Quyển 1 - Chương 21: Dạ Thám Hung Trạch

Bất Tử Bất Diệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, bầu trời không có ánh trăng, chỉ có một vài ngôi sao nhỏ mờ nhạt bị mây đen che phủ, thiên địa một màu đen tối, xòe bàn tay ra không thấy được năm ngón.

Trong đêm tối có hai nhân ảnh đang phi hành trên đường, động tác nhanh đến mức người khác thấy phải kinh thán, giống như một trận gió lướt qua.

“Thật là một ngày đẹp trời của những tên trộm a.”

“Im miệng đi!”

Hai người đó chính là Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên, cả hai rất nhanh đã đến trước một đại trạch (tòa nhà lớn), lưỡng lự chưa dám vào trong. Đại trạch này đến một điểm ánh sáng cũng không có, trong sân cỏ dại um tùm. Độc Cô Bại Thiên tinh mắt đã nhìn thấy mấy bộ xương trắng nằm rải rác trong những bụi cỏ, hiển nhiên là tòa nhà này đã lâu không có người ở, tường cao bao quanh làm cho nó trông rất âm u khủng bố. Tuy bây giờ đang giữa mùa hè, nhưng Độc Cô Bại Thiên lại cảm giác thấy lạnh lạnh trong lòng.

“Huyên Huyên, cô nhìn xem xem bên cạnh chân trái của cô là cái gì vậy?”

“Một cái đầu chó.” Nói xong thân thể mảnh mai yêu kiều liền ngồi xuống, giống như đang lấy bao bọc cái gì đó lại.

Độc Cô Bại Thiên âm thầm thở dài, vốn là muốn dọa nàng, nào ngờ nàng ta lại không hề kinh hoảng. Bản thân mình đối diện với hoàn cảnh âm u như vậy cũng có chút sợ hãi, không ngờ rằng nàng ta chỉ là một nữ hài quanh quẩn trong nhà mà lại một điểm cũng không sợ.

“Hi hi, Tiểu Bạch, cho ngươi cái này hay lắm, cầm lấy đi.” Mặc dù đã biết tên của Độc Cô Bại Thiên, nhưng nàng ta vẫn một mực gọi hắn là Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch” sao nghe cũng giống như là gọi “a trư”, “a miêu” quá, tuy là nghe xong rất phiền muộn, nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao hơn.

Nhận lấy chiếc bao, liếc mắt nhìn qua một cái, thấy sờ sờ một cái đầu cốt trắng toát, Độc Cô Bại Thiên sợ hãi vứt văng nó ra.

“Cô, cô đang làm trò gì vậy? Tiểu ma nữ này, ngươi muốn dọa chết ta sao?”

“Hi hi, ngươi không thích sao? Cái đầu chó này ta thấy trước mà, đem cho ngươi coi như là “lễ vật đầu tiên”, vậy mà ngươi lại còn không cảm kích ta nữa.”

Độc Cô Bại Thiên lấy lại thần hồn, định hình nhìn lại quả thật là một cái đầu chó. Cho dù là vậy, nhưng trong đêm tối như thế này, mấy cái thứ trong sân này đều trở nên đáng sợ cả.

“Mau cầm lại thứ “lễ vật đầu tiên” của ngươi cho ta nhờ đi, ngươi đã biết ta muốn gì nào?”

Mãi đến khi hắn tỉnh ngộ nhận ra mình đã quá lời thì “bốp”, má trái đã bị tát luôn một bạt tai.

“Uy, tiểu ma nữ tại sao làm vậy, là tự đã cô suy diễn thôi, ý tứ mấy câu đó của ta chỉ là một kiểu đùa thôi mà”

“Bốp” lại một cái tát nữa.

Độc Cô Bại Thiên thật buồn bực đến cực điểm. Hình tượng của Huyên Huyên trong lòng hắn đã phát sinh biến hóa, lúc mới biết thì cảm thấy nàng ta giống một tiểu hồ li, nhưng càng lúc càng thấy giống một tiểu ma nữ, đấu miệng thì tuyệt không phải đối thủ của nàng ta, còn đánh nhau thì khỏi cần phải nói, nàng luôn thích lấy hắn ra làm thú tiêu khiển.

Nhìn thấy biểu tình phiền muộn của Độc Cô Bại Thiên, Huyên Huyên đã khôi phục lại vẻ tươi cười: “Xin lỗi Tiểu Bạch, vừa nãy ta đã trượt tay, không cẩn thận đã đánh trúng ngươi, có lẽ trong sân này có quỷ thật.”

