng khách quan có thể sẽ được nhìn thấy. Tất cả mọi người đang đợi Như Yên cô nương bên ngoài cũng chỉ là muốn được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của cô nương ấy mà thôi”.

Độc Cô Bại Thiên nói “ Liễu Như Yên là ai?”.

Hai mắt của tiểu nhị mở to như không thể tin nổi nói “ Khách quan, ngài không phải đang nói đùa chứ? “Ca vũ song tuyệt” Liễu Như Yên đỉnh đỉnh đại danh tại Thanh Phong đế quốc mà ngài lại chưa từng nghe qua sao?”.

“Ta không phải là người của Thanh Phong đế quốc”.

“Ồ, thì ra là như vậy. Điều này cũng không có gì lạ. Như Yên cô nương tại Thanh Phong đế quốc mặc dù rất nổi tiếng, nhưng không hiểu vì sao cô nương ấy lại rất ít khi tiếp nhận lấy lời mời diễn xuất của các quốc gia khác. Bất quá lần này khách quan tới Thanh Phong đế quốc thật là may mắn. Để tôi nói về Như Yên cô nương…..”

Độc Cô Bại Thiên vừa ăn vừa nghe tiểu nhị “lải nhải”

“Như Yên cô nương có thể nói là đẹp như tiên tử giáng trần…..”

“À, thì ra vì nàng ta đẹp mà thôi” Độc Cô Bại Thiên thờ ơ nói

Tiểu nhị giống như được khai mở đúng chủ đề, đứng một chỗ thao thao bất tuyệt

“Khách quan, ngài có biết tại sao cô ấy được gọi là “ca vũ song tuyệt” không? Chính là tán dương giọng hát cùng vũ kĩ của nàng ấy tại Thanh Phong đế quốc chùng tôi không ai có thể so sánh, tuyệt đối vô song”

Độc Cô Bại Thiên nói “ Ta còn nghĩ tài nghệ ca vũ của cô ấy là thiên hạ vô song”

Tiểu nhị nói “ Tôi biết ngài không tin nhưng giọng hát cùng vũ đạo của Như Yên cô nương đúng là không ai có thể so sánh. Nếu như ngài tận mát trông thấy, tận tai nghe thấy thì ngài nhất định sẽ tin”

“Thế ngươi đã tận mắt trông thấy, tận tai nghe thấy chưa?”

“Chưa thấy. Nhưng con trai em gái chồng của thím của chồng của cháu gái thúc thúc của biểu ca tôi đã từng thấy qua, từng nghe qua. Giọng ca của Như Yên cô nương chỉ có thể nói là….. là cái câu gì mà, cái gì “ Khúc hát chỉ có trên trời, nhân gian……”

“Khúc hát chỉ có ở trên trời, nhân gian có thể nghe được sao”

“Đúng rồi, chính là câu đó. Mặc dù câu này dùng để hình dung ca khúc nhưng sử dụng để nói lên tiếng hát của cô nương ấy cũng không quá. Giọng hát của cô nương ấy thật tuyệt vời đến nỗi nghe hay hơn cả tiếng chim sơn ca……..còn vũ kỹ của cô ấy thì còn “xuất thần nhập hóa”……”

Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của tiểu nhị không khỏi thấy buồn cười. Một người chưa từng thấy qua mặt nữ nhân đó mà lại có thể như say như mê như vậy. Đồng thời trong lòng không khỏi cảm thấy với Liễu Như Yên có chút hiếu kỳ.

Nhìn thấy khóe miệng Độc Cô Bại Thiên khẽ cười, tiểu nhị nói “Khách quan, ngày không nên không tin, tôi nói nãy giờ đều là sự thật. Ngài có nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài không. Trong số bọn họ rất nhiều người đã từng thấy qua Như Yên cô nương biểu diễn. Lần này bọn họ biết cô nương ấy đi qua đây nên cố tình đợi ở đây từ sáng rồi”

“Oh? Bọn họ đều đã từng nhìn thấy Liễu Như Yên biểu diễn à?”

