Quyển 1 - Chương 24: Thần Thức Cảm Ứng

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người tĩnh tâm ngưng thần một lần nữa, phóng xuất thần thức từ từ nắm bắt mạch động của cỗ lực lượng ôn noãn.

Tại một khoảnh khắc Độc Cô Bại Thiên phảng phất nghe được thanh âm tâm tạng khiêu động, hắn biết có thể đây là ba động của cỗ nội tức, thời gian như ngừng trôi, không còn cảm giác về thế giới bên ngoài, chỉ có cỗ âm thanh khiêu động cực nhỏ, cảm giác rất kì diệu, thanh âm khiêu động phảng phất như từ ngàn vạn năm trước truyền lại, thấm đượm thê lương vô tận, hắn tựa hồ cảm giác được ngàn năm trước, vạn năm trước, người phong ấn thân thể mệt mỏi, thê lương, cảm giác vô lực và tuyệt vọng, ngọc thạch ôn noãn là tia hi vọng của người phong ấn hoá thành. Tiếp đó, thần thức của Độc Cô Bại Thiên phảng phất xuyên qua vô số không gian, lạnh lẽo, tối tăm, huỷ diệt, ánh sáng, hi vọng, chờ đợi, tuyệt vọng, vui vẻ, ưu sầu…. các chủng các dạng tâm tình liên tiếp tới, hắn tâm tình cũng biến thành vui, giận, buồn, hạnh phúc, hỗn hợp hàng trăm thứ.

Huyên Huyên lại có cảm thụ khác, thần thức bắt đầu tóm được ba động cực nhỏ như mưa phùn mùa xuân thấm ướt vạn vật, vô thanh, tiếp đó như vạn mã bôn đằng âm thanh rung chuyển đất, tiếp đó như sóng biển bao trùm đất trời, nàng cảm giác được 1 kích kinh thiên, huỷ thiên diệt địa, không cho đối phương trốn thoát của tuyệt đại cao thủ. Tuyệt đại cao thủ hấp khí, vận khí động tác như trước mắt nàng, chân chân thật thật, nàng tự nhiên hóa si dại.

Độc Cô Bại Thiên từ từ mở mắt, lúc này Huyên Huyên cũng đồng thời tỉnh lại, hai người lúc đầu tay trong tay, giờ không biết lúc nào đã rời ra.

“Ngươi có cảm giác thấy gì không” hai người cùng nói.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Để ta nói trước, ta cảm giác được tâm tình của người phong ấn, tượng như đã trải qua trăm năm, ngàn năm, ta phảng phất như đi xuyên qua tâm tình lúc đó của người phong ấn”. Đặc biệt là đoạn tình tự cuối cùng, là giống như mất mát và tuyệt vọng, phảng phất đó chính là ta, ta chính là người đó, tại một thời khắc ta và người đó phảng phất tương thông, trải qua ngàn năm, vạn năm, cuối cùng ta và người đó hòa vào nhau ở cùng một chỗ.

Huyên Huyên nói: “Nguyên lai như vậy, một đoạn tu luyện thần thức kì diệu”

“Nàng nói gì”

“Lúc trước ngươi có lẽ đã trải qua tâm tình của người đó lúc sống” trong động một ngày, ở ngoài ngàn năm. Có những sự tình chúng ta hiện tại chưa thể lí giải được, nhưng thực tế nó đã xảy ra. Bất quản phát sinh ra chuyện gì, có một điều khẳng định được, tu vi thần thức của ngươi không dùng thuốc mà tăng đến mức độ khó có thể tưởng tượng.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Không thể, ta sao lại không có một điểm cảm giác gì?”

Huyên Huyên đại kinh: “Ngươi ý nói gì, cảm giác của ngươi hiện tại so với lúc trước giống nhau y hệt?”

“Phải, căn bản không có một chút gì biến hóa, không có quan hệ, sao tu vi thần thức không có chút gì đề thăng? chỉ có là không bị tụt đi, ai mà có thể tại trong thời gian ngắn gia tăng cực lớn như vậy?”