Độc Cô Bại Thiên thầm rủa trong lòng: Có mà trong lòng ngươi mới có quỷ á, đợi một ngày gần đây võ công của lão tử đại thành thì không chỉ XXX mà còn XXX, xem ngươi còn “diễu vũ dương uy” trước mặt ta được không. Bất quá nghĩ kĩ lại, con tiểu nha đầu này cũng thật sự rất thông minh, một lời đã phủi sạch những hành động gian ngoa lúc nãy.

Huyên Huyên không thể biết được những suy nghĩ đen tối trong đầu Độc Cô Bại Thiên, thấy hắn không nói lại nghĩ là hắn giận, cười hi hi hỏi: “Sao lại như vậy, không thoải mái à?” Nàng ta tảng lờ không đề cập đến sự tình hồi nãy.

Trông thấy biểu tình cười hi hi của nàng ta, Độc Cô Bại Thiên lập tức phản xạ có điều kiện lùi về phía sau mấy bước liền. Nửa ngày nay, mỗi khi hắn thấy biểu tình “cười hi hi” như thế là đều phải đề phòng. Kiểu “cười hi hi” theo nhận định trong lòng hắn chính là “nụ cười của ác ma”.

“Ta không sao, tiếp tục đi lên phía trước đi, tìm bảo vật quan trọng hơn.”

Hai người lại tiếp tục đi về phía trước, đẩy cánh cửa đại sảnh làm vang lên những tiếng két két, một mùi ẩm mốc xông lên.

Độc Cô Bại Thiên thắp lửa lên, chỉ thấy bên trong rất bừa bãi lộn xộn, đồ đạc trong phòng đều bị chuột gặm nhấm, vài cái chân bàn bị gãy nằm rải rác trên mặt đất, bước sang mấy phòng khác đều cũng như vậy. Tại một căn phòng khả năng trước đây là phòng ngủ của chủ nhân nhà này, mấy con chuột cống rất lớn chạy vọt ra từ trong chiếc chăn bông bị gặm nhấm tan tành. Huyên Huyên sợ hãi ré lên.

Độc Cô Bại Thiên cười lớn, không ngờ tiểu ma nữ này đối diện với một cái đầu chó khủng bố thì không sợ, lại đi sợ mấy con chuột già.

“Cười cái gì, còn không mau kiểm tra kỹ cái phòng này, đuổi hết lũ chuột ra đi.”

“Có cần khoa trương vậy không, chỉ mấy con chuột nhỏ nhoi thì có gì mà phải sợ? Cô muốn ta giúp cô đi đánh lão hổ thì ta còn có thể làm một anh hùng đả hổ, nhưng mà bây giờ lại muốn ta đối phó với mấy con chuột nhắt, ai!”

“Chứ ngươi nghĩ ta muốn ngươi đến đây để làm gì?”

“Làm gì ư? Là đi bắt mấy con chuột đó chứ gì ?”

“Đương nhiên còn làm việc khác nữa.”

“Cô làm như ta không biết gì, lại còn có việc gì đây?”

“Độc Cô đại ca, ngươi là người hợp tác với ta, sao ngươi lại nghĩ như vậy được chứ?”Nàng ta nói xong liền lộ ra vẻ mặt rất đáng thương.

Tiểu ma nữ này thật tình là đã sợ mấy con chuột già này rồi, không ngờ lại chịu ủy khuất cầu toàn chuyển từ “Tiểu Bạch” thành “Độc Cô Đại Ca”.

“Thôi đi, tởm quá, mau đổi sang bộ mặt nào xinh đẹp một chút, nhìn cái biểu tình này ta muốn ói quá.”

“Ngươi…… hừ!” Huyên Huyên giận đến nỗi không thốt ra lời.

Độc Cô Bại Thiên thấy chọc tức vậy cũng đã đủ, liền đuổi hết chuột ra khỏi phòng, thỉnh thoảng lại chọc cho Huyên Huyên kêu ré lên.

Chiếc chăn bông mềm lại lúc trước đã bị biến thành một thiên đường cho mấy con chuột cống, một tòa nhà lớn lộng lẫy, tráng lệ đã biến thành quỷ ốc âm sâm khủng bố. Độc Cô Bại Thiên thật cảm thấy thương cảm thay cho chủ nhân cũ. Đã phát sinh chuyện gì làm cho chủ nhân cũ của căn phòng này phải bỏ đi, sau đó cũng không một ai đến ở tiếp? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Có hỏi Huyên Huyên thì lần nào cũng nhận được một câu trả lời: “Không thấy ta đang bận sao?” Nàng ta cứ không ngừng lăng xăng, lúc thì gõ gõ vào tường đông, lúc thì sờ mó nơi chỗ tường tây.