“Không sai. Ngoài ra Liễu cô nương còn là một người rất tốt. Năm ngoái có rất nhiều nơi tại đế quốc bị hạn hán. Cô nương ấy vì cứu trợ mà bôn ba khắp nơi, kêu gọi các thương đoàn lớn quyên góp, còn tới các thành thị lớn để biểu diễn từ thiện, quyên góp tiền bạc. Khi đó cô nương ấy từng tới Phong Hỏa thành cách nơi đây không xa để biểu diễn. Thành nhỏ của tôi có rất nhiều người đi xem. Chỉ đáng tiếc lúc đó tôi có việc nên không thể đi được” Nói xong trên mặt lộ vẻ rất tiếc nuối.

Độc Cô Bại Thiên cười nói “Hôm nay chẳng phải ngươi có cơ hội để nhìn cô nương ấy sao?”

Tiểu nhị trả lời “Không dễ dàng đâu. Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô ta, không cho một ai tiếp cận”

Độc Cô Bại Thiên mang theo tâm trạng vui vẻ cùng hiếu kỳ cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa. Đưa tay lau miệng, **ng vào hàm râu trên quai hàm mới nhớ ra hiện tại mình đang diễn vai một đại hán ba bảy ba tám tuổi mới rõ tại sao tiểu nhị lại lộ ra thần sắc cổ quái khi hồi nãy mình gọi hắn bằng đại ca. Một đại hán ba bảy ba tám tuổi lại đi gọi một tên tiểu nhị khoảng hai mươi làm đại ca, thật đúng là khiến người kỳ quái, hơn nữa hắn còn không phải là người trong giang hồ.

Độc Cô Bại Thiên ra ngoài khách sạn nhìn thử thì thấy trên đường người đông như nêm hoàn toàn gây ách tắc giao thông. Thậm chí hai bên vệ đường cũng chật cứng người. Một đám binh lính cũng nhanh chóng bị cả đám đông chèn ép chứng tỏ Liễu Như Yên này mị lực quả là không nhỏ. Trong lòng Độc Cô Bại Thiên không khỏi hy vọng cô ta mau chóng xuất hiện để có thể nhìn thấy một nữ nhân truyền kỳ như thế nào?

Lúc này không biết có ai đó bỗng nhiên hét lớn “ Liễu cô nương tới rồi”

Cả đám đông tức thì dao động, tiếng người ầm ĩ cả lên. Đám binh sĩ tức thì tiến ra tách đám đông ra làm hai. Chỉ thấy đằng xa có một cỗ xe ngựa đi về hướng này, hộ vệ hai bên xe so với nơi này còn đông hơn nhiều.

Cả đám đông bắt đầu chen lấn về phía trước. Tức thì đám binh sĩ liền rút đao kiếm, đồng thời đám cung thủ cũng rút cung lắp tên nhưng vẫn không khiến đám đông lùi bước. Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng. Cả hai như đang chuẩn bị có khả năng ẩu đả với nhau.

Chính lúc này bỗng có một con khoái mã, trên lưng chở một vị tướng quân trẻ tuổi chạy tới như bay.

Vị tướng quân trẻ tuổi nhìn đám đông đằng xa hét lớn “Mọi người không được manh động, Liễu cô nương phải đi ngang qua đây. Cô nương có thể tiếp kiến mọi người nhưng mời mọi người tránh đường đi, lánh qua hai bên. Sau khi cô nương gặp mọi người rồi thì cô nương có chuyện gấp phải tới Khai Nguyên thành.”

Không khí khẩn trương tức thì hạ xuống, đám đông từ từ tránh qua hai bên đường. Đám binh sĩ đang cung giương kiếm tuốt cũng thở hơi dài nhẹ nhõm.

Xe ngựa ngày càng tới gần, cuối cùng dừng trước mặt mọi người.

Cửa xe từ từ mở ra. Một thiếu nữ độ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi từ trong xe bước xuống. Cặp mắt to long lanh chớp chớp, cái mũi nhỏ nhắn khả ái, đôi môi hồng hồng, bộ dạng tinh quái. Độc Cô Bại Thiên có đôi chút thất vọng. Đây thật là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh “ca vũ song tuyệt”? Rõ ràng là một tiểu nha đầu tinh nghịch.