Huyên Huyên không còn chút hình tượng nữ tính nào hét to nói:

“Trời ơi, ngươi là tên vô lại, đầu heo, ngớ ngẩn, ta đơn giản đố kị chết ngươi Lúc đầu ta cầm tay ngươi, ta ngươi công lực tương thông, cùng lúc ta và ngươi giống nhau, tu vi thần thức đều là đế cấp, lúc trước chúng ta lúc dùng tâm cảm ứng ba động của nội tức trong ngọc môn, không hiểu lúc nào tay rời ra, sau khi phân khai, thần thức của ngươi so với lúc trước giống cùng dạng. Trời ơi, đó là nhảy lên bao nhiêu cấp! Ông Trời bất công, chỉ cần cho ta nhảy lên một cấp, ta đã đạt được thánh cấp rồi.”

Độc Cô Bại Thiên miệng trương thành hình chữ O, cuối cùng kích động vừa kêu vừa nhảy: “Trời già, trời già, ta yêu người, giống như chuột già yêu lúa gạo.” Tiếp đó ôm chầm lấy Huyên Huyên, “chụt” một tiếng hôn lên đôi môi thơm ngát.

Huyên Huyên nhất thời kinh khủng, lập tức mặt mũi đầy phẫn nộ, “phách phách ba ba” một hơi tát Độc Cô Bại Thiên bốn, năm cái. “Ngươi tên vô lại, lưu manh, muốn chết chăng?” Ta muốn giết ngươi.” Nói xong rút đoạn kiếm xông đến.

Đoạn kiếm hoa xuất một đạo ưu mĩ hồ tuyến, hướng tim Độc Cô Bại Thiên đam tới, Độc Cô Bại Thiên biết rằng mình đắc ý vong hình, không cẩn thận đá lên cổ lão hổ.

Kiếm khí âm sâm lạnh lẽo từ đoạn kiếm phát xuất, đoạn kiếm còn cách hắn khoảng một xích, kiếm khí như thực chất phá nát quần áo trước ngực hắn. Hắn cảm giác rõ ràng thêm chút nữa đoạn kiếm đâm xuyên tim, nếu như lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác này, sẽ không có một chút phản ứng nào để kiếm đi xuyên tim. Tuy nhiên hôm nay không phải như ngày xưa, tại ngọc môn một thời gian ngắn được kì ngộ, thần thức của hắn đã được rèn luyện, có thực chất, thần thức đế cấp cường đại tỏa tại quỹ tích vận động của đoạn kiếm, thân thể tránh nhanh sang một bên, tuy nhiên thần thức đạt đến đế cấp tu vi, song công lực thực tế của thân thể vẫn lưu tại mức phổ thông, động tác của thân thể còn lâu mới đạt đến mức cảm ứng của thần thức.

đoạn kiếm mang theo một dòng hoa máu đỏ từ thân thể hắn bay ra, máu văng khiến tâm tình nóng giận của Huyên Huyên bình tĩnh hạ xuống, đoạn kiếm nắm trong tay “ba” một tiếng rơi xuống đất.

Độc Cô Bại Thiên như con tôm co quắp nằm gục trên mặt đất, máu rớt từng giọt, từng giọt trên mặt đá ngọc tạo âm thanh thanh thúy.

Huyên Huyên tuy giận cực độ, Độc Cô Bại Thiên ngang nhiên xâm phạm, hận muốn đem hắn lập tức sát tử, song thấy hắn có dạng tử như vậy lòng bất nhẫn hạ thủ.

Huyên Huyên ngữ âm run rẩy: “tiểu bạch, ngươi thương thế có nghiêm trọng không… ngươi không sao chứ?”

“ta muốn chết luôn, kiếm của nàng đâm sâu vào trái tim ta, ai! tưởng ta nhất đại anh tài Độc Cô Bại Thiên đã chết như vậy, tâm thật bất cam nha!”

Huyên Huyên âm thanh như muốn khóc: “ngươi không thể chết được, ta có thể cứu sống ngươi, ngươi phải kiên trì trụ.” Nói xong như muốn kiểm tra thương thế của hắn.