Độc Cô Bại Thiên hết kiên nhẫn nổi, liền ra ngoài phòng tóm lấy một con chuột cống đang kêu chít chít rồi quay vào, hỏi Huyên Huyên: “ Rốt cuộc là cô nói hay là không đây?”

Huyên Huyên vốn là định chửi hắn lắm chuyện, nhưng quay đầu nhìn lại lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, kinh hãi hét lên: “Ta nói, ngươi mau thả nó đi.” Thanh âm không giấu được sự kinh khủng.

Độc Cô Bại Thiên quẳng con chuột ra ngoài, nói:“ Đừng có bức ta xuất tuyệt chiêu, mau nói đi.”

“Tên hỗn đản nhà ngươi muốn dọa chết ta à, ta đã mắc nợ ngươi sao?”

Độc Cô Bại Thiên không nói thêm lời nào, chuyển thân bước ra ngoài.

“Uy, ngươi quay lại đây, ngươi đi rồi thì ai giúp ta cản mấy con chuột đây.”

“Yên tâm đi, ta chỉ đi bắt mấy con chuột rồi quay lại ngay.”

“Ngươi…… đồ độc ác, ngươi quay lại đi, ta nói mà.”

Độc Cô Bại Thiên chậm rãi quay vào phòng, Huyên Huyên thấy bộ dạng đó của hắn giận điên người, hận không thể lập tức dạy cho hắn một bài học. Chỉ là khi nghĩ đến lúc còn cần hắn hộ tống mình ra khỏi đây, nên âm thầm nhẫn nhịn.

“Mười năm trước chủ nhân sống tại nơi này là một gia đình khoảng hơn mười người, kì lạ là chỉ trong một đêm đã không còn mạng nào, ngay cả những con vật nuôi trong nhà cũng không thấy đâu nữa. Những người sống xung quanh phát hiện người trong nhà này mấy ngày chưa từng xuất hiện nên cảm giác chút bất thường, liền tiến vào xem thử thì thấy cả nhà đều chết trong lúc đang ngủ, nguyên nhân chết không rõ. Sau khi những người này được an táng, trong thời gian ba năm có rải rác vài gia đình nữa đến ở, nhưng kết quả đều như vậy, thảm kịch lại phát sinh, những người đó đều chết rất kì lạ.

Quan phủ quanh đây cũng bó tay không có cách nào khác, phải hạ lệnh bất kì người nào cũng không được bước vào hung trạch này nửa bước. Thảm án liên tục xảy ra đã kinh động đến hoàng đế của Thanh Phong đế quốc, hoàng đế phái hơn mười cao thủ của hoàng gia đến nơi này để tra sát phá án. Kết quả là mười mấy người này sau khi tiến vào hung trạch cũng chẳng thu hoạch được gì, lại còn chết rất kì lạ sau đó một tháng, cả triều đình đều chấn động

Tiếp đó hoàng đế hạ mật chỉ chiêu lãm võ lâm cao thủ toàn đại lục đến nơi này phá án, tổng cộng có bảy người trong võ lâm đã được triệu vào hoàng cung, bảy người này đều đã đạt đến vương cấp cảnh giới. Sự kiện này được bí mật tiến hành, như quả để người trong võ lâm biết được bảy vương cấp cao thủ cùng đi, chắc sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nên biết rằng toàn đại lục cao thủ đạt đến vương cấp cảnh giới không quá hai mươi người, chuyện này nếu như tiết lộ ra ngoài chắc chắn sẽ làm chấn kinh võ lâm. Đồng thời như quả sự tình này bị những quốc gia đại lục khác biết được, sẽ dẫn tới những ma phiền không đáng có.

Bảy vương cấp cao thủ đến nơi này, ngây ngốc ở trong tòa nhà này mất ba đêm rồi đi ra, trở về đến hoàng cung yết kiến hoàng đế Thanh Phong đế quốc không tới nửa thời thần liền vội vã đi ngay.

Sau đó hoàng đế Thanh Phong đế quốc hạ mật lệnh bất kì ai cũng không được bước vào tòa nhà này nửa bước, ai trái lệnh sẽ bị chém đầu.”

Nghe rõ mọi chuyện ở nơi này xong, Độc Cô Bại Thiên len lén lau mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ tòa nhà âm sâm khủng bố này lại có những chuyện cổ quái li kì khủng phố đến như vậy.[/FONT][/COLOR]