Tuy nhiên, ánh mắt mọi người vẫn tập trung vào trong xe. Lúc này từ trên xe bước xuống một thiếu nữ áo tím khoảng hai mươi hai mốt tuổi, quá đẹp, phải nói là tuyệt đẹp. Thân hình cao cao da trắng như ngọc, mi đẹp như vẽ, hai má trắng muốt, cái mũi khả ái, đôi môi hồng hồng có thể nói là một tuyệt sắc giai nhân, sánh ngang với Tư Đồ Minh Nguyệt cùng với Huyên Huyên khi lần đầu mang mặt nạ.

Bốn phía tức thời im lặng, mọi người ai nấy đều nhìn đến ngây người.

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên cảm thấy cực kỳ chấn động nhưng rất nhanh khôi phục trở lại. Mỹ nữ trước mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng nếu so với Lý Thi diễm tuyệt thiên hạ, thì vẫn còn kém một chút. Cũng bởi vì hắn đã từng thấy qua tuyệt thế dung nhan của Lý Thi nên không giống như những người kia “hồn bay phách lạc”

Không còn nghi ngờ gì nữa, mỹ nữ đó chính là Liễu Như Yên. Còn tiểu nha đầu hồi nãy nhất định là tỳ nữ của cô ta.

Liễu Như Yên từ từ mở miệng ra nói “Trước tiên ta xin cám ơn thịnh tình mà mọi người dành cho Như Yên. Thật xấu hổ quá, đã khiến cho mọi người phải đợi lâu”

Trong đám đông tức thì có người kêu lớn “Có thể thấy được dung nhan của Như Yên cô nương chính là vinh hạnh của bọn ta”

Liễu Như Yên nói “Lần này ta đi qua Thông Châu thành nhưng lại không vì mọi người biểu diễn là có nguyên nhân”. Dừng một chút rồi nói tiếp “ Mọi người còn nhớ chuyện xảy ra cách đây bốn mươi năm về trước không? Năm mươi vạn đại quân của Bái Nguyệt đế quốc xâm chiếm nước ta, gót sắt tới đâu, ai dám phản kháng thì gà chó cũng không tha. Chưa đầy một năm, một nửa đất nước xinh đẹp của chúng ta đã nằm dưới gót chân của bọn chúng. Cả đế quốc như nằm trong một cơn gió tanh, mưa máu. Là ai tại thời khắc dân tộc nguy vong như một ngôi sao chói lọi quật khởi, tập hợp tàn quân, chấn chỉnh đội ngũ? Ai với chưa đến mười lăm vạn đại quân phá tan ba mươi vạn quân địch? Ai tung hoành giữa hàng vạn đại quân chém đầu chủ soái, thể hiện thần uy vô địch đánh bại địch quân, khôi phục lại sơn hà cho Thanh Phong đế quốc? Đó chính là thành chủ của đệ nhất thành của Thanh Phong đế quốc chúng ta – Lý lão tướng quân.

“Lý lão tướng quân vạn tuế”

“Lý lão tướng quân vạn tuế”

Âm thanh hưởng ứng vang trời vọng khắp tòa thành

Lịch sử huy hoàng của dân tộc luôn làm dâng trào tinh thần ái quốc của con người, khiến cho trong lòng họ dâng trào mãnh liệt lòng tự hào dân tộc. Ảnh hưởng của hình tượng anh hùng với họ tuyệt không hề dưới lịch sử huy hoàng của quốc gia. Truyền thuyết về anh hùng có thể làm cho máu huyết trong người những thanh niên như sôi sục, kiên định với lý tưởng của mình; tương tự có thể làm cho người già như “Tuổi thì già nhưng hùng tâm không già”. Lịch sử huy hoàng của quốc gia cùng anh hùng luôn gắn liền với nhau, đều là niềm tự hào của toàn dân tộc.