“Không cần lãng phí khí lực nữa, không có tác dụng, không thể tưởng được nụ hôn cuối cùng là nụ hôn tử vong, lẽ nào đó là sự trừng phạt với sự trùng động, thưởng công cho cái chết? Trời ơi, ta muốn bị trừng phạt lần nữa, thưởng cho ta lần nữa. Huyên Huyên, dù gì ta cũng sắp chết, nàng hãy hôn ta nụ hôn cuối cùng, hãy cho ta được chết trong hạnh phúc.”

“Sắc lang, lưu manh, đầu heo, ngươi là tên lưu manh hạ lưu vô lại, dám lừa ta, ta đánh bể cái miệng nói dối của ngươi này.” Nói xong nhấc bổng Độc Cô Bại Thiên từ mặt đất lên.

“Đừng, Huyên Huyên, ta đã thụ trọng thương thật, nàng đối với ta như vậy, ta có thể chết thật”

Huyên Huyên nói: “nhận thưởng đi, ai bảo ngươi tồi tệ như vậy, muốn chết ngay đâu có dễ như vậy”

Một vết thương sâu tại vai trái của Độc Cô Bại Thiên, ri rỉ máu không ngừng chảy ra. Huyên Huyên vội vã từ túi sau lưng lấy ra dược liệu giúp hắn cầm máu, sau đó băng bó, nhìn thấy bộ dạng cắn răng cắn lợi của Độc Cô Bại Thiên, nàng có cảm giác tiêu tan oán hận, băng bó hoàn tất đấm tại cổ trái hắn một cái, Độc Cô Bại Thiên đau muốn nhảy dựng lên.

Qua một lúc lâu, hắn bình tĩnh dần, “Huyên Huyên vừa rồi nàng có cảm giác thấy có gì không?”

“ta có cảm giác rất kì quái, ta nghe thấy một thanh âm, nhưng ta cảm thấy đó như âm thanh một tuyệt đại cao thủ đang vận khí. Ta phảng phất cảm giác được một cú kinh thiên nhất kích của một tuyệt đại cao thủ, một kích đó uy lực phảng phất như có thể hủy thiên diệt địa” nói xong nàng múa tay, hai tay đan trước ngực, hướng ngoại đẩy tới. “Oanh” một tiếng to phía trên ngọc môn, lực nổ ném hắn bay xa tới vài trượng, Độc Cô Bại Thiên quá thảm, thân thể như một lá có bị ném bay đi, nặng nề rớt trên mặt đất, miệng vết thương được băng bó rỉ máu.

“tiểu ma nữ, ngươi muốn giết ta thì đến thẳng đây, việc gì phải dùng phương thức gây khổ sở cho ta như vậy.”

“Xin lỗi, ngươi hiểu nhầm rồi, đó là chiêu thức mà ta cảm nhận được, ta chỉ sử dụng một nửa công lưc, đã uy lực như vậy, quả thật kinh nhân.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “thực vậy à, ta thử.” Nói xong bắt chước tương tự, hai tay đan trước ngực đẩy tới, kết quả không có một chút phản ứng, cả một gợn gió nhỏ cũng không có.

“Ngớ ngẩn, ngươi vội cái gì, ta còn chưa nói cho ngươi biết cách vận khí, đầu tiên khí trầm đan điền, sau đó đi qua 12 huyệt…”

Độc Cô Bại Thiên căn cứ vào cách vận khí nàng nói, sau đó hai tay đẩy tới, “oanh” một tiếng, tuy nhiên không đạt đến uy lực như Huyên Huyên, song khí thế đã kinh nhân, gây ra gió xoáy không ngừng.

“với công lực như ngươi một nhất lưu cao thủ đánh ra một kích kinh nhân như vậy, có thể nói rằng chiêu thức này uy lực cực lớn, đó chỉ là biết được phương pháp vận khí của chiêu thức, nếu như thông hiểu cả bộ tâm pháp, không thể tưởng được sẽ như thế nào?” Nhưng ta tin rằng chỉ cần cần cù siêng năng nghiên cứu tâm pháp của một chiêu này ta có thể suy ra bộ công pháp hoàn chỉnh.” Nói xong mặt tràn đầy hi vọng.[/FONT][/COLOR]