Đợi cho đám người kích động bình tĩnh trở lại, Liễu Như Yên nói tiếp “ Cuộc chiến bốn mươi năm trước chúng ta thắng không hề dễ dàng. Cả quốc gia đã mất vô số những người con ưu tú. Còn vô địch thống soái Lý lão tướng quân của chúng ta thân bị trọng thương, trong suốt bốn mươi năm qua bị nội thương hành hạ. Có ai biết ái thê của lão tướng quân trong lúc giết thống soái địch quân, vì yểm hộ cho Lý lão tướng quân mà bất hạnh thân vong. Bốn mươi năm qua, Lý lão tướng quân thân thể thì bị nội thương hành hạ, tinh thần thì luôn nghĩ về vong thê mà đau buồn. Vào hôm qua đột nhiên lão tướng quân lâm bệnh nặng, mọi người có biết tình cảnh khi lão tướng quân lâm bệnh không? Lão tướng quân nằm trên giường bệnh lẩm bẩm nói ái thê của mình khi còn sống thích nhất nghe câu ca dao.” Nói tới đây, giọng cùa nàng không khỏi nghẹn ngào. Sau khi trấn tĩnh lại liền nói tiếp “ Đương kim hoàng thượng biết được lập tức cho khoái mã truyền chỉ muốn ta ngay trong đêm nay tới Khai Nguyên thành vì lão tướng quân mà ca hát”

Nghe vậy trong đám đông có không ít người bật lên khóc

“Chúng ta đã làm mất thời gian của Liễu cô nương. Chúng ta có lỗi với Lý lão tướng quân”

“ Ôi….mong sao lão tướng quân sớm ngày khỏe trở lại”

“Chúng ta đúng là tội nhân mà…”

……………………….

……………………….

……………………….

Đám binh sĩ cũng bật khóc. Bây giờ bọn họ mới biết được tin tức này

Độc Cô Bại Thiên cũng thấy cảm thán vô cùng.

Lý lão tướng quân trong lòng mọi người tuyệt đối là sự kiêu ngạo của quốc gia, là tự hào của dân tộc, là một anh hùng chân chính. Đằng sau hình tượng anh hùng ẩn tang vô số nỗi đau thương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy trên đầu họ hào quang chiếu sáng cùng hình tượng cao lớn. Nhưng có mấy ai biết đằng sau vinh quang đó ẩn tàng những đoạn cố sự thê thảm như vậy.

Mãi một hồi lâu mọi người mới bình tĩnh trở lại nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tang thương.

Liễu Như Yên lại nói “ Hôm nay ta chỉ có thể vì mọi người hát một bản. Ngày khác ta sẽ tạ lỗi với mọi người”

Tất cả đều đồng thanh nói “Không, bọn ta là tội nhân, làm mất thời gian của cô. Bọn ta xin lỗi Lý lão tướng quân”

Liễu Như Yên khẽ phất tay, thanh âm của mọi người liền hạ xuống

Giọng ca uyển chuyển ưu thương liền cất lên:

Cô gái đẹp từng ngày trôi qua

Trăng rằm trôi đi, xanh tươi, trong lành, sáng lạn,

Như nữ hoàng của loài hoa điên cuồng rung động……

Ta mỉm cười, nàng cúi xuống hôn ta.

Như đoạt mất trái tim ta, tung lên bầu trời xanh mướt!

Mang cho nàng vương miện ngàn sao, cùng nàng ấp ôm phiêu đãng,

Trông nàng trên mây trời cao, trên mặt nước lấp lánh bóng hình nàng……

Đem nàng đặt giữa ngàn hoa, hoa hương thấm đượm thân thể,

Kích động đặt nàng giữa không gian thoáng đãng!

Thân thể ấm êm, sạch sẽ, lấp lánh,

Một ngày ông trời đem nàng trở lại trên cổ rỉ máu,

Ta tâm trạng vô cùng thê lương,

Như ngôi sao chìm trong giấc mộng, ẩm ướt, thoảng hương……”

Xe ngựa đã đi xa nhưng mọi người vẫn như chìm đắm trong tiếng hát, trên khuôn mặt ai nấy đều đẫm lệ.

Hai mắt Độc Cô Bại Thiên ửng đỏ. Đoạn cố sự đau thương của Lý lão tướng quân làm cho lòng hắn xót xa. Nhưng tiếng ca ưu thương ai oán của Liễu Như Yên thật sự kích động tình cảm trong nội tâm của hắn.Khuôn mặt tươi cười kiều diễm của Tư Đồ Minh Nguyệt lại một lần nữa từ trong lòng hắn hiện ra. Hắn biết rất rõ là mối tình đó đã sớm theo gió bay xa nhưng hắn vẫn không thể nào quên. Dung nhan kiểu diễm của người xưa lúc nào cũng trong lòng hắn, là nỗi bi ai vĩnh viễn của hắn.

Đưa tay lau mắt, hắn quay người đi vào khách điếm.